Có hương hoa quế bay tới, ánh trăng chiếu vào trong chén rượu, gió phất qua một cái, sóng lăn tăn trên mặt chén, ánh trăng lan tỏa.
Ngực Mộ Dung Khuê sôi trào, hơi thở nóng rực, không quan tâm gì nữa, chỉ muốn được nếm thử dung mạo kia.
Hô hấp nóng hổi của hắn phả vào môi Đỗ Mạn Thanh, mắt Đỗ Mạn Thanh lờ đờ say, liếc hắn một cái, đột nhiên vươn tay nâng cằm hắn lên, không cho hắn hôn xuống, cũng cẩn thận quan sát nhận biết gương mặt hắn, lẩm bẩm nói: "Không, ngươi không phải A Quy."
"A Thanh, ta thật sự là A Khuê của nàng!" Mộ Dung Khuê ôn nhu gọi tên Đỗ Mạn Thanh, gắn bó triền miên.
Trong khoảnh khắc Đỗ Mạn Thanh lại mơ hồ, tay nắm lấy Mộ Dung Khuê hơi lỏng ra, ngón tay phủ lên môi hắn, chần chờ hỏi: "Thật sự là anh?"
Mộ Dung Khuê dùng sức gật đầu, "Là ta!"
Lửa giận trong lòng Đỗ Mạn Thanh đột nhiên sôi trào, Thạch Quy tên tra nam này vậy mà cũng xuyên qua đến đây? Ngón tay nàng khép lại, nắm thành quyền, “bụp” một tiếng liền nện thẳng lên mũi Mộ Dung Khuê.
Một tiếng trầm đục vang lên, máu mũi văng vào trong chén rượu, một ly rượu trắng biến thành màu son.
“Oái!” Mộ Dung Khuê quát to một tiếng, vươn tay bịt kín mũi, lòng bàn tay ẩm ướt một mảnh, tất cả đều là mùi máu tươi.
“Quá đã! Cái mũi nở hoa rồi kìa!” Đỗ Mạn Thanh vỗ tay cười, đột nhiên lại nhào tới, ôm lấy vai Mộ Dung Khuê, một ngụm cắn vào vành tai hắn, gọi: "Cắn chết ngươi!"
***
Ngày hôm sau, lúc Đỗ Mạn Thanh tỉnh lại, liền thấy cung nữ khắp cả điện đều mang vẻ mặt như đưa đám.
“Sao vậy?” Đỗ Mạn Thanh nhớ lại tối hôm qua mình uống quá nhiều, thầm cảm thấy không ổn, gọi Diệu Tâm đến hỏi.
Diệu Tâm thở dài một tiếng nói: "Tối hôm qua, Thái hậu nương nương đánh Hoàng thượng chảy máu mũi."
Sặc, toi rồi! Đỗ Mạn Thanh đứng bật dậy, hỏi: “Chỉ có chảy máu mũi thôi sao?”
Diệu Tâm bấy giờ mới gian nan nói: "Còn cắn một cái lên tai Hoàng thượng, cắn đến máu chảy đầm đìa."
Diệu Tâm tiếp tục gian nan nói: "Hoàng thượng bị thương, không thể vào triều, hôm nay phải tĩnh dưỡng ở Dưỡng Tâm điện đó! Thái hậu nương nương nên đi qua đó an ủi một chút. Còn nữa, rượu phẩm của Thái hậu nương nương như vậy... , lần tới tốt nhất đừng uống rượu nữa."
Lúc này, Mộ Dung Khuê đang phê tấu chương ở Dưỡng Tâm điện, mặc dù máu mũi của hắn đã ngừng, vết thương trên tai cũng đã được đắp thuốc mỡ, nhưng rốt cuộc vẫn buồn bực, vì thế cả một buổt sáng vẫn luôn lạnh mặt, không khí trong điện bị đè ép đến cực thấp, đám người Lạc công công không ai dám thở mạnh.
Đợi đến khi nghe được ngoài điện có người tiến vào bẩm: "Thái hậu nương nương đến đây!" Sắc mặt Mộ Dung Khuê mới hơi dịu lại một ít. Mẫu hậu, sau khi ngài tẩn người ta bị thương, vẫn còn biết vội vàng đến đây hỏi thăm là tốt rồi.
Lạc công công lấy cớ đi nghênh đón Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng chuồn ra ngoài. Đợi đến khi thấy Đỗ Mạn Thanh, sau khi hành lễ, cứ thế đứng luôn bên ngoài điện không vào nữa.
Đỗ Mạn Thanh thấy bộ dáng này của Lạc công công, cũng có thể tưởng tượng Mộ Dung Khuê đang buồn bực đến thế nào. Nàng phất tay, để đám người Diệu Tâm đợi ngoài điện, còn mình thì tự đi vào, bày ra khuôn mặt tươi cười gọi: "Hoàng nhi!"
"Hừ!" Mộ Dung Khuê nghe được giọng nói của nàng, đang định ngẩng đầu, nhưng nhớ tới cái gì, lại cúi đầu, tiếp tục phê tấu chương, không thèm đếm xỉa đến Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh hơi xấu hổ, lết lết qua, lại gọi một tiếng rồi cười nói: "Nghe cung nữ nói ngươi bị thương. Để mẫu hậu nhìn một cái xem. Nghiêm trọng không?"
Mộ Dung Khuê nghe được tiếng cười của Đỗ Mạn Thanh, vẫn cứ ung dung bình tĩnh, mí mắt cũng không nâng, tiếp tục giả vờ lạnh nhạt.
Đỗ Mạn Thanh "Khụ" một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, lại ghé sát vào nhìn tai hắn, thấy mặc dù vành tai đã đắp thuốc, nhưng vẫn có thể thấy một loạt dấu răng, cực kỳ thê thảm. Nàng nhất thời đỏ mặt, tối hôm qua hạ mõm quá nặng rồi!
Mộ Dung Khuê cảm giác được Đỗ Mạn Thanh ghé sát vào mình, hơi thở lướt qua vành tai mình, nhất thời cảm giác vành tai vừa ngứa vừa nhức, cực kỳ khó chịu.
Đỗ Mạn Thanh đang xem xét vành tai của Mộ Dung Khuê, lại thấy tai Mộ Dung Khuê nháy mắt đỏ lên, nàng sửng sốt, không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra sờ sờ thái dương của Mộ Dung Khuê, vội la lên: "Chẳng lẽ là miệng vết thương nhiễm trùng nên bị sốt? Ngự y đâu?" Nói xong lại cảm giác thấy thái dương của Mộ Dung Khuê không được tính là nóng, lại kinh ngạc một phen.
"Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê bắt được tay của Đỗ Mạn Thanh, giương mắt nhìn nàng, hơi cắn răng nói: "Mẫu hậu vẫn còn muốn giày vò nhi tử à?”
Đỗ Mạn Thanh để kệ cho Mộ Dung Khuê nắm lấy tay nàng, chỉ nhìn mũi Mộ Dung Khuê, thấy mũi vẫn còn thẳng, không có bị méo, lúc này mới thở phào nói: “Không có đánh phế là tốt rồi."
Mặt Mộ Dung Khuê tối sầm, buông tay Đỗ Mạn Thanh ra, quay mặt đi.
“Nếu mẫu hậu thương nhi tử, cho dù có uống rượu cũng sẽ không ra tay nặng như vậy." Mộ Dung Khuê chỉ trích nói: "Vả lại mẫu hậu đánh xong còn gào lên, nói là sớm đã muốn cắn rớt lỗ tai nhi tử rồi.”
Đỗ Mạn Thanh ngẩn ngơ, qua một lúc lâu mới nói: "Hoàng nhi muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ mẫu hậu? Không thì ta đưa tai ra cho ngươi cắn một lúc?”
Mộ Dung Khuê đột nhiên xoay người, đối mặt với Đỗ Mạn Thanh nói: "Mẫu hậu nói thật?"
A? Đỗ Mạn Thanh nâng tay lên bảo vệ tai mình. Gì chứ? Hoàng đế nhi tử thật sự muốn cắn một ngụm mới có thể giải hận?
Mộ Dung Khuê lạnh mặt, ánh mắt lại lóe lóe, sợ chính mình không giữ được, liền vòng ra sau lưng Đỗ Mạn Thanh, nhìn tai nàng, nói: “Răng của nhi tử không bằng mẫu hậu, cho dù có cắn cũng sẽ không cắn ra máu đâu.”
Đỗ Mạn Thanh hơi xấu hổ, buông cái tay đang che lỗ tai ra, nói: "Ngươi cắn đi!" Hoàng đế nhi tử chỉ nói thôi, khẳng định không dám cắn thật đâu.
Mộ Dung Khuê kề sát lại gần Đỗ Mạn Thanh, nhìn vành tai trắng nõn lại lộ ra một chút phấn hồng của nàng, vô thức nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu xuống, thì thầm nói: "Mẫu hậu, nhi tử cắn đây!"
Giọng nói trầm thấp của Mộ Dung Khuê vang lên bên tai, hơi thở nóng rực phù phù phả vào tai, mặt Đỗ Mạn Thanh đột nhiên nóng lên, miệng cười nói: "Thật sự cắn sao?”
Mộ Dung Khuê duỗi một bàn tay ra, đặt lên vai Đỗ Mạn Thanh, đề phòng nàng đột nhiên tránh ra, môi đã phủ lên vành tai Đỗ Mạn Thanh, mạnh mẽ ngậm lấy, đầu lưỡi cuốn lên, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa trơn, hơn nữa còn có mùi thơm thoang thoảng, không khỏi mút vào, hận không thể nuốt tươi toàn bộ lỗ tai của Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, nhanh chóng rơi vào trong một mảnh ấm áp, không khỏi giật mình, gọi nhỏ một tiếng, chưa đợi nàng làm gì, bả vai đã bị Mộ Dung Khuê đè lại, cả người bị hắn ôm vào trong ngực, giãy không ra.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Mộ Dung Khuê lơ mơ gọi, đầu lưỡi câu lấy vành tai Đỗ Mạn Thanh, không chịu nhả ra.
Cứ tiếp tục thế này khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Tim gan Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn, hai má hiện lên hai mảnh hồng hồng như hoa đầo, hai chân hơi hơi nhũn ra, suýt không đứng vững, chỉ có thể đẩy đẩy Mộ Dung Khuê, nói: “Được rồi, được rồi, cắn một ngụm rồi buông ra thôi!”
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Mộ Dung Khuê làm sao mà bỏ ra cho được? Tuy hắn buông vành tai Đỗ Mạn Thanh ra, nhưng lại cắn lên cổ nàng.
Đỗ Mạn Thanh chấn kinh, nâng giò dùng sức đạp lên mu bàn chân của Mộ Dung Khuê, Mộ Dung Khuê bị đau lùi chân lại, nàng nhân cơ hội đẩy ra, phi như bay ra ngoài điện.
"Mẫu hậu, mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê vội đuổi theo, mới chạy vài bước, lập tức tỉnh lại. Mình là hoàng đế, chạy đuổi theo Thái hậu như vậy, nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ thành một tin tức chấn động, vì thế ngừng chân lại.
Lạc công công đứng bên ngoài thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên chạy ra khỏi điện, dẫn cung nữ vội vàng đi mất, nhất thời ngạc nhiên. Đến khi vào điện, thấy mặt Mộ Dung Khuê đỏ đậm, hô hấp không ổn định, trong lòng lập tức sáng như gương, nhưng chỉ làm bộ như không thấy, vội vàng đi châm trà đưa cho Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê uống nửa chén trà, khá là trấn định, nhìn thấy trước mắt cũng không có ai khác có thể hỏi, tất nhiên phải hỏi Lạc công công: “Chắc là mẫu hậu giận trẫm rồi, làm sao cứu vãn đây?”
Hồi trước, khi Lạc công công còn hầu hạ Mộ Dung Khuông, từng thấy rất nhiều phi tần muốn làm cho Mộ Dung Khuông vui vẻ, mỗi người một thủ đoạn, mỗi cái lại có một hiệu quả thần kỳ khác nhau, nhưng chưa từng thấy Mộ Dung Khuông muốn lấy lòng nhóm phi tần, hiển nhiên là không thể nghĩ ra biện pháp nào hay ho, chỉ lẩm bẩm nói: "Thái hậu nương nương vừa giận Hoàng thượng, không muốn gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng cứ tránh vài ngày, đợi ngài ấy hết giận rồi lại đi qua đó nhận tội, chắc sẽ không sao đâu.”
Mộ Dung Khuê cũng sợ lúc này mình nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh lần nữa, sẽ lại không khống chế được xúc động muốn thân cận nàng của mình, vì thế gật đầu nói: "Cũng được. Ngươi sai người đi tìm hiểu một chút động thái của mẫu hậu đi.”
Đỗ Mạn Thanh vội vàng trở về Khôn Ninh cung, cũng không muốn cung nữ hầu hạ, chỉ tự mình ngồi thư giãn một lúc, nhất thời cảm thấy lửa nóng hừng hực thiêu đốt trên mặt mình, vành tai lại có một cảm giác tê dại khó hiểu, nàng mở vải phủ gương ra, nhìn vào mình trong gương, thấy mặt mình có rặng mây đỏ, bên tai cũng đỏ ửng, không khỏi vỗ trán, “Trời ạ, dáng vẻ này mà để cho các cung nữ nhìn, không nghĩ nhiều mới là lạ? Hoàng đế nhi tử càng ngày càng... Đây là muốn loạn luân sao?”
Diệu Tâm cùng Thu Tình đợi ở ngoài điện, đối mặt nhìn nhau, cũng không dám nói nhiều. Hôm qua Trung thu, Thái hậu nương nương đã tự chứng minh rằng ngài không phải là Hiền Đức thái hậu, luận ra, ngài với Hoàng thượng cũng không có huyết thống quan hệ, đương nhiên có thể cùng Hoàng thượng... Nhưng không phải sau đó các đại thần đã muốn Hoàng thượng phụng dưỡng Thái hậu nương nương như mẹ sao? Như thế tức là, vị trí của Thái hậu nương nương vẫn là mẫu thân của Hoàng thượng nha. Nhưng tối hôm qua Thái hậu nương nương uống rượu, vậy mà lại cắn Hoàng thượng. Mà lúc nãy Thái hậu nương nương từ Dưỡng Tâm điện chạy ra, rõ ràng giống như bị Hoàng thượng "khi dễ". Chuyện này...
Diệu Tâm trải qua chuyện này nhiều hơn Thu Tình, thích nghi khá dễ, một lát sau nàng ghé vào tai Thu Tình nói: "Thái hậu nương nương là nữ thần, Hoàng thượng lại là thiên tử, trai tài gái sắc, nếu có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, đó chính là chuyện tốt. Nô tỳ như chúng ta chỉ cần để ý hầu hạ cho tốt là được rồi.”
Thu Tình trừng lớn mắt, sau đó lại vòng vo ngẫm nghĩ trong lòng. Hoàng thượng không chịu cưới Hoàng hậu, nhưng vẫn liên tiếp chạy đến Khôn Ninh cung, chẳng lẽ vấn đề còn chưa được giải thích rõ sao?
Lúc này Đỗ Mạn Thanh đang vươn tay vân vê vành tai mình, vẫn còn cảm thấy nóng ran. Nàng nhớ tới hành động lúc nãy của Mộ Dung Khuê, tuy không hiểu nhưng cũng không phản cảm, ngược lại cảm thấy có một chút cảm giác khác thường.
Ngày hôm đó, trong cả Dưỡng Tâm điện và Khôn Ninh cung đều yên ả lạ thường.
Đỗ Mạn Thanh vốn tưởng rằng Mộ Dung Khuê sẽ đến đây chọc cho nàng vui vẻ như mọi ngày, đến lúc đó nàng sẽ trách cứ vài câu, hai mẹ con lại hòa thuận như ban đầu, không ngờ đợi đến tận tối mà vẫn cứ không thấy bóng dáng Mộ Dung Khuê đâu. Cái này thật đúng là đáng kinh ngạc, ơ kìa, ta còn chưa buồn bực mà hắn ngược lại còn giận?
Mộ Dung Khuê không được gặp Đỗ Mạn Thanh một buổi chiều cùng một buổi tối, đã có chút đứng ngồi không yên, nhưng chỉ có thể cực lực đè ép xúc động muốn gặp Đỗ Mạn Thanh xuống. Đêm đó, hắn trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ, lại mơ thấy Đỗ Mạn Thanh xuất hiện trong từ đường của Đỗ thị, sau đó có một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng hiện lên, Đỗ Mạn Thanh cứ thế biến mất.
"Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê từ trong mộng tỉnh lại, nhất thời mồ hôi đầm đìa. Không, không, trẫm tuyệt đối không thể để mẫu hậu biến mất.
Cùng lúc đó, Đỗ Mạn Thanh cũng từ trong mơ tỉnh lại, lau mồ hôi trên thái dương, vươn tay lấy di động dưới gối đầu ra, ôm trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Vậy mà lại mơ thấy mình tự sướng trong từ đường của Đỗ thị, một luồng sáng hiện lên, mình trở về nhà!”
Đỗ Mạn Thanh nói chuyện, linh quang chợt lóe. A, lúc trước, sau khi tự chụp thì xuyên qua, rớt xuống ngay trong từ đường của Đỗ thị, chẳng lẽ phải tự chụp trong từ đường Đỗ thị mới có thể xuyên về?