Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 39: Được nước lấn tới



“Con cần cha khỏe mạnh, suy nghĩ tích cực lên để con thôi không lo lắng nữa mà có thể chuyên tâm làm những việc khác. Con cũng xin cha hãy tôn trọng lấy quyết định của con, nếu không thì cha sẽ rất mệt mỏi mà đương nhiên, con chẳng thể sung sướng gì. Cha à, con cũng biết mệt mỏi. Cho nên nếu như cha cứ thế này, con thật sự là không biết phải thế nào cho phải đạo cả."

Nghe những lời nói của Vân Điệp, cha Giang thoáng ngẩn người. Vân Điệp nói không sai, từ khi nào ông lại bắt đầu suy nghĩ tiêu cực đến thế này? Điều này chẳng khác gì đang tự ngược đãi bản thân lại còn hành hạ tinh thần của con bé? Vân Điệp chạy ngược chạy xuôi, lo lắng nhiều việc như vậy còn chưa đủ hay sao? Ông phải tự chăm sóc tốt cho bản thân và ủng hộ con bé chứ.

Sau một lúc, cha Giang mới suy nghĩ thông suốt và thoáng bình tĩnh lại: "Điệp à, cha xin lỗi đã khiến cho con lo lắng. Do cha nhất thời hồ đồ, suy nghĩ toàn những thứ không tốt, làm con phải phiền lòng.”

“Nếu đã vậy thì con cứ làm những gì con muốn, cha sẽ luôn ở phía sau ủng hộ con. Nhưng việc tìm một người thích hợp, người thật sự yêu thương con để về sau này, con còn có người ở bên cạnh mà bầu bạn, cha vẫn mong con sẽ suy nghĩ lại chuyện đó thật kỹ càng.”

Vân Điệp nhanh chóng gật đầu mà không hề nề nà, cha Giang nghĩ được thế này cũng khiến cô an tâm nhiều lắm rồi. Không sợ hoàn cảnh hiểm trở, chỉ sợ mình tự g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực mà thôi. Làm người cần phải luôn nhìn về phía trước, xã hội bình thường đã là vậy thì ở tận thế lại càng phải như vậy.

Hai cha con tâm sự thêm một hồi lâu nữa, cuối cùng cũng cho nhau được sự cảm thông, thấu hiểu. So với ban nãy, rõ ràng là bầu không khí giữa hai cha con đã tốt hơn rất nhiều. Tâm trạng của hai người cũng được giải tỏa không ít. Đêm cũng đã khuya, mọi người bắt đầu phân chia nhau giờ canh gác để có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Vân Điệp sẽ canh gác giờ cuối, nên hiện tại cô sẽ đi ngủ trước tiên. Vân Điệp vừa định đưa tay để mở cửa chiếc SUV thì cô lại nghe được tiếng hét của Tố Như truyền đến: “Dừng tay, bà làm gì vậy hả?”

Vân Điệp xoay người, nhanh chóng tiến đến bên cạnh Tố Như thì một cảnh tượng Vân Điệp khó có thể ngờ tới đang diễn ra trước mắt cô. Một tay Nhữ Viên đang bế con còn một tay thì chỉ đạo Lễ Tụng sử dụng dị năng để đẩy cha Giang ra đám zombie bên ngoài rào chắn. Từng thanh nhũ băng sắc nhọn đ.â.m vào người cha Giang liên tục, có vẻ như đã có lót đồ bảo hộ bên trong nhưng gương mặt của cha Giang vẫn nhăn tít lại vì đau đớn.

Hiện tại, dẫu dị năng của Lễ Tụng vẫn còn rất thấp vì dị năng của ông ta mới vừa thức tỉnh không lâu. Nhưng sự công kích bằng dị năng của Lễ Tụng so với một người bình thường như cha Giang thì không cần so sánh cũng đoán được rằng cha Giang thua thiệt hơn rất nhiều. Có thể nói là chỉ biết đứng im chịu trận.

Vân Điệp giận đến hai tay phát run, cô phóng một tia lôi điện đến đánh ngã Lễ Tụng rồi nhanh chóng chạy đến xem xét cha Giang. Vì Vân Điệp không khống chế sức mạnh quá nhiều nên Lễ Tụng bị lôi điện giật đến tê tái hết cả người, thân thể Lễ Tụng co giật té ngửa xuống ngay tức khắc.

Nhữ Viên thấy vậy thì liền la lối: “Làm gì vậy hả? Mày tính làm phản à?”

Lúc bấy giờ, vì động tĩnh ở đây khá lớn nên mọi người cũng đã nghe được, bắt đầu có người tụ tập xung quanh. Nhìn thấy tình cảnh, mọi người đều thầm thở dài. Người mẹ không biết điều của Vân Điệp lại gây ra chuyện gì nữa rồi không biết, trông Vân Điệp tức giận như vậy thì hẳn không phải là chuyện nhỏ nhặt.



Vân Điệp vừa thương vừa giận cha Giang, cô gỡ áo bảo hộ ra để xem xét tình hình của cha Giang nhưng tuyệt nhiên không hề hé răng nói một lời nào. Bên trong m.á.u đã bắt đầu rỉ rỉ, sau khi không còn áo cứu hộ thì chiếc áo thun mỏng của cha Giang rất nhanh liền bị nhuốm đầy máu.

Vân Điệp ngước ánh mắt sắc lạnh lên nhìn Nhữ Viên: “Tôi làm phản à? Mẹ nói tôi làm phản ư? Tôi đã làm gì động chạm tới mẹ chưa? Tôi mới là người được quyền truy hỏi, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ đối xử như vậy với chồng cũ của mẹ mà mẹ coi được sao?”

Nhữ Viên trực tiếp làm lơ Vân Điệp và sốt sắng hỏi han Lễ Tụng. Cho đến khi xác định Lễ Tụng đã ổn thì Nhữ Viên mới chanh chua đáp lại: “Sao nào? Thể loại không có dị năng thì đứng đó làm mục tiêu để người có dị năng luyện tập có gì không đúng? Già rồi mà chẳng làm được tích sự gì, tốn tài nguyên.”

Vân Điệp không thể hiểu được rằng tại sao Nhữ Viên lại vô lý đến như vậy: “Nói như mẹ thì bất cứ ai không có dị năng cũng đều là kẻ vô dụng cả ư? Mẹ có thể nói lý lẽ một chút có được hay không? Hơn nữa mẹ cũng đâu có dị năng và tài nguyên để nuôi cha Giang cũng đâu phải là của mẹ?”

Vân Điệp thấy Nhữ Viên lại há miệng chuẩn bị cãi lại thì cô liền mệt mỏi xua tay: “Thôi, mẹ không cần phải nói thêm nữa. Bây giờ tôi có chuyện cần thông báo với mẹ. Một là sữa tươi hay tã lót gì đó của con mẹ thì mẹ và chồng của mẹ phải tự lo liệu. Hai là về vật liệu nộp cho căn cứ an toàn để được gia nhập, vì mẹ là mẹ của tôi nên tôi sẽ lo phần đó cho mẹ để mẹ có nơi ăn chốn ở an toàn. Còn về chồng của mẹ thì tôi không có trách nhiệm đó.”

 Vân Điệp nói dứt lời thì liền cất bước đưa cha Giang rời đi, Tố Như thấy vậy cũng chạy theo. Đám đông nhìn Nhữ Viên bằng ánh mắt khó tin, người đàn bà này thật sự là không thể nào sống yên ổn được cho người khác nhờ, cứ năm lần bảy lượt gây chuyện. Dường như bà ta đang muốn thách thức khả năng chịu đựng của Vân Điệp thì phải.

Trở lại xe SUV, dì Ba đã sớm lấy hộp cứu thương ra để tiến hành sơ cứu cho cha Giang. Vân Điệp đứng lặng im không nói, cha Giang xoa đầu, có chút mệt mỏi mở miệng: “Điệp, con đừng giận cha nữa. Do ban nãy mẹ con nói, nếu cha không làm mục tiêu để cho Lễ Tụng luyện tập thì bà ấy sẽ đánh đứa nhỏ. Con xem, đứa nhỏ vừa mới được sinh ra không lâu, nó làm sao có thể chịu đựng được sự đánh đập chứ?”

Dì Ba, Văn Hậu, Diệu Tôn và Diện Phỉ không khỏi trao tráo nhìn nhau. Trong lòng bốn người đều tự cảm thấy Nhữ Viên có thần trí không được bình thường, chứ người bình thường thì chẳng ai lại làm như thế cả. Đi đối đầu với người có thể bảo vệ cho mình ở khắp nơi.

Bấy giờ, Sinnik mới tỉnh dậy. Cậu nhìn quanh thấy Vân Điệp đang đứng đó thì liền đi đến bên cạnh cô đứng, khẽ nắm lấy vạt áo của Vân Điệp: “Chị Điệp ơi, em tỉnh dậy rồi.”

Vân Điệp khẽ gật đầu, cô đưa tay xoa đầu Sinnik: “Sao em không ngủ thêm đi? Gần nửa đêm đã thức rồi?”

Vân Điệp và Sinnik tán gẫu qua lại đôi ba câu rồi Sinnik đành nghe lời Vân Điệp tiếp tục đi ngủ. Văn Hậu thoáng nhìn sang Sinnik, cậu bé này là đứa nhỏ được Vân Điệp cứu về. Nhưng ngoại trừ Vân Điệp thì Sinnik không chịu nói chuyện với bất cứ ai cả, khi Vân Điệp kêu cậu bé chào hỏi mọi người thì Sinnik mới khoanh tay lại, làm theo lời Vân Điệp nói mà thôi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.