Làm tiệc đầy tháng cho
Đồng Đồng không phải là suy nghĩ nhất thời của Tử Duệ. Thực ra mấy ngày nay anh
luôn suy nghĩ đến vấn đề này.
Tối đó đến quán cà phê
Cẩn Thương gặp khách hàng, vô tình chạm mặt Lục Kỳ Thần và Kiều Việt, hình như
họ cũng hẹn gặp ai đó ở nơi này vì cả hai đều mặc quần áo rất sang trọng. Lí Tử
Duệ chủ động đến chào hỏi, mặc dù quan hệ giữa ba người rất rắc rối và khó xử
nhưng vì có quan hệ làm ăn với nhau nên anh không thể giả vờ như không thấy
được.
Kiều Việt khoác tay Lục
Kỳ Thần, giới thiệu với anh ta về Tử Duệ như thế này: – Kỳ Thần, đây là giám
đốc Lí của công ty Trụ Dương, cũng là người phụ trách hợp đồng với chúng ta. À
phải rồi, anh Lí đây còn là chồng của cô Nhan đấy!
Lục Kỳ Thần hơi nhíu mày,
không hề tỏ ra không quen biết với Tử Duệ rồi đưa tay ra bắt tay anh: -Giám đốc
Lí, lâu lắm không gặp!
Câu nói của Lục Kỳ Thần
cứ như hai người họ vốn đã từng có quan hệ.
Về sau Tử Duệ cứ suy nghĩ
mãi về phản ứng của Lục Kỳ Thần hôm đó, tại sao trước mặt Kiều Việt mà anh ta
lại tỏ ra như đã quen biết Tử Duệ từ lâu, thậm chí còn thẳng thắn nói đến vấn
đề mang thai của Hi Hiểu. Chẳng nhẽ những hành động đó của anh ta chỉ là để giả
bộ “cây ngay không sợ chết đứng” trước mặt người nhà họ Kiều thôi sao?
Thấy Lục Kỳ Thần tỏ ra
như vậy, Tử Duệ cũng tỏ vẻ cởi mở. Hai người phối hợp ăn ý diễn một vở kịch “gặp
gỡ vui vẻ”. Mà đã là đàn ông thì ai chẳng có sự nhạy bén của đàn ông, cho dù
Lục Kỳ Thần có cố tỏ vẻ thản nhiên nhưng anh biết trong đôi mắt sâu thẳm kia là
một ánh nhìn rất lạ kì.
Mặc dù khi nói về chuyện
có thai của Hi Hiểu, anh ta luôn tỏ vẻ quan tâm như một người bạn bình thường,
nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự xót xa và tiếc nuối. Tử Duệ đột nhiên cảm
thấy có chút cảm động trước biểu cảm này của Lục Kỳ Thần. Nghĩ đến chuyện vợ
của mình từng có tình cảm với người đàn ông này, còn sinh cho anh ta một đứa
con, trái tim Tử Duệ lại thắt lại. Khoảnh khắc ấy khiến cho anh buồn tới mức
không thể tự chủ được bản thân.
Lại liên tưởng đến những
hành động lạ kì của Hi Hiểu mấy hôm nay, thế là sự đố kị như che lấp lí trí
trong anh và biến thành sự ham muốn đến tột độ ngày hôm ấy. Nhớ lại tấm thân
mềm mại như làn nước của cô nằm dưới cơ thể mình, anh lại không khỏi bật cười.
Hóa ra cô vì sợ anh rời
xa cô, hóa ra cô không có niềm tin với cuộc hôn nhân của hai người, thế nên mới
có hành động lạ kì như vậy, thế nên mới hoang mang như vậy.
Lí Tử Duệ đã nghĩ rất kĩ,
nếu như cố tình không bế đứa bé ra ngoài thì khó tránh khỏi bị người khác nghĩ
giấu đầu hở đuôi, càng khơi gợi sự tò mò của người khác, chẳng có ích lợi gì
cho tiếng tăm của mình. Hơn nữa, anh đoán chắc rằng cho dù có nhận ra thì Lục
Kỳ Thần cũng không dám lớn tiếng khẳng định đó là con anh ta. Quan hệ giữa hai
nhà Kiều, Lục đã như vậy rồi, nếu như dám công khai nhận một đứa con riêng e
rằng chỉ càng gây thêm phiền phức cho bản thân. Mà Kiều Việt chắc chắn không bỏ
qua chuyện này, chẳng có người đàn bà nào lại chấp nhận chuyện như thế này.
Vì vậy cứ theo đà mà tiến
hành. Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, có lẽ cũng không đến nỗi quá giống Lục Kỳ Thần như
hai người vẫn tưởng. Thêm nữa, tiệc đầy tháng chẳng qua chỉ là một cái cớ, đâu
nhất thiết phải đưa đứa bé đến buổi tiệc. Có thể là do cả hai người quá nhạy
cảm nên mới tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân.
Sau khi đã quyết định
xong, Tử Duệ đã đến đặt bàn ở nhà hàng Đào Nguyên rồi lấy lí do là khoảng thời
gian trước, sức khỏe Hi Hiểu chưa hồi phục hẳn nên giờ mới tổ chức bù tiệc đầy
tháng cho con.
Tiệc đầy tháng vốn chỉ là
một bữa cơm thân mật giữa người trong gia đình, nhưng để thể hiện sự quan trọng
của đứa trẻ, Tử Duệ còn đặc biệt mời rất nhiều đồng nghiệp, bạn làm ăn đến tham
dự. Đương nhiên, bữa tiệc không thể thiếu đối tác làm ăn lớn nhất của Trụ Dương
là Gia Thái.
Hi Hiểu cứ nghĩ bốn người
chạm mặt nhau sẽ là một chuyện hết sức khó xử. Thế nhưng khi e ấp đứng bên cạnh
Tử Duệ, mặc dù trong lòng vẫn còn thoáng qua một nỗi buồn xa xăm nhưng cảm giác
khi đứng trước người xưa của cô đã không còn xót xa và cay đắng như trước nữa.
Tình yêu không phải là
không có thuốc chữa. Dưới sự nhào nặn của hiện thực, thời gian còn là một liều
thuốc còn mạnh hơn cả tình cảm.
Cô mỉm cười bình thản đối
mặt với ánh mắt của họ, bận rộn chào hỏi những vị khách mời, thậm chí còn chẳng
chút nhớ nhung đến những gì đã qua.Trong suốt bữa tiệc, Tử Duệ luôn nắm chặt
tay Hi Hiểu, dáng vẻ như đang che chở cho cô khiến cho tất cả những người đến
dự tiệc ai nấy đều ngưỡng mộ tình cảm của hai người.
Nhưng thật không ngờ,
đúng vào lúc bữa tiệc chuẩn bị kết thúc trong viên mãn thì đột nhiên có ai đó ở
phía sau vỗ vào lưng Tử Duệ. Hai người ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, hóa ra là
Nhiễm Nhược San.
Có thể là do vừa mới sinh
không lâu nên khuôn mặt trắng bóc của Nhiễm Nhược San vẫn phảng phất sự mệt
mỏi, yếu ớt: -Anh Tử Duệ!- Nhiễm Nhược San vẫy tay ra ý bảo người phục vụ mang
rượu đến. Tay cầm li rượu hướng về phía Tử Duệ, miệng nở nụ cười: -Dù gì chúng
ta cũng từng có quan hệ thân mật đến như vậy, thế mà có chuyện vui thế này anh
lại không thông báo với tôi một tiếng sao?
Mặc dù xung quanh vô cùng
ồn ào nhưng giọng nói nhẹ nhàng xác lập quan hệ thân thiết giữa hai người lại
gây sự chú ý cho không ít người trong hội trường.
Hi Hiểu cố ý lùi lại sau
một bước, nhưng vừa khẽ cử động thì đã bị người đàn ông đứng bên cạnh đoán được
ra ý nên đã kéo tay cô lại: -Cô Nhiễm, chúng ta hiện giờ đã không còn quan hệ
thân mật ấy nữa rồi…- nói rồi anh chạm ly với Nhiễm Nhược San: -Quan hệ làm ăn
với Thiên Trì chẳng phải cũng chấm dứt rồi sao?
Khuôn mặt Nhiễm Nhược San
chợt sa sầm, rõ ràng là cô ta không ngờ Tử Duệ lại trả lời như vậy. Đang định
mở miệng nói điều gì thì khóe môi Tử Duệ đã nhếch lên: -Hơn nữa với tình hình
sức khỏe của cô Nhiễm hiện nay, dường như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu như
cứ yêu cầu cô đến tham gia bữa tiệc đầy tháng của con chúng tôi e rằng sẽ gây
ảnh hưởng đến sức khỏe của cô mất!
Hi Hiểu thở phào nhẹ
nhõm, câu trả lời của Tử Duệ không quá lỗ mãng nhưng cũng chẳng hề mềm mỏng,
rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Cô ngẩng đầu quan sát
phản ứng của mọi người xung quanh, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp
đôi mắt long lanh dịu dàng đang nhìn cô. Đó đã từng là đôi mắt mà cô yêu nhất
trên đời, trong suốt tựa làn nước, có thể nhìn thấu mọi tâm sự của cô.
Thế nhưng hiện giờ, tất
cả chỉ còn là một trang nhật kí đã ố vàng.
Hàn huyên thêm vài câu
với Nhiễm Nhược San, Lí Tử Duệ liền kéo tay Hi Hiểu, định lên bục nói vài câu
cám ơn mọi người. Nhưng vừa đi lướt qua vai Nhiễm Nhược San liền nghe thấy một
tiếng “Á”, hai người giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Nhiễm Nhược San ban
nãy còn cười nói nay bỗng nhiên ngã lăn ra đất, cốc rượu vang trên tay rơi
xuống đất vỡ tan, rượu vang đỏ đổ đầy lên chiếc váy màu xanh nhạt của cô.
Tất cả những chuyện này
xảy ra quá đột ngột. Hi Hiểu còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đứng
bên cạnh cô đã lao đến nhanh như một mũi tên: -Nhược San, Nhược San!- anh không
ngừng gọi tên cô: -Nhược San, cô sao thế?
Hi Hiểu cảm thấy không
thể tin được vào cảnh tượng trước mắt, giống hệt như một cảnh tượng sướt mướt
nào đó trong một bộ phim tình cảm ủy mị trên ti vi. Hi Hiểu đứng ngây người
nhìn người được gọi là chồng mình đang ôm chặt bờ vai của người tình cũ. Khoảnh
khắc ấy, đầu óc cô mơ hồ, ngay cả hơi thở dường như cũng bị kẻ khác cướp mất.
Rất nhiều người đứng vây
xung quanh, Lí Tử Duệ vỗ vỗ vào má Nhiễm Nhược San nhưng vẫn chẳng có chút phản
ứng gì. Rồi đột nhiên, Tử Duệ hét lên với Hi Hiểu lúc đó đang đứng ngây dại ở
một bên: -Hi Hiểu, mau gọi cấp cứu!
Đôi mắt lo lắng cùng với
tiếng hét lớn của Tử Duệ như một gáo nước lạnh dội vào khiến cho Hi Hiểu bừng
tỉnh.Cô cúi xuống móc cái điện thoại trong túi ra, luống cuống gọi xe cấp cứu.
Sau khi gọi xong, cô liền đến bên cạnh Tử Duệ thông báo: -Xe cấp cứu đến ngay
bây giờ đấy!
Giọng nói của cô rất
trầm, không biết là nói cho người đang nằm mê man trên nền đất kia nghe hay là
nói cho người đang hoảng loạn đến mất lí trí kia nghe nữa.
Trước khi anh đi theo xe
cấp cứu còn quay lại dặn dò Hi Hiểu: -Hi Hiểu, em lo chuyện ở đây đi nhé, anh
đưa Nhiễm Nhược San tới bệnh viện, xem có vấn đề gì không?
Trước con mắt của biết
bao nhiêu người, cô chỉ có thể nhếch môi giả bộ cao thượng: -Anh đi đi, cứ lo
chăm sóc cho cô Nhiễm là được rồi! Không cần phải lo chuyện bên này đâu!
Một bữa tiệc đầy tháng
vui vẻ cuối cùng lại kết thúc bằng một vụ ồn ào. Lí Tử Duệ đi theo xe cấp cứu
đưa Nhiễm Nhược San vào bệnh viện, để lại một mình Hi Hiểu ở lại thanh toán và
giải quyết nốt mọi vấn đề.
Thế nhưng, ai mà biết
được, khi chỉ còn lại một mình đối mặt với sự tĩnh mịch đến gai người ở hội
trường, nhớ lại ánh mắt hoang mang của anh trước khi đi, tâm trạng cô sẽ như
thế nào?
Cô thu dọn qua loa vài
thứ, đeo ba lô lên vai rồi đi ra ngoài, định bắt một chiếc taxi về nhà. Vừa
ngẩng đầu lên thì một chiếc xe hơi chờ tới, đỗ xịch ngay trước mặt cô.
Cánh cửa kính ô tô từ từ
hạ xuống, là Lục Kỳ Thần.
Anh hơi nhíu mày, gật đầu
với cô ra ý: -Lên xe đi!
Vẫn là giọng nói như ra
lệnh ấy…khoảnh khắc ấy….cô cảm thấy mọi thứ như trở lại trước đây. Hi Hiểu khẽ
mỉm cười, cố tỏ ra vui vẻ:- Không cần đâu, tôi đi taxi cũng được!
Nói rồi cô quay người bỏ
đi.
Nhưng mới đi được vài
bước lại nghe thấy tiếng còi ở phía sau, một tiếng, hai tiếng…khó chịu và cố chấp.
Tất cả những ánh mắt xung quanh đều đổ về phía cô. Hi Hiểu cảm thấy thật khó
xử, đang định đi thẳng đến ngã rẽ trước mặt thì đột nhiên xe của Lục Kỳ Thần đã
chờ đến trước mặt cô: -Nhan Hi Hiểu, lên xe đi!
Lại từ chối nữa e sẽ
khiến cho Lục Kỳ Thần sinh nghi, Hi Hiểu ngây người suy nghĩ một lát rồi chậm
rãi ngồi vào xe.
Tiếng sập cửa xe dường
như đã nhốt chặt không khí ở trong xe lại. Ở trong bầu không khí ấy, Hi Hiểu
chỉ cảm thấy ngột ngạt. Lục Kỳ Thần vẫn giữ thói quen chuyên tâm lái xe mà
không nói chuyện như trước đây. Suốt cả quãng đường, hai người chỉ im lặng
không nói nửa lời, sự yên tĩnh lên đến đỉnh điểm.
Nhưng như thế cũng tốt,
càng tránh khỏi động chạm đến những vấn đề gây khó xử cho cả hai.
Hi Hiểu cứ mải đắm chìm
trong những suy nghĩ ấy, bất giác bờ môi khẽ nhếch lên chua xót. Nghiêng đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cứ tưởng rằng sau khi đưa cô về đến nhà, anh ta sẽ tự
động rời đi, nào ngờ cô vừa xuống xe, anh ta đã xuống theo.
-Lục Kỳ Thần, cám ơn
anh!- Nhan Hi Hiểu vội vã dừng bước: -Đến nhà tôi rồi, anh hãy về đi!
Lục Kỳ Thần nhướn mày,
cao giọng nói: -Không mời anh vào nhà sao?
-Không cần đâu, trong nhà
có trẻ con nên bừa bộn lắm, lần sau mời anh ghé thăm sau!- Hi Hiểu cố gượng
cười: -Kiều tiểu thư chắc là đang nóng ruột đợi anh đấy, anh mau quay về thì
tốt hơn!
Lục Kỳ Thần nghe vậy
nhưng chẳng hề có ý bỏ đi, ngược lại trong ánh mắt còn ánh lên cái nhìn sắc
nhọn, giống như nhìn xuyên thấu trái tim cô: -Nhan Hi Hiểu, em không giấu nổi
anh đâu!
Chỉ một câu đó thôi cũng
có thể khiến cho mọi hàng rào phòng ngự của Hi Hiểu như sụp đổ.
-Lục Kỳ Thần…- cô nhíu
mày: -Nếu như anh đã biết rõ trong lòng thì tốt nhất nên biết dừng bước đúng
lúc. Đừng nên làm ra những chuyện không có lợi cho cả đôi bên!
-Anh biết!- Lục Kỳ Thần
hạ giọng: -Anh chỉ định nhìn con một cái rồi sẽ đi ngay!
Đối mặt với Lục Kỳ Thần
lúc này. Nhớ lại những kỉ niệm quá khứ, làm sao cô có thể từ chối yêu cầu này
của anh đây?
Hi Hiểu không bao giờ có
thể tưởng tượng được tất cả những suy tính của cô và Tử Duệ lại bị phá vỡ chỉ bằng
một câu “không giấu nổi” của Lục Kỳ Thần. Cô ngoảnh sang nhìn Lục Kỳ Thần, thấy
anh ta đang nhìn Đồng Đồng, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có từ
trước đến nay: -Đứa bé tên là gì?
-Lí Duyệt Đồng!- Hi Hiểu
cộc lốc: -Lục Kỳ Thần, anh nhìn xong rồi thì đi đi!
-Nó rất giống anh!
-Đó chỉ là bởi vì tôi quá
đen đủi!- Hi Hiểu lạnh lùng: -Một lần dính ngay, hơn nữa lại không thể phá
thai. Lục Kỳ Thần, có phải chính bản thân anh không sao thoát ra được nên mới
nguyền rủa tôi phải không?
-Em nói thế là ý gì?
-Giây phút biết được mình
có thai, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là phá nó đi. Tôi cũng cần phải có
cuộc sống mới của tôi, tôi không thể để cơn ác mộng là anh hủy hoại cả đời tôi
như vậy được. Thế nhưng, bác sĩ nói với tôi rằng, vách tử cung của tôi quá
mỏng, không thể nạo phá thai được…- cô mơ hồ hồi tưởng lại quá khứ: -Một khi
liều mạng phá thai, rất có thể tôi sẽ không thể sinh con được nữa!
-Còn anh…Lục Kỳ Thần…- cô
ngoảnh đầu lại nhìn anh: -Nếu chỉ là vì để giấu anh thì đâu có đáng để tôi phải
mạo hiểm như thế này?
-Hi Hiểu, em nên nói cho
anh biết!- Lục Kỳ Thần nhíu mày: -Kể từ khi Kiều Việt nói rằng em có thai, anh
đã cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Em là một người bảo thủ,
truyền thống như vậy, anh rất hiểu con người em, làm sao có thể cùng người
khác…nhanh như thế được?
-Trong con mắt anh tôi là
người bảo thủ, truyền thống, nhưng trong mắt người khác thì chưa chắc…- Nhan Hi
Hiểu ngắt lời, nói bằng giọng điệu như người xa lạ: -Lục Kỳ Thần, tôi biết đây
là chuyện lớn, vốn cũng không định giấu anh. Nhưng tôi hi vọng rằng sau này anh
có thể im lặng, cứ coi như đứa bé này chẳng có quan hệ gì với anh hết. Tôi đã
có gia đình, Tử Duệ rất yêu thương tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy.Còn anh, anh
sau này cũng có gia đình của mình.Còn con tôi cũng đang được sống trong một gia
đình yên ấm.
-Lí Tử Duệ yêu em sao?-
Lục Kỳ Thần cười khẩy, cứ như thể đó là một câu chuyện hết sức nực cười: -Nhan
Hi Hiểu, em cảm thấy người đàn ông ấy yêu em thật sao? Đó là tình yêu sao? Yêu
em mà lại ôm một người đàn bà khác ngay trong bữa tiệc đầy tháng của con mình
sao?
-Rốt cuộc anh có tư cách
gì mà chỉ trích chúng tôi?- Hi Hiểu nổi cơn thịnh nộ: -Lục Kỳ Thần, anh lúc đó
thì yêu tôi lắm chắc? Yêu đến mức luôn miệng nói có chết cũng không rời tôi lấy
nửa bước, thế mà lại đi hẹn ước với một tiểu thư con nhà giàu có?
-Hi Hiểu
-Tôi nói cho anh biết,
Lục Kỳ Thần…- hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô không tự chủ được lùi lại sau
mấy bước: -Hôm nay tôi cho anh gặp Đồng Đồng là bởi vì những kỉ niệm tốt đẹp
trong quá khứ của chúng ta, sau này chúng ta chẳng còn quan hệ gì hết. Vì vậy,
mời anh đi ngay cho!
Cô tức tối đưa tay ra mở
toang cửa, ra ý mời Lục Kỳ Thần đi ra.
Ánh mắt sắc sảo của Lục
Kỳ Thần ban nãy nay bỗng trở nên bối rối và bất lực. Anh xoay người lại nhìn
Đồng Đồng, vẻ như lưu luyến không muốn bỏ đi, miệng mấp máy định nói gì đó
nhưng lại thôi: -Hi Hiểu….
Trong con mắt của Hi
Hiểu, bộ dạng Lục Kỳ Thần lúc này chẳng khác nào giả tạo. Cô lấy sức kéo thật
mạnh, nóng nảy đẩy anh ta ra khỏi cửa: -Lục Kỳ Thần, anh đi đi!
-Hi Hiểu…..
-Lục Kỳ Thần, anh hi sinh
nhiều như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là để dựa vào thế lực nhà họ Kiều cứu
lấy Đường Đô hay sao? Dù gì cũng đã chấp nhận mất đi nhiều thứ như vậy rồi, chi
bằng dứt khoát buông tay cho xong!- Hi Hiểu nhìn chằm chằm vào anh: -Anh yên
tâm, Đồng Đồng sẽ ở với tôi, sẽ không gây trở ngại cho chuyện lớn của anh đâu!
Lục Kỳ Thần lặng nhìn Hi
Hiểu hồi lâu rồi buồn bã quay người bỏ đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng
sầm lại, Hi Hiểu như người vừa bị rút hết sức lực, cô kiệt sức ngồi phịch xuống
ghế. Bao nhiêu suy tính để giấu diếm thế mà lại bị người đàn ông ấy dễ dàng
phát hiện ra. Con đường sau này sẽ còn đầy chông gai, sống chết ra sao còn chưa
biết được.
Ngồi ngây như phỗng trên
ghế sô pha, trong đầu Hi Hiểu lại hiện lên hình ảnh Tử Duệ bảo cô gọi xe cấp
cứu lúc đó. Vẻ mặt lo lắng và hốt hoảng của anh lúc ấy gần như hiện rõ hết lên
trên mặt, chẳng chút che đậy. Cứ nhớ đến vẻ mặt Tử Duệ lúc ấy lại khiến cho
trái tim Hi Hiểu đau nhói.
Ngẩng đầu nhìn lên đồng
hồ, đã là 5 giờ 40 phút, cách bữa tiệc đã hơn ba tiếng đồng hồ, thế mà Tử Duệ
vẫn chưa quay lại.
8 giờ 20 phút, trời đã
tối đen, vẫn không thấy bóng dáng của Tử Duệ quay về.
Chiếc đồng hồ tích tắc
treo trên tường giờ chẳng khác gì một dụng cụ giày vò Hi Hiểu. Mỗi một giây qua
đi đều khiến cho trái tim cô đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Dặn dò dì Cố bế con
vào phòng nghỉ ngơi xong, cô liền thu mình trên ghế sô pha, cô độc chờ đợi Lí
Tử Duệ quay trở về.
Không biết trong khi chờ
đợi cô đã tỉnh lại bao nhiêu lần. Không biết đã bao nhiêu lần cô chìm đắm trong
sự lo lắng và đau khổ. Bên tai cô cứ vang vọng tiếng bước chân của Tử Duệ, cứ
như là ảo giác bủa vây con người cô.
Hi Hiểu không biết rằng
cô cứ chờ đợi như vậy suốt cả một đêm dài. Đến khi được giải thoát thì đã là 10
giờ 26 phút sáng.
Rõ ràng là Lí Tử Duệ đã
phải trải qua một đêm thức trắng, hai mắt thâm quầng, bộ dạng lo lắng và mệt
mỏi. Nhìn thấy Hi Hiểu đang ngồi trên ghế sô pha đợi anh, đôi mắt buồn bã khẽ
chớp chớp: -Bác sĩ nói Nhiễm Nhược San bị thiếu dinh dưỡng nên mới ngất đi như
vậy. Cô ta một thân một mình, không có ai chăm sóc cho nên anh mới….
-Thế nên anh mới cả đêm
không về?- Hi Hiểu ngắt lời anh, chậm rãi nheo mắt lại: -Tử Duệ, anh đã vất vả
rồi!
-Hi Hiểu, anh định gọi
điện cho em, nhưng mà anh không mang theo điện thoại…- Tử Duệ giải thích:
-Nhược San lại không thể không có người chăm sóc, thế nên anh mới không thể về
để nói với em được!
Anh vừa giải thích vừa
tiến lại gần cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô vừa như an ủi, vừa như dỗ dành: -Anh
biết vợ anh đã mất ngủ cả đêm phải không? Lần sau có thế nào đi nữa anh cũng sẽ
về nhà nói với em một câu, không để em phải lo lắng như vậy nữa, có được không?
Hi Hiểu chẳng phải là một
cô bé mới yêu, gặp phải những tình cảnh này phải cố gắng truy hỏi cho ra, khiến
cho đôi bên đều khó xử. Dù sao anh cũng đã biết sai, nên biết dừng lại đúng
lúc, thế mới là phong thái của một người vợ hiền. Nghĩ vậy cô liền chuyển chủ
đề: -Lục Kỳ Thần đã biết chuyện rồi!
-Biết cái gì?- hình như
anh chưa kịp phản ứng lại với những gì cô nói, lông mày vẫn nhăn tít lại, nhưng
chỉ một giây sau, anh giật mình nhìn cô: -Em nói là, hắn ta….
-Đúng, anh ta biết được
thân phận của Đồng Đồng rồi…- Hi Hiểu cười như mếu: -Lúc anh không có nhà, anh
ta đã đến thăm Đồng Đồng.
Cô điềm đạm kể lại cho
anh nghe toàn bộ quá trình Lục Kỳ Thần đến nhà mình như thế nào. Sắc mặt của Tử
Duệ từ xanh chuyển sang trắng, cuối cùng trở lại với vẻ màu xám xịt mệt mỏi như
ban đầu, sau đó khẽ thở dài: -Có thể….đây là một chuyện tốt!
-Anh ta chẳng phải là kẻ
ngốc, biết rằng chuyện này nói ra sẽ chẳng có lợi gì cho chúng ta…- Lí Tử Duệ
nhíu mày: Nhà họ Kiều luôn theo dõi sát sao anh ta, làm sao anh dám làm càn
chứ?
Hi Hiểu gật đầu, đứng dậy
định đi vào phòng ngủ liền bị Tử Duệ kéo tay lại: -Em đi đâu thế?
Cô lườm anh chẳng chút
thiện cảm: -Đi ngủ! Nằm trên ghế sô pha cả đêm, xương cốt rệu rạo hết cả rồi!
Lí Tử Duệ cười giả lả rồi
theo cô vào phòng ngủ. Hai người còn nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới chìm
vào giấc ngủ.
Nói thật lòng thực ra Hi
Hiểu cũng rất để bụng chuyện Tử Duệ cả đêm không về vì chăm sóc cho một người
phụ nữ khác. Thậm chí cô còn suy đoán này nọ, nghĩ rằng Nhiễm Nhược San hôm đó
ngất đi không biết là thật hay chỉ là giả vờ?
Sao mà ngất đúng lúc thế?
Hi Hiểu nghĩ đi nghĩ lại, đúng vào lúc mọi người chuẩn bị ra về thì lại xảy ra
chuyện đáng mỉa mai này. Xét về tổng thể thì mô típ này giống hệt như các tình
tiết trong phim tình cảm vớ vẩn mà cô vẫn thường xem.
-Tử Duệ…- nhìn thấy người
đàn ông đang nằm trên giường đã mở mắt ra, Hi Hiểu liền véo cánh tay anh,
nghiêm nghị hỏi: -Anh nói đi, giữa em và Nhiễm Nhược San, ai là kẻ thứ ba, ai
là người bị bỏ rơi?
Lí Tử Duệ cau mày: -Em
hỏi vớ vẩn gì thế?
-Em đang nói, giữa ba
chúng ta…- Hi Hiểu ngồi dậy: -Anh nghĩ xem, lúc đó chúng ta kết hôn, rõ ràng
lúc đó anh vẫn còn vương vấn với Nhiễm Nhược San, thực ra kết hôn với em một
phần là vì lợi ích, phần khác là vì tức tối với cô ta. Anh muốn lấy một cuộc
sống êm ấm để trả thù sự bạc bẽo của cô ta phải không?
-Nhan Hi Hiểu, có phải em
nhàn cư vi bất thiện không hả?- rõ ràng là không muốn nhắc lại chuyện cũ nên
khi Hi Hiểu nói đến chuyện này, Lí Tử Duệ cau mày tỏ vẻ không vui: -Đang yên
đang lành lại đi nói đến chuyện này!
-Em chỉ nói một cách
khách quan thôi…- cô gạt tay anh ra, cố ý nói tiếp: -Anh còn nhớ lần đầu tiên
anh và Nhiễm Nhược San gặp nhau ở nhà mình không? Lúc đó em mới từ bệnh viện
về, nhìn thấy hai người đột nhiên cảm thấy muốn bật khóc. Lúc bác sĩ nói em
không thể phá thai em còn không khóc, thế mà nhìn thấy bộ dạng lưu luyến không
rời của hai người, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy ấm ức.
-Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản
nhiên như không có gì, thực ra trong lòng lại không đừng được nghĩ rằng: Nhan
Hi Hiểu, mày là cái thá gì chứ?
-Nhiễm Nhược San người ta
mặc dù đã chia tay với Lí Tử Duệ nhưng đôi bên vẫn còn tình cảm với nhau. Còn
mày tự dưng không biết ở đâu chen chân vào, thế chẳng phải là kẻ thứ ba như
người ta thường nói thì là gì?
-Về sau nghĩ lại thấy
mình cũng chẳng thể làm kẻ thứ ba…- cô cười như mếu:- Kẻ thứ ba chen chân vào
trên danh nghĩa là có tình cảm, nhưng em là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là
một kẻ bị bỏ rơi mà thôi!
-Lí Tử Duệ, tối qua lúc
anh không về nhà, em đột nhiên nhớ lại những chuyện cũ, cảm thấy mình đã trưởng
thành hơn nhiều…- cô nhìn sang anh, nhướn cao lông mày, miệng nở nụ cười quen
thuộc: -Với tình cảm của chúng ta hiện giờ, liệu em có thể được coi là đã
chuyển từ vị trí kẻ thứ ba lên một cấp độ khác không? Cái cấp độ mà có thể coi
là một kẻ thứ ba thành công đã trở thành một vai chính trong một cuộc hôn nhân
ấy?
Nhìn đôi mắt long lanh
của Hi Hiểu, Tử Duệ hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì. Anh mím môi rồi bật cười,
siết chặt tay cô giữa hai lòng bàn tay: -Anh hiểu ý của em, nhưng chẳng phải
anh cũng giống như em, là một kẻ li gián tình cảm thành công giữa em và Lục Kỳ
Thần sao?
-Anh không chỉ cướp đi
người yêu của anh ta mà còn cướp mất đứa con của anh ta…- anh cười nhạt:- Vụ
kinh doanh này anh làm ăn cũng khá đấy chứ? Hi Hiểu, liệu có phải rồi sẽ có một
ngày em chán ghét anh, thế nên mới cho anh một cái tội danh “kẻ bị bỏ rơi”
không?
Hi Hiểu sững người:
-Không đâu!
-Đáp án của anh cũng là
hai chữ ấy!- Lí Tử Duệ thở dài: -Nếu như những gì mà anh đã làm tối qua khiến
cho em không yên tâm, vậy thì anh có thể khẳng định chắc chắn với em rằng, có
những người thích quay trở lại với tình yêu xưa, nhưng Lí Tử Duệ này có một lẽ
sống riêng, bất cứ là chuyện gì, tình yêu hay sự nghiệp đều không bao giờ quay
đầu lại!
-Còn em, Nhan Hi Hiểu, em
sẽ mãi là hiện tại của anh!- anh nhoẻn miệng cười. Một người không biết nói
chuyện yêu đương như anh cuối cùng lại có thể nói ra những câu nói ngọt ngào
đến vậy.
Trái tim Hi Hiểu phút
chốc cảm thấy ấm áp hơn nhiều, những lo âu của ngày hôm qua dường như đã biến
mất, cô lấy lại sự điềm đạm thường ngày.
Nhưng Lí Tử Duệ thường
nói, cuộc sống như một thị trường, không thể nào cứ bình thản mới được. Vì vậy
càng “trời yên bể lặng” thì càng ẩn chứa nhiều nguy cơ.
Hi Hiểu thường cảm thấy
cái luận điểm này có chút lo bò trắng răng. Còn về Đồng Đồng, cho dù Lục Kỳ
Thần có biết thân phận thật sự của nó thì anh ta cũng chẳng dám đến lần thứ
hai. Dường như tất cả những gì mà hai người lo lắng chỉ là những câu chuyện nực
cười. Hi Hiểu nói đùa cũng may cô sinh con gái, thế nên không cần phải đối mặt
với cảnh tranh giành con cháu nối dõi như ở trong phim.
Lí Tử Duệ chúi đầu chơi
đùa Đồng Đồng mới tám tháng tuổi ở trong nôi, chẳng buồn ngẩng đầu lên nói:-
Nghe nói Lục Kỳ Thần và Kiều Việt chuẩn bị kết hôn đấy!
-Hả?- Hi Hiểu mỉm cười:
-Bọn họ kết hôn từ lâu rồi!
-Sao em lại nói vậy?
-Thực ra chuyện Lục Kỳ
Thần vào tù cũng có vẻ gì đó như là chịu tội thay. Lúc đó anh ta chỉ là một
nhân viên trong bộ phận kế hoạch của Gia Thái, mối quan hệ với Kiều Việt cũng
chỉ là mới chớm, thế nên cũng chưa thể nào gia nhập sâu vào tập đoàn Gia Thái
được. Với khả năng của anh ta, e là muốn bòn rút tiền vốn cũng là chuyện khó
khăn!
-Em thật là hiểu anh ta!-
Lí Tử Duệ nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên: -À, nói một cách khác thì với tư
cách là chồng thì anh có thể ghen được rồi đấy!
-Biến đi!- Hi Hiểu mắng
yêu Tử Duệ: -Cho dù em có hiểu về Lục Kỳ Thần đến đâu thì giờ cũng chẳng còn
chút dây dưa gì với anh ta nữa, chứ không như ai đó, sẵn sàng ôm bạn gái chạy
như bay đến bệnh viện ngay trong bữa tiệc đầy tháng của con gái, hơn nữa còn
lao tâm khổ tứ lo lắng cho chuyện hôn nhân của cô ta nữa chứ.
Lí Tử Duệ sầm mặt xuống:
-Thế nhưng cô ấy có đi tìm người mà anh giới thiệu cho đâu. Nhiễm Nhược San là
một người phụ nữ kiêu hãnh, đã đến nước này rồi mà vẫn giữ nguyên tính kiêu
ngạo, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
-Trong lòng rất có thể đã
khóc thầm rồi đấy!- Hi Hiểu cắn một miếng dưa chuột rồi kề phần còn lại vào
miệng Tử Duệ: -Lần trước em vô tình gặp Nhiễm Nhược San, phát hiện ra cô ta
đang đi cùng với một người đàn ông, cử chỉ rất thân mật, xem ra cũng rất hạnh
phúc!
-Hả?- Tử Duệ kinh ngạc:
-Với một người đàn ông á?
-Lí Tử Duệ, anh đang ghen
đấy à?- Hi Hiểu bất mãn lao đến bẹo má Tử Duệ: -Chuyện này thì có gì ghê gớm
chứ. Nếu em là cô ta, em cũng không để người yêu cũ của mình giới thiệu bạn
trai mới cho đâu!
Nhìn thấy Tử Duệ đau đến
mức mặt méo xệch đi, Hi Hiểu vênh mặt nói: -Vì vậy, chi bằng cứ âm thầm tìm
kiếm một người khác còn hơn. Đến khi ván đã đóng thuyền sẽ mặt mày rạng rỡ xuất
hiện trước bạn trai cũ, cho anh ta thấy rằng: Lúc đó anh bỏ tôi chẳng thương
tiếc, không có anh tôi không những vẫn sống được mà còn sống rất tốt nữa là
khác!
-Đàn bà đều có tâm lí này
sao?
Hi Hiểu gật đầu: -Đúng
vậy, đâu chỉ có đàn bà, thực ra con người ai chẳng thích sĩ diện. Nói đi nói
lại, chỉ có lúc về nhà nằm ngủ đó mới là không gian riêng tư của chính mình,
chứ còn hàng ngày ai chả sống để cho người khác nhìn vào?
-Ừ, Nhiễm Nhược San luôn
coi sắc đẹp là vũ khí- Lí Tử Duệ không hề phủ định: -Rất nhiều đàn ông đều bị
sắc đẹp của phụ nữ làm cho mờ mắt. Nhiễm Nhược San được như vậy cũng coi như là
một việc tốt, hi vọng sau này không xảy ra chuyện gì nữa!
-Tại sao giờ anh lại quan
tâm đến Nhiễm Nhược San thế?- Hi Hiểu cuối cùng không chịu được cái bộ dạng
nghiêm túc khi nói về người yêu cũ của Tử Duệ nữa, cô cao giọng: -Tử Duệ, anh nói
hết chưa hả?
Tử Duệ bật cười, dang tay
ra ôm chặt lấy bờ vai đang tức run lên của Hi Hiểu: -Em còn nhớ chuyện xảy ra ở
bữa tiệc đầy tháng con à?
-Đương nhên là nhớ- Hi
Hiểu nghiến răng:-Nếu quên thì thật có lỗi với anh!
-Ha ha…- Lí Tử Duệ cười
khanh khách, đột nhiên cảm thấy bộ dạng ghen tuông của Hi Hiểu thật đáng yêu:
-Anh biết tâm trạng của em lúc đó. Có phải em cảm thấy chuyện này xảy ra quá
trùng hợp không?
-Vốn dĩ là như vậy còn
gì?
-Anh cũng thấy thế- Tử
Duệ gật đầu: -Thế nhưng lúc đó biết bao nhiêu là người, lẽ nào lại vạch rõ chân
tướng sự thật chẳng cho người ta chút thể diện nào?Mặc dù Nhiễm Nhược San là tự
tạo ra nghiệp chướng nên mới lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, thế nhưng dù
sao cũng phải bớt lại chút thể diện cho cô ta, cho cô ta một con đường trở lại
cuộc sống bình thường. Thế nên anh mới nghĩ ra giải pháp đích thân đưa cô ta
đến bệnh viện. Đợi sau khi bác sĩ đi ra mới vạch trần chân tướng sự việc!
Nhược San nói, không vừa
mắt khi nhìn thấy chúng ta ngày càng thân mật…- Tử Duệ nheo nheo mắt: -Anh nói
với cô ta, ai cũng phải sống tiếp, khuyên nhủ cô ta cả một đêm, cuối cùng cô ta
cũng đành phải hiểu ra. Sở dĩ về sau anh tích cực giới thiệu bạn trai cho cô ta
là bởi vì anh sợ cuộc sống của Nhược San lại xảy ra vấn đề gì đó, như vậy sẽ
khó tránh khỏi những đố kị mà tiếp tục làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng
ta!
Hi Hiểu không ngờ sự việc
hóa ra là như vậy, cô kinh ngạc tới mức mắt như lồi ra đến nơi.
-Anh bắt đầu cảm thấy
Nhiễm Nhược San là một người tốt, chỉ có điều bị lợi ích làm cho mờ mắt, thế
nên mới đánh mất phương hướng của cuộc sống…- Lí Tử Duệ thở dài: -Thế nên chúng
ta có thể đi đến ngày hôm nay có thể nói là một đặc ân của thượng đế!
-Anh không nói cho cô ta
biết chuyện của hai ta chứ?
-Anh nói rồi- Tử Duệ cười
thản nhiên: -Anh nói chúng ta đi đến ngày hôm nay cũng là một sự trùng hợp, là
một mối lương duyên. Anh nói với cô ta rằng anh gặp được em là một phúc phận mà
cô ta đã mang lại cho anh trong sự tuyệt vọng. Nhược San cũng kinh ngạc lắm, về
sau chỉ biết thở dài, quả nhiên trên đời này mỗi người đều có một số phận
riêng!
-Lí Tử Duệ, anh điên rồi
à?- mặc dù rất cảm động trước những lời lẽ ngọt ngào của Tử Duệ nhưng Hi Hiểu
lại cảm thấy việc anh nói ra mục đích kết hôn của hai người lúc ban đầu thật là
quá hồ đồ và lỗ mãng: -Anh không sợ cô ta sẽ nói ra ngoài sao? Hơn nữa chuyện
này còn dính dáng đến Đồng Đồng, anh không sợ cô ta sẽ làm ầm lên à?
-Hi Hiểu- Tử Duệ vỗ vỗ
vào vai Hi Hiểu: -Lúc đó sợ mọi người biết được là do nó có ảnh hưởng đến
chuyện riêng tư, chỉ sợ chúng ta không thể đi tiếp quãng đường còn lại, sau ba
năm chúng ta chẳng ai còn dính líu tới ai, thế nên mới cần phải giả bộ này nọ.
Nhưng giờ chúng ta yêu thương nhau thật lòng, đâu cần phải sợ lời ong tiếng ve
của thiên hạ?
-Còn nữa, Nhiễm Nhược San
cũng sẽ không nói lộ chuyện này ra ngoài đâu. Em quên rồi à, cô ta cũng bị
chúng ta nắm được điểm yếu trong tay đấy thôi. Cứ người nọ nói xấu người kia
thì càng thêm khó sống mà thôi!
Nghe Tử Duệ giải thích
như vậy, Hi Hiểu cũng tạm yên tâm: -Hi vọng là thế!
-Chỉ có điều dạo này tình
hình của Đường Đô có vẻ rất tốt…-Tử Duệ đột nhiên đổi chủ đề: -Mấy cái cao ốc
trước đây từng tạm thời bị dừng thi công vì thiếu vốn đầu tư nay bắt đầu được
thi công trở lại, thêm nữa phòng tư vấn tiêu thụ lại tuyển thêm rất nhiều trợ
thủ đắc lực. Hiện giờ, tất cả các công ty đại lí quảng cáo đều bắt đầu chú ý
đến miếng mồi béo bở này rồi!
-Tử Duệ, anh đừng nghĩ
đến chuyện Đường Đô- mặt Hi Hiểu chợt nghiêm mặt: -Chúng ta không quan tâm đến
những chuyện có liên quan đến Lục Kỳ Thần. Chúng ta chỉ cần sống vui vẻ mỗi
ngày là được rồi!
-Tại sao?
-Chẳng tại sao cả- Hi
Hiểu cúi đầu nhìn Đồng Đồng: -Dù sao em cũng không muốn có chút dính líu gì đến
Lục Kỳ Thần. Những chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, tốt nhất đừng có dính dáng
gì cả!
-Nhưng đây là hai chuyện
khác nhau mà?- Tử Duệ chăm chú nhìn cô: -Chuyện công là chuyện công, chuyện tư
là chuyện tư. Tôn Bồi Đông đã ra lệnh cho anh phải giành lấy miếng mồi này. Hi
Hiểu, nếu anh muốn chắc chân ở đây thì nhất định phải giành được dự án tiếp
theo.
-Nhưng cũng không có
nghĩa dự án tiếp theo nhất định phải là Đường Đô!
-Thế em bảo anh phải tìm
đối tượng nào khác đây?- Tử Duệ nhíu mày: -Anh sợ em lo lắng nên không nói cho
em biết, về chuyện anh làm mất hợp đồng với bên Thiên Trì lần trước, tổng công
ty cho rằng nguyên nhân là do bộ phận thị trường của công ty ở thành phố J kém
cỏi, thế nên đã cử một giám đốc Dương quái lạ nào đó đến chỉ đạo tạm thời. Mọi
người ai cũng có thể đoán ra, nói là chỉ đạo chứ thực ra hắn chính là kẻ ra
quyết định ở đây. Hơn nữa con người này rất nham hiểm, trước đây là từng làm
tổng giám chế thị trường của công ty Leo 4A lớn nhất trong nước, là một nhân
vật tiếng tăm mà Trụ Dương phải khó khăn lắm mới mời về được. Em nghĩ xem, một
người như vậy có cam tâm chịu làm cấp dưới cho người khác chỉ đạo không?
-Tử Duệ, em không muốn
nghe chuyện cạnh tranh trong nội bộ của anh. Cái em muốn chỉ là một cuộc sống
yên bình.
-Không còn dây dưa đến
Lục Kỳ Thần là có thể sống yên bình được hay sao?- cứ tưởng rằng Hi Hiểu sẽ
chẳng chút do dự mà đứng về phía anh, giương cao ngọn cờ cổ vũ cho anh, nào ngờ
cô lại hắt cho anh một gáo nước lạnh, Tử Duệ chợt cảm thấy vô cùng khó chịu:
-Hơn nữa, đây là chuyện công, nó lại không liên quan đến Gia Thái, mà là Đường
Đô. Mọi người đều mở to mắt để hành động, có gì mà không ổn cơ chứ?
-Thôi được rồi, anh thích
làm thế nào thì làm!- Hi Hiểu nổi cáu: -Tử Duệ, em mong là anh không hối hận!
-Chuyện này thì có gì mà
phải hối hận?- Tử Duệ càng lúc càng không hiểu nổi hành vi của Hi Hiểu. Chỉ một
cái hợp đồng với Đường Đô lại khiến cho cô nhạy cảm thế sao? Suốt ngày chỉ mải
lo âu chuyện quá khứ mà chẳng quan tâm gì đến tiền đồ của chồng. Nghĩ đến đây,
Tử Duệ lại cảm thấy bức xúc trong lòng: -Lẽ nào em cảm thấy Lục Kỳ Thần sẽ giở
trò gì trong chuyện này phải không? Nếu như hắn ta là một kẻ không phân biệt rõ
công tư thì thật chẳng đáng để em yêu lâu đến thế!
Hi Hiểu ngoảnh đầu lại,
tức tối gắt lên: -Tử Duệ, anh nói vậy là ý gì? Lục Kỳ Thần trong kí ức của em
đương nhiên là một người tốt biết phân biệt công tư rõ ràng. Lúc em yêu anh ta
cũng nghĩ như vậy, thế nhưng bây giờ thì không. Mối quan hệ này có thể bình
luận như khi còn ở bên cạnh anh ta sao?- cô hít một hơi thật sâu: -Cũng giống
như anh và Nhiễm Nhược San, lúc đầu anh yêu cô ta lẽ nào anh đã biết trước sau
này cô ta sẽ sống chung với một người đàn ông khác để rồi rơi vào cảnh sống dở
chết dở ngày hôm nay chắc?
Lí Tử Duệ phẫn nộ đứng
bật dậy: -Nhan Hi Hiểu, nói Lục Kỳ Thần là Lục Kỳ Thần, sao em lại lôi cả Nhiễm
Nhược San vào đây?
-Cả hai người chẳng phải
đều như nhau sao?
-Không như nhau được!- Cô
ấy….- Tử Duệ nhíu mày gắt lên, những lời sau đó còn chưa kịp ra đến miệng đã
nghe thấy tiếng Hi Hiểu đạp cửa lao ra ngoài rồi.
Kể từ sau khi kết hôn,
hai người dường như đã có không ít lần chiến tranh lạnh, thế nhưng chưa có lần
nào lại chiến tranh lạnh lâu như lần này, hơn nữa tình hình chiến tranh lần này
lại không giống những lần trước. Trong những lần trước, Tử Duệ đều chủ động làm
lành với Hi Hiểu với phương châm: “Đàn ông tốt không đôi co với đàn bà”. Cứ như
vậy hai người lại làm lành với nhau. Thế nhưng lần này, Tử Duệ càng nghĩ càng
ấm ức. Anh cảm thấy Hi Hiểu không muốn cho anh nhúng tay vào công việc với
Đường Đô là bởi vì những khúc mắc tâm lí, là bởi vì hai người đó đã có một quá
khứ không mấy tốt đẹp nên thà chết cũng không muốn dính líu gì đến nhau nữa.
Thế nhưng chỉ vì chuyện này mà cản trở con đường thăng tiến công danh của anh
thì thật chẳng hay ho chút nào.
Thương trường còn khốc
liệt hơn chiến trường, chỉ được phép tiến lên, không được phép rút lui. Lần
trước đã vô duyên vô cớ mất đi hợp đồng với Thiên Trì, đương nhiên Lí Tử Duệ
trở thành “tội đồ” của Trụ Dương. Bây giờ cho dù có nói thế nào cũng phải cố
gắng lấy được một dự án lớn để “lập công chuộc tội”. Lẽ nào chỉ vì những uẩn
khúc trong quá khứ mà đánh mất cơ hội lập công lớn này hay sao?
Càng nghĩ Tử Duệ càng cảm
thấy Hi Hiểu quá khinh thường bản thân. Những người vợ khác thấy chồng gặp được
thời cơ thăng quan tiến chức đều hết lời động viên, cổ vũ. Về chuyện của Lục Kỳ
Thần, anh tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ sẽ mang Hi Hiểu ra để giành cái lợi
cho mình.
Cô không biết rằng anh đã
phải khó nhọc thế nào mới có được như ngày hôm nay, trông thì tưởng là vinh
quang rạng ngời nhưng thật ra đằng sau thứ vinh quang ấy là cả quá trình bán mạng
làm việc. Cái xã hội này trông thì tưởng là công bằng nhưng thực chất lại luôn
đòi hỏi những giá trị đi kèm. Ở thành phố J này, những kẻ có quyền lực hơn anh
nhiều như sao xa, những kẻ có tiền hơn anh cũng đông như kiến cỏ…vì vậy có thể
ngoi lên được cái chức vụ giám đốc thị trường như hiện nay mà không bị “thương
tật” đã là một kì tích rồi!
Chính bởi vì vậy, anh
luôn coi trọng từng cơ hội đến với mình.
Cuối cùng sau N ngày
chiến tranh lạnh, Lí Tử Duệ đã đặt tấm thiếp mời xuống trước mặt Hi Hiểu lúc đó
đang mải bón bột cho con, phá vỡ cục diện im lặng suốt bao ngày qua: -Em xem
đi!
Hi Hiểu liếc Tử Duệ một
cái rồi mở tấm thiếp mời ra.
Mặt cô bất giác biến sắc.
Ngày 6 tháng 6, Lục Kỳ
Thần và Kiều Việt sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà hàng Thụy Cẩn, kính mời giám đốc Lí
bộ phận thị trường Trụ Dương và phu nhân Nhan Hi Hiểu đến tham dự.
Cuối cùng cũng làm đám
cưới rồi. Cô nhếch môi cười chua xót, chỉ là phản ứng trong một vài giây ngắn
ngủi nhưng lại bị Tử Duệ nhìn thấy hết. Anh sa sầm mặt mày: -Anh hi vọng em sẽ
vì đại cục…Nói thế nào đi nữa thì lần trước đầy tháng Đồng Đồng, người ta cũng
đi có đôi có cặp!
Hi Hiểu ngây người, tấm
thiệp mời nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười tươi như hoa:
-Đương nhiên phải đi rồi, sao có thể không đi cơ chứ?