Đỗ Mạn Thanh nghe được lời của Mộ Dung Khuê, không khỏi liếc mắt đánh giá hắn một cái, ái chà, một nam nhân có diện mạo khí chất như hoàng đế nhi tử, nếu xuyên tới hiện đại, thỏa đủ điều kiện của một ngôi sao, căn bản không cần làm gì hết, chỉ cần ra đầu đường đứng, khẳng định là sẽ có rất nhiều kẻ săn sao nghênh đón về làm thần tượng. Đến lúc đó mình coi như là người đại diện cho hắn, cuộc sống cũng không cần phải sầu lo nữa.
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có chút đăm chiêu, không khỏi hỏi: "Mẫu hậu đồng ý mang nhi tử đi cùng?”
Ai da, đang nghĩ gì vậy? Mình cũng chưa chắc đã đi được, vậy mà lại động tâm muốn mang hoàng đế nhi tử cùng đi? Đỗ Mạn Thanh lấy lại tinh thần, hỏi Mộ Dung Khuê: “Ngươi bỏ được giang sơn, người thân của ngươi?”
Mộ Dung Khuê thở dài nói: “Người thân nhất của nhi tử đã qua đời. Số còn lại, chỉ đều muốn tính toán làm thông gia với nhi tử, có gì hay để lưu luyến đâu chứ? Về phần giang sơn, nếu như không có mẫu hậu ở đây, giang sơn này còn có ý nghĩa gì?”
“Thình thịch”, trái tim nhỏ của Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn vài cái. Tuy nàng trấn định, nhưng vẫn bị lời thổ lộ của Mộ Dung Khuê làm cho cả kinh. Lúc ấy Thạch Quy chỉ vì con của giám đốc mà ruồng bỏ nàng, Mộ Dung Khuê lại cam nguyện vì nàng mà buông tha cho giang sơn?
"A Khuê!" Đỗ Mạn Thanh cảm động, vươn tay phủ lên mặt Mộ Dung Khuê, ngón tay lướt qua những đường nét trên mặt hắn.
Mộ Dung Khuê lẳng lặng đứng, để mặc cho Đỗ Mạn Thanh vuốt ve.
Hai người ôm nhau dưới ánh trăng, ánh trăng như nước chiếu vào trong mắt nhau, lộ ra một vẻ nhu tình khác.
Đỗ Mạn Thanh ngâm nga một điệu nhạc bên tai Mộ Dung Khuê, ngâm nga xong lại nói: "Hoàng nhi, để ta dạy ngươi nhảy điệu valse!”
Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Đặt tay lên vai thế này, ôm thắt lưng, địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, qua trái qua phải.” Nói xong làm mẫu, lại ngâm nga một điệu, để Mộ Dung Khuê bắt chước tiến lùi theo bước chân của nàng.
Sau hai lần, Mộ Dung Khuê đã hiểu, đợi đến khi Đỗ Mạn Thanh ngả cả người vào trong khuỷu tay hắn, lần này, hắn vững vàng tiếp được Đỗ Mạn Thanh, dưới ánh trăng cúi đầu nhìn Đỗ Mạn Thanh.
Thấy đôi mắt Đỗ Mạn Thanh lóng lánh ngậm nước, gò má ửng đỏ, bộ ngực sữa phập phồng, cánh tay Mộ Dung Khuê cũng thắt lại chặt hơn, khàn khàn nói: "Mẫu hậu đừng đi, được không?”
Đỗ Mạn Thanh đứng thẳng lại, nhẹ nhàng vặn tay Mộ Dung Khuê ra, đột nhiên kiễng chân, môi để sát vào bên môi Mộ Dung Khuê, hung hăng hôn một cái rồi nháy mắt xoay người bỏ chạy.
Mộ Dung Khuê hơi nhếch môi, cảm giác ướt át mềm mại trên môi vẫn còn, làm sao có thể để cho Đỗ Mạn Thanh chạy trốn? Hắn đứng dậy đuổi theo, đã thấy Đỗ Mạn Thanh dừng lại cách đó vài bước chân, quay đầu nói: “Đừng đuổi!”
Đỗ Mạn Thanh trở về Khôn Ninh cung, mở di động, lại thấy chỉ còn một ít pin, nhất thời kinh hãi, vội vàng khóa máy. Trong lòng nàng suy nghĩ, không thể đợi thêm nữa, nếu đợi thêm, đi động sẽ hết pin.
Ngày hôm sau, Đỗ Mạn Thanh đến Dưỡng Tâm điện gặp Mộ Dung Khuê, nói là muốn đến từ đường của Đỗ thị nhìn một cái.
Mộ Dung Khuê nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, lại rũ mắt xuống, nói: “Mẫu hậu đến đó làm gì?”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Hồi trước ta rơi xuống ở chỗ đó, mấy ngày nay trong lòng bất an, muốn đi đến đó nhìn một cái."
Mộ Dung Khuê giương mắt nói: "Mẫu hậu, chỗ kia đã dỡ bỏ rồi, đang bàn bạc chuyện xây lại, không còn gì để xem.”
"Cái gì, dỡ bỏ?" Đỗ Mạn Thanh trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu mới la lên: “Đang êm đẹp, sao tự nhiên lại muốn dỡ bỏ?"
Mộ Dung Khuê nói: "Trẫm mơ một giấc mơ, trong mơ mẫu hậu của trẫm nói, không thích chỗ đó, muốn tìm một chỗ khác để làm từ đường cho bà, nên liền ra lệnh cho Giải Thị lang đi dỡ bỏ."
Đỗ Mạn Thanh không nói được gì, nhưng làm sao có thể cam lòng? Cuối cùng nói: “Cho dù đã dỡ bỏ, ta cũng phải đi nhìn một cái."
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh chưa từ bỏ ý định, nhân tiện nói: “Đã như vậy, chọn một ngày rồi nhi tử đi cùng với mẫu hậu đến đó một chuyến là được!”
Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.
Đợi Đỗ Mạn Thanh đi khỏi, Mộ Dung Khuê triệu kiến Giải Nguyên Hóa, hỏi: "Từ đường có bị hủy hoàn toàn không?”
Giải Nguyên Hóa nói: “Hết sạch hoàn toàn, ngay cả đất đá lung tung cùng với cỏ dại ban đầu, cũng chiếu theo hình dạng trước đó mà rải ra trên đất.”
Mộ Dung Khuê gật gật đầu, "Mẫu hậu muốn đi đến đó nhìn một cái, nếu có hỏi vì sao phải dỡ bỏ, ngươi chỉ cần nói là do trẫm phân phó, người khác không biết tình hình gì là được.”
Giải Nguyên Hóa đáp ứng, sau khi rời khỏi Dưỡng Tâm điện, không vội xuất cung mà đi cầu kiến Mộ Dung Bội.
Mộ Dung Bội nghe thấy Giải Nguyên Hóa đến đây, liền sai người mau mau mời vào.
Giải Nguyên Hóa thấy Mộ Dung Bội, nói nhỏ: "Hoàng thượng muốn giữ Thái hậu nương nương lại, bảo thần dỡ bỏ từ đường của Đỗ thị. Mà Thái hậu nương nương lại muốn đi tới từ đường Đỗ thị nhìn một cái. Thần cảm thấy, e là sắp có phong ba, ngài nên để ý một chút.”
Mộ Dung Bội vừa nghe, cau chặt mày nói: “Quả thật mấy ngày nay Thái hậu nương nương có chút bất thường, dặn dò ta rất nhiều, giống như là đang căn dặn chuyện hậu sự.”
Sắc mặt Giải Nguyên Hóa hơi biến đổi, nói: “Nếu Thái hậu nương nương vốn có thể nhờ vào từ đường Đỗ thị để bay đi, lại bởi vì từ đường Đỗ thị đã dỡ bỏ mà bị giữ lại thế gian này, chỉ sợ sẽ muốn giận chó đánh mèo lên người khác."
Mộ Dung Bội thở dài nói: "Nhìn thái độ của Hoàng thượng, chỉ sợ đã là rễ tình ăn sâu, sao có thể chịu thả Thái hậu nương nương đi?"
Giải Nguyên Hóa cũng lắc đầu, lại nói vài câu với Mộ Dung Bội rồi mới cáo từ xuất cung.
Lúc Giải Nguyên Hóa xuất cung, lập tức có người lặng lẽ đi theo hắn, tận cho đến khi hắn bước vào Giải phủ, người nọ mới rẽ qua góc tường, tránh né tai mắt, tiến vào trong Cao Bình vương phủ.
Mộ Dung Sâm đang đọc sách trong thư phòng, nghe quản gia bẩm báo, liền nói: “Cho hắn vào.”
Chẳng mấy chốc, người đi theo dõi Giải Nguyên Hóa lúc nãy đã vào thư phòng gặp Mộ Dung Sâm, bẩm báo tỉ mỉ mấy hành động gần đây của Giải Nguyên Hóa.
Mộ Dung Sâm có chút khó hiểu, "Giải Nguyên Hóa dẫn người đi dỡ bỏ từ đường Đỗ thị?”
Người kia nói: "Đúng vậy. Một ngày trước khi dỡ bỏ, hắn đi vào cung, sau khi dỡ bỏ, hắn lại vào cung."
Mộ Dung Sâm gật đầu nói: "Tất nhiên là Hoàng thượng bảo hắn dỡ bỏ. Nhưng, vì sao Hoàng thượng phải làm như thế chứ? Đây chính là từ đường của mẹ ruột hắn.”
Người kia cũng trăm mối tơ vò không thể giải, nghĩ một lúc lâu mới nói: "Hay là việc này có liên quan tới nữ thần?”
Nhắc đến chuyện này, hai mắt Mộ Dung Sâm ngược lại sáng lên, nói: “Có lẽ thật sự có liên quan đến nữ thần cũng không chừng.”
Người kia liền nói: “Vậy, thuộc hạ lại cho người đi theo dõi chặt chẽ Giải Nguyên Hóa? Nếu có chút hành động gì, liền tới bẩm báo Vương gia?"
Mộ Dung Sâm gật gật đầu nói: "Phái người đi theo dõi những người ra vào hoàng cung nữa.”
Người kia đáp lời, lĩnh phần thưởng rồi mới lui xuống.
Mộ Dung Sâm thong thả bước đi một lúc lâu, sau đó lập tức sai người đi mời Lữ Lương đến phủ thương nghị.
Lữ Lương cũng đã biết được việc từ đường Đỗ thị bị dỡ bỏ, cũng đang kinh ngạc khó hiểu, đến khi gặp Mộ Dung Sâm, ông nói: “Từ đường Đỗ thị là do Hoàng thượng xây nên vì mẹ ruột, mà lúc ấy nữ thần lại rơi xuống từ từ đường Đỗ thị, theo lý mà nói, Hoàng thượng không nên dỡ bỏ từ đường mới đúng. Việc này thật là kỳ quái."
Mộ Dung Sâm nói: "Đúng là rất kỳ quái, cho nên mới phải sai người chú ý chặt chẽ.”
Lữ Lương đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy thị vệ đứng rất xa, bấy giờ mới đóng cửa sổ lại, ghé sát vào Mộ Dung Sâm, nói: "Kim quốc sai người gửi mật thư cho thần, bằng lòng xuất binh trợ giúp cho Vương gia, nhưng không biết Vương gia nghĩ thế nào?”
Mộ Dung Sâm cũng không bất ngờ, Kim quốc giao thiệp với Lữ Lương, cũng không phải là lần đầu tiên. Chỉ là, hắn không quá tin tưởng Kim quốc, vì thế xua tay nói: "Kim quốc cũng là kẻ lòng muông dạ thú, một khi hợp tác, chỉ sợ không thể thoát khỏi bọn họ."
Lữ Lương thấp giọng nói: "Ngoại trừ cái này, không còn cách nào khác.”
Mộ Dung Sâm hít sâu một hơi, nói: "Nếu có thể dẫn Hoàng thượng xuất cung, lại mượn binh của Kim quốc tới giết, khi đó, đương nhiên bổn vương sẽ có thể danh chính ngôn thuận đăng vị. Nữ thần, cũng lập tức thuộc về bổn vương.”
Lữ Lương suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Kim quốc đã có một nhánh ám binh giả làm thương gia, ẩn náu ở ngoài thành. Nếu mưu tính kỹ càng, có lẽ…”
Mộ Dung Khuê cũng không biết Lữ Lương với Mộ Dung Sâm đã tung lưới, chỉ chuẩn bị để hộ tống Đỗ Mạn Thanh đến từ đường Đỗ thị một chuyến.
Sáng hôm ấy, Đỗ Mạn Thanh dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong xuôi, lệnh cho Ngự thiện phòng đem đồ ăn sáng lên, tùy tiện ăn một ít, sau đó súc miệng rửa tay, thay bộ quần áo nàng mặc khi xuyên qua, lại nắm chặt di động, rồi mới cho người đi mời Mộ Dung Khuê.
Đỗ Hàm Lan nghe bảo Đỗ Mạn Thanh muốn đi đến từ đường Đỗ thị, muốn đi theo cùng, nói: "Thái hậu nương nương, cho cháu đi với người đi! Để Diệu Tâm ở lại canh giữ cung điện là được.”
Đỗ Mạn Thanh cười nói: "Không cần, có Hoàng thượng đi cùng với ta, mấy người đi theo hiển nhiên cũng là người của Hoàng thượng, các ngươi ở lại đây hết đi.” Nàng nói xong, chỉnh chỉnh áo cho Đỗ Hàm Lan, căn dặn: “Chăm sóc mình cho thật tốt, cũng phải chăm sóc cho cha mẹ ngươi nữa.”
Đỗ Hàm Lan nghe thấy Đỗ Mạn Thanh nói một câu không đầu không đuôi như thế, đầu óc mờ mịt, "Thái hậu nương nương, ai mà không biết, còn tưởng rằng người vừa đi chuyến này, sẽ không trở về nữa!” Nàng nói xong, không khỏi tự tát nhẹ miệng mình một cái, nói: "Nói sai rồi, nên đánh!"
Đỗ Mạn Thanh kéo tay nàng, cười nói: "Không việc gì phải kiêng kỵ!"
Lúc nói chuyện, Mộ Dung Khuê đã sai người tới truyền lời, nói là đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất phát.
Chẳng bao lâu sau, long xa đã xuất cung. Vừa ra khỏi cửa cung, liền thấy Mộ Dung Sâm giục ngựa tới, xuống ngựa ngoài cửa cung, lại gần bái kiến Mộ Dung Khuê, nói: "Hoàng thượng xuất cung, sao hộ vệ lại chỉ ít thế này?”
Mộ Dung Khuê chỉ chỉ Thạch Cố Hành cùng Nghiêm Thừa Ân đằng sau long xa, nói: "Có hai vị ái khanh bảo vệ cho rồi!”
Có Thạch Cố Hành ở đó, chỉ sợ binh lính Kim quốc không thể xuống tay. Tâm tư Mộ Dung Sâm vừa động, miệng nói: “Ta vừa khéo đang nhàn rỗi, cũng muốn giữ chức hộ vệ một lần, hộ tống Hoàng thượng đi ra ngoài!”
Mộ Dung Khuê từ chối cho ý kiến, buông màn xe, bảo người ta tiếp tục tiến lên.
Mộ Dung Sâm lập tức giục ngựa, sóng vai đi cùng với Thạch Cố Hành, hỏi: "Hoàng thượng định đi du ngoạn ở đâu thế?”
Thạch Cố Hành đáp lời: “Chỉ phụng hoàng mệnh đi theo hộ vệ, cũng không dám hỏi thăm xem thánh giá muốn đi đến đâu.”
Mộ Dung Sâm âm thầm hừ lạnh, một kẻ vũ phu, mà cũng bày đặt văn vẻ, đúng là khiến người khác phải cười rụng răng.
Nghiêm Thừa Ân thấy Mộ Dung Sâm đụng phải cây đinh mềm 软钉子ở chỗ Thạch Cố Hành, âm thầm sung sướng, nhưng chỉ chốc lát sau lại cảnh giác. Hoàng thượng vừa mới ra khỏi cửa cung, sao hắn đã tới nơi rồi? Chẳng lẽ sáng sớm đã phái người đến theo dõi những người ra vào cửa cung?
Đỗ Mạn Thanh ngồi trong xe ngựa, hơi căng thẳng. Từ đường Đỗ thị đã bị dỡ bỏ, cho dù mình đi đến nơi ban đầu, liệu có còn xuyên về được không?
Nàng đưa tay sờ sờ gương đồng cao một thước rưỡi trong xe ngựa, hơi thẫn thờ. Đến lúc đó, lỡ như đã dựng gương đồng ở chỗ cũ, nhìn gương tự chụp, nhưng vẫn không thể xuyên về, vậy phải làm như thế nào?
Mộ Dung Khuê ngồi trong xe ngựa, cũng rất ung dung. Mẫu hậu, từ đường Đỗ thị đã dỡ bỏ, chỗ kia sớm đã không còn bộ dáng như người từng thấy nữa. Hơn nữa bây giờ nơi mà trẫm chuẩn bị mang nàng đến xem, cũng không phải là chốn cũ, mà là đồi núi cách nơi đó không xa, trẫm không tin nàng còn có thể xuyên về được? Dù sao, đến lúc đó trẫm cứ nhìn chặt chẽ gắt gao, chỉ cần có chỗ không đúng, trẫm lập tức kéo lấy nàng. Hoặc là, trẫm giữ nàng lại, hoặc là, nàng đồng thời mang trẫm đi theo!