Nếu nói về người đang được giang hồ kính trọng nhất hiện tại thì không phải là bất cứ gia chủ nào của bát đại thế gia, mà là minh chủ võ lâm bị tàn tật hai chân Tố Thất.
Cho nên khi Tố Thất xuất hiện tại Bạch gia, tất cả mọi người đều đứng lên nghênh đón. Tố Thất được một thủ hạ hỗ trợ đẩy xe lăn đi vào địa sảnh của Bạch gia, lúc ấy mọi người vẫn còn đang ồn ào không ngừng, nhưng sau khi thấy Tố Thất thì tất cả đều ngừng nói.
Cảnh Ly ra nói cùng hắn mấy câu, Tố Thất khẽ gật đầu rồi vào đại sảnh ngồi xuống.
Cảnh Ly nhanh chóng đi báo cho Bạch Hoàng Chúc, mọi người cũng vội vàng đi theo.
Không lâu sau, Bạch đại thiếu gia hờ hững đi ra, theo sau là Cảnh Ly cùng một đống người của tam môn thất phái. Không biết có phải ảo giác hay không, Tố Thất cảm thấy bao trùm Bạch Hoàng Chúc là cảm giác thẹn quá hóa giận.
Tố Thất nhíu mày, cười nhan nhạt với Bạch Hoàng Chúc: “Tiểu Chúc, đã lâu không gặp.”
“Rất lâu mới đúng.” Bạch Hoàng Chúc cũng cười.
Mọi người nhanh chóng hiểu ra, minh chủ võ lâm Tố Thất và Bạch đại thiếu gia đúng là có quen biết.
Bạch Hoàng Chúc không để ý tới mọi người, nhanh chóng đi tới trước mặt Tố Thất nói khẽ với hắn: “Chúng ta vào trong ôn chuyện.” Trước mặt mọi người, Bạch Hoàng Chúc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh.
Vẻ mặt của Tố Thất hơi quái dị, giống như muốn cười nhưng lại nghẹn không cười ra tiếng.
Sau một lát, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Dưới sự chú ý của mọi người, hai người dọc theo hành lang đi về phía hậu viện, hơn nữa Tố Thất công tử còn để tên thủ hạ giúp mình đẩy xe lăn lại, còn Bạch đại thiếu gia tự mình giúp hắn đẩy xe.
Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người chỉ có thể nghĩ đến một chuyện. Bạch đại thiếu gia quả nhiên là một người thần kỳ.
Người ngoài không hề biết, người luôn giữ nguyên vẻ mặt không hề thay đổi Bạch đại thiếu gia, sau khi giúp Tố Thất vào tiểu viện thì lập tức thay đổi vẻ mặt. Bạch Hoàng Chúc lo lắng ngồi xổm người xuống nhìn Tố Thất trên xe lăn, khẽ hỏi: “Minh Khuynh, giao chiến với Hắc Y giáo, các ngươi không bị thương chứ?”
“Không sao.” Tố Thất nhàn nhạt lắc đầu, dáng vẻ vân đạm phong khinh Bạch Hoàng Chúc không thể nào học được.
Bạch Hoàng Chúc nghe được câu trả lời của hắn thì yên tâm hơn nhiều, sau đó lại hỏi: “Thật ra ta cũng muốn đi giúp đỡ, người đối phó với Hắc Y giáo hẳn là ta mới đúng.” Bạch Hoàng Chúc đã chuẩn bị sẵn sàng đi giúp đỡ, ai ngờ cuối cùng người đi lại là cha của hắn.
Tố Thất khẽ lắc đầu, thì thầm: “Ta lại cảm thấy ngươi ở lại xử lý việc Bạch gia mới đúng.”
“Ta xử lý không tốt.” Bạch Hoàng Chúc nản lòng nói.
“Hửm?” Tố Thất nâng mắt.
Bạch Hoàng Chúc đẩy hắn đến bên cạnh bàn đá, còn mình thì ngồi xuống một cái ghế khác, hắn than nhẹ một tiếng mới nói: “Ta xử lý không tốt thật mà, ta mới ở đây có mấy tháng mà đã biến Bạch gia thành ra thế này.”
Tố Thất biết hắn ám chỉ điều gì, khắp nơi đều có người của hắn, Bạch gia xảy ra chuyện gì hắn vô cùng rõ ràng. Vỗ nhẹ lên vai Bạch Hoàng Chúc, Tố Thất trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn đổ hết lỗi lên bản thân, vậy thì ngươi cứ đổ lỗi cho trách nhiệm đi”
Trong lòng Bạch Hoàng Chúc thật ra có rất nhiều nghi ngờ và trách nhiệm, nhưng tất cả những điều này hắn không hề nói với Minh Sơ. Mặc dù từ trước đến nay hắn đều là một người yếu đuối sợ phiền phức, nhưng có một số việc hắn tuyệt đối không muốn Minh Sơ phải gánh vác cùng hắn. Ví dụ như Bạch gia, võ lâm hay mối thù.
Hắn không biết, ở phía sau, Minh Sơ từ trong gian phòng đi ra, vừa khéo nghe thấy cuộc nói chuyện của Bạch Hoàng Chúc và Tố Thất.
Ánh mắt Minh Sơ hơi trầm xuống, lặng lẽ đứng ở cửa phòng nghe tiếng nói bên ngoài.
Bạch Hoàng Chúc không nói, Tố Thất giúp hắn nói ra: “Ngươi muốn đi Hắc Y giáo, đúng không?”
“Minh … ” Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc nhìn Tố Thất.
Minh Sơ sững sờ, lúc đầu nàng vốn tưởng Bạch Hoàng Chúc gọi tên nàng, nàng tưởng rằng Bạch Hoàng Chúc đã phát hiện nàng đang ở trong phòng nghe hai người nói chuyện, nhưng mà, người trả lời Bạch Hoàng Chúc lại là Tố Thất. Tố Thất ngắt lời Bạch Hoàng Chúc, hắn nói: “Tiểu Chúc, ngươi nghĩ chuyện của Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân là lỗi của ngươi thật sao? Ngươi nghĩ chính ngươi đã ép họ phải đi sao? Hay ngươi nghĩ sự xuất hiện của ngươi đã phá hủy sự yên bình của Bạch gia?”
“Ta… ” Bạch Hoàng Chúc sửng sốt một lát, cuối cùng nói một câu: “Vốn chính là như vậy không phải sao?”
“Không phải.” Tố Thất khẳng định.
Bạch Hoàng Chúc từ ghế đá đứng lên, nhưng lại không hề bước đi.
Minh Sơ đứng nghe ngay sau cửa, trong một tháng này, Bạch Hoàng Chúc chỉ dưỡng thương, toàn bộ tâm tư chỉ đặt lên chuyện làm thế nào để tâm trạng Thẩm Bích Nguyệt khá hơn. Mỗi ngày nhìn thấy Bạch Hoàng Chúc trêu đùa Thẩm Bích Nguyệt vui vẻ, nhìn hắn cười nói, nàng cứ nghĩ Bạch Hoàng Chúc không thèm để ý chuyện hai huynh đệ Bạch gia đã làm. Nhưng thì ra không phải hắn không để ý, mà hắn chỉ không muốn người khác phải lo lắng mà thôi.
Bạch Hoàng Chúc cũng không vô dụng nhát gan như ngày thường hắn vẫn biểu hiện ra ngoài, điều này nàng biết, nhưng lại luôn quên mất.
Minh Sơ khẽ cắn môi dưới, ngón tay vịn lên cửa phòng lộ cả gân xanh.
Giọng nói của Bạch Hoàng Chúc lại truyền vào tai Minh Sơ, hắn nói: “Nếu ta không xuất hiện, đại ca nhất định sẽ không phải đi đến bước này, nếu ta không xuất hiện, Hoàng Lân cũng tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ địch của Bạch gia.”
“Ngươi nghĩ như vậy thật sao?” Giọng nói của Tố Thất cho tới bây giờ vẫn duy trì bình tĩnh, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy an tâm.
Chưa đợi Bạch Hoàng Chúc nói, Tố Thất đã nói tiếp: “Thật ra nếu ngươi không xuất hiện, kẻ thù của Bạch Hoàng Quyết sẽ là Bạch Hoàng Lân, gia chủ Bạch gia mặc dù yêu quý đứa con nuôi này, nhưng sẽ không thể bỏ ngoài tai ý kiến của người khác mà để một người không có quan hệ máu mủ với mình ngồi lên vị trí gia chủ. Còn Bạch Hoàng Lân nếu không có sự xuất hiện của ngươi thì hắn vẫn sẽ nhập Hắc Y giáo. Theo ta được biết, lúc còn rất nhỏ Bạch Hoàng Lân đã bị đưa đi học nghệ, lúc đó hắn đã quen biết giáo chủ của Hắc Y giáo rồi, hơn nữa còn được hắn trọng dụng.”
“Nhưng mà … ” Bạch Hoàng Chúc vẫn muốn nói gì đó, Tố Thất trực tiếp ngắt lời hắn: “Ngươi cảm thấy ôm hết mọi thứ về mình thì sẽ dễ chịu hơn sao? Những chuyện không hề liên quan đến ngươi ấy?”
” … ” Bạch Hoàng Chúc không nói gì, khi Tố Thất nghiêm túc rất đáng sợ, Bạch Hoàng Chúc không dám khiêu chiến sự đáng sợ đó.
Thấy Bạch Hoàng Chúc im lặng, Tố Thất hài lòng gật đầu: “Được rồi, thật ra hôm nay ta chỉ tới thăm ngươi một chút mà thôi, xem ra vết thương của ngươi đã khỏi rồi.”
“Không còn chuyện gì khác sao?” Bạch Hoàng Chúc thấy nét mặt Tố Thất rốt đã dịu lại thì mới mở miệng hỏi.
Bạch Hoàng Chúc không biết vì sao lại hăng hái như vậy, hắn chớp mắt nhìn Tố Thất: “Ví dụ như chuyện bên Hắc Y giáo có rắc rối gì muốn ta đi giúp đỡ hay không?”
Tâm trạng của Minh Sơ cũng thay đổi theo, giây phút này nàng bất chấp mình đang nghe lén hai người nói chuyện, vươn tay đặt lên cửa phòng muốn lao ra kéo Bạch Hoàng Chúc về, nhưng nàng chưa kịp hành động thì đã nghe thấy Tố Thất nói: “Nếu ta muốn ngươi đi giúp đỡ chuyện đối phó với Hắc Y giáo, Minh Sơ chắc chắn sẽ bóp chết ta.”
Minh Sơ lập tức khựng lại, lông mày nàng nhíu lại, nhịn không được muốn trách mắng bại gia tử một thôi một hồi.
Lúc này lại nghe Tố Thất tiếp tục nói: “Ngươi đang lo lắng cho cha ngươi sao?”
“Đúng vậy… Hắn ở chỗ Hắc Y giáo… Có thể bị nguy hiểm hay không?” Bạch Hoàng Chúc khẽ hỏi.
Minh Sơ sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện nay. Trong ấn tượng của Minh Sơ, Bạch lão gia là một trong những người võ công sâu không lường được mà nàng đã từng gặp nên chắc không thể xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng đã quên, kẻ địch hắn phải đối mặt cũng là giáo chủ Hắc Y giáo võ công tuyệt đỉnh, huống chi người có võ công cao cường trong nội bộ Hắc Y giáo cũng không ít.
Minh Sơ tự nhận suy nghĩ của mình đã coi như tỉ mỉ, nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện của Bạch Hoàng Chúc, cảm xúc của nàng luôn bị xáo trộn.
Tố Thất trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng nói cho Bạch Hoàng Chúc đáp án: “Ta sẽ nói, nhưng ngươi sẽ giữ bí mật với Bạch phu nhân chứ?”
Câu này của hắn khiến đồng thời cả Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ đều căng thẳng.
Bạch Hoàng Chúc vội vàng nói: “Cuối cùng là sao?”
Lông mày Tố Thất hơi nhíu lại, hắn nói: “Trước tiên ngươi phải hứa không nói cho Bạch phu nhân biết.”
“Ta đồng ý.” Bạch Hoàng Chúc trả lời vô cùng nhanh chóng.
Tố Thất gật đầu, lúc này mới nói: ” Hắc Y giáo phái ra bốn trong số tám Hắc Y sứ giả làm bị thương rất nhiều người của Trung Nguyên, Bạch lão gia vì cứu người khác mà vô tình bị thương ở tay phải, tuy nhiên bây giờ không còn gì đáng ngại.”
Sắc mặt Bạch Hoàng Chúc không được tốt, mặc dù Tố Thất chỉ nói mấy câu nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được sự nguy hiểm trong đó.
Bạch Hoàng Chúc im lặng, sắc mặt đã vốn tái nhợt nay lại càng trắng như tờ giấy. Minh Sơ lúc này đã mở hé cửa ra một ít, khi thấy dáng vẻ đó của Bạch Hoàng Chúc thì vô cùng đau lòng, chỉ muốn mặc kệ Tố Thất mà an ủi Bạch Hoàng Chúc.
Tuy nhiên Bạch Hoàng Chúc lại nhanh chóng mở miệng: “Cha ta không sao chứ?”
“Yên tâm, Bạch lão gia võ công cao cường, muốn lấy tính mạng của hắn tuyệt không dễ dàng.” Tố Thất an ủi.
Bạch Hoàng Chúc gật đầu, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Vậy Minh Khuynh giúp ta chăm sóc hắn được không?”
“Được.” Tố Thất gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của Tố Thất, Bạch Hoàng Chúc như được trút đi gánh nặng, bởi vì hắn biết, Tố Thất là người nói được thì sẽ làm được.
Nói chuyện với Tố Thất một lúc nữa thì bên ngoài có người vào thông báo, nói là bên Hắc Y giáo xảy ra chút việc, muốn Tố Thất đi xử lý, cuộc nói chuyện của Tố Thất và Bạch Hoàng Chúc đành phải ngừng lại. Bạch Hoàng Chúc và Tố Thất từng cùng nhau trải qua những năm tăm tối nhất của cuộc đời, quan hệ với Tố Thất cũng như người thân, nhưng hai người chỉ vừa mới gặp mặt nhau đã phải chia tay. Hắn không nỡ nên cố nói thêm mấy câu cuối với Tố Thất, sau đó Tố Thất mới để thủ hạ giúp mình đẩy xe lăn rời khỏi Bạch gia. Trước khi đi, Tố Thất nhìn sâu vào Bạch Hoàng Chúc rồi nói: “Chăm sóc Minh Sơ cho tốt, đừng để nàng phải lo lắng hoảng sợ nữa.”
Ý của hắn Bạch Hoàng Chúc hiểu, kỳ thực chỉ là trách hắn hay bị thương khiến những ngày này Minh Sơ phải chịu rất nhiều kinh sợ.
Bạch Hoàng Chúc liên tục đáp ứng.
Đợi đến khi Tố Thất đã đi, Bạch Hoàng Chúc trở lại tiểu viện đã nhìn thấy Minh Sơ đứng giữa sân, vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc khó hiểu nhìn lại Minh Sơ, hắn tất nhiên không biết Minh Sơ đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ.
Minh Sơ nhìn Bạch Hoàng Chúc vẻ mặt mờ mịt thì thở dài một hơi rồi nói: “Ta đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của các ngươi, bại gia tử.”
“Nghe… Nghe thấy hết?” Bạch Hoàng Chúc lập tức hoảng sợ.
Minh Sơ gật đầu, cười nói: “Sợ cái gì chứ bại gia tử, cha ngươi, cha chồng của ta là một trong những người có võ công cao nhất thiên hạ, không sao đâu.” Ánh mặt trời phác họa nụ cười của nàng, giờ phút này Minh Sơ đẹp đến mưc khiến người ta phải kinh diễm.
“Ừ.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu, nhìn nụ cười của Minh Sơ, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Minh Sơ bước lên trước ôm lấy thắt lưng Bạch Hoàng Chúc, thì thầm: “Bại gia tử, lo lắng hoảng sợ không phải thói quen của ngươi.” Mà là của nàng mới đúng, vì Bạch Hoàng Chúc mà bây giờ lo lắng đối với nàng đã thành điều bình thường, điều này khiến nàng nhịn không được phải than thở.
Đương nhiên, Minh Sơ không mở miệng hỏi vì sao Bạch Hoàng Chúc lại gọi Tố Thất là Minh Khuynh, có vài chuyện không cần hỏi mà nàng cũng đoán được đáp án. Nhưng nếu Tố Thất không muốn nói hắn là ca ca của nàng, thiếu chủ Minh Khuynh Lãm Nguyệt cung, nàng chỉ cần tỏ ra không biết mà thôi.