Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 37: Tố Như thức tỉnh dị năng thành công



Khoảng vài phút sau thì mồ hôi trên trán của Vân Điệp cũng đã lấm tấm chảy xuống, nhưng dị năng vừa mới được thức tỉnh và tồn tại trong trạng thái chủ thể không có ý thức là vô cùng mạnh mẽ. Nên dù đã được Vân Điệp vừa khống chế lại vừa xoa dịu nó thì dị năng vẫn đang chuyển sang trạng thái chuẩn bị bùng phát.

Vân Điệp nhíu mày thật sâu, nếu Tố Như bùng phát thật thì chiếc RV chắc sẽ tanh bành hoa lá mất. Vân Điệp khẽ cúi đầu xuống bên tai của Tố Như: “Khống chế nó đi Tố Như, đừng để nó bạo phát. Em làm được mà, chị tin em có thể.”

Vân Điệp cũng khá là bất ngờ khi lời nói của cô lại có tác dụng, dị năng trong cơ thể của Tố Như từ từ bình ổn lại, đã sớm không còn dấu hiệu sắp xuất kích. Hơn nữa, vì có sự trợ giúp của Vân Điệp, do đó không lâu sau thì Tố Như liền trở nên ổn định và từ từ tỉnh dậy.

Tố Như vừa mới mở mắt ra thì liền thấy được gương mặt tinh xảo, lạnh nhạt của Vân Điệp đang lấm tấm mồ hôi và nhìn mình với ánh mắt quan tâm. Trong lòng của Tố Như bỗng cảm thấy ngọt ngào như vừa nếm phải mật, dù cả người mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười gọi Vân Điệp một tiếng: “Chị Điệp.”

Vân Điệp khẽ xua tay, vỗ nhẹ lên đầu Tố Như: “Nghỉ ngơi chút cho lại sức, không cần nói nhiều. Tỉnh dậy là tốt rồi, nằm lát là khỏe thôi, đừng lo lắng.”

Tố Như cong môi mỉm cười, e thẹn gật đầu. Trong lòng vô cùng ấm áp nhìn Vân Điệp xoay người rời khỏi. Bên ngoài, hai vợ chồng Tố Phóng và Viễn Toàn đều hướng mắt về phía này, thấy Vân Điệp bước ra liền đi đến. Không đợi bọn họ lên tiếng hỏi han, Vân Điệp mở lời trước: “Tố Như đã thành công thức tỉnh dị năng, hiện giờ cũng đã tỉnh lại. Cô bé chỉ cần nằm nghỉ ngơi một lát là sẽ khỏe ngay thôi.”

Viễn Toàn thấy mồ hôi trên trán của Vân Điệp thì định rút khăn tay ra đưa cho cô, nhưng một chiếc khăn khác đã được đưa tới tay Vân Điệp trước, đó là cha Giang. Vân Điệp khẽ gật đầu với hai vợ chồng Tố Phóng một cái rồi bước sang một bên trò chuyện với cha Giang.

Thấy bộ dạng cha Giang lo lắng, Vân Điệp không khỏi giải bài: “Cha đừng lo, do Tố Như thức tỉnh song dị năng nên mới vậy. Nhưng thực ra con cũng chẳng mệt mỏi gì đâu, chỉ là mồ hôi tự dưng nó chảy thế thôi.”

Cha Giang không đáp, ông chỉ đưa mắt lườm Vân Điệp một cái khiến cho cô bật cười. Bất chợt, Vân Điệp nhớ đến Viễn Toàn, cô còn phải thu xếp ổn thỏa cho mọi người đã. Vân Điệp ra dấu, cô kéo tay cha Giang đến cạnh Viễn Toàn: “Anh đã nói chuyện với mọi người chưa?”

Viễn Toàn lắc đầu: “Tôi chưa. Mọi người có hỏi thì tôi chỉ nói được cô nhờ bảo vệ giúp mọi người thôi. Tôi nghĩ việc đó nên để cô nói sẽ tốt hơn.”

Vân Điệp khẽ cười, Viễn Toàn rất tế nhị và biết suy nghĩ chu toàn. Điều đó khiến Vân Điệp rất vừa ý: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Vân Điệp và Viễn Toàn di chuyển ra một góc riêng, bấy giờ Vân Điệp mới mở miệng: “Cha của tôi sẽ đến căn cứ an toàn Quân Đội, nhưng đó chỉ là tạm thời. Tại đây, tôi muốn làm một giao dịch với anh nhưng tôi cũng cần có sự thông qua của Đại tướng Viễn Liên.”

Không đợi Viễn Toàn đặt nghi vấn, Vân Điệp đã nói rõ hơn: “Tôi biết Đại tướng Viễn Liên đang rất đề phòng và âm thầm theo dõi, điều tra Lê Tấn Hào một cách gắt gao. Trong cuộc giao dịch này thì tôi sẽ cung cấp về những việc làm phi pháp cũng như là những hành động của Lê Tấn Hào cho Đại tướng Viễn Liên. Đổi lại, bên các anh phải đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối cho cha của tôi.”



“Và tôi cũng sẽ không để cha của tôi ở căn cứ an toàn Quân Đội lâu dài, bởi tôi sẽ thành lập một căn cứ riêng. Có lẽ sẽ tốn vài tháng. Anh hãy liên lạc với Đại tướng Viễn Liên, sau đó báo kết quả cho tôi biết. À, để thể hiện thành ý thì nếu như Đại tướng Viễn Liên đồng ý giao dịch này, tôi sẽ rất hào phóng mà tiết lộ cho Đại tướng Viễn Liên biết được một vài tin tức vô cùng quan trọng.”

Đến lúc này thì Viễn Toàn không khỏi nhìn chằm chằm Vân Điệp với ánh mắt cảnh giác và cất tiếng: “Cô là ai? Sao cô có thể biết rõ nhiều chuyện như vậy?”

 Trái ngược với dáng vẻ căng thẳng của Viễn Toàn, Vân Điệp vẫn vô cùng thản nhiên: “Yên tâm đi, tôi là bạn, không phải địch. Chí ít thì cũng sẽ không trở mặt hay làm tổn hại tới lợi ích của căn cứ an toàn Quân Đội đâu, thế nên anh không cần phải cảnh giác như vậy. Nếu tôi muốn, với thực lực này của tôi thì anh nghĩ tôi còn phải đứng đây để tốn thời gian với anh sao?”

Nghe Vân Điệp nói, Viễn Toàn cũng cảm thấy hơi ngượng bởi những lời nói đó là không hề sai. Với thực lực của Vân Điệp thì chỉ cần im ỉm thôi cũng được bọn họ nồng hậu săn đón, lên trực thăng gia nhập vào căn cứ an toàn thì chẳng phải dễ hành sự hơn sao? Nhưng bây giờ, Vân Điệp lại ở đây để bàn bạc về vấn đề hợp tác bằng một giao dịch. Hơn nữa, Vân Điệp cũng để cha của cô đến căn cứ an toàn Quân Đội cư ngụ một thời gian có lẽ là không quá ngắn.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Viễn Toàn có chút không biết làm sao. Vân Điệp thấy thế thì liền xua tay: “Không sao. Anh có tính cảnh giác như vậy là rất tốt, trong tận thế này thật giả lẫn lộn. Nếu không có tính cảnh giác cao thì ngay cả việc bản thân c.h.ế.t ra sao cũng chẳng hay biết được. Anh cứ liên lạc với Đại tướng Viễn Liên đi.”

Viễn Toàn có chút vui vẻ gật đầu, nhưng cũng bỗng trở nên ảo não trong giây lát. Khẽ nhìn qua Vân Điệp đang mang thần sắc lạnh nhạt, Viễn Toàn cảm thấy buồn bã vô cớ. Vân Điệp điềm nhiên như vậy, chứng tỏ cô ấy không hề để tâm đến việc anh nghĩ về cô ấy ra sao cả. Giọng Viễn Toàn buồn buồn đáp lại Vân Điệp: “Cảm ơn cô. Vậy cô chờ tôi vài phút nhé.”

Không ngoài dự đoán của Vân Điệp là Đại tướng Viễn Liên đã đồng ý, với điều kiện là nếu tin tức của Vân Điệp hữu dụng. Vân Điệp gật đầu, đó là sự dè chừng lẫn nhau vì đơn giản, Đại tướng Viễn Liên cũng không biết được cô là ai để tin tưởng cả.

Còn về nhân phẩm của Đại tướng Viễn Liên thì Vân Điệp đã chứng kiến rõ ở đời trước, nên cô tin rằng ông ấy sẽ không giở trò bịp bợm. Còn nếu có, chỉ cần cha Giang mất đi một sợi tóc mà thôi thì cô cũng để cho bọn họ chôn cùng.

Vân Điệp nhai vài miếng mứt dẻo, hé mắt nhìn Viễn Toàn: “Ba tên hôm bữa trong siêu thị bày đặt giở trò lưu manh rồi bị tôi chỉnh cho sống dở c.h.ế.t dở chính là nội gián của Lê Tấn Hào phái qua. Và không cần phải đoán già đoán non nữa làm gì nữa, Lê Tấn Hào chính là tay sai của nước A.”

Viễn Toàn đang nghe tới đoạn quan trọng, vừa định mở lời hỏi thêm thì chợt nhớ tới đây chính là một cuộc giao dịch chứ không phải là anh đang hỏi cung người khác. Viễn Toàn có chút ngượng nghịu sờ sờ mũi, quay sang đánh dãy số dài ngoằng vào chiếc đồng hồ màu đen mà anh đang đeo trên cánh tay.

Viễn Toàn mỉm cười dịu dàng với Vân Điệp: “Tôi nghĩ chắc hẳn cô đã biết, tôi chính là con trai út của Đại tướng Viễn Liên. Viễn Toàn xin đại diện cho Đại tướng Viễn Liên chính thức tuyên bố giao dịch của chúng ta có hiệu lực từ lúc này. Mong cô chiếu cố nhiều hơn.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.