Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 21



“Mẹ còn nhớ ngày đó mẹ mắng con là tiện nhân hay không….” Cô dừng một chút, không muốn khóc, nhưng không nhịn được, như có ý thức chủ quan của mình, liền rơi xuống, “Con rất khó chịu, thật sự rất khổ sở….. mẹ nhất định không nhớ rõ đi, từ ngày đó con tuyệt vọng với mẹ, con vốn cho con sẽ luôn bị coi thường như thế, sau lại phát hiện được sức chịu đựng của con không lớn vậy….. con thất vọng với mẹ, tuyệt vọng, không hề cầu xin muốn tình yêu của mẹ….. tại sao vào giây phút đó, mẹ cố tình đẩy con ra? Nếu như mẹ không đẩy con ra, để cho con chết như vậy, con cũng sẽ không trách, thật sự…….”

“Con ghét mẹ, từng hận mẹ, oán giận mẹ, nhưng con cũng yêu mẹ……” Cô vùi đầu vào xuống, “Con rất muốn biết, mẹ có yêu con hay không?”

“Là yêu nhiều một chút, hay hận nhiều một chút?”

Không có người trả lời, vĩnh viễn không có ai trả lời, vĩnh viễn không có ai nói cho cô biết, mẹ của cô có yêu cô hay không…. Không bao giờ biết được đáp án.

Nghê Thiên Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Diên Châu thì đã trở lại nhà trọ rồi. Thật ra thì mới qua mấy tiếng thôi, cô đã cảm giác thấy thật lâu, Mạnh Diên Châu muốn cô đi cùng anh tham gia một bữa tiệc, cô không từ chối, mặc dù cô cũng không muốn đi.

Cô trang điểm xong đi xuống lầu, Mạnh Diên Châu đã ở dưới đợi cô rồi. Kể từ khi Ngũ thúc đi “ an hưởng tuổi già”, Mạnh Diên Châu toàn tự mình lái xe tới, không biết anh sắp xếp thế nào, nhưng với cô thì anh làm tài xế cũng không có ý kiến.

Tinh thần của cô chưa ra cái dạng gì, bởi vì Mạnh Diên Châu thấy lông mày cô hướng lên hướng xuống.

“Không được nghỉ ngơi tốt?”. Sau khi cô lên xe, anh mới mở miệng.

“Ừ.” Vừa trả lời xong, phát hiện bọn họ quá mức tùy ý lẫn nhau, đây không phải cô nguyện ý thấy, “Làm một cơn ác mộng.”

“Mơ thấy cái gì?”

“Quên rồi.” Cô nhắm mắt dưỡng thần.

Thái độ Mạnh Diên Châu với cô, không hề có chút nào ở trong lòng, cũng làm cho Nghê Thiên Ngữ hoàn nghi, híp mắt nhìn anh một hồi, cuối cùng tự đòi mất mặt.

Đi tới mục đích, Nghê Thiên Ngữ cảm giác giá trị tồn tại cao nhất của mình chính là ngăn chặn những bông hoa bên cạnh Mạnh Diên Châu, vì vậy trong ánh mắt ghen tị của người khác, cô kéo tay Mạnh Diên Châu.

Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn cô đặt tay lên cánh tay mình, chỉ cười không nói.

Nơi này giống như một cái sàn catwalk vậy, thỉnh thoảng có thể thấy những nhãn hiệu cao cấp của nam nữ, những thứ đồ thủ công kia chỉ khiến người ta lộ vẻ khiêm tốn. Nghê Thiên Ngữ nhìn hoa cả mắt, nhưng cũng chỉ mỉm cười, đi theo bước chân của Mạnh Diên Châu.

Mạnh Diên Châu dừng bước, Nghê Thiên Ngữ cũng chỉ dừng lại nhìn anh.

“Đi, cùng anh ta nói chuyện về kế hoạch XX một chút.” Mạnh Diên Châu ý bảo cô sang bên kia đứng cạnh một người đàn ông.

Nghê Thiên Ngữ cau mày, “Tôi lấy thân phận gì đây?”

“Cô cảm thấy cô là thân phận gì?”

Nghê Thiên Ngữ bĩu môi, không muốn cùng anh nhiều lời, vì vậy đi tới. Mạnh Diên Châu cũng đang ở bên kia nói chuyện cùng người đẹp. Nghê Thiên Ngữ làm bộ không nhìn thấy.

Chỉ chốc lát sau, Nghê Thiên Ngữ liền trở lại, “Anh ta hình như với kế hoạch này không có hứng thú lắm.”

“Lại đi.”

“Tôi để cho anh lại đi.”

Vẻ mặt của anh quá mức nghiêm túc, cô bị quỷ xui mới nghe theo lời mà đi, lần này thời gian đàm luận tương đối lâu, cô trở về có chút không hiểu, “Anh ta nói anh ta sẽ suy nghĩ…. Làm sao anh…. ừ, anh làm gì mà không tự mình đi?”

“Anh ta đối với phụ nữ bình thường tương đối khách khí.” Mạnh Diên Châu cười, nhưng sờ đầu của cô một chút, “Hơn nữa anh ta thích dũng cảm đá cửa sắt của người khác.”

Nghê Thiên Ngữ liền cười.

Có vẻ miễn cưỡng.

Nhưng cô cũng phát hiện ra, anh đến nói chuyện với mọi người, phần lớn cũng tìm hiểu trước sở thích của người ta, hơn nữa nhớ khá chắc, theo thói quen của đối phương mà dẫn tới đề tài yêu thích.

Cô đứng cách xa anh một chút như vậy, thật ra thì bọn họ không phải người chung một thế giới, trước kia cô đã sớm rõ ràng, bây giờ chỉ càng tin vào điều này hơn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.