Trong mắt của Hi Hiểu,
lần này đi tham dự lễ cưới của Lục Kỳ Thần coi như là một lần đoạn tuyệt, kể từ
nay đôi bên ai nấy đều có gia đình riêng, Lục Kỳ Thần sẽ không còn tư cách gì
để chất vấn cô nữa. Còn về Đồng Đồng, anh ta giờ đã là chồng của người khác,
càng không có tư cách để nhúng tay vào.
Sự ràng buộc về thân phận
sẽ làm giảm bớt sự qua lại giữa đôi bên. Những người tình cũ ai nấy đều có gia
đình riêng vốn dĩ là một chuyện đáng buồn, thế nhưng trong lòng Nhan Hi Hiểu
lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô đi đi lại lại trước cái tủ quần áo, suy nghĩ
không biết bao lần nên mặc quần áo như thế nào. Cuối cùng, sau ba mươi hai lần
quay sang hỏi Lí Tử Duệ nên ăn mặc như thế nào trong đám cưới của họ, Tử Duệ đã
không còn đủ nhẫn nại nữa, mặt anh lập tức sầm xuống: -Nhan Hi Hiểu- Tử Duệ
ngồi phịch xuống đầu giường: – Em nên hiểu rõ đây là đám cưới bạn trai cũ của
em với người yêu của anh ta chứ không phải là đám cưới của em với anh ta. Em ăn
mặc lộng lẫy quá để làm cái gì?
Hi Hiểu cố gắng đè chặt
cơn bực tức của mình ở trong lòng: -Được rồi, nếu như anh không chê thì em mặc
áo phông với quần bò đi tham dự nhé! Như vậy đủ nhanh gọn rồi chứ?
-Em….- Tử Duệ tức nghẹn
họng không nói ra lời. Nghĩ đến tình trạng chiến tranh giữa hai người mấy hôm
nay, với tính cách nóng nảy của Hi Hiểu, nếu lúc này mà chẳng may chọc tức cô
thì hậu quả chắc chắn là anh sẽ phải đi dự hôn lễ một mình, như thế chẳng phải
làm trò cười cho thiên hạ hay sao? Nghĩ đến đây, Tử Duệ liền đến bên tủ quần áo,
nhấc một cái váy màu tím nhạt lên: -Cái này rất đẹp, anh thích em mặc cái này!
-Thưa giám đốc Lí, anh
làm ơn có chút tinh thần yêu nghề đi có được không?- Hi Hiểu nhìn cái váy, khóc
dở mếu dở: -Đó là chiếc váy mà anh mua cho em lúc đi công tác Hồng Kông, thế mà
lúc về chẳng phải sống chết thế nào cũng nhất định không cho em mặc hay sao?
Lại còn nói hở hang quá mức, chẳng khác gì mặc váy ngủ cả!
-Anh đã nói như thế à?-
Tử Duệ nheo nheo mắt. Quả thật chiếc váy này có hở hang thật, nhìn chẳng khác
gì cái túi đựng dưa hấu. Nghĩ thế anh liền nhét nó vào trong tủ rồi rút một bộ
khác ra: -Cái này….
-Thôi được rồi, cái này
đi!- Hi Hiểu chán chẳng muốn phải dọn dẹp nữa nên vội vàng thay quần áo rồi
trang điểm qua loa một chút. Sau khi kiểm tra thấy mình đã khá chỉn chu, cô mới
yên tâm cùng Tử Duệ ra ngoài.
Hôn lễ của thiên kim tiểu
thư của Gia Thái đương nhiên là phải hoành tráng hơn người.
Sau khi báo tên và nhét
phong bì vào hòm, Tử Duệ và Hi Hiểu mới đi vào đại sảnh. Các cô lễ tân dẫn họ
vào vị trí ngồi, Tử Duệ nói đùa: -Ha ha…phô trương quá đấy, trông chẳng khác gì
đại tiệc quốc gia!
-Cũng không hẳn là vì hôn
lễ đâu!- nhìn những dòng người không ngớt đi vào đại sảnh, Hi Hiểu cười khẩy:
-Thứ nhất, điều này thể hiện thực lực của cả hai gia đình, Gia Thái hùng mạnh
như vậy, đương nhiên phải phô trương cho người ta thấy, dưới sức ép của khủng
hoảng tiền tệ mà thực lực của họ không hề giảm sút. Thứ hai là, chắc là họ đang
định tuyên truyền cho dự án Thừa Trạch chuẩn bị khởi công vào tháng tới, đấy là
công trình hợp tác đầu tiên giữa Gia Thái và Đường Đô.
-Sao em biết?
-Những tài liệu ngày nào
anh mang về chẳng nhẽ chỉ để đặt trên bàn không thôi sao?- Hi Hiểu nheo mắt:
-Hơn nữa trên đài báo đã bắt đầu quảng cáo rầm rộ rồi. Gia Thái muốn thực hiện
công trình trong thời điểm khủng hoảng tiền tệ như thế này chỉ là để chứng minh
thực lực của mình, cũng coi như là một sự đánh cược!
Mải mê nói chuyện, đột
nhiên phía trước rộ lên tiếng ồn ào. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là
đôi vợ chồng trẻ đang tiến vào đại sảnh. Từ xa trông lại, Kiều Việt trong chiếc
váy cưới màu trắng sánh vai đi bên Lục Kỳ Thần toát lên một vẻ sang trọng và
cao quý đến khó tả.
Dường như có thần giao
cách cảm, đôi mắt của người đó đột nhiên nhìn thẳng về phía trước. Trái tim Hi
Hiểu chợt hoang mang, vội vàng cúi xuống gỉa vờ uống nước để che đi sự bối rối.
Phải mất hai giây sau cô mới dám ngẩng đầu lên. Cô dâu chú rể lúc đó đã hòa vào
đám đông náo nhiệt.
Bên tai Hi Hiểu đột nhiên
vang lên giọng nói của Tử Duệ: -Hi Hiểu, em không dám nhìn à?
Ngẩng đầu nhìn Tử Duệ,
trong lòng Hi Hiểu bỗng cảm thấy tức tối, cô đá một cái thật mạnh vào chân Tử
Duệ rồi nghiến răng nói: -Tử Duệ, hôm nay anh rất muốn được thưởng thức mười
“món” đại hình của nhà họ Nhan có phải không hả?
Chắc là bị đá đau quá nên
Tử Duệ đành phải cầm cốc trà lên để che đi sự đau đớn và ngại ngùng. Hai người
gườm gườm nhìn nhau, bỗng thấy mọi người đã bắt đầu ăn tiệc, đôi bên đành dừng
cuộc chiến.
Cái gọi là ăn cưới chẳng
qua chỉ là bỏ tiền ra để mua quan hệ. Mà bữa tiệc cưới ngày hôm nay rõ ràng là
quá phô trương.
Lí Tử Duệ vô tình liếc
thấy vị trí của hai người họ đang ngồi có đề biển “khách quý”, mà trong cả buổi
tiệc cưới ngày hôm nay, những bàn khách quý như họ chưa có đến mười bàn.
Phóng tầm mắt ra xung
quanh, Tử Duệ phát hiện ra ở các bàn khác đều có đề tên đơn vị, công ty, thậm
chí còn có đến mấy công ty vẫn thường là đối thủ cạnh tranh với Trụ Dương.
Một buổi lễ thành hôn quá
náo nhiệt, chẳng khác gì những buổi tiệc chiêu đãi của các doanh nghiệp lớn.
Một cảnh tượng thường
thấy trong các buổi tiệc tùng đó là các vị khách mời trao đổi danh thiếp với
nhau. Trong khi đó, những lời phát biểu của Kiều Tham Chính trước buổi tiệc lại
càng khiến cho không khí của buổi lễ mang đậm mùi lợi ích. Anh sờ sờ vào cái
túi trống không rồi quay sang nhìn Hi Hiểu bằng ánh mắt oán trách, bởi vì trước
khi đi đã mất quá nhiều tâm sức trong việc tư vấn cho cô ấy mặc cái gì, đến nỗi
quên mất cả yêu cầu cơ bản của một người làm thị trường.
Đang u uất thì đột nhiên
bên tai vang lên tiếng chúc mừng không dứt, hai người vừa ngẩng đầu lên đã nhìn
thấy Kiều Việt và Lục Kỳ Thần đi chúc rượu đến chỗ mình. Ngay lập tức, đám đông
liền đứng dậy chúc mừng. Lí Tử Duệ bất thần nhìn sang Hi Hiểu đang ngồi bên
cạnh mình, thấy cô mỉm cười rất tự nhiên, đôi mắt long lanh chẳng chút bối rối
hay ngại ngùng.
-Cám ơn các vị đã đến
tham dự lễ cưới của tôi và Kiều Việt- Lục Kỳ Thần cười nói vui vẻ rồi nghiêng
người chạm cốc với mọi người, những lời chúc mừng liên tục được gửi đến cho hai
người. Đến lượt Hi Hiểu và Tử Duệ, Tử Duệ kính rượu Kiều Việt trước: -Cám ơn sự
tín nhiệm của tổng giám đốc Kiều, chúc cho sự hợp tác của chúng ta từ nay về
sau ngày càng tốt đẹp!
-Cũng chúc anh như vậy
nhé!- Kiều Việt mím môi cười, vốn định nói gì thêm nhưng đột nhiên có tiếng gọi
cô. Thế là chỉ còn lại một mình Lục Kỳ Thần ở lại. Tử Duệ cười nói: -Chúc tổng
giám đốc Lục trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
Nghe đến hai từ “quý tử”,
ánh mắt Lục Kỳ Thần chợt lóe sáng nhưng ngay lập tức trở lại trạng thái tĩnh
lặng như trước. Anh cười nói: -Có thể hạnh phúc được như giám đốc Lí là tôi đã
thấy mãn nguyện lắm rồi!
Nói rồi anh hướng ánh mắt
về phía Hi Hiểu: -Hi Hiểu, hôm nay em rất đẹp!
Mặc dù câu nói này chỉ
mang tính xã giao nhưng đối với người trong cuộc lại khó tránh khỏi có chút
tình tứ, ngọt ngào. Cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Tử Duệ, Hi Hiểu cười giả
lả: -Tôi lúc nào chẳng xinh đẹp, phải không Tử Duệ?
Tử Duệ bất ngờ bị hỏi đến
nên hơi ngây người chưa kịp phản ứng ngay, nhưng chỉ vài giây sau, anh liền nở
một nụ cười hài lòng rồi quay sang Lục Kỳ Thần nói: -Tổng giám đốc Lục- nụ cười
trên môi Tử Duệ chợt tắt: -Sau này có chuyện gì mong tổng giám đốc Lục chiếu cố
nhiều hơn!
Lục Kỳ Thần hơi khựng
lại: -Đương nhiên rồi!- nói rồi Lục Kỳ Thần cầm ly rượu đi về phía trước, ánh
mắt dừng lại ở Hi Hiểu: -Hi Hiểu, bạn cũ kết hôn, em là người đi trước, có chút
kinh nghiệm nào thì giới thiệu cho anh với?
-Có đấy, tổng giám đốc
Lục không nói thì suýt nữa tôi cũng quên mất!- Hi Hiểu gật đầu, nhìn thẳng vào
đôi mắt sâu thẳm mà cô đã từng say mê kia: -Công tư phân minh, không thể tùy
tiện để chuyện tình cảm xen vào công việc. Tôi với Tử Duệ trước đây là đồng
nghiệp, chính bởi vì chuyện này là không ít lần tranh cãi!
Lục Kỳ Thần hơi nhíu mày,
chủ động đến gần chạm cốc với hai người: -Lời của cô Lí đây thật có lí, mời các
vị cứ tiếp tục ăn uống, tôi phải qua bên kia một chút!
Hi Hiểu ăn chẳng thấy
ngon, không biết tại sao cô cứ cảm giác ánh mắt cuối cùng mà Lục Kỳ Thần nhìn
cô như có ý gì đó, có một chút thất vọng, lại có vài phần mơ hồ và nguy hiểm.
Hi Hiểu cúi đầu thở dài, cho dù nói thế nào đi nữa, khi có ánh mắt như vậy
chứng tỏ anh ta đã hiểu rõ những gì mà Hi Hiểu nói.
Mấy tháng trời không hề
qua lại, có lẽ anh ta chẳng có hứng thú gì với Đồng Đồng. Rất có thể đúng như
những gì mà Tử Duệ nói, tất cả chỉ là do bản thân quá nhạy cảm, lo bò trắng
răng mà thôi.
Có thể ánh mắt cuối cùng
mà anh ta nhìn Đồng Đồng chỉ là để thể hiện chút lương tâm còn sót lại của bản
thân. Và cô cũng chẳng cần vì vậy mà lo lắng không yên, vì thế mà làm đảo lộn
cuộc sống của mình, vì vậy mà cảm thấy hai người vẫn còn dính líu với nhau.
Cô đang chìm đắm vào dòng
suy nghĩ thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Tử Duệ: -Hi Hiểu, câu nói
nói đó của em được lắm!
Cô ngây người: -Câu nào?
-Chính là cái câu mà em bảo
Lục Kỳ Thần phải công tư phân minh ấy- Tử Duệ nhìn cô:
-Anh vốn nghĩ, với cá
tính của em chắc chắn em sẽ nói tính cách chồng tôi không được tốt cho lắm, Lục
Kỳ Thần, tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có mà hợp tác với anh ấy!
-Em cũng định nói cái đó-
Hi Hiểu cười chán ngán: -Nhưng nói rồi anh có nghe không? Lại chẳng bị anh coi
như hòn đá cản đường công danh, ngày đêm căm hận, chửi rủa. Chi bằng cứ thuận
theo tự nhiên, sau này càng phải cẩn thận hơn!
-Ừ!
-Anh định giành lấy đề án
Thừa Trạch đấy à?- Hi Hiểu nhíu mày: -Chẳng phải nói là sẽ lấy những cái có
quyền sở hữu của Đường Đô sao?
-Nghĩ đi nghĩ lại, anh đã
thay đổi chú ý, chỉ cần giành được Thừa Trạch thôi. Thứ nhất, cái hạng mục ấy
hiện nay chuẩn bị được khởi công, bắt tay vào ngay từ đầu sẽ tiện lợi hơn
nhiều. Mà các hạng mục trước đây của Đường Đô đều đã bị mắc cạn quá lâu trong
cuộc khủng hoảng tiền tệ, trong mắt mọi người đã có những ấn tượng không hay.
Giờ bắt tay vào đó, làm
tốt thì không sao, một khi làm không tốt lại tự chuốc mệt vào người, thậm chí
còn mang tiếng là thất bại thê thảm. Vì vậy làm đại diện cho mấy đề án ấy quá
mạo hiểm…- anh dừng lại một chút: -Thứ hai chính là những yếu tố mà em đã cân
nhắc. Nếu như Lục Kỳ Thần trong lòng có gì bất mãn, làm ra những chuyện không
có lợi cho chúng ta thì Gia Thái vẫn có thể kềm chân một phần thực lực của anh
ta. Em tưởng rằng Kiều Việt là con ngốc hay sao mà lại để cho anh ta ra tay với
chúng ta dưới danh nghĩa công việc như vậy?
-Cũng chưa chắc là sẽ
không xảy ra- Hi Hiểu cười: -Giả sử Kiều Việt biết rằng em có con với anh ta,
có nằm mơ cũng mong em bị lăng trì ấy chứ!
-Thế nhưng thái độ của
chúng ta rất cứng rắn, đứa bé chẳng có liên quan gì đến họ cả, hơn nữa trừ phi
mang đi kiểm tra DNA, nếu không chúng ta chính là bố mẹ của nó- Tử Duệ cười
nói: -Cô ta có thể là con ngốc sao? Ai lại đi tìm mọi cách chứng minh đứa bé ấy
là con của chồng mình? Nếu như Lục Kỳ Thần cứ đeo bám không chịu buông tha thì
có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Càng đeo bám chứng tỏ càng còn tình cảm,
chắc chắn Kiều Việt không thể chịu đựng nổi chồng mình lại như vậy!
Hi Hiểu bất lực nhìn Tử
Duệ, cho dù bây giờ có nói cái gì cũng chỉ là vô ích. Cho dù có phân tích từ
góc độ nào đi nữa, Tử Duệ vẫn tin chắc rằng Lục Kỳ Thần chính là đá dải nền cho
con đường phát triển của anh. Mà hiện giờ, nhiệm vụ cô là phải đóng vai một
người vợ hiền lành, cố gắng làm mọi việc để anh không phải lo âu, giúp anh đánh
thắng trận chiến này.
Không ở trong cuộc thì
không rõ đầu đuôi sự tình. Là giám đốc của bộ phận thị trường, Lí Tử Duệ có hứng
thú như vậy đối với đề án Thừa Trạch cũng là điều hợp tình hợp lí. Hi Hiểu cẩn
thận xem xét những tài liệu có liên quan, đây là một đề án xây biệt thự cao
cấp. Trong tình trạng nền kinh tế bất động sản đang đi xuống như hiện nay, hạng
mục này quả nhiên cũng có nhiều lợi thế.
-Em đoán xem lần này tỉ
lệ cổ phần của Thừa Trạch là bao nhiêu?- Lí Tử Duệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt
đầy bí ẩn.
-Bốn sáu!
-Đoán chuẩn lắm!- Lí Tử
Duệ vỗ tay đánh đét một cái: -Ai bốn ai sáu?
-Đương nhiên là Gia Thái
sáu, Đường Đô bốn rồi!-Hi Hiểu nói như là điều đương nhiên, nhưng chỉ hai giây
sau, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: -Lẽ nào Đường Đô sáu, Gia Thái bốn?
Lí Tử Duệ gật đầu: -Đúng
thế, Đường Đô vì hạng mục này còn bán đi một khu đất để bổ sung vốn đầu tư đấy!
Lông mày của Hi Hiểu nhíu
chặt lại, Đường Đô lấy cái này để bù cho cái kia như thế chứng tỏ họ rất coi
trọng công trình Thừa Trạch này. Cho dù Gia Thái có giấu kín chuyện này đến đâu
thì vẫn sẽ lọt tin tức ra ngoài. Đường Đô nhờ Gia Thái mới có thể khôi phục
lại, mà thiếu gia Lục Kỳ Thần của Đường Đô cũng vì Gia Thái mới phải vào tù.
Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, những tin tức này cực kì không có lợi cho sự
phát triển của Đường Đô. Xét về lâu dài, nhất định sẽ có một ngày Đường Đô trở
thành sở hữu của Gia Thái, gia đình nhà họ Lục sớm muộn gì cũng trở về tay
trắng.
Hi Hiểu thậm chí còn nghĩ
rằng, hành vi dùng cổ phần để áp đảo Gia Thái như thế này chắc chắn là chủ ý
của Lục Kỳ Thần. Nhẫn nhịn đã lâu như vậy, hi sinh đã nhiều như vậy, dù gì cũng
có lúc anh ta sẽ bùng phát.
Thế là hạng mục Thừa
Trạch nghiễm nhiên trở thành cơ hội tốt nhất để anh ta bộc lộ tài năng.
-Thực ra theo như trước
đây, đa phần các đề án dưới tay Gia Thái đều do chúng ta phụ trách. Thế nhưng
lần này nghe nói là cấp dưới của Lục Kỳ Thần sẽ thực hiện. Hơn nữa Đường Đô đã
bỏ sáu mươi phần trăm cổ phần vào trong đó, theo nguyên tắc mà nói thì quyền
đại diện sẽ thuộc về Đường Đô.
Sau đó, Tử Duệ mang bản
đấu thầu về nhà, vừa đối chiếu số liệu vừa nói với Hi Hiểu:
-Năm ngày nữa sẽ tiến
hành đấu thầu công khai.Theo tin tức nội bộ thì có hơn 20 công ty quảng cáo
trong thành phố J này có hứng thú với đề án này.
-Ừm, em cảm thấy buổi đấu
thầu công khai này chẳng qua cũng chỉ là một mánh khóe tuyên truyền- Hi Hiểu
giở tài liệu đấu thấu ra xem: -Trong môi trường thị trường hóa như ngày nay, về
cơ bản chỉ có những công trình xây dựng tòa thị chính mới được tổ chức đấu thầu
công khai nhằm đối phó với con mắt của dư luận. Đường Đô làm như vậy một mặt là
để phô trương thực lực của mình, cho thấy công ty mình không kém cỏi như dư
luận thường nói. Mặt khác thể hiện sự coi trọng của mình đối với hạng mục Thừa
Trạch này. Em thấy có khi họ còn đặc biệt thành lập một công ty chuyên giải
quyết các vấn đề có liên quan đến công trình Thừa Trạch này ấy chứ.
-Đúng vậy, nhà thầu chính
là công ty Thừa Trạch, nhà đầu tư chính là tập đoàn Đường Đô và Gia Thái, tổng
giám đốc của Thừa Trạch là Lục Kỳ Thần…
-Nhà họ Lục lần này chịu
bỏ tiền ra rồi!- Hi Hiểu cười nhạt: -Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm sẽ giành
được đề án này?
-Nếu đánh giá một cách
khách quan thì khoảng trên dưới bảy mươi phần trăm- Tử Duệ nhíu mày: -Địa vị
của Trụ Dương trên thị trường sẽ quyết định cơ hội chiến thắng của chúng ta.
Chỉ có điều không biết là Lục Kỳ Thần….
Lí Tử Duệ định nói gì
nhưng lại thôi, nhưng Hi Hiểu vẫn hiểu ý anh.Cô cười chua xót, thực sự không
thể cho anh một lời hứa giúp anh yên lòng, cô chỉ biết khẽ nói: -Nếu như Trụ
Dương làm tốt, chắc anh ta sẽ không mang bước đi đầu tiên của mình ra làm trò
đùa đâu. Sự thành tại người mà!
Công bố trước ngày đấu
thầu là để cho các doanh nghiệp có đủ thơi gian chuẩn bị về nhân sự. Nhưng
trong xã hội hiện nay, làm vậy chủ yếu là để tìm quan hệ, biếu xén quà cáp cho
bên tổ chức.
Đây cũng coi như là một
đặc trưng của xã hội hiện đại. Không quà cáp không tạo được mối quan hệ. Cho dù
có làm việc theo trình tự chính đáng nhưng với đặc điểm của con người trong xã
hội hiện nay, làm chuyện gì cũng ưu tiên tình cảm cá nhân trước.Cũng giống như
việc bác sĩ trước khi phẫu thuật còn đòi phong bì của người bệnh, coi như một
sự động viên dành cho bác sĩ. Mà Tôn Bồi Đông lại là người ngoài, đương nhiên
không hiểu được mối quan hệ đặc biệt của họ với Lục Kỳ Thần, thế nên ông ta ném
cho Lí Tử Duệ một cái thẻ ngân hàng, ra ý bảo anh dùng làm chi phí công việc.
Nghĩ bụng, chắc chắn Hi
Hiểu sẽ không cùng anh đi tìm Lục Kỳ Thần, Lí Tử Duệ nghĩ đi nghĩ lại, dù sao
cũng không thể thua kém các công ty khác được, thế nên liền một mình đi tìm Lục
Kỳ Thần. Lấy danh nghĩa là vì chuyện công nên chẳng mấy chốc đã liên hệ được với
Lục Kỳ Thần, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê bên dưới công ty Đường Đô.
Đây là lần đầu tiên Lí Tử
Duệ gặp riêng Lục Kỳ Thần. Vì yêu cầu của công việc nên Lí Tử Duệ đã đến quán
cà phê từ sớm, nhưng không ngờ chỉ mười phút sau Lục Kỳ Thần đã xuất hiện.
-Chào tổng giám đốc Lục-
Lí Tử Duệ vội vàng đứng dậy nghênh đón, chỉ thấy Lục Kỳ Thần vẫy tay gọi phục
vụ: -Xin hỏi ngài muốn uống gì ạ?
Lục Kỳ Thần ngẩng đầu:
-Trà xanh!
-Lần này tôi đến là vì
muốn nói một chút về chuyện của Thừa Trạch…-Lí Tử Duệ đi thẳng vào vấn đề:
-Tổng giám đốc Tôn của chúng tôi muốn chúng tôi giành được đề án này.
Có thể vì không nghĩ rằng
Lí Tử Duệ lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, Lục Kỳ Thần khẽ nhấp một ngụm trà,
chậm rãi nói: -Giám đốc Lí, anh thật là thẳng thắn!
-Ha ha ha…- Tử Duệ bật
cười: -Tổng giám đốc Lục cũng là người làm ăn, thời gian quý như vàng, thay vì
nói vòng vo tam quốc, chi bằng cứ đi thẳng vào vấn đề cho đỡ mất thời gian!
Nói rồi anh lấy từ trong
ví ra một tấm thẻ ngân hàng: -Đây là một chút lòng thành của công ty chúng tôi!
Ánh mắt của Lục Kỳ Thần
đột nhiên trở nên sắc bén: -Giám đốc Lí định dùng cách này để giải quyết vấn đề
sao?
-Tổng giám đốc Lục nói gì
vậy, tôi chỉ muốn giành lấy một cơ hội cạnh tranh công bằng về trình độ mà
thôi!- Lí Tử Duệ khẽ nhếch môi: -Theo tôi được biết có không ít người đến tặng
lễ cho tổng giám đốc Lục, tôi thực sự rất sợ chúng tôi đi ngược với dòng chảy,
sẽ khó mà có được tư cách cạnh tranh công bằng với các doanh nghiệp khác.
-Giám đốc Lí quả là người
thẳng thắn!- Lục Kỳ Thần nheo nheo mắt: -Nhưng tôi cho rằng, đừng nói là cạnh
tranh công bằng về trình độ, mà cho dù doanh nghiệp của anh có kém hơn so với
các doanh nghiệp khác thì tôi vẫn coi trọng như nhau!
Lục Kỳ Thần cười mỉm:
-Trong tay anh chẳng phải đang nắm được điểm yếu của tôi hay sao?
-Tôi không cho rằng đó là
điểm yếu, ngược lại, những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh hết- Lí Tử Duệ
chột dạ: -Công tư phân minh, đúng là tôi muốn giành lấy cơ hội làm đại diện cho
bên anh nhưng tôi muốn dùng phương pháp đàng hoàng để giành lấy chứ không phải
là dựa vào những quan hệ dây dưa khác để kiếm lợi!
-Lần này anh đến tìm tôi,
cô ấy có biết không?
Nhắc đến Hi Hiểu, mí mắt
Tử Duệ liền giật giật: -Không biết!
-Tôi biết mà- Lục Kỳ Thần
nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch lên cười chua xót: -Nếu như cô ấy biết chắc chắn
sẽ không cho anh đến- nói rồi liền ngẩng đầu lên: -Tôi đồng ý sẽ không có cái
nhìn khác đối với các doanh nghiệp kia. Công ty Trụ Dương các anh với các công
ty khác đều đứng trên cùng một vạch xuất phát. Tôi sẽ chỉ cân nhắc đến yếu tố
thực lực, không để những chuyện khác can thiệp -Lục Kỳ Thần hơi dừng lại như
đang tuyên thệ: -Anh cũng biết đấy, Thừa Trạch là hạng mục đầu tiên tôi thực
hiện, tôi đâu dám lấy nó ra làm trò đùa?
Lục Kỳ Thần đã nói đến
thế này rồi, còn nói nữa chẳng khác nào tự chuốc lấy khó xử cho mình. Lí Tử Duệ
đành cất tấm thẻ ngân hàng đi: -Vậy thì tôi không dám ép. Nếu như đã có sự bảo
đảm của tổng giám đốc Lục, công ty Trụ Dương chúng tôi sẽ mang đến cho anh một
câu trả lời thỏa đáng!
Nói thêm vài câu xã giao
khác, hai người ai đi đường nấy.
Lục Kỳ Thần lần này đã để
lại ấn tượng sâu sắc cho Lí Tử Duệ. Lần trước gặp mặt ở bệnh viện trong tình
huống gấp gáp, Lục Kỳ Thần trong kí ức của anh dường như vẫn chỉ là một thanh
niên có gia thế tốt, mặc dù vừa phải vào tù nhưng toàn thân vẫn toát lên một
khí chất thanh cao, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, bình thản với tất
cả mọi thứ xung quanh.Nhưng hôm nay gặp mặt, dường như anh ta đã thay đổi thành
một con người hoàn toàn khác, hành động cẩn trọng, thái độ điềm đạm. Mặc dù so
với những lãnh đạo của các doanh nghiệp khác trông vẫn còn hơi non nhưng trong
đôi mắt đó luôn ánh lên những cái nhìn sắc bén khiến cho người khác không thể
coi thường.
Về đến nhà, Tử Duệ không
nói cho Hi Hiểu về cuộc gặp gỡ với Lục Kỳ Thần. Nhưng thái độ của Hi Hiểu hôm
nay khác hẳn với ngày thường, cô chủ động tiếp nhận nhiệm vụ thiết kế đề án của
Trụ Dương. Lí Tử Duệ hiếm khi thấy Hi Hiểu nhiệt tình với công việc như vậy thì
không nén được tò mò: -Những chuyện này em cứ để cho họ làm là được rồi, cần gì
phải làm cho mệt, mà Trụ Dương có trả tiền lương cho em đâu….
Hi Hiểu dừng tay đáp:
-Còn không phải là vì anh hay sao?
-Vì anh á?
-Anh biết lần trước em
giành được giải thường thiết kế quảng cáo là do ai chỉ đạo không?- nhìn thấy sự
ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt anh, Hi Hiểu gật đầu: -Không sai, chính là
Lục Kỳ Thần đấy!
-Những ngày tháng ở bên
anh ta, em không chỉ học được yêu mà còn học được bản lĩnh kiếm cơm sau này- Hi
Hiểu cười nhạt: -Anh ta đã dạy em rất nhiều thứ, nói cho em biết khẩu vị của
các nhà doanh nghiệp, nói cho em biết khách hàng cần cái gì, làm thế nào để
sáng tạo…nói tóm lại, cũng nhờ sự dạy dỗ của anh ta mà em đã có được ngày hôm
nay!
-Vì vậy có thể nói, anh
ta thích đề án quảng cáo như thế nào em rõ hơn ai hết- Hi Hiểu mỉm cười, rút ra
đề án mà Lí Tử Duệ bảo các nhân viên khác trong công ty làm: -Những cái này, e
rằng Lục Kỳ Thần chỉ xem thôi cũng chẳng buồn xem đâu!
Lí Tử Duệ lặng người nhìn
cô hồi lâu rồi đột nhiên giả vờ nổi giận: -Nhan Hi Hiểu, anh lại không chịu
nổi, bắt đầu đố kị rồi…
-Anh đố kị cái khỉ gì
chứ?- Hi Hiểu đập nhẹ xấp tài liệu lên đầu anh, mỉm cười bảo:
-Nếu như không phải vì
anh thì em đâu có nhọc công như vậy?
Quả đúng như Hi Hiểu dự
đoán, trong ngày đấu thầu đó, Lí Tử Duệ nhờ vào đề án của Hi Hiểu đã trúng
thầu. Ngoài lí do vì đề án của Hi Hiểu quá xuất sắc ra, Lục Kỳ Thần còn đưa ra
một lí do, trong tất cả các công ty, chỉ có Trụ Dương là không “giao nộp” cho
họ cái gọi là “chi phí qua cửa quan”. Anh ta nói, cái mà anh ta khâm phục chính
là thái độ hết lòng vì việc công.
Nghe những lời Tử Duệ kể
lại, Hi Hiểu không nhịn được cười: -Anh ta nói câu đó chỉ là mánh khóe nâng cao
hình ảnh của mình mà thôi. Lợi ích trước mặt, em không tin là anh ta không động
lòng!
-Sao thế?
-Anh không tin thì cứ chờ
xem, ngày mai báo kinh tế sẽ cho đăng một mẩu tin, chủ yếu là ca ngợi tổng giám
đốc Lục của Thừa Trạch không màng danh lợi, hết lòng vì công việc- Hi Hiểu khẽ
thở dài: -Anh ta vào đã vào tù một lần rồi, giờ với anh ta mà nói thì việc xây
dựng hình ảnh còn quan trọng hơn nhiều so với chút lợi ích cỏn con ấy. Một hạng
mục lớn như vậy, danh tiếng chính là nền móng cho sự sinh tồn.Thế nên em đề
nghị, sau này các anh làm đề án gì cần xuất phát từ trọng điểm văn hóa và phẩm
chất.
Người như anh ta, phong
cách rất chi tiểu tư sản, thế nên rất thích điều này!
Lí Tử Duệ gật đầu lia
lịa: -Buổi đấu thầu hôm nay có rất nhiều người nói đến chuyện trước đây của anh
ta. Đại khái trong mắt nhiều người, anh ta là người cuộc đời lúc thăng lúc
trầm, thậm chí nhiều người còn hứng thú với cuộc đời của anh ta còn hơn là
chuyện công việc…- nói đến đây, Tử Duệ bỗng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
-em có biết sau buổi đấu thầu anh ta hỏi anh cái gì không?
-Cái gì?
-Anh ta hỏi anh cái đề án
này có phải do một tay em làm không?
-Ha…- Hi Hiểu cười khẩy,
đôi mắt vữa nãy còn long lanh chợt tối sầm xuống: -Lần này cũng coi như em gậy
ông đập lưng ông rồi!
- Anh nói đúng là em
xong, anh ta liền nói, nếu như chỉ dựa vào thực lực của Trụ Dương thì không thể
lấy được quyền đại diện của đề án lần này. Nhưng mà anh có một quân sư tốt- Tử
Duệ cười nhạt: -Hi Hiểu, anh nói không cần em lộ diện, nhưng thật không ngờ vẫn
phải dựa vào em mới giành được chiến thắng.
-Cho dù thế nào cũng vẫn
là thắng- Hi Hiểu mệt mỏi dựa vào Tử Duệ: -Em vẫn nói câu đó, làm việc gì cũng
phải hết sức thận trọng!
-Đúng là thắng lợi rồi,
nhưng mà không biết vì sao cảm thấy không được vẻ vang cho lắm!- anh nâng đầu
Hi Hiểu lên, để cho cô dựa thoải mái hơn: -Chúng ta sống với nhau mới được một thời
gian ngắn mà em đã cứu anh những hai lần. Lần đầu tiên là vụ của Nhạc Đồng, lần
thứ hai là lần này. Hi Hiểu, anh…
-Tử Duệ…- anh còn chưa
nói hết thì Hi Hiểu đã lấy bịt miệng anh lại:- Chúng ta là người một nhà mà!
Bởi vì giành được một đề
án lớn như vậy nên công việc của Lí Tử Duệ càng ngày càng bận rộn. Đàn ông
không giống như đàn bà, dường như càng bận anh càng làm việc hăng say. Có lẽ
đây chính là một trong những đặc điểm khác biệt giữa hai giới mà thượng đế đã
tạo ra: đàn ông điên cuồng vì công việc, đàn bà lại vì tình yêu mà trở nên hoàn
mỹ.
Lí Tử Duệ chính là một
người đàn ông như vậy, mặc dù công việc bận rộn tới mức chẳng có thời gian mà
ăn cơm, thế nhưng nụ cười trên mặt anh lại xuất hiện thường xuyên hơn. Anh nói
với Hi Hiểu, bởi vì làm việc có hiệu quả nên anh không những tháo bỏ được tội
danh làm mất hợp đồng của Thiên Trì lần trước mà lần này Tôn Bồi Đông còn đệ
đơn lên cấp trên, đề nghị thăng chức cho anh lên làm phó tổng giám đốc.
Nếu như được thăng chức,
có nghĩa là Lí Tử Duệ sẽ có một bước tiến dài. Trải qua hơn chục năm cật lực
làm việc, cuối cùng anh cũng được gia nhập vào tầng lớp quan chức của thành phố
J này.
Nhưng Hi Hiểu lại không
mấy lạc quan trong chuyện này.
Có thể là bởi vì từ nhỏ
cô đã là người rất cẩn thận. Cứ đi một bước là Hi Hiểu thường có thói quen suy
đi nghĩ lại rất kĩ lưỡng. Nói một cách tử tế thì đó là sự cẩn thận, đi một bước
tính trước ba bước để không xảy ra sai sót quá lớn. Thế nhưng nếu cần phải đưa
ra một định nghĩa rõ ràng cho hành động này thì đó chính là thiếu tính quyết
đoán. Cũng chính bởi vì cái tật này mà Hi Hiểu mãi chỉ là một nhân viên bình
thường, không hề có thành tích đáng kể trong công việc.
Nghĩ lại chuyện của Tử
Duệ, cô thường cảm thấy gần đây công việc của anh có phần quá thuận lợi.
Dường như có điều gì đó
không ổn. Nhưng tựu chung lại thì tất cả mọi việc lại rất hợp lí.
Dì Cố đã ra ngoài mua
rau, Hi Hiểu một mình ở nhà trông đứa con nhỏ đang chìm trong giấc ngủ. Ai cũng
nói rằng con gái giống cha, Đồng Đồng chính là một minh chứng. Càng lớn con bé
càng giống người đàn ông ấy, nhất là lúc nó cười hay khi nó ho và khẽ nhíu đôi
lông mày lại.
Có lẽ chính bởi vì vậy mà
Hi Hiểu thi thoảng vẫn cảm thấy áy náy với Tử Duệ. Mặc dù hai người chẳng bao
giờ nhắc đến chuyện này, mặc dù anh cũng cố gắng để yêu thương Đồng Đồng như
con đẻ của mình, thế nhưng trong lòng vẫn còn đôi chút cảm giác xót xa. Vì vậy
khi Tử Duệ nhăn nhó khổ sở về chuyện của Thừa Trạch, cô bắt đầu quen với việc
dùng cách của mình để giải tỏa nỗi buồn lo cho anh.
Có thể thấy là không phải
bất đắc dĩ thì Tử Duệ tuyệt đối không để cho cô có chút dính dáng gì đến người
đàn ông ấy. Vì vậy, Tử Duệ vẫn cho thôi việc hai nhân viên thiết kế làm đề án
Thừa Trạch không được thông qua với lí do làm việc không hiệu quả.
Những người đó đều là những
chiến hữu đã từng một thời kề vai sát cánh với Hi Hiểu. Hi Hiểu hay tin này
liền có ý nói đỡ cho họ, nhưng Lí Tử Duệ chỉ dùng một câu để gạt đi:
-Trụ Dương sớm muộn gì
cũng cần có một người thay em lo chuyện bên Lục Kỳ Thần!
Hi Hiểu cứng họng không nói
được gì.
Câu nói này có bao hàm
quá nhiều ý nghĩa. Cô thậm chí còn không biết nên đứng ở lập trường nào để nói
chuyện này với Lí Tử Duệ. Nhìn thấy đề án của anh không qua, mà lịch trình
tuyên truyền mới bước đầu đã khó khăn, Hi Hiểu cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nếu
lại giúp anh thêm lần nữa thì tâm lí cũng chẳng dễ chịu gì. Cho đến khi Lí Tử
Duệ phải thốt lên câu đó: -Anh cảm thấy cái mà Thừa Trạch để mắt tới không phải
là thực lực của Trụ Dương, mà là em, Nhan Hi Hiểu!- lúc này Hi Hiểu mới phát
hiện ra rằng sự việc đã đi quá sức tưởng tượng của mình. Cân nhắc hồi lâu, cô
quyết định sẽ bàn bạc chuyện này với Lục Kỳ Thần.
Cân nhắc kĩ lưỡng nội
dung cuộc nói chuyện với Lục Kỳ Thần, Hi Hiểu móc điện thoại ra, vừa định gọi
đi thì ngón tay ấn phím gọi chợt khựng lại. Cô chợt nhớ ra là mình không có số
của Lục Kỳ Thần.
Một người đã từng thân
thiết đến như vậy, giờ bỗng nhiên trở thành một người xa lạ, xa lạ đến mức
chẳng biết phải liên lạc bằng cách gì?
Cô biết Lí Tử Duệ thể nào
cũng có, nhưng những chuyện như thế này, mặc dù không phải những chuyện đáng
xấu hổ nhưng với tính cách nóng nảy của anh chỉ e lại sẽ đặt cho cô mọt cái tội
danh gì đó. Mấy ngày nay công việc bận rộn tối tăm mặt mũi, Lí Tử Duệ làm việc
như điên nên tâm tính cũng trở nên nóng nảy hơn nhiều.
Hi Hiểu nghĩ tới nghĩ
lui, quyết định sẽ gọi điện đến bộ phận lễ tân của Thừa Trạch, nhờ thư kí
chuyển lời đến Lục Kỳ Thần.
Xem ra vai vế của Lục Kỳ
Thần cũng không phải tầm thường, gọi một cuộc điện thoại mà cũng cần phải hỏi
han đủ điều. Hi Hiểu vốn định lặng lẽ hành sự, chỉ nói vơi thư kí rằng mình là
một nhân viên thiết kế của Trụ Dương, muốn hỏi ý kiến của tổng giám đốc Lục về
một số vấn đề quan trọng. Nào ngờ cô thư kí đó chỉ cười khẩy rồi lấy lí do là
không thể gặp được vì không hẹn trước liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Hi Hiểu nghiến răng
nghiến lợi chửi rủa Lục Kỳ Thần rồi gọi điện lại, bực bội nói tên:
-Cô hãy nói là có Nhan Hi
Hiểu tìm anh ta!
Quả nhiên, lần này, chưa
đến hai giây Lục Kỳ Thần đã nhấc điện thoại lên.
Hi Hiểu vì tức tối nên
lời nói có vẻ gay gắt: -Tổng giám đốc Lục, giờ muốn tìm anh khó thật đấy!
-Nhan Hi Hiểu- anh trầm
giọng, hơi thở đều đều vọng lại từ đầu dây bên kia, giọng nói như mang chút mỉa
mai: -Nếu như muốn tìm anh, em sẽ là người tìm anh dễ dàng nhất trên đời này!
Mới mở đầu đã quá sức
tình tứ, Hi Hiểu cảm thấy gai người, lúc này cô mới nhận thức được là câu nói
ban nãy của mình có phần quá suồng sã. Nghĩ vậy Hi Hiểu đành nghiêm giọng: -Tôi
không có ý đó đâu. Tổng giám đốc Lục, lần này tôi gọi anh là vì muốn nói chuyện
có liên quan đến chồng tôi, Lí Tử Duệ.
-Ok, 4 giờ 10 phút chiều
này tôi rảnh, chúng ta gặp nhau ở quán trà Thần Vận đi!
-Đừng cúp điện thoại!-
cảm thấy Lục Kỳ Thần chuẩn bị cúp máy, Hi Hiểu hốt hoảng nói:
-Tổng giám đốc Lục, tôi
cảm thấy có những chuyện chúng ta nói ở đây là được rồi, không cần thiết phải
gặp mặt.
-Nhan Hi Hiểu, nếu như là
vì chuyện của chồng em thì tốt nhất em tự đến!
Cúp điện thoại xuống, Hi
Hiểu chửi thầm Lục Kỳ Thần trong bụng. Định sẽ không gặp mặt anh ta nữa nhưng
vì chuyện này không thể làm khác được. Gặp mặt cũng tốt, dù sao cũng chẳng phải
có ý đồ đen tối, có gặp cũng có sao?
Cô đến quán trà Thần Vận
sớm hơn hai mươi phút, nào ngờ Lục Kỳ Thần đã ngồi đó đợi cô từ lâu rồi. Vừa
nhìn thấy cô, anh ta đã vẫy tay gọi phục vụ: -Một cốc nước dâu tây, một cốc
nước cam!
-Không!- Hi Hiểu vội vàng
nói với cô phục vụ: – Cho tôi một cốc chanh tươi!
Cô phục vụ nhanh chóng bê
đồ uống lên. Hi Hiểu nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu lên. Nào ngờ bắt gặp đôi mắt
sâu thẳm đang lặng lẽ nhìn mình. Đột nhiên Lục Kỳ Thần lên tiếng:
-Chẳng phải em thích uống
dâu tây sao? Sao giờ lại chuyển sang chanh tươi thế?
Hi Hiểu bĩu môi: -Uống
nhiều nên chán rồi, cảm giác ngọt quá chẳng thú vị, cứ uống chua cho sảng
khoái!
-Lí Tử Duệ đối với em mà
nói chính là chanh tươi của hiện tại?
Bàn tay đang nguấy cốc
nước của Hi Hiểu chợt khựng lại: -Sai rồi!
-Không phải à?- đôi mắt
nhỏ dài của anh ta khẽ nheo lại, vẻ như rất ngạc nhiên.
-Đối với tôi mà nói, anh
ấy giống như một cốc nước lọc, dù là dâu tây hay chanh tươi cũng không phải là
thứ cần phải uống cả đời. Chỉ có nước lọc, mới là thứ cần thiết cho cuộc sống-
Hi Hiểu cười nhạt: -Sống ở đời là phải sống sao cho bình thản.
Lục Kỳ Thần khẽ nhếch
môi, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi. Hi Hiểu quá quen thuộc với cái
biểu cảm này, cô hiểu anh có ý gì, nhưng vì sợ nói ra sẽ động chạm đến anh nên
đành chuyển sang đề tài khác: -Hôm nay tôi đến tìm anh là về chuyện hợp đồng
của bên anh với Lí Tử Duệ.
-Ừ.
-Anh có biết đề án mấy
lần trước là của ai làm không?- Hi Hiểu khẽ mỉm cười: -Tổng giám đốc Lục, cho
dù tôi đã từng là học trò của anh thì anh cũng không cần phải làm vậy. Anh đâu
cần phải một gậy đập chết hết các đề án của người khác, đến lượt mấy cái đề án
của tôi anh lại rộng lượng biểu dương. Như vậy chẳng có lợi gì cho cả đôi bên
cả!
-Em nghĩ anh làm thế là
vì em à?
-Tôi đâu dám nghĩ vậy!-
Hi Hiểu cười nhạt: -Tôi chỉ cảm thấy anh đang tự khẳng định bản thân mà thôi.
Dù gì phong cách thiết kế của tôi cũng là kế thừa từ anh mà. Mặc dù Tử Duệ nhận
định rằng anh lựa chọn đề án của tôi là bởi vì chưa dứt tình xưa, thế nhưng tôi
thà tin rằng đấy chính là thủ đoạn để anh chứng minh bản thân mình còn hơn!
- Nhan Hi Hiểu, nếu như
anh làm vậy là vì em thì sao?
- Tôi từ xưa đến nay
không bao giờ nghĩ vậy! – Hi Hiểu cố ý né tránh ánh mắt kì lạ của anh ta. – Anh
thừa hiểu là tôi không bao giờ tự tin về bản thân. Lúc đó anh nói chia
tay có nghĩa là cắt đứt hoàn toàn rồi. Hơn nữa, người kiên quyết ra đi
lúc đó là anh, không phải là vì muốn thoát khỏi tôi nên anh mới ném cho tôi một
số tiền khổng lồ đó hay sao? Há miệng mắc quai. – Hi Hiểu bật cười. – Tôi
không định mang trả lại anh số tiền đó, vì vậy tôi sẽ để cho anh được sống yên
ổn, sẽ không quấy nhiễu anh nữa!
- Nhưng mà giữa chúng ta
đã có một đứa con…
- Lục Kỳ Thần, đó không
phải là con anh! – Hi Hiểu đột nhiên nổi giận. – Nếu như anh cứ nhất định
phải lôi con tôi vào cuộc, thế thì tôi thấy cuộc nói chuyện của chúng ta ngày
hôm nay không cần nói tiếp!
Nói rồi cô quay người
định bỏ đi.
- Đừng đi! – Anh vươn tay
ra tóm chặt lấy tay cô, khoảnh khắc lòng bàn tay lạnh lẽo ấy chạm vào, hơi lạnh
như ngấm sâu vào từng thớ thịt cô. Giọng nói của anh nghẹn ngào đến khó
tin: - Về các đề án của Trụ Dương, không phải anh cố ý làm vậy. Chỉ là
bởi vì đề án mà em làm rất trúng ý anh mà thôi!
Nhắc đến chuyện công
việc, Hi Hiểu không còn gì để nói. Lục Kỳ Thần nới lỏng tay ra, long mày khẽ
nhíu lại:
- Thừa Trạch là công
trình đầu tiên mà anh bắt tay vào làm. Nếu như có một đề án hoàn
hảo, anh đâu cần phải dung những cái đề án kém xuất sắc đó. Anh muốn mỗu
bưới đi của Thừa Trạch phải thật vững, thật hoàn mỹ! Em nói đúng, mặc dù chuyện
này có dính dáng đôi chút đến yếu tố tình cảm, nhưng không phải là yếu tố quyết
định… - Lục Kỳ Thần dừng lại một chút: - Sáng kiến và sơ đồ khung về chỉnh thể
của em quả thực tốt hơn họ vài phần!
- Nhưng tôi cảm thấy
những đề án khác chỉ cần sửa lại đôi chút là sẽ không có vấn đề gì nữa! – Hi
Hiểu đáp.
- Đó là em nghĩ, em không
phải là nhà thầu, không phải là bên A trong hợp đồng… - Lục Kỳ Thần nhìn chăm
chăm vào cô. – Không phải là em không biết Đường Đô vì hạng mục này mà đã
bán đi hai khu đất. Vì vậy có thể nói Đường Đô đã vét hết tài sản để thực hiện
công trình này. Mà trong tình trạng khủng hoảng kinh tế như hiện nay, làm
gì cũng phải hết sức thận trọng. Công trình của bọn anh không phải là cơ hội để
bồi dưỡng hay rèn luyện nhân tài cho Trụ Dương.
Những điều Lục Kỳ Thần
nói có vẻ rất thành khẩn, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. Hi Hiểu
cúi đầu ngập ngừng:
- Tôi chỉ hy vọng
tổng giám đốc Lục nhìn vấn đề này một cách thật công bằng. Tôi thỉ cảm thấy đề
án của mình không được tốt cho lắm…
- Có thể đó chỉ là
sự tự đánh giá bản thân của em. Em cảm thấy bản thân mình không được tốt,
nhưng trong lòng anh em vẫn là người ưu tú nhất!
- Thôi được rồi, lần sau
tôi sẽ truyền thụ bí quyết anh đã dạy tôi cho bọn họ, hoặc cũng có thể lần sau
tôi không tham gia nữa, không có cái để so sánh, anh sẽ nhìn ra điểm tốt của
họ.
Lục Kỳ Thần mím môi:
- Hi Hiểu, nếu như em
muốn tốt cho chồng thì tốt nhất nên có trách nhiệm với anh ta!
- Anh nói thế là có ý gì?
- Em đã ở bên anh rất
lâu, chắc là không thể không biết anh có một thói quen là khi kí hợp đồng với
ai cũng đều cho thêm vào một yêu cầu: nếu như đề án của bên B sau khi kí hợp
đồng mà sai lệch quá nhiều so với ban đầu, gây ảnh hưởng đến tiến độ công việc,
bên A có quyền yêu cầu xóa bỏ hợp đồng. – Lục Kỳ Thần cúi đầu uống một
ngụm nước cam. – Nếu như anh nhớ không nhầm thì cái đề án lúc đấu thầu là do
một tay em thiết kế thì phải? Nếu như hiện giờ đột ngột chuyển cho người khác
toàn quyền phụ trách, anh không dám đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra…
…
Nhìn bộ dạng kinh ngạc
của Hi Hiểu, Lục Kỳ Thần chỉ mỉm cười nói:
- Trụ Dương ban đầu do
anh giới thiệu em vào làm. Thế nên phong cách chỉnh thể của bọn họ anh
cũng biết rất rõ. Về cái anh chàng thiết kế trưởng họ La ấy có lẽ đã từng tham
gia vào đề án của Thừa Trạch rồi. Nếu anh nhớ không nhầm thì cái đề án 3A lần
trước mà Lý Tử Duệ giao cho anh chính là tác phẩm của anh ta.
Cái gọi là thiết kế ấy
mà, tưởng rằng thế nào cũng được, nhưng thực ra nó cũng giống như con người,
cũng có tư duy và hô hấp. Những cái đề án của anh chàng La Đông Thần đó
nhìn có vẻ chẳng chút sơ sót gì nhưng thực ra lại rất thiếu linh hoạt. Đỉnh cao
nghề nghiệp của anh ta chính là lúc làm cái đề án Lạc Thành ở thành phố W.
Chính nhờ cái đề án đó mà anh ta mới có địa vị như ngày hôm nay. Thế
nhưng các đề án sau này của anh ta đều bị ảnh hưởng đôi chút từ đề án Lạc
Thành.
- Cái đề án đưa lên lần
này cũng y như vậy, nhìn sơ qua cũng biết là của La Đông Thần. Cái đề án này
nếu đặt vào các công trình khác của Đường Đô có thể sẽ là lựa chọn đúng đắn
nhất. Nhưng trong đề án Thừa Trạch lần này, thực sự nó không thích
hợp. Chỉ tập trung tuyên truyền ưu điểm vị tr1i khu vực và ưu thế địa lí,
trong khi đây không phải là báb các cửa hàng, cần gì phải đặt những vấn đề này
làm trung tâm.
Hi Hiểu ngây ngô gật đầu.
Cô thật không ngờ Lục Kỳ Thần lại có thể nhìn vấn đề một cách triệt để như vậy,
chỉ vài câu ngắn gọn đã chỉ ra được những nhược điểm của La Đông Thần.
- Mấy cái đề án còn lại,
trọng tâm quá vụn vặt, không đủ thực tế, cũng không nổi bật. – Lục Kỳ Thần chậm
rãi nói ra suy nghĩ của mình. – Nói không quá chứ lúc nhìn thấy đề án A7
của em, anh chỉ liếc qua đã nhìn ra cốt tủy nằm trong đó rồi. Trong tình
trạng khủng hoảng kinh tế như hiện nay, không những cần phải nhấn mạnh đặc điểm
phù hợp với người sử dụng mà còn phải chú ý đến tương lai ngành bất động
sản. Cái khái niệm “ngân hàng nhà ở” mà em đưa ra trong bản đề án đã so
sánh Thừa Trạch với một sản phẩm có thể nâng cao giá trị, nghe có vẻ rất thông
tục nhưng thực chất lại có khả năng đánh động trái tim quần chúng nhất!
Hiện giờ đang khủng hoảng
kinh tế, aiai cũng giữ thái độ "quan sát" đối với ngành bất động sản,
lo lắng rằng giá nhà sẽ từng bước sụt giảm. Thế nhưng khái niệm này của
em đã đem lại một ám hiệu ngầm, như muốn nói với quần chúng rằng: Thừa Trạch
chúng tôi bảo đảm khách hàng sau khi mua nhà, giá cả nhà đất trong vòng mười
năm sẽ không bị sụt giảm.
Lúc thực hiện đề án này,
quả thực là Hi Hiểu có nghĩ đến sáng kiến này. Nhưng điều đó quá mạo hiểm
đối với nhà thầu nên chỉ đưa ra cái khái niệm này như một ám hiệu chứ không dám
đi vào đào sâu khai thác.
Thật không ngờ cái suy
nghĩ này lại trúng ý tưởng của Lục Kỳ Thần.
Hi Hiểu cười cười:
- Ý của anh là, nếu như
bên đại diện không làm theo phong cách như lúc đấu thầu đã đưa ra, hợp dồng đã
kí với bên A rất có thể sẽ bị hủy bỏ?
- Anh không nói để dọa em
đâu! - Lục Kỳ Thần nhún vai.
- Nhan Hi Hiểu, đối với
toàn bộ hạng mục của Thừa Trạch, một chút tiền nhỏ giải quyết do hủy bỏ hợp
đồng đó chẳng dáng bao nhiêu!
Hi Hiểu cười như mếu:
- Thôi được rồi, chúng
tôi sẽ cố gắng hết sức!
- Anh nghe Tôn Bồi Đông
nói chẳng phải em sắp phải đi làm rồi sao? - Lục Kỳ Thần đột nhiên đổi chủ đề.
- Nghe nói có khả năng được thăng chức. Trụ Dương không định sẽ
"tha" cho em đâu!
- Đây đều là nhờ phúc của
anh cả đấy! - Hi Hiểu cười gượng. - Vốn dĩ chuẩn bị phải đi làm lại rồi.
Nhưng mà con còn nhỏ quá, hơn nữa công ty cũng chẳng có chuyện gì quan trọng,
vì vậy sẽ nghỉ thêm vài tháng nữa.
- Thế khi nào em đi làm
lại?
- Đợi Đồng Đồng cứng cáp
một chút. - Hi Hiểu mím môi. - Giờ nó mới được có hơn tám tháng, đợi nó một
tuổi rưỡi rồi tính!
- Hi Hiểu, em đã bao giờ
nghĩ đến quan hệ giữa anh và con chưa?
- Đã nghĩ. - Hi
Hiểu gật đầu, ánh mắt sắc sảo. - Quan hệ giữa anh và con bé tốt nhất chỉ
là bốn chữ: Không chút liên quan!
- Nhưng...
- Không có nhưng! - Cô
ngắt lời Lục Kỳ Thần. - Lục Kỳ Thần, đứa bé này được sinh ra không phải
là vì anh. Khi tôi phát hiện ra mình có thai, đã định bỏ đứa bé đi rồi nhưng để
đạt được mục đích làm mẹ nên tôi mới sinh nó ra. Trước đây tôi không nói cho
anh biết chính là vì không muốn anh nghĩ ngợi nhiều. Kiều Việt rất thận trọng
đối với chuyện này, chắc là sợ tôi sẽ dùng đứa bé ra để đe dọa mối quan hệ của
hai người. Thực ra tôi hoàn toàn không có ý đó, nếu như không phải vì Tử
Duệ muốn phát triển ở thành phố J này thì tôi đã mang con về thành phố C từ lâu
rồi!
- Vì vậy, chuyện Đồng
Đồng xin anh hãy quên đi. Giờ nó chẳng có quan hệ gì với anh hết, sau này cũng
không, mãi mãi không... - Hi Hiểu hít một hơi thật sâu. - Mẹ của nó, chỉ
có thể là Nhan Hi Hiểu này. Còn người mà nó gọi là bố, chỉ có thể là Lý Tử Duệ.
Nhắc đến chuyên đứa bé
không khí giữa hai người lại trở nên căng thẳng. Rõ ràng là đã cố gắng
kiểm chế bản thân nhưng đôi mắt của Lục Kỳ Thần đã trở nên âm u, đôi môi anh cứ
mím chặt lại, ngón tay trỏ không ngừng nhịp nhịp xuống bàn. Không hiểu sao Hi
Hiểu lại đột nhiên ngửi thấy mùi vị của sự nguy hiểm.
Lục Kỳ Thần mà trước kia
cô quen biết luôn giống như ánh mặt trời, dịu dàng và vô hại, thậm chí ngay cả
khi có bực bội đến tột độ anh chỉ biết nhếch môi cười cay đắng. Sự trầm
ngâm của anh lúc này giống như một con thú hoang đang nhẫn nhịn, chịu đựng,
toàn thân anh như phát ra một thứ không khí khiến cho người khác cảm thấy run
sợ.
Nghĩ đến mối quan hệ rối
rắm của hai người, trong cơn hoang mang, Hi Hiểu chỉ biết nói một câu:
"Hợp tác vui vẻ" để kết thúc cuộc nói chuyện, cầm túi xách lên, cô
nhanh chóng bỏ đi.