Vừa theo Vương Miêu về nhà đã thấy cha mẹ cô thật ảo diệu, Cố Lâm không nghĩ tới còn có điều ảo diệu hơn nữa, sau khi gặp cha mẹ cô xong, hơn nửa đêm ngày hôm sau, Vương Miêu gọi cho anh nói muốn tìm chỗ hẹn họ với anh..
Cố Lâm không chút do dự lập tức đồng ý, cúp điện thoại nằm trên giường trực ban, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Anh xuống giường vọt đi mua một bịt cà phê hòa tan, làm đồ uống giải khát.
Nói mau cũng không tính là mau, anh từng thấy qua nhiều người còn gấp hơn thế, lúc anh học nghiên cứu có một nữ sinh trong ban đi xem mắt, nghe nói hai bên đều dẫn cha mẹ đi cùng, còn chưa tìm hiểu được bao nhiêu đã đính hôn, lúc họp ban anh còn thấy nữ sinh kia đeo một chiếc nhẫn vàng.
Chỉ là sau này không thấy nữ sinh kia đeo nữa, Cố Lâm còn tưởng do gặp bất tiện ở bệnh viện, kết quả có một bạn học nhiều chuyện nói nữ sinh nọ đang hẹn hò với thầy giáo của bọn họ, vị hôn phu kia đã bị đá.
Lúc ấy Cố Lâm chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, không ngờ việc như vậy cũng có thể xảy ra.
Có thể thấy được những người đi xem mắt đều bị bức ép đến lúc nằm mơ cũng muốn sớm ngày kết hôn, ngay cả Vương Miêu – một cô gái nhìn có chút thẹn thùng như vậy cũng bị người trong nhà ép đến phải chủ động mở miệng——chắc chắn đó cũng là ý đồ của người nhà cô ấy, nếu không làm sao anh mời vừa tới nhà cô, cô đã muốn tìm chỗ hẹn hò với anh chứ?
Cố Lâm uống cà phê xong, cảm thấy còn chưa đủ lót dạ, trong lòng cũng có chút mất mát.
Vương Miêu nói “mọi nơi” dĩ nhiên là muốn nhanh chóng tiến tới hôn nhân rồi, anh thì sao? Anh phải ăn nói thế nào đây?
Lúc trước đăng ký xem mắt là vì bị Thẩm Lăng Tâm kích thích đến ngộp ngạt, hiện tại đã thật sự xem mắt thành công rồi, tại sao anh lại bắt đầu mờ mịt chứ?
Cả một đêm bình an không có việc gì, sáng sớm sau khi anh xem bệnh xong, hai giờ anh mới về tới nhà.
Cố Nhị xông tới vây quanh anh thật lâu, có lẽ là do không ngửi được mùi kì lạ nào mới yên tâm chơi bóng bên cửa sổ. Hôm trước lúc Cố Lâm từ nhà Vương Miêu trở về, con chó này nổi điên cắn ống quần anh vứt vào phòng tắm, nhìn như muốn vứt chiếc điện thoại di động vô tội của anh vào toilet vậy.
Giữa trưa Cố Lâm không ăn cơm, hiện tại cũng không cảm thấy đói, cầm chai bia trong tủ lạnh, mở ra, một hơi rót hết nửa bình, dư lại nửa bình đặt ở trên bàn, xoay người đi về phòng ngủ bù một giấc.
Lúc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, anh nghĩ đến cô bạn gái mới của mình ---Vương Miêu, tiếp theo lại nghĩ đến bạn tốt của mình --- Phạm Tư Triết, rồi lựa chọn gọi cho người sau đi cơm với anh.
Phạm Tư Triết không vui, nói muốn ở bên cạnh bạn gái.
Cố Lâm tạm ném mặt mũi của mình vào ổ chó của Cố Nhị, hết sức khát khao Phạm Tư Triết có thể đến giải đáp nghi hoặc cho anh, chỉ dẫn phương hướng đời người của mình.
Coi như Phạm Tư Triết còn có chút lương tâm, sau khi suy tính một lúc lâu mới nói đợi làm cơm cho bạn gái xong sẽ đến nhà anh, Cố Lâm thuận cọc mà leo lên: “Nếu phải làm cơm thì làm thêm một phần đi, dù sau cậu mà qua đây thì sẽ có hai miệng ăn.”
Phạm Tư Triết mắng anh vài câu, qua hơn một giờ xách theo thức ăn và rượu tới nhà anh, thức ăn trừ cơm và đậu xào mà mình làm ra, những món khác đều là thực phẩm chín được mua ở bên ngoài.
Cố Lâm bày đồ ăn lên bàn, rồi kêu Phạm Tư Triết ngồi xuống, một ngụm rượu một ngụm thịt, nhân tiện nói ra tâm sự của mình.
“Ngày hôm qua tớ đã đồng ý quen với con gái nhà người ta rồi, sợ tới mức cả đêm không ngủ, nếu chuyện yêu đương này không có kết quả, không phải chậm trễ chuyện kết hôn của con gái nhà người ta rồi sao?”
“Lúc trước cậu nói xem mắt gì đó tớ đã thấy không đáng tin rồi, giống như lần trước lúc hai ta uống rượu cậu nói muốn đến hôn lễ của Thẩm Lăng Tâm làm cô ấy đổi ý lại vậy, cậu vốn chưa thể bình tĩnh lại.” Phạm Tư Triết lột đậu phộng ném vào trong miệng, không phải chỉ trích anh, mà là có lòng tốt đề nghị với anh: “Tớ nghĩ cậu nên nói sự thật với cô gái kia đi, nói cậu còn chưa chơi đủ, cậu còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, đừng tính tới chuyện yêu đương nữa, bảo con gái nhà người ta tìm lương duyên khác đi.”
“Không được.” Cố Lâm mất hứng: “Làm sao có thể nói không tính là không tính được, tớ rất thích cô ấy.”
“Ha hả, có cô gái nào mà cậu không thích sao?” Phạm Tư Triết lại lột một hột đậu phộng khác, ném vỏ cho Cố Nhị cắn chơi:“Tớ nghĩ, cậu và Cố Nhị có thể sống nương tựa nhau, Cố Nhị rất ngoan, cũng không ép cậu kết hôn.”
Cố Nhị cắn hồi lâu vẫn chưa ăn được đậu phộng, mất hứng sủa gâu gâu, Phạm Tư Triết ném một hột đậu phộng khác cho nó, nó mới bỏ qua.
“Nhìn xem, dễ lừa nữa.” Phạm Tư Triết lại bổ sung một câu.
Cố Lâm vỗ cái bàn trừng Phạm Tư Triết: “Bảo cậu tới đưa ra ý kiến, nếu cậu thích cười trên nỗi đau của người khác như vậy thì lập tức chạy về với bạn gái cậu đi!”
“Ừm nhỉ, cũng được đó.” Phạm Tư Triết làm bộ muốn đứng dậy, dưới ánh mắt ác liệt của Cố Lâm anh lại ngồi xuống: “Được, được, được rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Cố Lâm lắc đầu lần nữa: “Tớ không muốn từ từ nói chuyện, tớ quyết định, trước tiên tớ sẽ hẹn hò với cô ấy, nói không chừng nói chuyện ăn ý tớ sẽ thật sự kết hôn, dù sao mẹ tớ cũng rất quan tâm tới chuyện hôn nhân của tớ.”
“Đúng vậy, nói không chừng cậu và con gái người ta nói chuyện xong người ta sẽ lập tức đá cậu.” Thật ra Phạm Tư Triết rất buồn bực: “Rốt cuộc cô gái kia nghĩ gì, làm sao lại cảm thấy cậu là loại người mà mình có thể gả được, cũng quá không biết chọn lựa đi?”
Cố Lâm không mặt mũi nói mình vẫn luôn học theo dáng vẻ trầm ổn đứng đắn của Phạm Tư Triết, ngay cả một câu ngả ngớn cũng chưa từng nói qua, hết sức lễ độ.
Chỉ là vì sao dáng vẻ hiền lành như thế lại được Vương Miêu coi trọng? Chẳng lẽ Phạm Tư Triết này rất nổi tiếng ở thị trường xem mắt à?
Phạm Tư Triết thấy Cố Lâm nhìn chằm chằm vào mình, nhíu mày: “Được rồi tớ sẽ thu lại những lời vừa rồi, ít nhất bề ngoài của cậu thật sự có thể quyến rũ được các cô gái trẻ tuổi.”
Bạn gái trước của Cố Lâm thật sự còn rất trẻ, nữ sinh mới rời cổng trường nên thiếu kiến thức, không hề có sức chống cự đối với loại đàn ông vừa đẹp trai lại xài tiền không tiếc như anh.
Phạm Tư Triết nhìn nhìn đồng hồ: “Cậu cứ từ từ mà ăn, tớ đã nói với Cổ Kim là sẽ về trước 10 giờ rồi, không còn chuyện gì nữa thì tớ về trước đây.”
Cố Lâm cũng xem đồng hồ, về nhà trước mười giờ cũng không có gì quá đáng, chỉ là, bây giờ, không phải mới 7 giờ 45 sao?
Phạm Tư Triết hắng giọng một cái: “Tớ quá hiểu cậu rồi, cậu cái người này, ngày nào còn chưa vào quan tài xuống dưới là ngày đó tớ còn không tin cậu sẽ thật lòng yên phận, có một vài người đa tình đã khắc vào gien di truyền.”
“Tớ cũng là di truyền từ ba mẹ mà.”
“Vậy cậu nghĩ lại một chút xem, có phải mình đã đưa đầy đủ thoại phí rồi hay không.”
“Đi chết đi.” Cố Lâm chịu không nổi Phạm Tư Triết không chỉ nổi giận trước mặt anh mà còn oán hận anh, nhàm chán phất tay: “Đi đi đi, chạy nhanh đi, tìm Cổ Kim của cậu đi.”
Phạm Tư Triết đi về phía trước nhìn lại bản thân: “Tớ thật sự đi được rồi sao?”
“Đi mau!”
“Được!”
Phạm Tư Triết chính là điển hình của câu “Trọng sắc khinh bạn”, nói đi là đi, lúc đóng cửa lớn còn thiếu chút nữa làm Cố Nhị của anh bị kẹt cái mũi lại.
Cố Nhị uất ức chạy tới “hừ hừ” với Cố Lâm, Cố Lâm cũng muốn “hừ hừ” theo.
Người như thế cũng có bạn gái chờ về ngọt ngào ân ái.
Ôi? Bạn gái?
Cố Lâm nhớ tới, sáng hôm nay mình cũng vừa mới quen bạn gái.
Một người bạn gái khiến anh không biết phải làm sao.
Anh nghĩ nghĩ, lần này lại cầm điện thoại gọi cho Vương Miêu, chờ đến khi kết nối được với đầu bên kia vẫn chưa nghĩ ra được mình nên nói gì.
Sau khi Vương Miêu yên lặng vài giây thì nghi hoặc lầm bầm lầu bầu: “Tín hiệu không tốt.” Sau đó cúp điện thoại.
Cố Lâm cười nhẹ, lại gọi tới, Vương Miêu lại bắt máy, anh lập tức mở miệng: “Ăn cơm chiều chưa? Muốn ra ngoài một chút không?”
“Ra ngoài một chút?”
Lúc này Cố Lâm mới nhớ tới, anh cách nhà cô tới nửa thành phố, đã trễ thế này còn có thể đi đâu chứ.
Anh vỗ ót: “Vẫn còn mớ ngủ, ngày mai anh rảnh, em có thời gian không, cùng nhau ăn cơm được chứ?”
“Sáng mai em có lớp rồi, buổi chiều không có, chúng ta hẹn ăn trưa nhé?”
“Cơm trưa, trà chiều, anh muốn hẹn ăn cơm chiều nữa có được không?”
Trong giọng Vương Miêu mang theo ý cười: “Em còn tưởng rằng anh gọi đến nói mình đã hối hận chứ?”
“Hối hận cái gì?” Cố Lâm biết rõ cố hỏi, nghe Vương Miêu không trả lời, sợ đùa dai quá sẽ chọc cô mất hứng, lập tức tự hòa giải cho mình: “Anh vui tới mất ngủ cả đêm.”
“Anh đừng hù em, không phải ban đêm anh phải trực ban sao, vốn dĩ không thể ngủ.”
“Lúc nào có tai nạn nghiêm trọng mới không thể ngủ, không có việc gì thì có thể ngủ một chút, nhưng mà ngày hôm qua anh rất vui vẻ, uống ba ly cà phê, làm sao cũng ngủ không được.”
Vương Miêu lại cười: “Em cảm thấy hình như em có chút hiểu lầm đối với anh, em còn tưởng rằng anh là loại người không thích nói giỡn nữa chứ.”
Cố Lâm mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn: “Cách đối xử với người ngoài và người trong nhà phải khác nhau cứ, loại ấm áp như gió xuân này chỉ có thể đối xử với người trong nhà.”
Hai người lại nói chuyện một lát, Cố Lâm cảm thấy không tệ lắm, vừa uống thêm chút rượu nói chuyện đã có chút lỗ mãng, vì muốn tạo ra dáng vẻ đáng tin cậy trước mặt Vương Miêu, không hề nói giỡn nữa, lập tức nói tiếng chúc ngủ ngon.
Vương Miêu kinh ngạc hỏi: “Ngày thường anh đều ngủ sớm như vậy sao?”
“Ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho thân thể, em cũng đừng ngủ trễ giống như ngày hôm qua nhá.”
“Quả nhiên bác sĩ các anh đều chú ý tới dưỡng sinh.” Vương Miêu nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Lại còn sạch sẽ, hợp vệ sinh.”
Cố Lâm nhìn bộ quần áo trên sô pha, còn có một vũng lớn trên bàn cơm, cảm thấy sự tâng bốc của Vương Miêu anh thật không dám nhận. Anh ném cái nồi cho Cố Nhị, nuôi chó trong nhà, khẳng định mỗi ngày đều là lông mao, nước miếng và vết cắn ở góc bàn, sạch sẽ ở chỗ nào.
Anh quyết định kết thúc đề tài này ở trước mặt “cháu gái mới mười tuổi” – Vương Miêu, hơn nữa sau khi cúp điện thoại còn quét dọn phòng khách một chút, phòng hờ việc ngày mai lỡ như bỗng nhiên Vương Miêu có ý định muốn đến nhà anh.
Vương Miêu nói 12 giờ tan học, Cố Lâm đã chờ từ 11 giờ rưỡi. Lớp học Vương Miêu ở trong một tòa văn phòng, khu thương nghiệp này cách nhà anh không xa, sau này lúc nghỉ có thể đón cô tan tầm.
12 giờ mười lăm Vương Miêu mới xuống lầu, chân cô có lấp bấp, đi đường còn có cà nhắc, lúc Cố Lâm thấy cô đi ra từ cửa đã đi xuống xe đỡ cô, sau khi đỡ người lên xe còn cúi người xoa xoa mắt cá chân của cô: “Có chuyển biến tốt rồi.”
Sau khi ngồi yên ổn thắt dây an toàn mới phát hiện mặt Vương Miêu đỏ bừng, như là thẹn thùng.
Làm sao lại dễ dàng thẹn thùng như thế chứ?
Mỗi ngày anh xoa qua bao nhiêu mắt cá chân của trai gái ở bệnh viện, một bàn tay đếm cũng không hết.
“Đừng nói là anh đều nói những lời như vậy với bệnh nhân nhé……” Vương Miêu bỗng nhiên nhỏ giọng nói thầm, sau đó tự ngắt lời mình: “À, hiện tại không phải người bệnh, mà là bạn gái anh.”
Khóe miệng Cố Lâm nâng lên, nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu cô, tâm tình sung sướng khởi động xe.
Ngày mai có thể kết hôn hay không anh không biết, nhưng hôm nay yêu đương với cô, anh rất vui mừng.