Mảnh Ghép Oan Gia

Chương 7



Editor: Hồng Trúc

Cả ngày hôm nay vẻ mặt Cố Lâm lúc nào cũng đầy tươi tắn.

Lúc sáng khi đi kiểm tra các phòng bệnh thì được y tá trưởng trêu ghẹo "Yêu thật rồi", lúc tan làm nhận được điện thoại của Vương Miêu liền thay quần áo rời đi thì gặp lão Trương hâm mộ: "Phó viện trưởng đã có người yêu rồi."

Đến anh cũng không biết tại sao mình lại không giống được tâm trạng của mình.

Haizzz, anh hơi lo lắng về mối tình này, đây là lần đầu tiên Vương Miêu hẹn hò, chắc chắn sẽ có nhiều vướng víu, anh phải bàn bạc với cô về hình thức hai người ở chung như thế nào, dù sao công việc của anh cũng quá bận rộn, không thể thỏa mãn được các cuộc hẹn hò như cô mong muốn.

Anh tìm thấy cô ở quán nước mà cô nói với anh, phía trước cửa hàng rất nhỏ, máy lạnh cũng không đủ mát, Vương Miêu ngồi ủ rũ bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy anh khuôn mặt liền tươi cười.

Cố Lâm mỉm cười, đi lại gần cô thay cô cầm túi, "Em lại có thể chạy đến chỗ này, chắc là chân đã bình phục trở lại rồi."

"Không phải chạy, mà là bắt xe tới đây!" Vương Miêu đứng dậy cùng anh đi ra ngoài, "Em có bác sĩ riêng mà, sợ gì không khỏi!"

"Đi đường có bị kẹt xe hay không?"

"Không biết nữa, em đi có chút xíu là tới, lúc đó thì không kẹt xe."

Cố Lâm mở cửa cho cô lên xe, "Tới lâu chưa?"

Vương Miêu suy nghĩ, "Hơn hai tiếng rồi."

Cố Lâm trầm mặc, đóng cửa xe rồi đi lại chỗ ghế lái, ban đầu anh định bàn với cô về một số việc, nhưng nếu cô đã sẵn sàng chờ anh hai tiếng đồng hồ để hẹn hò, anh cũng không nên nói những lời không hay khiến cô không vui.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

"À." Cố Lâm khôi phục trạng thái ban đầu, thắt dây an toàn bắt đầu lái xe, "Anh đang nghĩ buổi tối nên ăn cơm ở đâu, em định đi đâu sao?"

"Em không có." Hai tay Vương Miêu nâng má nhìn anh, "Em định sẽ ăn cơm cùng anh."

Cố Lâm mỉm cười nhìn cô, "Đừng làm nũng nữa, sẽ ảnh hưởng đến an toàn giao thông."

"Em có làm gì ảnh hưởng đến việc lái xe của anh đâu?" Vương Miêu đặt hai tay trên đùi, "Luật giao thông nào quy định điều này?"

"Em quấy nhiễu cảm xúc của người lái xe." Cố Lâm chỉ tay vào mình, "Người lái xe không có cách nào tập trung nhìn đường được."

Anh thấy Vương Miêu ngượng ngùng nghịch dây an toàn, "A..." một tiếng liền không quay qua nhìn anh nữa.

Thật là dễ mắc cỡ, có phải anh không nên trêu chọc cô nữa không, để tránh cho cô nghĩ chính mình không đứng đắn...

Đúng là, nhịn cười không được mà!

Cố Lâm lái xe ra ngoài, trò chuyện khác để phân tán sự chú ý, "Anh hai em đi rồi sao? Tối nay em không cần phải trở về nhà ăn cơm à?"

"Em nói với mẹ là muốn anh cơm cùng anh, mẹ em còn háo hức nữa kìa."

Cố Lâm nghe Vương Miêu không chút để ý nói xấu mẹ của mình, cảm thấy thú vị, "Còn em phấn khích bao nhiêu?"

"Đồ đáng ghét!"

Cố Lâm tỏ vẻ oan ức, "Sao anh lại trở thành đồ đáng ghét rồi?"

"Em không nói với anh nữa." Vương Miêu hừ lạnh một tiếng, ôm cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu châm chọc anh, "Mẹ em nói anh không có việc gì thì tới nhà chơi."

"Không có việc gì là thế nào? Anh thấy mỗi lần anh định đi là em liền không cho."

Vương Miêu suy nghĩ, giải thích với Cố Lâm, "Gia đình em tương đối phức tạp, anh hai của em thì ly hôn, sau đó thì một lòng một dạ đòi học tiến sĩ, con của mình cũng vứt cho mẹ em nuôi, mỗi tháng anh ấy chỉ về nhà một lần những ngày này mẹ em tâm trạng không được ổn định cho lắm, nhìn thấy ai cũng khó chịu, em sợ anh bị anh hai em liên lụy. Anh không thấy em cũng không trở về à, chỉ đi dạo xung quanh thôi!"

Cố Lâm nghe cô nói một tràng dài, xong liền đáp lại: "Anh nghĩ em không về nhà là do đợi anh."

"Là đang đợi anh đó." Vương Miêu thản nhiên thừa nhận, "Buổi trưa tan làm liền đi ăn cơm cùng đồng nghiệp, sau đó mới tới đây đợi anh."

Cô còn kể chuyện về cô bé mua hoa ở cửa tiệm hoa của Đào Đào cho Cố Lâm nghe: "Cuộc sống của Đào Đào cũng không dễ dàng chút nào, một người từ nơi khác tới đây gắng sức làm việc, không giống như em mỗi ngày đều được nhìn thấy ba mẹ. À đúng rồi, một lát nữa nhớ nhắc em, trước khi về mua cho mẹ một bó hoa, đoán chừng chị dâu với anh hai của em sẽ làm mẹ tức lắm đây."

Cố Lâm nghe cô kể những chuyện nhỏ nhặt về bạn bè của mình, trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh Vương Miêu mặc một chiếc tạp dề màu sáng đang sắp xếp hoa. Thật đúng là một cô gái tốt, vừa đáng yêu, vừa hiếu thảo, ngay cả bạn bè xung quanh cô cũng là một chủ tiệm hoa tốt bụng.

Nếu nói vật sống theo loài, người chơi theo nhóm, thì Phạm Tư Triết chính là người anh em tốt của anh, có phải như vậy cũng đủ để chứng minh anh không phải là một người tồi?

Như vậy mà nói, anh chẳng phải là rất xứng đôi với Vương Miêu sao.

Vương Miêu nói muốn ăn cháo hầm, Cố Lâm cũng biết một quán ăn không tồi, chẳng qua là đang trong giờ cơm, có rất nhiều người đang đợi, Cố Lâm cầm phiếu số nói với Vương Miêu phải đợi tới 20 bàn nữa.

Ít nhất cũng phải hơn một tiếng.

Nếu như chân Vương Miêu không bị thương thì anh còn có thể đưa cô đi dạo quanh trung tâm mua sắm, bây giờ lại bị như vậy, ngoại trừ ngồi chờ ở đây, thì chỉ có thể đi quán khác. Die nd da nl e q uu ydo n

Cố Lâm hỏi ý kiến của cô, tuy rằng Vương Miêu nói ăn cái gì cũng được, nhưng Cố Lâm vẫn có cảm giác là cô chỉ thích ăn ở quán cháo này.

Cố Lâm liếc nhìn xung quanh, hầu như tất cả các cửa hàng đều là tiệm cơm, vịn lan can nhìn xuống dưới lầu, ở dưới là các cửa hàng bán quần áo và trang sức. Anh chỉ tay vào một cửa hàng rồi hỏi Vương Miêu, "Hay là em đi làm móng đi?"

Vương Miêu gật đầu, "Được đó."

Hai người đi thang máy xuống dưới, đi đến trước cửa Vương Miêu nhìn bảng hiệu nhỏ giọng thì thầm, "Nhà này sang trọng lắm nha!"

Cố Lâm giơ tay khoác lên vai cô đẩy cô vào cửa, "Lát nữa ăn ít lại hai chén cháo."

Vương Miêu làm móng tay, Cố Lâm ngồi trên sô pha bên cạnh tường xem điện thoại. Vương Miêu quay đầu hỏi anh đang làm gì, anh liền nói: "Xem luận văn."

Vương Miêu tò mò quay đầu liên tục, mãi đến khi Cố Lâm giơ điện thoại lên cho cô xem mình đang đọc luận văn, cô mới giật mình ngạc nhiên hỏi: "Thật sự đang xem luận văn sao? Em có thể xem trong đó viết gì được không?"

Vương Miêu cũng là một khách quen trong tiệm, tiếng nhạc mở nhẹ nhàng du dương, thực ra trong hoàn cảnh này cũng không tệ lắm.

Cố Lâm thở dài bất đắc dĩ, "Nếu như em không quay lại lại hỏi, có lẽ là sẽ được xem."

Vương Miêu nghe xong lập tức quay đầu lại, qua gần hai mươi mấy phút cũng không quay đầu lại xem nữa.

Cố Lâm cúi đầu xem xong tài liệu, ánh mắt chuyển đến nhìn Vương Miêu khẽ trò chuyện cùng nhân viên trong cửa hàng, trong lòng cảm thấy mềm mại.

Chờ đến khi bọn họ trở lại quán ăn thì cũng đã qua lượt, Vương Miêu vẫn kéo dài thời gian đứng yên lặng trước cửa hàng làm móng, cô thậm chí còn không nói chuyện với anh.

Cố Lâm không nói lời nào cầm tay cô lên xem móng tay của cô, "Ừm, khá đẹp."

Vương Miêu cong cong ngón tay, "Anh khen cũng tiết kiệm lời thật."

Cố Lâm nhìn thêm vài lần, "Trông rất đẹp."

Tuy anh vẫn như cũ không có một khiếu khen ngợi nào, nhưng chẳng qua là Vương Miêu đang rất phấn khích, vuốt móng tay nhiều lần.

Vào quán ăn Vương Miêu gọi món, so với lần ăn lẩu lúc trước, lần này cô gọi món ít hơn rất nhiều, gọi xong liền nói với Cố Lâm, "Bữa tối ăn ít một chút, để giảm cân."

Cố Lâm cố ý hỏi: "Em tiêu tiền làm móng tay cho nên phải ăn ít lại hai chén cháo, còn anh không làm cái gì hết, vì sao cũng phải giảm cân?"

Vương Miêu đẩy thực đơn đến trước mặt Cố Lâm: "Vậy anh gọi thêm hai món nữa đi."

"Anh gọi thêm vậy em có ăn không?"

"Ăn..."

Cố Lâm liền nhìn Vương Miêu cười: "Oh, em cũng ăn thêm à."

"Một mình anh ăn không hết được." Vương Miêu chân thành nhìn anh, "Không thể lãng phí."

"Ai nói anh ăn không hết?" Cố Lâm kêu người phục vụ gọi thêm đồ ăn.

Lúc sau, đồ ăn anh gọi thêm được dọn lên đầy bàn, thật đúng là một mình anh ăn sạch, một đũa cũng không chừa cho Vương Miêu.

Vương Miêu chậm rãi múc từng muỗng cháo, ăn xong một chén liền đưa thêm cho Cố Lâm một chén, vẻ mặt cô cực kì nghiêm túc: "Có phải cô bạn gái cũ của anh vì bị anh dành đồ ăn nên mới đòi chia tay với anh?"

Suýt nữa Cố Lâm đã phun toàn bộ cháo trong miệng ra ngoài.

Vương Miêu tiếp tục nói: "Khó trách cô ấy gầy gò mặt trái xoan, đói bụng quá nha!"

Không ngờ cô phải ngồi đây đợi anh.

Cố Lâm thấy dáng vẻ tinh nghịch này của cô thực làm cho anh muốn hôn cô, nhưng tiệm cơm đang ồn ào, anh không cho rằng Vương Miêu thích cử chỉ thân mật ở nơi công cộng, vì thế cố gắng kiềm chế.

Cố Lâm không nói lời nào, Vương Miêu cũng không hỏi, dường như đêm nay đồ ăn cũng không thể làm xóa bỏ mùi vị của dấm chua được.

Ra khỏi quán cơm, bỗng nhiên Vương Miêu nói muốn đến nhà Cố Lâm thăm Cố Nhị, vừa lúc tiện đường, Cố Lâm liền dừng xe dưới lầu nhà mình.

Vương Miêu mang theo bịch xương sườn hấp từ quán ăn, vừa vào cửa liền ném lại gần Cố Nhị.

Cố Nhị không lập tức tiến lên ăn thịt, ngược lại đứng ở một khoảng cách cố định nhìn Vương Miêu, nhìn một lát rồi sủa mấy tiếng, đem xương sườn đến chỗ đựng đồ ăn của mình ăn.

Vương Miêu quay lại nhìn Cố Lâm: "Nếu mỗi ngày em đều tới đây cho nó ăn, nó sẽ không ghét em nữa chứ?"

Bọn họ chưa có ai thay giày, đứng ngay cửa.

Cố Lâm đứng dựa vào cửa chống trộm, nhìn Vương Miêu đứng phía trước, nhíu mày: "Em định ngày nào cũng đến nhà của anh à?"

"À... Lúc anh không đi làm, em cũng không đi làm, không có việc gì em sẽ tới." Vương Miêu giải thích, sau đó trừng mắt nhìn anh: "Em nói như thế đó, đi thôi, em phải về nhà."

Bàn tay Cố Lâm nắm khóa cửa, lùi lại hai bước, giơ tay tắt đèn.

Cửa khép hờ, ánh sáng mờ ảo, Cố Lâm nghiêng đầu hôn lên mặt Vương Miêu.

Anh nhìn Vương Miêu đỏ mặt từ trong nhà đi ra, như là định nói cái gì nhưng không biết mình muốn nói cái gì. Cố Lâm đắc ý thiếu chút nữa là đã huýt sáo, đóng cửa lại ấn thang máy đưa Vương Miêu xuống lầu.

Đoạn đường này Vương Miêu không nói lời nào, thấy gần đến nhà mình cô liền lôi kéo cánh tay Cố Lâm để anh dừng xe bên vệ đường.

Chỗ này cách nhà không xa lắm, Vương Miêu tính toán quãng đường còn lại cô phải đi.

Cố Lâm đương nhiên không thể để cô tự về nhà một mình, liền cùng đi với cô.

Trên đường không có nhiều xe, người cũng không nhiều, đèn đường cũng không quá sáng càng khiến cho đêm hè trở nên yên tĩnh hơn.

Bỗng nhiên Vương Miêu chỉ vào đèn đường cho Cố Lâm xem: "Đêm nay nhiều bướm thật."

Cố Lâm không thấy, ngược lại còn hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Vương Miêu cười nói: "Có phải em muốn hôn anh không?"

"Em không..." Vương Miêu xoay người tiếp tục đi.

Cố Lâm bị bỏ lại phía sau liền nhanh đi theo cô, nhìn cái cổ trắng nõn của cô, nhìn chiếc váy đã xen lẫn màu của bóng đêm, nhìn vào bờ vai gầy gò của cô.

Hai người một trước một sau, trên mặt đất hình bóng hai người từ dài thành ngắn, từ ngắn thành dài.

Cố Lâm cũng không biết tại sao, chẳng qua là nhìn hai cái bóng thỉnh thoảng chồng lên nhau, khóe miệng anh liền cong lên không lí do.

~Hết chương 7(A)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.