Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 25



Nghê Thiên Ngữ nhìn chằm chằm vào chồng tài liệu trước mắt, cảm thấy buồn cười, người đàn ông này rõ là….. hẹp hòi, hơn nữa là cực kì hẹp hòi, cô chỉ phạm chút lỗi nhỏ, thậm chí còn không liên quan, mà người đàn ông kia cứ như bắt được chân đau của cô, phải tính sổ, lại còn ở trước mặt mọi người trách cứ cô. Cử chỉ này như kiểu hai đứa trẻ đang cùng nhau chơi đùa, đột nhiên một ngày có chút chuyện không vui, lập tức đem những thứ nhỏ nhặt từng xảy ra lôi ra cãi. Nghê Thiên Ngữ đánh giá hành động này của Mạnh Diên Châu bằng hai chữ, ngây thơ. Nhìn chằm chằm những tài liệu này, cười lớn, nội tâm của người đàn ông này như một đứa bé trai sao?

Mạnh Diên Châu nếu như muốn giao phó cho cô làm chuyện gì, sẽ kêu thư ký Tiểu Lý tới đây thông báo cho cô, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, làm hại Tiểu Lý vừa nói chuyện với cô vừa dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát cô. Ngày thường thì đồng nghiệp càng chủ động tới hỏi cô, có phải cùng Mạnh Diên Châu cãi nhau không, bởi vì hôm nay Mạnh Diên Châu rõ ràng không thoải mái, vì vậy mọi người làm việc cũng rất cố gắng.

Cả ngày, cô không thể gặp riêng được Mạnh Diên Châu tới một lần. Lúc họp, dáng vẻ giải quyết việc chung của anh với cô, không nhìn ra thái độ của anh. Cơm trưa thì cô chủ động gọi điện thoại rủ anh đi ra ngoài ăn trưa, anh chỉ lạnh lùng mở miệng không có quan hệ gì với cô, vì vậy cô cũng mặc kệ.

Nghê Thiên Ngữ không coi chuyện Mạnh Diên Châu buồn bực là cái gì to tát lắm, thậm chí cô nghĩ tới, điều này với mình cũng là một chuyện tốt. Cô một mực dao động, có muốn ở lại bên cạnh anh hay không, cô không cách nào ở trước mặt anh mở miệng: Mạnh Diên Châu, chúng ta kết thúc quan hệ không minh bạch này đi! Sau đó cô có thể tìm vô số lý do nói cho anh biết vì sao mình làm như vậy.

Nhưng cô nói không ra, lúc chạm với ánh mắt anh, cô phát hiện tâm tình sắt đá của mình lại mềm đi mấy phần, vì vậy một lần lại một lần để mặc mình ở lại bên cạnh anh. Nhưng cô hi vọng, anh không cần cô, chủ động cách xa cô, có thể nói với cô: Nghê Thiên Ngữ, cô chỉ là một thứ đồ chơi, tôi đây có thể tìm được người phụ nữ thiên lương xinh đẹp dịu dàng hơn cô…….

Suy nghĩ rất khác thường, chính cô đánh giá lòng mình như vậy.

Nhưng suy nghĩ của Mạnh Diên Châu sẽ làm Nghê Thiên Ngữ thất vọng, anh chỉ định lạnh lùng với cô, để cho cô biết rằng cô cũng không quan trọng như cô nghĩ như vậy, với việc chia tay hoặc là cách xa cô, tạm thời anh còn chưa nghĩ tới. Mạnh Diên Châu sau khi xử lý một đống tài liệu lớn, nhận một cuộc điện thoại rất dài, là về một dự án hợp tác, bàn chi tiết một chút. Bởi vì người bên cạnh anh thì không cách nào tin tưởng được, cũng không muốn bỏ mặc, dự án này Mạnh thị đang làm, anh không muốn để người khác thấy bất kì nhược điểm nào. Rốt cuộc nói xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng định gọi điện thoại nội bộ, nhưng nghĩ tới Nghê Thiên Ngữ….. lại dừng hành động của mình.

Anh quyết định lạnh nhạt với cô vài ngày, đồng thời cũng xem xét lại mình, toàn bộ sức lực cho vào công việc, mà không phải trên người phụ nữ.

Sau khi Nghê Thiên Ngữ tan việc, không do dự nửa phần liền rời đi, cô cho rằng Mạnh Diên Châu sẽ không tìm mình, đi đứng cũng hết sức an lòng. Lúc đi vào thang máy, cô nghĩ tới, rốt cuộc mình có muốn từ chức hay không? Suy nghĩ này vừa dâng lên, cô vừa muốn, nhưng còn phải nhìn vào thái độ của Mạnh Diên Châu mà suy tính, tránh chọc giận anh. Người đàn ông này rất kỳ quái, bạn không phải làm bất kì động tác gì thì có lẽ anh ta sẽ coi bạn như một loại cỏ rác mà vứt bỏ, nhưng nếu như anh ta phát hiện ra bạn tính rời khỏi anh ta, rồi lại coi bạn như bảo bối trong lòng anh ta, trăm phương ngàn kế muốn giữ bạn ở lại. Nói cho cùng là bị coi thường thôi, hi vọng mình trở thành Chúa Tể.

Cô đi ra khỏi công ty chưa được bao lâu, một chiếc xe thật nhanh dừng bên cạnh cô, cô nhíu mày, nhìn chiếc xe kia hạ cửa sổ xe. Khuôn mặt tươi cười của Mục phong lập tức xuất hiện trước mặt cô, “Tôi nghĩ rằng, có cảm giác Nghê tiểu thư đang nợ tôi một bữa cơm, nên đền lại mới đúng.”

Nghê Thiên Ngữ cười, “Gia tài Mục thiếu bạc vạn, tìm tới đây để đòi một bữa cơm,là vinh hạnh của tôi, nhưng có thể hỏi một câu không, khi nào tôi thiếu Mục thiếu một bữa cơm vậy?”

“Nghê tiểu thư thật là mau quên, lần trước tôi cứu em, chẳng lẽ không nên bày tỏ một lời cảm tạ sao?”

Nghê Thiên Ngữ trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì lạnh giọng châm chọc, người này vì cái màn “Anh hùng cứu mỹ nhân” có cần cô tặng cho anh ta một khối huy chương để cảm tạ hay không.

“Mục thiếu cứu tôi, là thiện tâm của Mục thiếu, tôi không biết cám ơn, là nhân phẩm tôi kém.” Cô cười cười, lấy tay vuốt tóc, “Nhân phẩm của chúng ta không phải trên cùng một đường thẳng, tin chắc cũng không phải người chung thế giới, từ biệt như vậy là được rồi, lần sau gặp mặt cũng không cần chào hỏi.”

Mục Phong ngưng mày, anh sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp cô gái như vậy. Nói thẳng ra thì cô ấy đối với bạn không có nửa điểm ý tứ nào, lúc cô đưa số điện thoại thì không từ chối, chắc cô còn có ý với bạn, nhưng rõ ràng muốn mời cô đi ăn nhưng cũng không cho chút mặt mũi nào, còn nói chuyện chết tâm như vậy. Nhưng lại vì thế, anh lại được khơi dậy hứng thú. Lúc trước anh còn suy nghĩ xem nên thế nào đối phó với cô, bắt đầu nghĩ là trực tiếp tìm một nhóm người, làm cho cô sống không bằng chết. Còn chưa kịp áp dụng, đúng lúc như vậy chính anh lại gặp được cô. Anh với bộ dạng của cô rất có cảm giác, không tính là người phụ nữ xinh đẹp nhất, nhưng vừa vặn mang theo khí chất đó, người ta như thế nào cũng không thể phục chế, giống nhau ‘ Thiếu nữ U Hồn’, đôi mắt kia như có thể đoạt lấy tâm phách. Anh lập tức sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc, một mỹ nhân như vậy, hủy diệt thì tiếc lắm, vừa đúng lúc anh đang thiếu việc vui.

Hiện tại nhìn thấy thái độ của Nghê Thiên Ngữ, anh âm thầm tính toán, nếu như cô thực sự không có ý với anh, thì chính là cô cao thủ, hiểu được lòng háo thắng muốn giành của đàn ông.

“Nghê tiểu thư hoa mắt rồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em thì tôi đã hiểu ra chúng ta nhất định là người của một thế giới.” Mục Phong vẫn như cũ, nở nụ cười tà mị, dù nhìn rất muốn đánh đòn, nhưng cũng phải thừa nhận, có sức hấp dẫn.

Nghê Thiên Ngữ vẫn muốn cự tuyệt, nhưng Mục Phong vẫn dứt khoát tắt lửa, nếu như cô không lên, anh cũng không đi. Mà bây giờ tan việc rồi, cô có thể đoán được nếu bị đồng nghiệp thấy, mình sẽ bị truyền thành cái dạng xấu gì đó.

Cuối cùng đành phải thỏa hiệp, ngồi lên xe Mục Phong, Mục Phong huýt sao một hơi, cứ cự tuyệt nữa, vẫn phải theo ý cùa anh.

Mục Phong đưa cô tới nơi mà phong cách diễn xuất của mình phù hợp, lên giọng khiến người ta tặc lưỡi, nhà hàng cao cấp đắt tiền nhất toàn thành phố, một cốc nước đến mức mấy trăm đồng, nhưng nước này cũng đặc biệt, nói là từ cái quốc gia vận chuyển từ máy bay mà tới, tuyệt đối không nhiễm bẩn, trong mắt người bình thường chính là trò đốt tiền, những người có tiền này đúng là thích đốt tiền, càng mắc thì càng có thể như bọn họ tính.

Người phục vụ dẫn bọn họ đi tới phòng riêng biệt, không giống phòng lớn, một nơi nhỏ để mọi người ăn, lại rất có phong cách, tường gỗ điêu khắc các loại hoa văn, mặt khác còn lại dùng rèm kéo lên, rèm trong suốt, có thể từ bên trong thấy ra bên ngoài, lại không thể từ bên ngoài xem vào bên trong, cách phòng đó không xa có người kéo đàn Violin…….

Nghê Thiên Ngữ uống một ngụm trên bàn, Mục Phong tường tận giới thiệu lai lịch với cô, một ly nhỏ như vậy, lại tốn tới mấy trăm đồng. Anh giới thiệu xong xuôi, thấy Nghê Thiên Ngữ không giống mấy người bạn gái nghe anh giới thiệu xong liền thấy choáng, không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

Cái cốc ở trên bàn chỉ có một bông hoa hồng, trên đóa hoa còn có mấy hạt sương, chỉ cần nhìn là có thể tưởng tượng ra hương thơm mê người.

Nơi này không có món đặc biệt, khách tới là để thử vận may của mình, mỗi ngày món ăn khác nhau, thấy được món gì thì có thể ăn món đó, rất nhiều người từng bày tỏ sự bất mãn, nhưng người chủ nhà hàng vẫn không sửa đổi điều đó, hiện tại mọi người cũng coi đó là thói quen.

“Không ngờ Mục thiếu sẽ nguyện ý tới đây.” Nghê Thiên Ngữ nhìn người phục vụ bưng lên món ăn, nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Mục Phong ngoắc tay, ý bảo người kéo đàn violin tới gần đây chút, nghe được lời của cô rất tò mò, “Tại sao?”

“Tôi vẫn cho là người bá đạo lại không thích đồ bá đạo hơn mình.”

Mục Phong gắp đũa, sau khi ăn thì để đũa xuống, tay chạm vào mặt mình, ngón trỏ trên mũi anh, “Em cảm thấy tôi rất bá đạo?”

Mặc dù tác phong làm việc của anh để lại không ít chuyện xấu, động tác ăn rất là ưu nhã, cũng đúng với gia thế công tử nhà giàu rất khá của anh.

“Tôi nói sai sao?”

Anh để tay xuống, hai tay cũng đặt ngang ở trên bàn, nghiêm túc mở miệng, “Không có ai nói qua cho em, đối với người thì tốt nhất đừng nói lời thật lòng sao?”

Nói thật nhiều người có một nửa là ngu ngốc, giống như chính anh, lại càng thích nghe những lời giả dối kia, nhìn người đó cố ý nịnh nọt với mình, cả người anh lại thấy sảng khoái, đáy lòng không phục, cũng phải lấy anh làm chủ, đây là địa vị và ma lực của đồng tiền.

Nghê Thiên Ngữ nháy mắt, “Mấy món này ăn rất ngon, anh không ăn nhiều một chút thì thật có lỗi với người đầu bếp này nha.”

Mục Phong thu tay lại, hừ một tiếng, cô lại nói sang chuyện khác lúc không cần thiết, “Nếu đầu bếp biết em khen ngợi, chắc sẽ rất cảm động.”

Nghê Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.

Mục Phong thần bí cười một tiếng, “Tôi quên chưa nói cho em biết, nhà hàng này là do gia đình tôi mở, cho nên câu người bá đạo không thích đồ bá đạo hơn mình mà còn lập nó, tôi chính là bá đạo như vậy.”

Nghê Thiên Ngữ thu lại nụ cười, nhưng không thu hồi ánh mắt mình.

“Hù sợ sao?”. Mục Phong đứng thẳng vai, “Tiếp tục ăn đi.”

Nghê Thiên Ngữ nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Thật ra thì, tôi đối với người bá đạo rất có cảm tình.”

Cô quyến rũ cười một tiếng, để cho anh quên mất món ăn trong miệng có mùi vị gì, chỉ nhớ rõ con ngươi cô trong veo, như muốn hút người vào, anh phục hồi tinh thần lại thì thầm mắng một tiếng, “Yêu tinh”. Lúc này đã hiểu Uông Minh Húc si mê người phụ nữ này đến thế nào rồi, ngay cả chính anh bây giờ như bị lửa đốt, hận không lập tức biến cô thành người phụ nữ của mình, để cho cô thành vật sở hữu dán lên mình.

Rất có ý, vô cùng có ý.

Cô tiếp tục ăn, cũng không ngỏ lời gì nữa, Mục Phong nhìn cô thì lại thấy ngứa ngáy.

Ăn xong bữa tối, cũng gần một tiếng, mấu chốt là ăn xong còn có cả món điểm tâm, trình tự làm lại phức tạp, lại hao tốn chút thời gian.

Nghê Thiên Ngữ muốn chủ động đi tính tiền, Mục Phong vốn cho là cô chỉ nói mà thôi, phải biết rằng người bình thường ngồi đây cũng tốn rất nhiều, Nghê Thiên Ngữ vẫn tự nhiên đi tính tiền.

Mục Phong nghẹn lời nhìn Nghê Thiên Ngữ tính tiền trả nợ, hỏi qua mấy câu.

Trong lòng Mục Phong rất có hứng thú với Nghê Thiên Ngữ, nhưng anh không muốn tiến nhanh như vậy, đã lâu không chạm vào phụ nữ khiến mình nhiệt huyết sôi trào như thế, phải từ từ tốn chút tâm tư mới được, nếu không thì thực xin lỗi vì tâm tình kích động.

Anh đưa Nghê Thiên Ngữ trở về, vừa định xuống thì cô lại nhận được điện thoại. Nghê Thiên Ngữ mặt trắng xanh, là Mạnh Diên Châu. Anh không khỏi nheo mắt lại, Mạnh nhị thiếu Mạnh Diên Châu sao? Hóa ra Nghê Thiên Ngữ cũng không hề đơn giản, nhưng lại càng thú vị, anh thích trò chơi kích thích này, càng nhiều người tham gia càng tốt, bởi vì chỉ thế mới khiến anh là người thắng sau cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.