Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 52: Ngày tốt nghiệp nói chia tay – P2



Buổi tối tổ chức lễ tốt nghiệp đến rất nhanh, mọi người đều đã quay về trường

Ra ngoài làm việc vào lúc này nên xác định những gì thì đã xác định cả rồi, chưa thể chắc chắn với bất cứ một mối quan hệ nào, ngay cả việc tìm người nâng đỡ cũng không phải việc ngày một ngày hai là có thể làm được. cứ như vậy, một đám người vào đêm cuối cùng ấy hẹn nhau đi đón bình minh lần đầu tiên trong đời

Ngày đó khi mọi người đến được chỗ hẹn thì đã khuya lắm, Anh bạn nhỏ và Đường Đường tới trước tiên, Âu Dương và Ái Ái đi một vòng quanh trường cũng đã có mặt, A Đan thì đi thẳng từ nhà tới, người tới cuối cùng là bàn tay nhỏ và chị gái,

Mấy nam sinh năm cuối đưa theo ba cô gái, dọn sách băng ghế, ôm chăn trên giường mình đem lên sân thượng, dù sao thì tới giờ phút này cũng chẳng ai quan tâm chăn có bẩn không hay băng ghế có chịu được sức nặng của họ không nữa

Những bữa tụ tập có con trai dường như luôn luôn có màn uống bia, nhưng đây là lần đầu tiên không dùng đến bia, A Đan nói uống bia thôi không đủ thú vị, vì thế chuyển thành rượu trắng,

A Đan đứng lên rót rượu: “chúng ta uống rượu trắng, rượu này rất nặng, uống xong phải thổ lộ những lời chân thật từ tận trái tim, nếu ai không thổ lộ được gì sẽ không được phép về.”

Bàn tay nhỏ chun mũi cầm chai rượu rót vào chén, chị gái ngay từ đầu đã không cho bàn tay nhỏ uống nhiều, anh ta liền phẩy tay cười: “Uống đi, hôm nay không uống thì còn lúc nào có thể uống nữa?” Chị gái bèn không nói gì nữa

Tô Ái Ái ngồi ngay bên cạnh Âu Dương, trộm nhìn thấy Âu Dương đang mỉm cười, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn với việc bảo vệ luận văn rồi thì việc dọn ra ngoài… hai người rất ít gặp nhau, lần thứ hai trông thấy anh, bên ngực trái cảm thấy một chút xấu hổ, muốn nhìn anh vài lần nữa nhưng lại cảm thấy kì cục, thời gian ở bên nhau còn dài mà

Âu Dương xắn tay áo, đứng lên nâng chén với A Đan, trên mặt rõ ràng là nụ cười nhàn nhạt nhưng lại hét rất to: “Nào, cạn, hôm nay dù phun máu cũng phải uống với cậu!”

Tô Ái Ái bất giác trừng mắt nhìn anh, thoạt nhìn Âu Dương sẽ đánh giá anh là một người thờ ơ, không quan tâm đến người khác nhưng thực ra trong lòng anh lại nghĩ ngợi nhiều hơn bất kì ai, trên mặt càng bình tĩnh thì trong tim lại càng hỗn loạn, nụ cười của anh dịu dàng như thế thì tâm trạng nhất định là rối loạn như sóng vỗ vào bờ. Cô cúi đầu, ôm ly rượu, lồng ngực bất giác cảm thấy ẩm ướt, cô đứng bật dậy, lớn tiếng hô: “Cạn chén!”

Âu Dương liếc nhìn Ái Ái, anh cười phá lên nhưng không ngăn cản cô mà lại vươn tay xoa xoa đầu cô

Đường Đường cũng đứng dậy cùng lúc đó, chị gái nhìn thấy cũng đôi chút do dự thế rồi cũng cầm chén đứng lên:

“Cạn chén!”

Gió mát tháng sáu thổi trên sân thượng của khu kí túc xá xám xịt cũ kĩ, đám trẻ con mới lớn ấy dùng hết sức mà hô thật to, cười thật lớn, đem tất cả tuổi thanh xuân còn lại biến thành một ly rượu trắng cay nồng, uống hết vào bụng…

Trời chuyển đêm rất nhanh, moij người đều ngả lên ghế, không còn tiếng nói chuyện nào nữa, trong lùm cây truyền đến vài tiếng ve kêu, cả kí túc xá nam và nữ hôm nay đều rất ầm ĩ, màn đêm tối tăm xung quanh và không khí gắn chặt thành một tổng thể, không ai thấy rõ vẻ mặt của người khác lúc này nữa, mái tóc dài của các cô gái bay lượn trong màn đêm, trời tối đến mức dường như sắp ép xuống, lực ép khiến người ta không thể hít thở được.

“Binh” một tiếng, Tô Ái Ái sợ đến nhảy cả lên, thì ra là ly rượu của A Đan bị rơi xuống đất, anh ta nói: “Nói chuyện đi!”

Giọng nói rầu rĩ của Anh bạn nhỏ cất lên: “Nói chuyện gì?”

“Muốn nói gì thì nói cái đó, giống như lúc bình thường ấy, trong bốn năm nay, trường học này đã xếp cho tớ được ở cùng với ba vị huynh đệ các cậu, ngày nào cũng tắt điện lúc mười giờ, tớ cũng giống như bây giờ trong màn đêm tăm tối, nằm trên giường hai mắt nhắm mà miệng thì mở…” Tô Ái Ái cuộn tròn trong chăn, dựa vào lòng Âu Dương, cô nghe thấy tiếng hít thở của anh, đầu dựa vào lồng ngực đang đập mạnh của anh, cô nghe thấy anh khẽ cười: “Bốn năm nay, những chuyện linh tinh mà chúng ta từng nói đã bao giờ hết chưa?”

Mọi người đều bật cười, sau đó cột đèn dần sáng lên, có một chút ánh sáng le lói, mờ ảo,  có xa có gần, rất nhanh chiếu đến đây, giống như muốn châm lên những ước mơ nhỏ bé trong lòng mỗi người, Tô Ái Ái ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đang đỏ hồng

“Ngày mai lúc nào mọi người đi?” A Đang uống một hớp rượu hỏi

“Tớ và Âu Dương đi cùng nhau, còn Anh bạn nhỏ thì đi chuyến xe sáng sớm!” bàn tay nhỏ phát biểu, anh ta giống Âu Dương, đều chỉ thăm nhà rồi sẽ quay về thành phố S làm việc, nhưng cuối cùng anh ta đã nói với người nhà thế nào thì không ai biết

Phản ứng đầu tiên của Tô Ái Ái chính là quay đầu nhìn Anh bạn nhỏ, Anh bạn nhỏ và Đường Đường ngồi sóng vai trên bậc thang, cô thấy Anh bạn nhỏ khẽ cầm tay Đường Đường.

Tô Ái Ái đột nhiên cảm thấy Anh bạn nhỏ này không hề nhỏ chút nào, đằng sau khuôn mặt như búp bê ẩn chứa một linh hồn kiên cường hơn tất cả mọi người.

“Được rồi, được rồi, ngày mai ông sẽ tiễn tất cả các cậu!” A Đan nói xong rồi ngã chỏng vó lên ghế, mông trượt hẳn xuống dưới, còn chân cẳng lại quá dài, trông giống hệt như một người bị ném lên đống than, một con cá sắp chết.

Âu Dương đỡ Ái Ái ngồi thẳng dậy, sau đó đi đến bên anh ta, đá A Đan một cái: “Quên khuấy mất vẫn chưa chúc mừng cậu, cậu là người đầu tiên tìm được việc làm!”

A Đan là người ở đây cũng là người đầu tiên tìm được việc, làm nhân viên công vụ

A Đan nhảy lên, sờ lên đầu một cái rồi hét: “Phải, phải, sau này mọi người thấy ngứa mắt với ai hãy đi tìm lão đây, lão đây bây giờ làm công tác phá dỡ và di chuyển, thích phá ai thì phá!”

Mọi người trông  thấy dáng vẻ tự đắc đó của anh ta đều bật cười, Bnà tya nhỏ đi tới bóp cổ A Đan,

Thực ra, tất cả mọi người đều đã được xếp đặt cả rồi, Âu Dương làm việc trong một công ty truyền thông có chút danh tiếng ở thành phố S, Bnà tay nhỏ làm việc ở ngân hàng, Anh bạn nhỏ về nhà cũng chính vì gia đình đã sắp xếp cho anh ta một công việc ổn định nào đó

Mấy tháng trước, vấn đề làm mọi người mặt mày ủ ê bây giờ đã không còn là khó khăn nữa nhưng rất nhanh đã xuất hiện một vấn đề mới – chia tay

Dường như muốn dùng toàn bộ sức lực để quên đi phiền nào này, Âu Dương giơ chén lên, đi qua chụp lấy cánh tay Anh bạn nhỏ: “haiz, cũng đâu phải là không gặp nhau nữa, sau này mọi người còn phải nhờ vả nhau mà, như tớ, tớ sẽ giúp mọi người kiếm mấy cái máy di động, nếu Anh bạn nhỏ không về đây thì sẽ mua giúp mọi người vé máy bay đến Tây Tạng, A Đan sẽ phụ trách tìm nhà ở cho mọi người, bàn tay nhỏ thì càng không phải nói, cậu ta có nhiều công dụng nhất – Kiếm tiền đi du lịch giúp mọi người!!!”

Đường Đường và Ái Ái cười đến nghiêng ngả hết bên này đến bên kia, ngay cả chị gái cũng phải che miệng cười, Âu Dương bao giờ cũng có khả năng này, rõ ràng là rất buồn bã, rõ ràng là rất đau lòng, rõ ràng là rất áp lực nhưng trong miệng anh khôngbao giờ tồn tại những thứ này, ngay cả phải việc sắp phải xa nhau cũng biến thành việc tốt

A Đan vỗ tay cười: “Rất tốt! Rất tốt!”

Đám con trai tụ lại với nhau, cậu đá tôi một cái, tôi lại cụng với cậu một chén

Bàn tay nhỏ đã ngà ngà say, nắm tay chị gái không buông, miệng thì lảm nhảm: “tâm Nghi, Tâm Nghi, anh buồn quá, anh buồn quá…”

Anh bạn nhỏ bực mình, anh ta một đi không trở lại mà vẫn không khóc, người này thì buồn bã gì chứ…

A Đan đập lên gáy Bnà tay nhỏ: “Người anh em, không lâu nữa cậu sẽ quay lại đây, buồn mới bã cái khỉ gió gì? Còn ầm ĩ nữa Anh bạn nhỏ khóc bây giờ đấy!”

Anh bạn nhỏ nhìn Đường Đường, đôi mắt hoe đỏ.

Chị gái cúi đầu, giúp Anh bạn nhỏ sửa sang lại tóc mái bị rối loạn, ngón trỏ đặt trước môi, làm tư thế “Suỵt” với A Đan, nhẹ giọng nói: “Thực ra anh ấy cứ về nhà như vậy thôi, tôi cũng không biết anh ấy có quay lại đây không nữa…” rồi ôm lấy đầu Bàn tay nhỏ, chị gái khẽ hôn lên trán anh ta: “Lần nay tôi cũng nghĩ hôm nay đã chia tay thì sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa…”

Khoảnh khắc Ái Ái thấy chị gái dịu dàng chỉnh lại tóc sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bàn tay nhỏ, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ

Cô vẫn luôn tin vào những điều Âu Dương nói, cũng hoàn toàn tin rằng sau khi Âu Dương về nhà sẽ quay lại đây, cô không hề nghĩ nếu như người nhà anh thực sự không đồng ý liệu Âu Dương có nghe theo cha mẹ mình mà không về đây nữa không? Nếu như cuộc sống ở quê nhà thực sự quá tốt thì việc gì anh phải trở lại đây khó nhọc làm lại từ đầu? Chỉ cần anh đi thì bất cứ việc gì cũng không thể chắc chắn được nữa

Tô Ái Ái ngẩng đầu nhìn Âu Dương, cô phát hiện anh cũng đang nhìn mình, đôi đồng tử của hai người chưa từng toàn tâm toàn ý như lúc này, có một chút kiên định, một chút  dứt khoát, một chút dịu dàng mà băn khoăn nhìn đối phương, dù sao, bất cứ quyết định nào trong hai mươi năm đầu đời đều có thể thay đổi cả cuộc đời, cứ như vậy đem bản thân mình phó thác cho đối phương, có thể thật sao? Một tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ không hối hận thật sao?

“Haiz, mọi người buồn bã gì thế? Đây mới là người đáng phải buồn nhất này, LOOK, nhìn đi, là tôi cơ mà!!!” A Đan lắc ly rượu hét to

Anh bạn nhỏ tức tối: “Cậu lại chẳng làm sao cả, đáng buồn cái rắm!”

A Đan giơ ngón trỏ ra, đưa qua đưa lại: “Tớ buồn vì suốt bốn năm đại học mà tớ vẫn hoàn cô đơn!”

Tô Ái Ái cười mắng: “Đáng đời anh!”

Cô không biết người con trai giống như A Đan thì sẽ thích kiểu tình yêu thế nào, thấy A Đan lắc lư lắc lư đi ra cạnh lan can đứng tự kỷ, cô thực sjw mong răgf có một ngày anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình, không, cô mong tất cả mọi người sau này đều có thể hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc!

Ngày hôm đó, không biết uống đến lúc nào, mọi người đều ngủ mất, lúc gần sáng, Âu Dương khẽ đẩy Tô Ái Ái, hóa ra không biết từ lúc nào Âu Dương và Ái Ái đã đắp chung một chiếc chăn mà ngủ say, Ái Ái thức dậy trong lòng Âu Dương, tay Âu Dương vẫn ôm chặt thắt lưng cô, cách một lớp quần áo mùa hè mỏng manh, cơ thể họ nóng như thiêu đốt, Âu Dương nhìn trời rồi bĩu môi: “Sáng nhanh thật!”

Hai người không nói gì nữa, chui vào trong chăn ôm nhau thật chặt, chỉ một lát sau, chân trời phía xa xa đã hiện lên những tia màu đỏ ối, giống như có người đang rèn sắt trên đó, trời sáng rất nhanh, khuôn mặt mọi người đều trở nên rõ ràng dưới ánh nắng

Bàn tay nhỏ đắp chăn gối lên đùi chị gái, thực ra chị gái cũng đã thức rồi, nhìn ánh nắng phía xa rồi cúi xuống đặt chăn lại cho bạn trai. A Đan lộn xộn nằm trên mặt đất, đầu gối lên chân anh bạn nhỏ, anh bạn nhỏ và Đường Đường vẫn vai kề vai, đầu kề đầu ngồi trên bậc thang, ngủ cùng nhau, một cái chăn dường như không đủ che cho hai người, chăn dần dần tụt xuống dưới nhưng hai người vẫn ngủ say không biết gì, hồn nhiên như hai đứa trẻ sơ sinh, tựa như chẳng quan tâm đến sự ly biệt sắp đến

Tô Ái Ái ôm chặt Âu Dương, rõ ràng trời đã sáng từ lâu thế mà trong lòng cô lại mơ hồ có một tuyệt vọng rất bất an, không nói được là vì lí do gì. Hơi thở nóng hổi của Âu Dương phả ngay bên tai cô, dần dần, tiếng hô hấp của anh toàn bộ đều đi vào tai cô, dưới ánh nắng sớm cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, bất chợt cảm thấy giờ khắc này thật đẹp, vẻ đẹp đó không từ ngữ nào miêu tả được, giống như vẻ đẹp của hoa khi nở căng, khoảnh khắc đó là giây phút đẹp nhất trong đời một bông hoa.

Kỳ thực, mọi người đều hiểu bình minh không phải ngày nào cũng thấy được, mọi người cũng biết rằng trong thành phố nhà cao ốc san sát này không thể nào nhìn rõ mặt trời mọc lên lặn xuống một cách chân thực được. Những cô cậu thanh niên  này chẳng qua chỉ muốn tìm một cách để ghi nhớ lại buổi tối cuối cùng mà thôi, chỉ là – quá tiếc nuối mà thôi

Sáng sớm hôm đó, bóng tối trong giây lát đã bị ánh sáng thế chỗ, bầu trời tối tăm chuyển thành sáng sủa, ngày xuất phát đã tới rồi.

Dọn dẹp sân thượng xong, chị gái quay đầu lại, hô: “Chi bằng chụp cho bốn người các anh một tấm ảnh chung nhé?”

Bốn người nam sinh đó lần đầu tiên không chống cự máy ảnh, cười hi hi đứng trên lan can loang lổ, phía sau là bầu trời xanh thẳm, ánh nắng sớm vừa lên lưu lại trên mái tóc họ, Bàn tay nhỏ khoác vai Âu Dương, tay trái A Đan đập lên đầu Anh bạn nhỏ, tay phải đấm Âu Dương, Âu Dương khoác vai A Đan, cười né tránh cú đấm, “tách” một tiếng, đó chính là bức tranh cuối cùng của bốn nam sinh này trong trường đại học.

Sau đó còn chụp rất nhiều nữa, Bàn tay nhỏ và chị gái, Anh bạn nhỏ và Đường Đường, Ái Ái và Âu Dương, A Đan đánh Anh bạn nhỏ, bàn tay nhỏ xoa bụng…

Nụ cười trong nắng sớm đầu hè, hình ảnh của họ đều đặt trong những bức ảnh năm đó, giữ gìn thật kĩ, và dần dần trôi xa…

Khi mọi người về phòng lấy hành lý, A Đan cầm cái mở nút chai, dỡ biển số phòng kí túc xuống, ba con số 620 vàng óng, nước sơn đã bị bong ở một vài chỗ làm hiện ra màu tôn đỏ rực.

A Đan cầm biển số phòng đi, vừa đi vừa nói to: “Đây không phải là phá hoại của công, mà là giữ lại một kỷ niệm!”

Bàn tay nhỏ bảo A Đan mắc bệnh nghề nghiệp sớm quá, đã bắt đầu công việc phá dỡ và di chuyển trong tương lai ngay từ lúc này rồi nhưng không ai ngăn cản cả.

Thực ra, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, pháo đài này không lâu nữa sẽ có chủ mới, bàn để đàn ghita sẽ nhanh chóng bị để những thứ khác, người ngủ trên giường cũng sẽ là người khác, tấm poster các cầu thủ trong giải NBA cũng bị xé đi và tường sẽ bị dán những thứ khác lên… địa chỉ của mọi người dần dần cũng sẽ thay đổi …

Buổi sáng hôm nay cũng giống như mọi ngày, có những đôi tình nhân đi lướt qua họ, còn chưa đi tới canteen đã nghe thấy tiếng bát đĩa, thìa muôi gõ vào nồi nhôm ầm ĩ rồi, có vài người dậy sớm đọc sách ở bên hồ tình nhân, thứ duy nhát không giống chính là tiếng bánh xe valy kêu sàn sạt trên mặt đất, ấy vậy mà không để lại bất kì dấu vết gì trên nền xi măng kiên cố của sân trường, cứ như vậy, chúng ta đã tốt nghiệp…

Trong nhà ga, trên sân thượng, dường như tất cả mọi người đều đến để ly biệt, nhiều người kì lạ, Bàn tay nhỏ, A Đan, Âu Dương kéo theo chiếc valy to đùng của  Anh bạn nhỏ, chen vào dòng người mở đường.

Anh bạn nhỏ buồn bã: “Lúc tớ tới đây cũng không mang bao nhiêu đồ đạc, lúc dọn dẹp đồ đạc vẫn chưa đầy valy, cũng biết là chẳng có thứ gì, dọn được cái gì thì nhét hết vào đây!”

A Đan đang hút thuốc, hung dữ nói: “Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, ông đây còn phải đi nữa.”

Anh bạn nhỏ không hiểu: “Cậu ở lại đây thì còn muốn đi đâu?”

A Đan búng tàn thuốc: “Tiễn mấy người đi chứ còn gì nữa, để đỡ phải phiền hà!” Lắc lắc đầu, lại bắt đầu cợt nhả: “nè, nói không chừng trên xe còn có thể gặp được cô bé nào xinh đẹp ấy nhỉ?”

Anh bạn nhỏ nhảy lên đá A Đan một cái, từ trong balô lấy ra một cái hộp, mở ra, là một chiếc khăn sa tanh màu đỏ, rồi anh ta hát một câu, dùng tiếng dân tộc Tạng nên không hiểu có ý gì

Anh bạn nhỏ chớp mắt, dường như sắp khóc, anh nói: “Đường Đường, em là một cô gái tốt, cảm ơn em, đây là khăn hada của dân tộc anh, anh chỉ mang đi một cái thôi, tặng em, chúc em luôn được hạnh phúc!”

Đường Đường đón lấy bằng hai tay, ôm vào lòng, khóc nấc lên, giống như đang trân trọng một thứ quốc bảo

Âu Dương xoa xoa đầu Anh bạn nhỏ, A Đan đi tới đấm anh bạn nhỏ một cái, bàn tay nhỏ đi tới cũng cho Anh bạn nhỏ một đấm, anh bạn nhỏ cười haha nhưng viền mắt lại ửng đỏ

A Đan phất tay, đuổi người: “Được rồi, được rồi, rượu đã uống rồi, lời cũng đã nói rồi, đi ngay đi cho tớ!”

Âu Dương vỗ vai Anh bạn nhỏ: “Không sao đâu, lần sau gặp nhau lại uống tiếp.”

Tất cả mọi người đều nói: “Đúng thế, không sao đâu, còn liên lạc với nhau nữa mà, vẫn còn cơ hội!”

Anh bạn nhỏ mỉm cười: “Các cậu đừng lừa người nữa, rất khó có lần sau!!!”

Bất chợt không ai nói gì nữa, tất cả đều cúi đầu xuống, trong nhà ga đã có tiếng loa báo: “Đoàn tàu ** sắp khởi hành!”

Anh bạn nhỏ khoác ba lô lên lưng rồi đi vào trong

Cứ nói là lần sau gặp sẽ cùng uống rượu, thực ra, chúng ta đều biết sẽ không còn lần sau nữa

Nói “Không sao, lần sau gặp!” thực ra chúng ta đều có thể nói được, nhưng vĩnh viễn không còn lần sau

Có một số người, một lần chia tay chính là mãi mãi

Đột nhiên Âu Dương mở miệng hát: “Ngày nào đó biết cậu phải đi, chúng tớ một câu cũng không nói. Tiếng chuông biệt ly nửa đêm làm tâm can đau nhói, làm tớ im lìm thật lâu, ngày nào đó đưa cậu đến cuối cùng, chúng tớ không để lại bất cứ lời nào, chen chúc trong nhà ga đông nghịt tiễn cậu đi, nhưng không tiễn được nỗi buồn ly biệt thật sâu trong lòng tớ…”

Rất nhiều người bắt đầu quay lại, quay lại nhìn cậu thanh niên ngâm nga câu hát, tay đặt trong túi quần, sống lưng rất thẳng đứng trong ánh nắng sớm chiếu vào sân ga, Tô Ái Ái vẫn biết Âu Dương hát rất tốt nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh hát say lòng người như vậy

Bài hát đó dường như ai ai cũng biết, A Đan và bàn tay nhỏ cũng đệm theo: “Khi cậu đeo hành lý lên lưng xoay người, tớ chỉ có thể giấu nước mắt xuống đáy lòng, trên môi là nụ cười, cố gắng phất tay, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, khi cậu một mình bước trong sân ga, tớ chỉ có thể thầm chúc cậu hạnh phúc, chúc cậu luôn được hạnh phúc, bạn thân nhất của tớ, chúc cậu thuận buồm xuôi gió…”

Gió hè thổi trên sân ga, thổi qua lồng ngực tràn đầy nhiệt huyết, mang tiếng hát trầm lắng đuổi theo đoàn tàu chạy vun vút, đi về viễn phương…

Dần dần không còn trông thấy đoàn tàu nữa, chỉ còn lại đường ray lạnh lẽo, đoàn tàu kéo dài đi đến một đích đến xa xôi.

Đường Đường lập tức ngồi bệt xuống đất, ôm chiếc khăn hada đỏ tươi, lớn tiếng khóc

Thanh xuân cũng giống như đoàn tàu hỏa kia, nhanh chóng phóng về một hướng khác

Tiếng hát trầm trầm nhẹ nhàng bay theo, ấm áp, ưu thương…

Ái tình giống như phong cảnh ngoài cửa sổ, hoặc là rất đẹp, hoặc là hoang vắng

Chúng ta vẫn dựa vào nhau, vẫn ôm nhau thật chặt, nhưng cuối cùng lại vẫn phải biệt ly

Họ đứng trên sân ga, nhìn từng đôi vui buồn hợp tan, tiếp theo nên đến lượt đi tiễn Bàn tay nhỏ và Âu Dương rồi.

Bàn tay nhỏ ôm chặt chị gái, những chiếc ôm này nếu là bình thường sẽ cảm thấy rất xấu hổ nhưng trên sân ga biệt ly này, nó dường như đã trở thành đạo lý, không ai cầm lòng được mà không tiến lên ôm

Âu Dương buông Ái Ái ra, vuốt ve khóe mắt cô, cười nói: “Ái Ái cô nương, đừng khóc nhé, em biết con trai ai cũng sợ nước mắt của người yêu mà.”

Tô Ái Ái cười đấm anh một cái, cô không dám hỏi anh liệu có thể trở về đúng hẹn hay không, cho dù là Âu Dương nhất định sẽ trở về, Tô Ái Ái cũng vẫn cảm thấy lần ly biệt này tràn đầy thương cảm, bởi vì nơi đây là nhà nhà tan tan hợp hợp, bởi vì anh phải xa cô một khoảng thời gian, còn bởi vì những ngày tháng về sau vườn trường của cô không còn có anh nữa…

Âu Dương ôm Ái Ái lần nữa, siết chặt thắt lưng cô, hai cơ thể dính sát vào nhau, Tô Ái Ái dựa lên vai Âu Dương, cô chỉ ngửi thấy hương vị của riêng của Âu Dương, anh khẽ thầm thì bên tai cô: “Chờ anh, nhất định anh sẽ về.”

Ngay lập tức cô rơi lệ, rõ ràng đã bảo mình không được khóc, nhưng cứ nhìn thấy anh, cô lại biến ngay thành một con quỷ nhỏ thích khóc, chỉ cần anh nói một câu cô cũng có thể khóc ròng

Nhà ga này, sân ga này anh đã tiễn cô về quê vô số lần, lần nào cũng là anh mua vé tàu cho cô, anh sợ không ai tiễn cô, không ai xách hành lý giúp cô, cho nên kì nghỉ nào anh lúc nào cũng bắt cô về quê trước

Chỉ riêng lần này là cô tiễn anh

Tàu hỏa tiến vào ga, anh đứng ở cửa nhìn cô, đèn đóng cửa đã bắt đầu được bật lên, tiếng còi đã vọng lại từ phía xa…

Đột nhiên, anh quăng hành lý xuống rồi cả người cũng lao xuống “Uỳnh” một tiếng, tàu hỏa đã chuyển động phía sau lưng anh…

Anh ngồi dưới đất, hai tay chống đằng sau, cười như một tên du côn, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt của anh lõm vào sâu hơn một chút, anh cười: “Ái Ái cô nương, còn không tới đây đỡ ông xã em dậy đi?”

Rồi anh giơ một cánh tay lên

Năm đó, anh không về nhà

Năm đó,câu chuyện của hoàng tử bé và con cáo vẫn tiếp tục.

A, cứ như vậy bị người thuần phục!

Buổi tối hôm đó sau khi trở về, đèn trên giường Đường Đường bật rất lâu, cô ôm cuốn nhật ký vẫn viết đều đặn hàng ngày, nhưng không ai hỏi cô rốt cuộc đang nhớ nhung điều gì

Sau đó, Tô Ái Ái cũng không hỏi Âu Dương tại sao không đi, có thể chính Âu Dương cũng biết rằng nếu như đi lần này rất có khả năng là không quay lại nữa

Sau đó nữa, Tô Ái Ái khi nhìn thấy Đường Đường lại bắt đầu ôm tiểu thuyết ngôn tình cười như một sắc nữa đã hỏi bạn có từng hối hận khi đồng ý ở bên Anh bạn nhỏ không, nếu như không ở bên nhau có lẽ sẽ không phải khổ sở như vậy

Đường Đường buông sách, nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc nói: “Không đâu, sao lại hối hận chứ? Kết quả như vậy thực ra tớ đã đoán được từ lâu, thế nhưng con người ta lại luôn như thế này: cho dù biết là sẽ bị tổn thương, cho dù biết đó là sai lầm nhưng bản thân vẫn cố chấp hành động, đó chính là tuổi thanh xuân! Hơn nữa, không thử thì sao có thể biết đó là sai lầm hay đúng đắn?” cô nói: “Ái Ái, tớ không hối hận, một chút cũng chưa từng hối hận!”

Liệt Tình, cậu còn nhớ không? Khi chúng ta còn nhỏ, luôn có người nói những đứa trẻ 8x thế này thế nọ, họ bảo chúng ta ích kỷ, nói chúng ta phản nghịch, nói chúng ta thích dùng hàng hiệu… Thế nhưng tớ nghĩ chúng ta là những người tốt nhất, thế hệ 8x là thế hệ tốt nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.