Vương Miêu cho rằng dù kém cõi nhất cũng không hơn gì thế này, ngủ một giấc một giấc sẽ ổn hết thôi.
Không nghĩ tới hai con chó vốn đang yên giấc lại bỗng nhiên bắt đầu sủa ầm lên vào nửa đêm.
Vương Miêu lôi kéo chăn che lỗ tai lại để không nghe được, chúng nó sủa mệt rồi nhất định sẽ không sủa nữa, kết quả chỉ có chăn càng ngột ngạt càng nóng bức, nhưng tiếng kêu ngoài cửa vẫn không dứt.
“Á” Vương Miêu hô to một tiếng, hai con chó ở bên ngoài nghe được khẽ ngừng một lát, ngay sau đó biến thành hỗn hợp giữa tiếng kêu “Ăng ẳng” và “gâu gâu” đầy uất ức, hơn nữa còn tặng kèm theo tiếng đập cửa.
Móng chó cào lên cửa có tiếng “lộc cộc lộc cộc” theo tiết tấu , Vương Miêu hoàn toàn không ngủ được.
Cô nhận tội bật đèn xuống giường, vừa mở cửa ra đã thấy Cố Nhị ngồi xổm ở cửa, còn Cố Tam Tam thì đang ngồi xiêu vẹo như buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì cứ hễ Cố Nhị sủa một tiếng nó lại sủa theo một tiếng.
Vương Miêu còn buồn ngủ hỏi chó lớn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sủa cái gì đấy?”
Cô mới vừa hỏi xong, đã nghe thấy hình như có tiếng cãi nhau của vợ chồng cách vách truyền tới từ hành lang ngoài cửa lớn, Cố Nhị lập tức chạy vội tới huyền quan ngẩn cổ sủa về phía bên ngoài, Cố Tam Tam theo chậm hai bước cũng ngọt ngào ngây thơ phụ họa theo.
Vương Miêu ngáp một cái, nghe xong trong chốc lát, hình như là người nam uống rượu say về người nữ không chịu mở cửa cho anh ta, vì thế người nam đứng chửi mát ngay hành lang, anh ta mới bày ra một ít bản lãnh người nữ đã chịu mở cửa, nhưng vẫn không cho người nam vào nhà, còn mắng anh ta quan hệ nam nữ bừa bãi nói muốn ly hôn.
Được lắm được lắm, thực sự đủ loại chuyện muôn màu muôn vẻ giữa đêm khuya.
Vương Miêu cảm thấy chuyện trong nhà người ta không tới phiên Cố Nhị quản, sờ sờ đầu chó của nó: “Không có việc gì, không phải mắng mày, thì đừng cãi lại, mày đi ngủ đi.”
Lúc này Cố Nhị chẳng những không né tránh, còn chủ động cọ cọ tay của cô.
Vương Miêu cười một cái, không ngờ nó lại dễ sợ hãi như vậy.
Cô đi rửa tay, rửa xong rồi vào nhà ngủ, Cố Nhị theo sát vào phòng, đẩy Cố Tam Tam không cho nó ngủ, dường như là muốn nó bán manh*(moe: cố tỏ ra cute) cho Vương Miêu xem.
Vương Miêu cảm thấy con chó lớn này rất xảo trá, nhưng cô thật sự không có thói quen ngủ chung phòng với chó, ai biết nó có bỗng nhiên nổi điên cắn cô một cái hay không chứ? Cô ngồi dậy dùng giọng dịu dàng nói với Cố Nhị kêu nó đi ra phòng khách ngủ, có việc có thể lại kêu cô.
Cố Nhị……Khép lỗ tai lại.
Còn có loại kỹ năng này ư?
Vương Miêu chỉ vào cửa phòng ngủ bảo nó đi ra ngoài, cô giơ ngón tay lên chỉ, nó lập tức rất thuận theo đi ra ngoài, chỉ là vẫn ngồi xổm ngoài cửa rống về phía hai vợ chồng đang cãi nhau.
Vương Miêu thực tuyệt vọng, mở cửa đi ra ngồi xem TV trên sô pha ngoài đại sảnh, quả nhiên có cô ở cùng,Cố Nhị không sủa tiếp nữa.
Cô cầu nguyện hai người cãi nhau kia nhanh chóng mệt mỏi, nên về nhà thì về nhà nên chia tay thì chia tay, đừng ở chỗ này, dong dong dài dài quấy rầy hàng xóm xung quanh hay là con chó thích hóng chuyện của hàng xóm nữa.
Điều hòa ở phòng khách không hư, thổi gió khiến cô mát trong chốc lát, mơ mơ màng màng cũng không biết đã xem mấy tập TV, bên chân truyền đến tiếng “ăng ẳng” của Cố Tam Tam, toàn bộ trong nhà chỉ còn một người là Cố Nhị, không đúng, là còn một con chó đang minh mẫn.
Rốt cuộc hàng xóm cãi nhau cũng không ầm ĩ nữa, Vương Miêu không nghe được kết cục cuối cùng, cũng không biết là hòa thuận hay là chấm dứt, tóm lại bọn họ không cãi nhau là được.
Vương Miêu đứng lên, khoa tay múa chân với Cố Nhị: “Tao, vào phòng ngủ; mày, ngủ bên ngoài.”
Khoa tay múa chân xong rồi cảm thấy mình ngốc, làm gì phải báo cáo với một con chó chứ
Cô trợn trắng mắt lên trời, tiến vào phòng ngủ đóng cửa ngủ.
Lúc này đây không biết đã ngủ bao lâu, lại nghe thấy Cố Nhị sủa to, hơn nữa còn vội vàng mang theo phấn khởi lấy thân thể tông vào cửa.
Cô đã suy xét đến việc đưa Cố Nhị đến cửa hàng bán thịt chó, lúc ý thức còn đang rối loạn lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Chuông cửa……
! Cố Lâm đã trở lại!
Ý tưởng này chợt dâng lên trong đầu, cô sợ tới mức lập tức tỉnh táo.
Cô xoay người xuống giường, đến trước ban công cầm nội y của mình, nhảy qua mớ bánh Cố Tam Tam cắn, về phòng mặc đồ vào.
Sao lại ngủ tới tận bây giờ? Sao đồng hồ báo thức lại không vang? Ngày hôm qua cô cứ nghĩ là vào lúc Cố Lâm trở về sẽ mặc quần áo của anh giả vờ chưa tỉnh ngủ, nhưng đó cũng chỉ là giả bộ thôi! Không phải là đầu tóc lộn xộn mặt không tẩy trang cũng không được rửa sạch sẽ như bây giờ!
Cô vội vã mặc quần áo, Cố Nhị còn gấp hơn cô, không hiểu vì sao cô không chịu mở cửa cho chủ nhân của mình nên vẫn sủa với cô, còn muốn cắn quần áo của cô kéo cô tới huyền quan.
Vương Miêu không còn cách nào, cũng không kịp rửa mặt, mặc quần áo xong đã đi mở cửa, bụm mặt không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ không sức sống của mình.
Cô nói chuyện điều hòa bị hỏng với Cố Lâm, sau đó nói việc chó nhỏ cắn bừa bãi rồi lập tức vọt vào toilet rửa mặt, trong lòng cực kỳ ảo não, cô không chỉ không thể dậy sớm một chút mà còn không có mang theo đồ trang điểm nào để cứu chữa.
Mắt quầng thâm, còn có bọng mắt sưng phù, nếp nhăn ở khóe mắt, mụn ở cằm.
A a a! Cô không muốn Cố Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô!
Lúc cô đang buồn bực dài dằng dặc trong toilet, Cố Lâm gõ cửa nói anh muốn đi tắm rửa.
Cô đành phải nhường chỗ này lại cho anh, rồi mới chui vào trong chăn giả vờ như mọi chuyện đều là mơ.
Điều hòa đã sửa được rồi, có gió thổi trong phòng nên thoáng chốc sảng khoái rất nhiều. Vương Miêu nghĩ, Cố Lâm thật là một người đàn ông đáng tin cậy, mới đó đã sửa được điều hòa.
Người đàn ông đáng tin cậy nào đó không chỉ sửa mau, mà tắm rửa cũng thực mau, Vương Miêu còn chưa khôi phục lại từ trong khó xử anh đã tới hỏi máy sấy ở đâu.
Vương Miêu chỉ vào mép giường, anh trườn qua từ trên người cô, giọt nước chưa lau khô trên tóc rớt lên chăn của cô, tản ra thành một vòng tròn.
Thật gợi cảm.
Tạm thời Vương Miêu đã quên dáng vẻ ngu ngốc lôi thôi của mình, muốn kéo Cố Lâm đến bên người ôm ấp hôn hít, kết quả Cố Lâm thật sự chỉ lấy máy sấy.
Lấy được lập tức đi rồi.
Quả nhiên để mặt mộc thì không còn lực hấp dẫn gì sao?
Vương Miêu muốn hộc máu, đi theo Cố Lâm ăn cơm sáng, cõi lòng đầy chờ mong hỏi có phải anh buồn ngủ muốn nghỉ ngơi hay không. Không nghĩ tới Cố Lâm lại có thể trầm mặc, trầm mặc này có ý nghĩa gì? Là muốn nghỉ ngơi một mình hay sao? Cảm thấy không thích ngủ với cô à?
Vương Miêu mặc kệ, ngồi chờ Cố Lâm ăn cơm ở trên sô pha, rửa chén, phơi quần áo, lúc thấy anh lấy quần áo treo trên ban công bỗng dưng nhớ tới cô đã từng thấy qua tình cảnh người đàn ông hàng xóm phơi quần áo, lúc ấy cô còn nghĩ tới Cố Lâm làm như vậy thì sẽ có dáng vẻ gì, kết quả lại có thể nhìn thấy nhanh như thế.
Anh đứng đó, rất đẹp, rất cao, thực làm người muốn lại gần.
Cô nghĩ như thế, lập tức thật sự đi qua ôm lấy anh từ phía sau, làm nũng kêu anh mau đi ngủ.
Cô nhìn thấy Cố Lâm vốn còn đang ý chí kiên quyết được cô ôm lập tức cười đặc biệt vui vẻ, không chút do dự lập tức đi theo cô vào nhà, chỉ là sau khi vào nhà việc đầu tiên làm lại là tìm quần xà lỏn cho cô mặc, còn nói đừng để đầu gối bị đông lạnh.
Cô có một câu…… Thôi, cô không muốn nói nữa.
Vương Miêu nhận mệnh mặc quần xà lỏn vào, tiếp nhận tật xấu đứng đắn như ông già cổ hủ của bạn trai, chủ động xoay người dán vào góc tường ngủ.
Địch bất động, ta bất động, ta chỉ nên động ở trên giường.
Vương Miêu có chút giận dỗi bất động tại chỗ, khí không thuận làm thân thể không thoải mái, cô cảm giác được mồ hôi chảy ra từ chiếc quần che mông, còn có đầu gối, chân dẫm lên ống quần xà lỏn, lưng quần lớn hơn vòng eo của cô nên dễ dàng rơi xuống một ít.
Cô xoay người hỏi Cố Lâm: “Có chút nóng, em cởi quần ra được không?”
Loại chuyện này, muốn cởi thì cởi, hỏi Cố Lâm làm gì? Vương Miêu cứ không làm thế, Cố Lâm để cô tròng quần lên, làm cô không được tự nhiên, cô liền chơi xấu, cô đi trêu chọc cho Cố Lâm cũng không được tự nhiên.
Quả nhiên, cô nghe thấy hô hấp Cố Lâm nặng thêm hai phần, vì che dấu còn đưa lưng về phía cô.
Vương Miêu phấn khích, cô còn nghĩ làm sao mình không có lực hấp dẫn chứ? Đúng là không thể nào.
Cố Lâm chỉ là quá thành thật mà thôi.
Cô không muốn Cố Lâm đưa lưng về phía cô ngủ, nên sát lại gần eo anh, thành công khiến anh xoay người một cái, rồi ôm cô vào trong ngực.
Thời điểm yêu đương cần có nhiều cảm giác mới mẻ, bọn họ còn chưa từng thân mật ôm nhau như thế, còn là nằm ở trên giường.
Vương Miêu khó được thẹn thùng trong chốc lát, trong lòng giống như được nhét mật (ngọt ngào ý), bên tai là tiếng tim đập có lực của Cố Lâm. Cô ngửa đầu nhìn cằm Cố Lâm hỏi: “Sao tim anh đập nhanh thế?”
Cố Lâm “Ừm” một tiếng: “Bây giờ adrenalin của anh đang tiêu thăng, không chỉ là tim đập nhanh, huyết áp cũng cao, trong chốc lát nói không chừng còn sẽ chảy máu mũi.”
“Phốc ——” Vương Miêu giơ tay sờ môi và mũi của anh hỏi: “Thiệt hay giả vậy?”
Cố Lâm nhẹ nhàng hôn lên ngón tay của cô một cái:“Em có thể ngoan ngoãn ngủ hay không? Không phải mệt nhọc sao?”
Vương Miêu ăn ngay nói thật: “Ôm anh rồi không còn mệt nhọc nữa.”
“Ừm, không mệt nhọc thì muốn làm gì?” Cố Lâm hỏi cô.
Vương Miêu cười “Hì hì”, muốn làm một ít chuyện không thể nói nên lời, chỉ là Cố Lâm tăng ca cả đêm nên nhất định rất mệt, cô không nên phá anh thì hơn.
Mấu chốt là chuyện này cũng không phù hợp với “con gái nhà lành” như cô.
Cô đẩy đẩy ngực anh: “Muốn nhìn anh ngủ.”
Cố Lâm cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, Vương Miêu đã nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của anh, xem ra là thật sự rất mệt, mới có thể ngủ nhanh thế. Có lẽ buồn ngủ là bệnh có thể lây cho người khác, Vương Miêu cũng bất tri bất giác ngủ theo luôn.
Lúc tỉnh lại là do bị tiếng chuông của di động đánh thức, Cố Lâm tỉnh trước, buông Vương Miêu ra, cầm di động nhìn thoáng qua hắng giọng một cái ngồi dậy nghe điện thoại.
Có lẽ là kiêng nể Vương Miêu đang ngủ, giọng anh rất nhỏ: “Này, ừm, được, tốt, lát nữa mình sẽ qua, ừm.”
Vương Miêu nghe thấy hình như là anh nói muốn đi ra ngoài, chờ anh nằm xuống lại lập tức hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”
“Tới bệnh viện một chuyến, buổi chiều có một ca giải phẫu, là thông gia của nhà một người bạn, nên muốn anh mổ chính, không phiền lắm, sẽ xong nhanh thôi.” Cố Lâm hoạt động cánh tay của mình, lại duỗi người qua ôm lấy cô.
Vương Miêu có chút không vui, anh cũng chưa ngủ được bao lâu, như thế nào lại phải đi. Cô nhìn thời gian, lại có thể sắp 12 giờ rồi: “Anh ngủ tiếp một lát đi, em đi làm đồ ăn cho anh.”
Cố Lâm lại giữ chặt cô: “Đừng làm khổ bản thân nữa, một lát kêu cơm hộp là được, ngủ với anh một chút đi.”
Vương Miêu xác thật cũng lười nhúc nhích, ở nhà cô cũng chưa từng nấu cơm, khi còn nhỏ có ba mẹ, chờ cô lớn Vương Hi Văn cũng lớn, hơn nữa tay nghề nấu nướng của Vương Hi Văn còn đặc biệt tốt, cô hoàn toàn không cần xuống bếp.
Cô yên tâm tiếp tục ngủ, mơ hồ giống như nghe được Cố Lâm gọi điện thoại kêu cơm hộp, sau khi đồ ăn đưa tới đây anh đi mở cửa lấy về rồi lại dọn bàn xong mới đánh thức cô.
Không ai không thích được quan tâm, Vương Miêu được Cố Lâm dỗ như đứa bé nên cảm thấy rất thoải mái, phấn khích như trời cao.
Lúc đi đến bàn ăn cô cảm thấy mình mông mình đong đưa lắc giống như Vịt Donal ai cũng phải lắc đầu, hai giây sau, Cố Lâm “Khụ khụ” hai tiếng, giữ chặt cánh tay cô bảo cô chậm đã.
Vương Miêu khó hiểu nhìn anh, anh về phòng đi tìm quần áo sạch sẽ của anh cho cô: “Đến WC đổi đi.”
“Hả?”
“Em không mang băng vệ sinh sao?”
Lúc này Vương Miêu mới cảm thấy mình có chút không thoải mái, hậu tri hậu giác lắc đầu: “Dì cả của em tới rồi sao?”
Cố Lâm xoa đầu cô: “Cô gái ngốc, đến WC mà ngốc đi, anh đi xuống mua.”
Cố Lâm nói xong lập tức đi rồi, Vương Miêu cho rằng anh sẽ đến cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua mua cho cô, không nghĩ tới anh trở về đặc biệt mau, không đến mười phút đã lấy một gối về, sau khi gõ cửa WC lập tức từ từ duỗi tay đưa vào.
Vương Miêu gần như tiến vào trạng thái ngây ngốc, cô nhận băng vệ sinh tuyệt vọng hỏi một câu: “Anh có quần lót chưa mặc không……”
Dường như Cố Lâm đi tìm một chút, rồi mới ở cửa hỏi cô: “Không có cái mới, nhưng có cái chưa mặc, nên sạch sẽ, được không?”
Dù cô tính nói không thể cũng không còn cách nào khác.
Vương Miêu bắt đầu hoài nghi đời người, bụm mặt khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng vẫn thay quần lót Cố Lâm đưa cho cô, lót băng vệ sinh lên, hơn nữa còn mặc áo thun của anh.
Cô rửa sạch áo sơ mi cũ sau đó ném vào máy giặt, đi ra ngoài phòng ngủ thấy khăn trải giường cũng đã được đổi qua, xem ra cũng là bị cô làm dơ.
Cố Lâm ngồi tiếp đón cô ở trước bàn cơm: “Ăn cơm trước đi, anh phải đi ngay rồi.”
Vương Miêu đi qua ngồi xuống không có khẩu vị ăn vài miếng, nói: “Em cũng muốn đi.”
Mất hết mặt mũi còn ngây ngốc ở đây, quá thất bại, có thể đạt đến trình độ như thế đúng là quá thất bại.
Ngược lại Cố Lâm ăn rất nhiều, ăn xong còn uống một ngụm nước, nhìn thời gian nói với cô: “Hiện tại thời gian có chút không kịp, em nghỉ ngơi trong chốc lát đi, chuyện bên bệnh viện sẽ không lâu lắm, anh về dẫn em ra ngoài ăn cơm chiều rồi đưa em về nhà, được không?”
Không chờ Vương Miêu trả lời, anh lại chỉ chỉ đùi cô: “Bằng không việc em mặc quần lót nam về nhà sẽ không thể giải thích.”
Đúng là, có chút phiền phức.
Vương Miêu gật gật đầu, chờ sau khi anh đi rồi thì chủ động dọn dẹp bàn ăn, lấy khăn trải giường kia bỏ vào máy giặt giặt sạch, còn quần lót ướt sũng của mình thì, dùng tốc độ của máy sấy làm khô.
Trong lúc này Cố Tam Tam lại thừa dịp cô không chú ý lôi kéo một đóng đồ ở huyền quan, chờ lúc cô phát hiện nó đã nhảy nhót chạy đi, dường như rất đắc ý.
Vương Miêu học Cố Lâm lấy giấy báo bọc bánh vụn lại giải thích cho nó nghe, dẫn nó đi vòng quanh chậu một vòng rồi mới vứt bỏ.
Dường như từ lúc bước vào cửa nhà này vào ngày hôm qua thì cô đã luôn bị đau đầu, hiện tại đầu đã sắp nổ tung luôn rồi.
Ngủ thì ngủ không được, mà không ngủ thì không có tinh thần, còn có nỗi đau ở bụng, nếu nằm sợ là quần áo sẽ bị dơ.
Cô muốn làm muốn ít việc gì đó để phân tán sự chú ý, vì thế xả nước chuẩn bị lau nhà, kết quả hai con chó lại cùng nhau quấy rối, kẻ nhỏ thì nhào vào đầu đồ lau nhà cắn xé quyết đấu với cây lau, còn kẻ lớn thì cứ khi cô kéo một hàng nó lại đi theo phía sau, tiếng đệm thịt giẫm lên sàn nhà ẩm ướt phát ra tiếng “bình bịch”.
Vương Miêu quyệt miệng, thật sự muốn khóc, cô muốn về nhà.
Lúc Cố Lâm trở về Vương Miêu đang đau buồn ngồi chơi Anipop ở trên sô pha, anh kêu cô một tiếng, cô không có tinh thần gì đáp lại.
Cố Lâm ném một cái túi lớn trong tay lên bàn tra: “Anh mua ít thức ăn và nước uống, giữa trưa em cũng không có ăn cơm, ăn một ít đi.”
Vương Miêu lay túi, thấy bên trong có ly nước hồng trà gừng, còn có bánh cheese tart và red velvet. Tuy rằng cô không đói bụng, nhưng lại cảm thấy những cái bánh này trông có vẻ rất ngon, không nhịn được lấy nĩa bưng hộp nhỏ lên ăn.
Trong lúc cô ăn thì Cố Lâm rửa tay thay quần áo, trở về ngồi ở bên cạnh cô thực nghiêm túc khen cô: “Lau nhà, còn rửa chén, quần áo cũng giặt sạch. Có phải lúc anh vừa đi ra khỏi nhà đã có một cô tiên ốc đến đây không? Em có thấy không?”
Vương Miêu đang ăn bánh kem, miệng hơi nâng lên, không cảm thấy uất ức nữa, múc một muỗng bánh kem cho Cố Lâm ăn.
Thời gian trà chiều kết thúc, Cố Lâm đến ban công lấy quần áo, gấp xếp vài bộ quần áo của Vương Miêu rồi đưa cho cô: “Thay đi, rồi chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
Vương Miêu mới vừa ăn không ít, hiện tại còn đang cầm đồ uống, cũng không thấy đói bụng: “Sắp xếp hành trình của chúng ta là ăn ăn và ăn sao?”
Cố Lâm cười một cái: “Trước đi ra ngoài, em cảm thấy có nơi nào không tệ thì tới đó dạo đi.”
Thật ra Vương Miêu cảm thấy Cố Lâm nên ngây ngốc ngủ ở trong nhà mới phải, có thể là vì quan tâm đến tâm trạng của cô mới luôn luôn muốn đi ra ngoài với cô. Cô có chút cảm động, thân thể không quá thoải mái lại không muốn đi đâu dạo, cuối cùng vẫn ra ngoài ăn cơm với anh rồi để anh đưa mình về nhà.
Trên đường về nhà, chơi di động một lát, phát hiện buổi chiều Cố Lâm có đăng lên Weibo, có lẽ là được chụp lúc cô soi gương chải tóc trước tủ quần áo trong phòng ngủ, ảnh chụp là bóng lưng của cô, còn có hai con chó Cố Nhị và Cố Tam Tam ngẩng đầu ngồi xổm ngưỡng cửa phòng ngủ.
Cố Lâm chỉ chia sẻ hình ảnh, mà không nói bất cứ lời nào.
Vương Miêu lại có loại cảm giác thực thỏa mãn, lặng lẽ nhấn thích một cái.