Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 36: Tiếp cận bí mật của nước A



“Khu nghiên cứu đó luôn có vài loại dung dịch rất kỳ lạ, cũng rất là thần kỳ. Những dung dịch đó được cất giữ rất cẩn thận bên trong ngăn khóa mật, chỉ những người cấp cao mới tiếp xúc được với nó. Thứ đồ mà Búp Bê và Đầu Xoăn đánh cắp cũng chính là những dung dịch kỳ lạ đó.”

“Và có một lần trong lúc vô tình, tôi có nghe được Thủ tướng nói chuyện với một người đàn ông với giọng điệu vô cùng cung kính. Tôi không dám ở lại nghe lâu nên cũng chỉ biết nhiêu đó thôi. Tất cả những gì tôi biết thì tôi đã nói hết rồi, thật sự. Tôi không dám giấu giếm bất cứ điều gì nữa cả.”

Vân Điệp không hề ừ hử, bởi ngay từ đầu cô chưa từng có ý định tha cho Churu một con đường sống. Vân Điệp tiến đến đánh ngất Churu trong nháy mắt, sau đó cô lục soát nơi này vài bận. Vân Điệp tìm được vài loại dung dịch lạ, tất cả đều được Vân Điệp cho vào trong không gian. Ngay cả một cái bang ca Vân Điệp cũng không để lại.

Vân Điệp vác Churu trên vai, một tay nắm lấy cánh tay bé nhỏ của cậu bé: “Chúng ta có hai phút để rời khỏi nơi này, đi nào.”

Đợi đến khi Vân Điệp ra đến cửa nhà máy thì bên trong truyền đến một tiếng nổ lớn, Vân Điệp đi đến mở cốp xe rồi ném Churu vào bên trong. Có thể giữ được sự bình tĩnh để nói chuyện với Churu đã là cực hạn đối với Vân Điệp, còn muốn cô bỏ qua cho lão thì chính là chuyện không thể nào. Cậu bé khẽ kéo vạt áo của Vân Điệp khiến cho cô bừng tỉnh: “Chị ơi, em tên là Sinnik, chị tên là gì vậy?”

Vân Điệp khẽ xoa đầu đứa bé nói tên mình ra, sau đó dắt đứa bé ngồi vào ghế phụ. Vân Điệp đánh tay lái đi, cô chạy đến một khoảng đất trống có loe ngoe vài bóng zombie đang lờ đờ di chuyển, cô quay sang nói với Sinnik: “Em ngồi yên ở đây chờ chị nhé.”

Vân Điệp vác Churu đến phía sau khá xa, nơi này là chỗ khuất so với tầm mắt của Sinnik, cô không muốn một câu bé như Sinnik thấy được những cảnh m.á.u me, tàn nhẫn như thế này. Tuy ở thời tận thế thì nên giáo dục cho đứa nhỏ mau chóng trưởng thành, điều đó là tốt cho đứa nhỏ. Nhưng phải từ nhẹ đến cao, chưa gì đã phải nhìn thấy cảnh m.á.u me thế này, Vân Điệp sợ tâm lý của đứa nhỏ sẽ bị phát triển theo chiều hướng không tốt.

Vân Điệp rất muốn xử lý Churu theo cái cách mà lão ta đã đối xử với cô ở đời trước. Nhưng hiện tại, Vân Điệp không có nhiều thời gian để phí phạm với lão ta như vậy, còn để lão ta tiếp tục sống nhởn nhơ thêm một thời gian nữa thì trong lòng cô lại không sao thoải mái được. Hơn nữa, không biết trong khoảng thời gian đó, Churu sẽ lại hại thêm bao nhiêu người.

Do đó, Vân Điệp sẽ xử lý Churu ngay bây giờ để tránh đêm dài lắm mộng. Cô làm cho Churu tỉnh lại, nhưng không đợi Churu thốt ra bất cứ một lời nào thì Vân Điệp đã lấy vải bịt chặt miệng của lão ta lại. Vân Điệp dùng d.a.o găm cắt một đường nhỏ trên cổ tay của Churu, m.á.u lập tức chảy dài ra bên ngoài.

Vân Điệp chớp chớp mắt, cô nhai vài miếng mứt dẻo rồi mở miệng: “Đừng lo, ông không c.h.ế.t ngay đâu. Máu sẽ chảy từ từ cho đến khi cạn sạch, ông sẽ cảm nhận được cảm giác của việc sự sống đang dần dần rồi đi thế nhưng ông chẳng thể làm gì khác, rất bất lực đúng chứ? Hoặc giả ông sẽ c.h.ế.t sớm hơn vì bị zombie xé xác.”

Đương nhiên là Churu vô cùng hoảng sợ và hoang mang, lão cứ ngỡ khi khai ra hết thì sẽ được tha cho một con đường sống, nhưng kết quả cuối cùng lại vẫn phải chết. Vân Điệp mỉm cười dịu dàng nhìn vẻ mặt ai oán, vô tội của Churu.

Vân Điệp dùng chất giọng để mở lời, đôi mắt sâu thẳm, trong veo như hồ nước mùa thu của Vân Điệp nhìn thẳng vào Churu: “Ôi trời, sao ông lại cảm thấy oan ức cơ chứ? Lẽ nào ông đã quên hết tất cả những cô gái bị ông hãm h.i.ế.p bằng những cách thức vô cùng bệnh hoạn rồi giải phẫu, cắt lìa các bộ phận của họ để làm mẫu vật rồi sao? Tôi, chính là đại diện cho họ, đến đây, để lấy cái mạng chó này của ông đấy.”



Hai mắt Churu trợn to, cuồng phong bỗng nổi lên xung quanh khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn. Bầu trời vừa sập tối trông có chút hoang vu, lạnh lẽo khiến cho cơ thể của Churu không kiềm chế được run rẩy từng cơn. Cộng thêm m.á.u huyết đang dần dần vơi đi khiến thần trí Churu có chút không còn tỉnh táo, minh mẫn nữa.

Vân Điệp thôi không nhìn tiếp bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t của Churu, cô cất bước trở lại xe, mở cửa bước vào. Thế nhưng Vân Điệp không nổ máy, cô nhắm mắt, tựa người về phía sau ghế lẳng lặng ngồi như vậy. Cho đến vài phút sau thì Vân Điệp mới mở mắt ra và ngồi thẳng dậy. Xem ra cuối cùng Churu vẫn nhận được sự giúp đỡ của lũ zombie, c.h.ế.t sớm hơn một chút.

Vân Điệp đánh tay lái đi, hơn một giờ sau thì cô mới có thể trở lại nơi đoàn xe đang nghỉ tạm. Thấy Vân Điệp trở về, ai nấy cũng đều rất vui mừng, duy nhất chỉ có Nữ Viên là dửng dưng ngồi đó, chỉ huy cha Giang làm cái này cái kia. Còn về phần Lễ Tụng thì ông ta đang cố dỗ con trai của mình, Vân Điệp híp mắt nhìn sang, xem ra Lễ Tụng đã thành công trong việc thức tỉnh dị năng rồi.

Vân Điệp gật đầu chào hỏi mọi người một cái rồi tiến vào bên trong xem xét tình hình của Tố Như ngay vì cô cảm nhận được dị năng khá mạnh đang bị kích phát ra từ chỗ của Tố Như. Lúc Vân Điệp tiến vào chiếc RV thì đã thấy Viễn Toàn có mặt bên trong, anh ta đang khá lóng ngóng, mặt ủ mày chau không biết nên làm thế nào.

Nhìn thấy Vân Điệp tiến đến, Viễn Toàn như trút bỏ được gánh nặng, anh khẽ thở phào một hơi: “Tốt quá, cô đã trở về rồi. Không sao là tốt. Cô vào đây xem Tố Như đúng không? Tôi không biết con bé bị gì nữa, thức tỉnh dị năng cũng không đến mức thế này đi?”

Cha mẹ của Tố Như đứng bên cạnh Viễn Toàn cũng thở phào ra mặt, Vân Điệp trở về khiến bọn họ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Tố Phóng nhanh chóng mở miệng: “Cô Điệp về rồi, thật là tốt quá. Cô mau xem Tố Như nhà tôi hộ, hôm trước cô nói nó sắp tỉnh lại rồi nhưng tôi với vợ chờ cả ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Giờ lại sốt cao lên tới mức này đây.”

Vân Điệp gật đầu, ra dấu cho mọi người bình tĩnh: “Được rồi, đừng hoảng. Để tôi xem đã.”

Vân Điệp tiến gần Tố Như, xem xét vài bận thì liền nói nhanh: “Mọi người ra ngoài đi, Tố Như sắp tỉnh lại rồi nhưng có khả năng sẽ gây nguy hiểm đến người xung quanh. Bởi cô bé sở thức tỉnh song dị năng.”

Nghe Vân Điệp nói vậy thì hai vợ chồng Tố Phóng liền nhanh chóng rời bước ra bên ngoài, vì trong tiềm thức của họ thì Vân Điệp rất tài giỏi. Còn về phần Viễn Toàn thì anh ta lại hơi chần chừ, cho đến khi đôi mắt sắc lẻm của Vân Điệp lia đến thì Viễn Toàn mới cười gượng một tiếng rồi rời đi.

Vân Điệp không hề để ý đến Viễn Toàn, cô nhanh chóng lấy tay ép lên phần thượng vị của Tố Như, khi nhẹ khi mạnh truyền chút dị năng vào bên trong người của cô bé. Một là để Tố Như cảm giác được đang có người bên cạnh mình để cô bé có thể vượt qua, hai là để bình ổn và đả thông hai luồng dị năng vừa mới thức tỉnh của Tố Như.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.