Vì có niềm tin mãnh liệt vào Liệt Bất, nghĩ Liệt Bất đang đau khổ cùng cực, ngày ngày đêm đêm mong mình trở về, cho nên Miêu Kị mới đủ mạnh mẽ, cắn răng chịu đựng tất thảy. Miêu Kị cố gắng nhẫn nhịn, cô liều mạng chống trả, cô kiên trì muốn trốn thoát, cô bất chấp tất cả, ngày đêm không hề ngơi nghỉ để trở về nơi cô xem là nhà này rồi kết quả sẽ phải chịu cảnh thiêu sống thế này hay sao?
Những con người ở phía đối diện, có người đã từng được Miêu Kị cứu sống dưới vó ngựa, có người từng được Miêu Kị giảng dạy võ nghệ mà lớn lên, có người từng được Miêu Kị chỉ riêng bí quyết săn bắt thú. Và trên hết, có cả những người quân lính dưới trướng Miêu Kị và vài ngày trước, Miêu Kị còn hy sinh tính mạng để cứu lấy bọn họ. Thậm chí, có cả người yêu – người chiến hữu kề vai tác chiến thân thiết nhất của Miêu Kị.
Ấy vậy mà bây giờ đây, trong thời khắc mà Miêu Kị cần bọn họ nhất thì bọn họ lại quay lưng, ngoảnh mặt với cô. Thứ mà họ báo đáp lại cho cô chỉ là những ánh nhìn soi mói và khinh miệt. Trên hết, họ muốn thiêu sống cô vì sợ cô đã bị vấy bẩn, sẽ mang tai họa ngập đầu đến cho bọn họ. Còn không hề nghe lời phân trần của cô dù chỉ là một chút.
Nghĩ đến đây, bỗng Miêu Kị cảm thấy vô cùng nực cười, cuộc đời của cô từ xưa đến nay cũng thật là sống quá thất bại rồi đấy. Bất chợt Miêu Kị ngửa mặt lên trời cười lớn như điên như loạn, những vì sao lấp lánh trên bầu trời như có như không phản chiếu vào trong đôi mắt xinh đẹp, long lanh của cô.
Nước mắt của Miêu Kị không thể tự chủ được từng giọt từng giọt rơi rớt, Miêu Kị dường như trút hết cạn sức lực cuối cùng của mình, đau tâm liệt phế hét to một tiếng nhằm muốn trút ra hết những gì bản thân đã phải gánh chịu. Ấy vậy, nhưng nghe sao mà quá đỗi ai oán thê lương.
Liệt Bất không hề quan tâm đến phản ứng của Miêu Kị là dạng gì, hắn nhanh chóng phẩy tay một cái thì có hai người đàn ông cao to trong bộ tộc lập tức tiến lên. Hai kẻ cao to, lực lưỡng ấy kéo lê Miêu Kị đến đàn tế rồi trói thật c.h.ặ.t t.a.y chân của Miêu Kị vào cây cột ở phía sau lưng cô. Bấy giờ, củi cũng lần lượt được mang đến một cách cấp tốc xếp thành một đống lớn xung quanh cây cột mà Miêu Kị đang bị trói.
Miêu Kị không còn chút sức lực nào để phản kháng cả, mà dù còn sức lực đi chăng nữa thì Miêu Kị cũng không muốn phản kháng thêm làm gì. Cả đời của Miêu Kị sống đoan chính, ngay thẳng, cô dám chỉ hai tay lên trời thề độc địa rằng bản thân chưa từng làm gì có lỗi với bộ tộc, càng chưa từng làm gì sai trái với Liệt Bất.
Xuyên suốt cuộc đời mình, Miêu Kị đều cố gắng hết sức vì bộ tộc, yêu quý anh em chiến hữu, quý trọng từng người dân người lính. Vì việc mở rộng bộ tộc mà không từ nguy nan, vì nghĩa quên thân, xả thân chẳng hề chùn bước. Miêu Kị chưa bao giờ là một kẻ tham sống sợ chết, do đó cô đã tự nguyện hi sinh cho người mình yêu, đồng thời cũng là cứu lấy những quân lính dưới trướng của mình.
Vậy nhưng, cuối cùng Miêu Kị lại phải rơi vào kết cuộc thế này ư? Trời cao có thấu không? Đất bằng có tỏ cho cô chứ? Chẳng lẽ Miêu Kị cô đây chỉ có thể ngậm ngùi ôm nỗi hàm oan xuống âm ti địa phủ hay sao? Ngay lúc Miêu Kị đang sững sờ, tự nghi ngờ bản thân thì Liệt Bất lại vô cùng dứt khoát ra lệnh một tiếng. Thế là lửa được châm xuống đống củi ngay tức khắc, nhanh chóng cháy rực lên trong đêm đen đầy tăm tối.
Đến đây, Vân Điệp đã sớm không thể nhịn được nỗi đau đang lan tỏa trong trái tim của mình. Cô cũng không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt, Vân Điệp không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô nhanh chóng chạy đến đàn tế ra sức cởi trói giúp cho Miêu Kị. Nhưng không hề có tác dụng gì cả, mọi việc vẫn cứ thế diễn ra.