Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 23



Kể từ khi đi công tác về, Mạnh Diên Châu phát hiện thái độ của Nghê Thiên Ngữ đối với mình thay đổi, lại quay về ôn hòa lúc đầu, anh vẫn bận, cũng không coi đó là vấn đề, cho đến khi điều đó càng rõ rệt hơn, anh muốn cô đem hộp cơm vào, cô lại để cho một thư ký khác đưa vào cho anh, anh bảo cô tan việc chờ anh, kết quả là lúc anh đi ra khỏi phòng làm việc thì cô đã sớm rời đi. Anh chỉ dùng một chút thời gian suy nghĩ về thái độ này của cô, không cách nào không đổ lỗi cho người phụ nữ nhỏ mọn này, điều này làm cho anh bắt đầu suy nghĩ lại quan hệ giữa bọn họ, vốn là thoải mái không nói chuyện tình cảm, nhưng phụ nữ bao giờ cũng đòi hỏi, rất thích dùng các phương thức chứng minh mình quan trọng, vì vậy anh giả bộ không biết Nghê Thiên Ngữ thay đổi.

Nghê Thiên Ngữ đưa bản sắp xếp công việc một ngày cho Mạnh Diên Châu nhìn, sau đó báo cáo với anh, nếu như không có chuyện gì khác, sẽ theo cách sắp xếp này. Lúc cô báo cáo, vẻ mặt bình thường, cũng rất nghiêm túc.

Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm vào cô không rời, bút máy trong tay quay vài vòng, “Tâm tình cô không tốt?”

Nghê Thiên Ngữ đóng lại tài liệu, cười cười, “Không có.”

“Đó chính là tâm tình tốt đặc biệt, cho nên mấy ngày liên tục đều mặt nặng mặt nhẹ với tôi?” Mạnh Diên Châu không muốn nói thẳng là mấy ngày này cô thay đổi, nhưng nhìn bộ dạng “bình thường” của cô khiến anh khó chịu, ít nhất anh còn bỏ thời gian ra suy nghĩ về sự khác thường của cô, nhưng bản thân cô không có chút phản ứng nào, không thể không khiến người ta ảo não.

“Mấy ngày nay, đừng đến tìm tôi.” Cô ôm tài liệu ở trước ngực, cứ như vậy nhẹ nhàng nói ra một câu.

Mạnh Diên Châu không thể không thu lại vẻ mặt của mình, nếu như dùng phương thức này chứng mình địa vị của cô trong lòng anh, anh nhất định sẽ khiến cô thất vọng, anh ghét nhất phụ nữ làm như thế này. Anh rất hài lòng với cô, chung đụng cũng tương đối vui vẻ, bất kể là thân thể hay là tinh thần, nhưng không bằng cùng với cô đặc biệt như thế này.

Huống chi giai đoạn hiện nay của anh, thay vì nói anh sẽ không cân nhắc việc yêu đương, không bằng nói là anh căn bản vẫn không dậy nổi.

“Cô có ý gì?”. Phản ứng của anh cũng không lớn, nếu như cô thật sự muốn kết thúc loại quan hệ này, trong lòng anh nói không ra sự tức giận của mình, anh coi cảm xúc khác thường này lý giải là người đàn ông tham muốn giữ lấy, hoặc trong tiềm thức của anh cũng có thói hư tật xấu của đàn ông, muốn anh kết thúc quan hệ trước, cũng không cho phép cô nói ra trước.

“Anh cho rằng là có ý gì?”. Cô hỏi ngược lại, nhưng anh không đáp, chỉ là sắc mặt càng thêm trầm hơn. Ánh mắt của anh rất phức tạp, để cho cô đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.

Cô căn bản là nghĩ như vậy, quan hệ như vậy không cần thiết tiếp tục nữa, hiện tại bọn họ được gọi là gì? Quan hệ người tình? Quan hệ bao nuôi? Còn là quan hệ thân thể thuần túy nhất?

Thật ra cô cũng không ngại cái nhìn của người khác, ánh mắt của người khác cũng không cách nào làm tổn hại tới cô. Cô chỉ chán ghét quan hệ như vậy mà thôi, đơn thuần cũng không thích.

Nhưng cô hướng về phía anh, nhưng không cách nào nói ra những lời cô đã sớm nghĩ kỹ ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể cười cười, “Tính nhẫn nại cần tăng cường mà, anh cũng biết phụ nữ một tháng luôn có vài ngày như vậy sao!”

Mạnh Diên Châu sửng sốt mấy giây, không nghĩ rằng cô có thể nói như vậy.

Nghê Thiên Ngữ lại than vãn với chính mình, xem đi, mọi thứ vẫn bất động tại chỗ.

Đi ra khỏi phòng làm việc, cô đóng cửa lại, bên tai vang lời anh nói: Sẽ không gạt tôi chứ?

Cô rất muốn hỏi, nếu như mà tôi lừa anh thì sao?

Nếu như mà tôi lừa anh thì sao? Anh sẽ tức giận hay thất vọng nhiều hơn, hay căn bản là không để ý?

Sau khi tan làm, Mạnh Diên Châu quả nhiên không để cho cô chờ anh, cô cảm thấy cũng đúng, anh tìm cô cũng chỉ vào lúc ngủ cùng cô cho tới hừng sáng. Bản thân cô cũng không quá quan tâm vào điều đó.

Mà suy nghĩ của Mạnh Diên Châu lại ngược lại, phức tạp hơn một chút, anh đang xem xét thử, chính mình có giành nhiều thời gian chú ý tới cô hay không, cuối cùng anh vì cái phản ứng này mà tìm ra lý do thích hợp, bởi vì bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ là cô, vì vậy đương nhiên sẽ phải chú ý, cũng không phải bởi vì cô đặc biệt.

Nghê Thiên Ngữ trở lại chung cư, cô tắm một cái, ôm mái tóc ướt ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động trên giường không ngừng kêu lên, cô đi tới cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện tên: Dịch Hiên.

“Thiên Ngữ, gần đây cậu ở tốt không?” giọng của Giang Dịch Hiên tràn đầy nóng nảy cùng lo lắng.

Cô cũng không quan tâm tóc có ướt hay không, trực tiếp nằm lên giường, “Đương nhiên tớ ở tốt rồi, làm sao cậu lại hỏi vậy?”

Giang Dịch Hiên thoáng yên tâm một chút, “Vừa lúc nãy đang ngủ thì mơ thấy cậu gầy gò khi đó, cuốn rúc vào trong tuyết, giống như mèo con đáng thương, dùng ánh mắt thương hại nhìn tớ, rồi cái gì cũng không nói. Tớ sợ là điềm báo trước không rõ.”

Tóc quá ướt, nóng đọng lên trên trán, rất nhọt, cô lau tóc của mình, “Không phải nói ngủ mơ là ngược lại sao?”

Giang Dịch Hiên dừng một chút, mặc dù cô chỉ có thể nghe được âm thanh của Nghê Thiên Ngữ trong điện thoại, lại cảm thấy được âm thanh có vẻ mệt mỏi, còn có sự uể oải cùng khó chịu, “Cậu có chuyện gì lừa tớ hay không hả?”

“Phụ nữ kết hôn không phải thích suy nghĩ lung tung à?” Nghê Thiên Ngữ cố gắng cười, nhưng không thấy buồn cười, trong lòng quá chua xót, chua như năm kia, bọn họ cùng đi trộm mà không đúng quả quýt chín. Giống như trong lòng cô không nhìn đủ nụ cười của anh.

Tôi yêu người đàn ông có nụ cười tôi thích nhất, bởi vì chỉ có nụ cười đó mới có thể khiến lòng tôi ấm áp.

Lúc đó tất cả quýt đều là màu xanh hết, bọn họ hái được rất nhiều, cả một vườn quýt lớn, bọn họ vừa nhìn xem có người không, vừa đi hái quả to nhất. Rêu xanh trên cây quýt đều dính lên quần áo của bọn họ, cô mắng anh không cẩn thận, cô phải khó khắn lắm mới giặt quần áo được. Cô về sau không cần tiếp tục giặt quần áo bẩn như vậy nữa,nhưng lại nhớ mùi mồ hôi trên áo sơ mi trắng của anh lúc đó.

Quả quýt chua đó, thật chua, cô chỉ nếm thử một miếng, chua tới mức rơi nước mắt.

Sau đó bọn họ vắt quýt lấy nước, dùng dao cắt đi, cắt thành miếng, để vào trong nước sôi, hơn nữa cho một chút đường, hòa cùng với nước chanh, mùi vị không khác biệt lắm.

Đó là “Đồ uống” giá rẻ nhất mà bọn họ từng uống, đóng gói cũng không có, nhưng cô biết có phần cô rất thích. Cô đã từng một mình đi trộm lấy quýt, làm thức uống y hệt như thế, nhưng bất kể cô cho bao nhiêu đường, nước vẫn chua như vậy, chua đến mức cô không ngừng rơi nước mắt.

Tựa như cô bây giờ, giống như được nếm thử một miếng quýt nữa, chua ở trong miệng, lan tràn đến toàn thân, từng tế bào, huyết dịch trong người, cũng lộ ra ghen tuông nồng đậm.

Rốt cuộc không nhịn được, nước mắt đã rơi xuống, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô muốn nói cho người nói chuyện điện thoại bên kia, có thể cho cô một bờ vai để cô dựa vào được không? Cô muốn nói, cô đã từng yêu một người thiếu niên, lúc cô còn là thiếu nữ.

Trong khoảng thời gian rất dài, cô không có nhớ tới người thiếu niên kia, cô cho là mình đã quên mất một chút, mỗi người có cuộc sống riêng, nhiều năm về sau có thể gặp mặt nói với nhau một câu: Đã lâu không gặp.

Nhưng trong thực tế, Ông trời không cho cô cơ hội như vậy.

Lúc chia tay, anh hỏi cô: Em thật sự muốn đi?

Cô cho là mình có thể đi được, làm được có nghĩa không chùn bước, thực sự là cô chạy trối chết. Khi đó cô ngồi trên ôtô, nghĩ tới cuộc sống sau này của nhau. Cô sẽ học hành chăm chỉ, sau đó thi đậu vào một trường đại học tốt, sau sẽ gặp một người đàn ông tính tình tốt, cô sẽ cùng người đàn ông đó nói chuyện tình yêu, nếu như hợp nhau, cô sẽ cùng anh ta kết hôn, sau đó sinh con, cô sẽ là người mẹ tốt. Mà anh sẽ gặp một cô gái đẹp, cùng cô gái kia yêu đương kinh thiên động địa, sau đó kết hôn rồi mất. Nhiều năm sau, anh nhìn thấy cô sẽ nói với người vợ của mình bên cạnh là, “Kia, đó là mối tình đầu của anh…. Thật là kỳ lại, trước kia mắt anh sao lại kém như vậy.” Tiếp đó anh sẽ xoay người ôm lấy người vợ trẻ xinh đẹp mỹ lệ của mình.

Cô tưởng tượng ra bức tranh kia, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, không quan tâm mình đang ở trên xe, một mình gào khóc.

Cô vui vẻ khóc lớn một hồi, ga giường cũng bị nước mắt của cô hàng hạ đến mức nhàu không chịu nổi.

Cô không rõ lắm tại sao thời gian đó cảm xúc của mình khó khống chế như vậy, trong lòng vẫn đau, cô vẫn cho mình không còn cảm xúc, bây giờ mới biết không phải là không có, chỉ là thời gian không đúng, người bên cạnh không đúng. Cô cảm thấy nếu mình tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ tan nát mất, dù sao cô thật sự không dũng cảm như thế.

Lúc người ta phiền não thì thích làm cái gì? Cô vốn ghét nhất một người cứ đi mua sắm suốt, nhưng bây giờ cô có thể mua một món đồ, không phải cảm thấy mua sắm có thể quên đi những chuyện phiền não kia, đơn thuần là cảm thấy không có việc gì để làm.

Quán rượu vốn là nổi tiếng nhất, khi đêm tối tới, cuộc sống bên trong mới bắt đầu, đủ đủ loại người ở bên trong thoải mái nói chuyện, huyên náo ồn ào, tinh thần rối loạn, khiến tất cả có vẻ lười biếng.

Nghê Thiên Ngữ tìm một góc tối,một mình cô ngồi, đối với cô, cho dù nhiều người như vậy, vẫn như kiểu trên đời chỉ có một mình cô. Muốn mấy bình rượu, cô lấy rượu rót vào trong ly, nhìn chất lỏng óng ánh này, làm cảm xúc trong lòng giảm xuống, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Cô uống rất chậm, cố ý kéo dài thời gian, không muốn uống xong lại về căn phòng lạnh lẽo, về trễ một chút, đây là mục đích hôm nay của cô.

Uống rất nhiều, không biết uống hết bao nhiêu ly, nhưng cô rất tỉnh táo.

Cô còn nhớ rõ, vô số lần thôi mên chính mình, cô không hối hận về quyết định ban đầu, không hối hận rời đi người đàn ông kia. Cô cho mình hàng loạt lý do để chứng minh lựa chọn ban đầu của mình chính xác cỡ nào. Khi đó, bọn họ còn trẻ, ai biết có thể đi bao xa, ai nào biết sau này bọn họ có thể trách cứ đã phá hủy cuộc sống của nhau hay không, dù sao chuyện vợ chồng nghèo khổ bi thương, bọn họ cái gì cũng có, duy nhất có một thứ thấp hèn thì lại không có ---- tiền.

Hơn nữa, bọn họ chỉ đem lẫn nhau ra để tránh né bão táp ban đầu, có thể ngày nào đó rốt cuộc hiểu rõ rồi, cái này không phải thì cái kia cũng không thể không?

Cô sợ, rất sợ. Cô sợ mình sẽ coi phần tình cảm này của mình là duy nhất, cả ngày sợ vì phần tình cảm này mà lo lắng đề phòng, sợ cả hai không cách nào giữ vững đến già, sợ tình cảm duy nhất này sẽ chết non…. Vì vậy, không bằng rời đi, ít nhất đoạn tình cảm này trong hồi ức sẽ thuần túy tốt đẹp như vậy, không có một chút tỳ vết nào.

Cô thà rằng cứ nhớ mãi, cũng không muốn thử xem bọn họ có thể đi đến già hay không…..

Nước mắt rơi vào trong ly rượu, mùi vị không thay đổi, cay đắng trước sau như một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.