Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 14: Khuất tất



Nghe vậy, Tố Như liền yên tâm nói tiếp: “Ban đầu, cha mẹ vốn không đồng ý để em và Trình Trí quen nhau, vì cha mẹ em nói hắn ta là một người không có tiền đồ. Khi ấy, em còn không tin.”

“Vốn dĩ gia đình em sẽ di chuyển ra Bắc để xin gia nhập căn cứ của bác em là Đại tướng Viễn Liên vì cha mẹ em đã gọi cho bác từ tối qua. Nhưng Trình Trí lại có bạn ở bên căn cứ của Bộ trưởng Lê Tấn Hào, vì lẽ đó, em mới bỏ nhà theo hắn ta chạy trốn. Không ngờ con người thật của hắn lại tồi tệ đến như vậy.”

Vân Điệp híp mắt, ồ, gọi điện cho Đại tướng Viễn Liên từ tối qua và khi ấy đã có căn cứ an toàn ư? Nhưng chẳng phải sáng nay dịch bệnh mới bùng phát à? Vân Điệp có chút trầm ngâm, xem ra là đã có chuyện gì đó khuất tất ở đây rồi.

Đời trước, khi tận thế đến vì quá lo lắng cho cha Giang mà Vân Điệp cũng không thể chú tâm đến chuyện khác quá nhiều. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ cuộc họp đó là về việc thành lập căn cứ an toàn ư? Vì nghĩ lại thì trong cuộc họp đó, chỉ có người của Lê Tấn hào và người của nước A mà thôi.

Mặc dù rất muốn hỏi thêm thông tin, nhưng Vân Điệp nghĩ cô bé này cũng chẳng biết gì nhiều. Kể cả cha mẹ của Tố Như, chưa chắc gì đã biết được sự thật về việc này.

Nhà của Tố Như là một biệt thự nằm trong một khu khá vắng vẻ, vì lẽ đó mà không có quá nhiều zombie. Vân Điệp xuống xe, nếu đã đưa Tố Như đến đây thì cô cũng nên vào xem một chút, có khi lại thu thêm được một ít thông tin.

Lúc này, trên lầu hai bỗng truyền đến tiếng người đang nói chuyện. Vân Điệp tiến đến kéo Tố Như lại, ra dấu im lặng rồi cô vờ như quan sát an toàn xung quanh mà tập trung lắng nghe.

Người phụ nữ có vẻ rất lo lắng: “Ông ơi, đến bây giờ Tố Như vẫn chưa về.”

Người đàn ông cũng rất sốt ruột: “Không biết con bé có bỏ nhà đi với tên Trình Trí kia không nữa. Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị lên đường thôi, nếu không, đợi một thời gian nữa, zombie sẽ sinh sôi rất nhiều. Lúc đó, có ra tới Bắc được hay không cũng khó nói.”

Người phụ nữ sụt sùi: “Nhưng còn Tố Như thì sao bây giờ? Sao ông dám chắc là zombie sẽ tràn lan?”

“Chú Viễn nói với tôi đấy, thông tin này là cơ mật. Từ tuần trước, chính phủ đã phát hiện ra dịch bệnh này hoàn toàn không giống những dịch bệnh khác, nhưng họ vẫn cố gắng đưa người bệnh vào khu biệt lập để tiến hành thí nghiệm, nhằm muốn tìm ra vaccine cứu vãn tình hình. Nhưng vài ngày sau, bệnh nhân đều bị biến thành zombie.”



“Khu thí nghiệm đó nằm trong đặc khu của chính phủ, hai hôm trước, zombie đã xổng ra ngoài, lây lan rất nhiều, chính phủ thất thủ hoàn toàn. Cho đến hôm nay, zombie mới bắt đầu tràn lan ra bên ngoài thế này đây.”

“Tôi nói cho bà nghe, bây giờ chỉ còn có quân đội thôi, ngài Thủ tướng cũng đã không qua khỏi. Nhờ có chú Viễn nên chúng ta mới biết được tin tức tối mật này mà sớm ngày chuẩn bị. Không ngờ con bé Tố Như lại như vậy.”

Sau đó là những tiếng thở dài vang lên, không còn lời nào nữa. Vân Điệp buông tay Tố Như, ý bảo cô bé cứ ấn chuông, còn cô thì vẫn đang chìm vào trần tư.

Nếu sự thật là vậy thì tại sao trong báo cáo mật mà cô lén đọc được ở căn cứ Lê Tấn Hào lại là tận thế bị bùng phát cùng lúc ở khắp tất cả các quốc gia trên thế giới.

Nếu nói là do chính phủ nghiên cứu, sau đó không kiểm soát được và để zombie xổng ra ngoài. Vì lẽ ấy, tận thế mới bắt đầu thì tại sao trong báo cáo lại khẳng định là tận thế bị bùng phát cùng một lúc trên toàn thế giới được? Chẳng lẽ các quốc gia đều để zombie xổng ra cùng thời điểm với nhau à?

Vân Điệp nhăn mày, càng nghĩ càng phi lý, thật là đau đầu. Thôi thì điều chi khó quá cứ tạm thời bỏ qua, không có bí mật nào là không bao giờ được bật mí, cô sẽ tìm hiểu sau.

Cha mẹ của Tố Như nhìn cô bé đã trở về thì vô cùng vui mừng, thấy Vân Điệp đang đứng bên ngoài cũng niềm nở mời vào nhà dù chưa biết thực hư ra sao. Cho đến khi Tố Như kể rõ ràng mọi chuyện thì cha mẹ Tố Như lại càng nồng hậu với Vân Điệp hơn rất nhiều.

Tố Phóng khẽ cúi đầu với Vân Điệp: “Cảm ơn cô Điệp đây rất nhiều, nếu không nhờ cô Điệp, Tố Như nhà chúng tôi đã không thể bình an trở về thế này được.”

Vân Điệp gật đầu đáp lại: “Chú quá lời rồi.”

Nói chuyện vài ba câu, hai bên cũng vừa lòng đẹp ý. Lúc này, Tô Phóng cũng không quá dè đặt, mở miệng hỏi Vân Điệp: “Vậy con đã có dự tính gì cho sau này chưa?”

Vân Điệp khẽ mỉm cười, dự tính ư? Dự tính ban đầu của cô chỉ là có thể bảo vệ cho cha, sau đó là báo thù thế nào để không khiến cho gia đình của mình bị liên lụy. Nhưng sau khi vô tình có được một không gian rộng lớn đến nhường này, tham vọng của Vân Điệp liền tăng lên.

Vân Điệp chưa bao giờ là một người không có tham vọng, nếu không có tham vọng, sao cô có thể leo lên được vị trí đứng đầu nhóm người dị năng ở căn cứ? Sao có thể nắm được chức vị chỉ huy mà khiến mọi người đều tin phục? Sao có thể ngày đêm luyện tập, ngày ngày phấn đấu như một con ong chăm chỉ? Tất cả đều là vì cô có tham vọng.



Cho nên, chỉ cần có cơ hội phát triển, Vân Điệp chưa bao giờ muốn dừng lại cả, đã là con người thì phải luôn luôn tiến về phía trước. Dự định của cô không chỉ là sống thảnh thơi ở tận thế nữa, mà còn phải thành lập căn cứ, có thể tung hoành ngang dọc khắp nơi.

Đời trước, Vân Điệp đã luôn cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng dè dặt, khép nép. Cuối cùng thì sao? Chẳng phải là cô vẫn c.h.ế.t đi trong tức tưởi ư? Nếu đã vậy, đời này, một khi cô đã có cơ sở để tham vọng, vậy thì cô càng nên xây lớn tham vọng của bản thân lên.

Thành lập căn cứ, báo thù một cách hiên ngang. Trước tiên, điều quan trọng nhất đó là Vân Điệp phải bảo toàn sự yên bình của cha Giang, vì lẽ ấy, nên cô mới muốn xuôi Bắc, đến căn cứ của Đại tướng Viễn Liên.

Vân Điệp cười cười, trong đầu xoẹt qua một chút tính toán. Cô khẽ gật đầu, nói giọng thản nhiên: “Con có. Con sẽ xuôi Bắc, đến căn cứ an toàn của Đại tướng Viễn Liên.”

Tố Phóng hơi giật mình vì lời nói của Vân Điệp. Hiện tại, chuyện căn cứ an toàn được thành lập chưa phải là tin tức phổ biến gì, kẻ Bắc người Nam nhưng cô lại biết rõ như vậy. Xem ra cô gái này không tầm thường, hẳn là có quan hệ không cạn?

Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Tô Phóng cũng không tỏ thái độ gì cả, vui vẻ gật đầu: “Chà, vậy quá tốt rồi. Gia đình của chú cũng tính xuôi Bắc để gia nhập căn cứ an toàn của Đại tướng Viễn Liên. Nếu vậy, hay là chúng ta đồng hành cùng nhau đi?”

Vân Điệp gật đầu đồng ý, hẹn địa điểm gặp nhau rồi nói lời tạm biệt. Trước khi rời khỏi, Vân Điệp cũng không quên hướng dẫn cho một nhà ba người cách g.i.ế.c zombie để phòng thân.

Tố Như tiễn Vân Điệp ra đến tận xe, Vân Điệp khẽ cười: “Em vào bên trong đi, gặp lại sau.”

Tố Như mỉm cười ngọt ngào, tim đập có chút nhanh, cô luôn cảm thấy chị Điệp rất mạnh mẽ, rất ngầu. Tố Như đưa tay lên, vẫy vẫy với Vân Điệp, chờ đến khi Vân Điệp khuất bóng, Tố Như mới lưu luyến trở vào nhà.

Vân Điệp ngước nhìn cảnh sắc xế chiều của bầu trời, những tia nắng yếu ớt đang cố gắng bám víu bởi mặt trời đã sắp khuất mình ở phía xa. Từng đám mây vàng, đỏ lẫn lộn đang trôi lơ lửng trước tầm mắt, có cơn gió như có như không chui vào xe bởi ô cửa mà Vân Điệp đã mở.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.