Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 17: Chương 17





Lúc Ngũ thúc chạy tới quán rượu thì trên bàn đã đầy các ly không, đèn màu sắc xoay tròn, cảnh tưởng kì dị, chiếu sáng nhiều màu sắc rực rỡ. Mạnh Diên Châu ngồi ở trong đó, giờ phút này lại góp thêm 1 cái ly, bên cạnh có mấy cô gái mặc hở hang đang hò hét vỗ tay.
Ngũ thúc cau mày, sau đó lạnh lùng quét qua một bên nhìn họ. Khí thế của Ngũ thúc mạnh mẽ, khiến người nhìn hoảng hốt, vì vậy người vây xem ngay cả không muốn, nhưng vẫn phải đi ra ngoài.
Ngũ thúc đi tới bên cạnh Mạnh Diên Châu, “Thiếu gia, đừng uống nữa.”
Mạnh Diên Châu không để ý tới ông, tiếp tục uống. Ngũ thúc đoán tâm tình của anh chắc không tốt, không khuyên nổi, lại sợ anh gặp chuyện không may, vì vậy ngồi bên cạnh Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu uống rượu như uống nước, lắc lắc cái ly trong tay, chất lỏng văng ra tay của anh, “Hàn Tiệp hỏi tôi, tại sao có thể vô tình với cô ấy như thế. Thật ra thì tôi cũng muốn biết, làm sao tôi lại đối với cô ấy như vậy?”
Lại uống xong một ly, chân mày Ngũ thúc cau thành một đường, nhưng không biết nên khuyên can thế nào.
Mạnh Diên Châu nửa châm chọc cười cười, nhưng nụ cười tràn đầy khổ sở, “Bây giờ tôi còn nhớ rõ, lúc ấy từ trong bệnh viên tỉnh lại, bên cạnh để hình cô ấy. Tôi nhìn vậy liền nghĩ rằng đây là nữ sinh tôi thích. Sau đó tôi đã thấy cô ấy, đó là lễ khai giảng lớp 12,toàn thân cô ấy mặc áo trắng, đi lên bục đại diện cho toàn thể khối lớp 12 lên phát biểu, rõ ràng là toàn những lời cố gắng học tập vô nghĩa….., nhưng tôi nghe toàn bộ không sót một chữ.
“Cô ấy rất xuất sắc, không chỉ ở trong lòng thầy giáo, còn ở trong lòng bạn học, trên người cô ấy không tìm được khuyến điểm nào. Tính tình rất tốt, bất kể tôi hành động thái quá tới cỡ nào, cô ấy cũng không tức giận, chỉ kiên nhẫn khuyên can. Luôn dành chút thời gian dạy thêm cho tôi, thật sự tôi đặc biệt ghét học gì đó trên sách, nhưng cô ấy dạy nghiêm túc như vậy, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là nghe….. sau đó cô ấy nói hi vọng chúng tôi có thể thi chung một trường đại học, vì vậy tôi coi đó là mục tiêu của tôi, bắt đầu cố gắng tiến lên.”
“Những ngày đó a, chuyện thi tốt nghiệp trung học hành hạ quá mức, ngày ngày thi cử, thấy thầy giáo ôm bài thi đến giờ dạy học, tôi thấy kích động chỉ muốn xé toang nó ra, cho dù bị hạ điểm cũng mặc kệ. Nhưng vì có cô ấy ở bên, cho nên tôi không cảm thấy khổ chút nào, ngược lại bây giờ nhớ lại vẫn thấy rất ngọt ngào.”
Anh lại rót ình một ly rượu, Ngũ thúc cũng cảm thấy bấc đắc dĩ.
“Học đại học, chúng tôi vẫn không khác biệt gì so với hồi cao trung, như hình với bóng, chuyên ngành khác nhau, lại cố gắng cùng nhau ăn cơm trưa với cơm tối. Cô ấy trong lúc vô tình nói một nữ sinh được thổ lộ, nam sinh đó tới dưới phòng trọ của nữ sinh đấy đánh đàn ghi-ta thổ lộ, tôi liền đi học đàn ghi-ta, cũng đứng dưới đó vì cô ấy mà đàn hát…. Nhưng việc này, tôi đều nhớ rất rõ.”
Ngũ thúc lại thở dài, những chuyện này Ngũ thúc cũng biết, dù sao ông đi theo Mạnh Diên Châu nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện lớn nhở của Mạnh Diên Châu đều rõ ràng.
Mạnh Diên Châu lúc này nhìn Ngũ thúc một cái, “Nhưng cho dù tôi nhớ rõ những chuyện này, khi đó tôi chia tay với Hàn Tiệp, tôi không nghĩ rằng sẽ có một ngày hòa giải với cô ấy, ông nói xem tôi đây là gì?”
Giọng điệu của anh tràn đầy bi thương, khiến Ngũ thúc cũng cảm thấy theo, “Thiếu gia chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Mạnh Diên Châu nhẹ nhàng lấy tay gõ một cái trên quầy bar,” Nhưng, chẳng biết tại sao, cuối cùng tôi cảm thấy, những chuyện này mặc dù đã qua, tôi vẫn nhớ rõ ràng như thế, nhưng cứ có cảm giác rằng nghĩ sai đối tượng rồi, giống như chuyện đó nên xảy ra trên một người khác vậy…. Ngũ thúc, ông nói vì sao sao tôi lại sinh ra ý nghĩ như vậy chứ?”
Anh nói xong một cái, cả người Ngũ thúc cứng đờ,sắc mắt cũng thay đổi đến mấy lần. Mạnh Diên Châu nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của ông, cuối cùng đặt cái ly trong tay xuống.
Trên trán Ngũ thúc chảy xuống giọt mồ hôi, ông tự tay xoa xoa, “Thiếu gia uống nhiều quá, đừng nghĩ loạn nữa.”
“Tôi không phải là uống nhiều quá sao?”. Mạnh Diên Châu nói, nhưng lời nói magn theo một chút châm chọc.
Sắc mặt Ngũ thúc đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng thấy hỗn loạn, ông không nghĩ tới, Mạnh Diên Châu lại si tình kể lại những kỷ niệm đã qua của anh và Hàn Tiệp, ông cứ như vậy không hề chuẩn bị đoạn sau, đột nhiên Mạnh Diên Châu thừa dịp ông chưa kịp chuẩn bị hỏi vấn đề ông không thể nào trả lời, nhờ vào đó mà để lộ sơ hở.
Nghĩ lại tất cả cũng là một vở kịch mà một mình Mạnh Diên Châu diễn, trán Ngũ thúc cũng càng nhiều mồ hôi hơn, diễn khá như vậy, chuyện đương nhiên như thế, người đứng xem cũng dẫn vào, cũng vì thế mà giết chính mình không kịp chuẩn bị.
“Là uống hơi nhiều.” Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm vào cái ly, “Mà tôi còn nhớ rõ, năm nay Ngũ thúc đã hơn năm mươi, sắp sửa sáu mươi tuổi rồi, cháu gái ông cũng mười tuổi rồi, những năm này Ngũ thúc vẫn vì Mạnh gia mà bôn ba, cũng nên an hưởng tuổi già rồi.”
Ngũ thúc sững sờ, sau đó liền hiểu ý tứ của Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu híp mắt, ông đã theo mình hơn 20 năm, vẫn nhớ lúc bắt đầu đi theo bên cạnh mình, nhưng kì lạ……
Anh cười cười, anh đương nhiên tin rằng Ngũ thúc sẽ không để mình tổn thương, nhưng lại không thể tin tưởng ông, bởi vì Ngũ thúc cho tới bây giờ cũng nghe theo sự chỉ huy của Mạnh Vĩ Đình.
Lần nữa anh nâng ly rượu lên, cảm giác mình thật đáng buồn. Cũng không đáng buồn, chỉ là sống hai mươi mấy năm, phát hiện mình không có bạn, không có bố mẹ, không có người yêu…. Thậm chí ngay cả người có thể tin tưởng cũng không có, chỉ như thế mà thôi.
Thật ra cũng không phải là không có cơ hội, nếu như Ngũ thúc chịu nói sự thật chuyện tai nạn xe cộ nói cho anh biết…. nhưng Ngũ thúc không chịu.
Mạnh Diên Châu vừa dùng một chút thủ đoạn đùa bỡn, muốn mượn bộ này ra chút gì, nhưng thất vọng. Xem phản ứng của Ngũ thúc, tai nạn xe cộ trước của anh, chắc chắn xảy ra chút chuyện, về phần là chuyện gì, xem ra có người không hi vọng anh biết được.
Ngũ thúc nhìn anh, đột nhiên cười, “ Dáng vẻ vừa rồi của cậu…..” Ông dừng một chút,nói tùy ý như vậy, lại tùy thời suy nghĩ, giống như người, “Rất giống với bố cậu.”

Mạnh Diên Châu ngẩng đầu, “Dĩ nhiên, chúng tôi là bố con, máu mủ tình thâm.”
Ngũ thúc gật đầu, mặt mày lại khó nén đau thương.
--------------
Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm những cái ly kia, không khỏi lắc đầu một cái, anh như bây giờ có thể học được thế nhưng trở nên lạnh lẽo với việc bắt được nỗi đau của người khác.
Ánh mắt người pha rượu thỉnh thoảng hướng về phía anh, anh dùng móng tay gõ gõ cái ly gần đó dọc theo, “Nhìn cái gì vậy, còn chưa tới lấy cái ly này sao?”
Người pha rượu vẫn không nhúc nhích, mà dùng mắt ý bảo người phục vụ tới thu.
Mạnh Diên Châu vẫn như cũ nhìn chằm chằm người pha rượu kia, “Nhớ cho, cho dù làm giả, cồn độ rượu cũng không cần thấp như vậy.”
Người pha rượu hơi mím môi, nói thầm với mình khách hàng là thượng đế……
Mạnh Diên Châu cầm áo khoác lên chuẩn bị đi, vừa nhấc tầm mắt lên thì lại phát hiện người quen, vì vậy đứng yên nguyên chỗ.
-------
Hiện tại Nghê Thiên Ngữ cũng hoài nghi giờ không có người trông nom già trẻ nam nữ thì đặc biệt thích làm bà mai, nếu không một đám người kia làm sao có thể phối hợp ăn ý như vậy đẩy cô đến bên cạnh Uông Minh Húc.
Hôm nay vốn là sinh nhật của Uông Minh Húc, vì vậy gọi toàn bộ bạn học, Nghê Thiên Ngữ không được mời vào trong nơi này, lại bị những người này gọi điện thoại liên tục kêu tới đây.
Nghê Thiên Ngữ đến sau, những người này ăn ý ngồi vào bên kia, để vị trí bên cạnh Uông Minh Húc cho cô. Mà bản thân Uông Minh Húc lại như kiểu không thấy cô, chào hỏi bạn học cùng uống rượu.

Tửu lượng Uông Minh Húc cũng không tốt, Nghê Thiên Ngữ thấy anh uống không ít, mới nhỏ giọng mở miệng, “Uống ít một chút đi!”
Lần này Uống Minh Húc bỏ qua.
Anh đến gần Nghê Thiên Ngữ, “Anh không có say.”, dù cả người đầy mùi rượu, “Con mẹ nó, anh muốn hỏi em, tại sao có thể vô tình như vậy, xoay người liền xoay người rời đi, quay đầu hay liếc anh một cái đều chưa từng có.”
Nghê Thiên Ngữ cau mày một chút, trực tiếp rót ình một ly rượu uống xong, luôn có người như vậy tới hỏi cô. Thật ra thì có nguyên nhân gì, nếu đã tách ra, đơn giản là không muốn cùng bạn tiếp tục, cuối cùng vẫn muốn vướng mắc ra vẻ mình thất bại còn có thể là gì?
Tại sao? Nếu cho là lý do, ngược lại cô có thể cho ra một.
Lúc ấy đúng lúc sinh nhật Nghê Tử Nhứ, Uông Minh Húc cũng đang khéo đuổi kịp, vì vậy thường cùng nhau ăn cơm. Ngày đó cô mới biết, thì ra bố mẹ Uông Minh Húc cùng Tả Kính Đào có quan hệ, Tả Vi Linh biết Uông Minh Húc cũng nhiều năm, nói thanh mai trúc mã cũng không quá, thậm chí hai già Tả Uông cố tình lôi kéo thành một đôi.
Trên bàn cơm, Nghê Tử Nhứ cũng không biểu hiện chút nào, sau khi bữa tiệc kết thúc, Nghê Thiên ngữ đi theo Nghê Tử Nhứ vào trong sân. Nghê Tử Nhứ nhìn cô, nguyên nhân cũng không hỏi, trực tiếp mắng móc: Càng ngày càng có bản lĩnh, còn biết quyến rũ chồng chưa cưới của Vi Linh, mày thật là hạ tiện, đàn ông trên đời chết sạch rồi sao? Mày nhất định phải giành lấy người đàn ông của người khác, từ nhỏ đến lớn không kiềm chế được, bây giờ cũng không học theo gương tốt, lập tức chia tay đi, đàn ông tốt toàn bị mày chà đạp, tiện nhân……
Nghê Thiên Ngữ bị mắng đã chết lặng, “Tôi là tiện nhân, vậy bà là cái gì? Lão tiện nhân? Đại tiện nhân?”
Cái cô lấy được là một cái tát từ Nghê Tử Nhứ.
Thật ra cô cảm thấy thật không có chút đau nào, cho nên tiếp tục mang mặt khác đưa lên, “Không đánh đủ, có thể tiếp tục.”
Cái gì mà tôn nghiêm với không tôn nghiêm, tất cả đều là chó má, con mẹ nó.
Nghê Thiên Ngữ nhớ lại màn kia, nhưng cảm thấy rất khôi hài. Mà giờ phút này Uông Minh Húc cũng đang nói nhỏ bên tai cô, “Đều đã qua hơn hai năm rồi, mỗi ngày anh đều tự nói với mình là anh muốn quên em, nhưng mỗi lần như lừa mình dối người, nói cho anh biết, em làm sao có thể sống tự nhiên vô tình đến vậy.”
Lại một người nói cô vô tình.
Cô nhìn Uông Minh Húc, “Anh không phải đang còn sống sao? Vậy thì chứng minh đi, thật ra thì chúng ta đều giống nhau, người nào rời đi cũng vẫn tiếp tục sống được, chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể sống không có tình cảm với ai khác.”
Nhưng đa số người chỉ không muốn sở hữu nó, anh hi vọng mình biểu hiện có tình có nghĩa, cũng hi vọng người khác cũng thấy anh vô cùng thâm tình, như vẫn có thể để cho tình yêu của mình trở nên kinh thiên động địa vậy.
Uông Minh Húc chỉ cười, muốn rơi lệ, xem người phụ nữ này rốt cuộc lạnh băng tới mức nào, lời như vậy cũng có thể nói được.

Nghê Thiên Ngữ cảm giác mình tới nơi này hoàn toàn là một sai lầm, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tả Vi Linh từ bên kia đi tới trước mặt cô, kéo cô, “Khoan hãy đi,” Nhìn Uông Minh Húc một cái, “Bộ dạng này của anh ấy, cô đi rồi…..”
“Không phải có cô rồi sao?”
Tả Vi Linh nhìn qua tình huống này thật sự rất lúng túng, không biết mình nên nói cái gì.
Nghê Thiên Ngữ lên tiếng chào định chuẩn bị đi, Uông Minh Húc lại đứng lên, bắt được tay của cô, “Chớ đi.”
Nghê Thiên Ngữ chỉ đẩy tay anh ra, Uông Minh Húc càng dùng sức thêm. Đang giằng co thì Mạnh Diên Châu thoải mái nhàn nhã đi tới đây, nhìn về phía Nghê Thiên Ngữ, lại xem qua một chút, “Không phải vừa nói là lập tức đi ra rồi sao? Làm anh đợi lâu như vậy.”
Uông Minh Húc nhìn Mạnh Diên Châu, đột nhiên liền thả tay.
Nghê Thiên Ngữ lúc này mới cười cười, cùng mọi người chào hỏi, nhưng vẫn chưa giới thiệu thân phận của Mạnh Diên Châu.
Tả Vi Linh cũng đang ở giờ phút này, kéo Nghê Thiên Ngữ qua, muốn cùng cô nói mấy câu. Cô vốn cho là Tả Vi Linh sẽ nói đến Uông Minh Húc, nhưng Tả Vi Linh mở miệng lại hỏi, “Cô và Mạnh Diên Châu ở cùng một chỗ sao?”
Cô không đáp lời, một là khó trả lời, hai là không biết trả lời như thế nào.
“Bọn họ Mạnh gia nước sâu, cô cẩn thận một chút.” Ban đầu Tả Vi Linh định nói một tràng, cuối cùng cũng chỉ thành một câu như vậy.
Nghê Thiên Ngữ hơi kinh ngạc, đột nhiên cười, “Khó trách Nghê Tử Nhứ thích cô.”
Cô gọi mẹ cô, ở bên ngoài bình thường gọi thẳng tên trực tiếp ra. Ưu điểm của Nghê Tử Nhứ là thật lòng không nhiều, một là dung mạo của bà xinh đẹp, tiếp là ánh mắt bà không tệ.
Người tốt rồi,cuối cùng khiến người ta không cứng rắn được, “Cám ơn sự quan tâm, tôi hiểu.”
Thật ra thì rốt cuộc hiểu hay không, bản thân cô cũng không biết rõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.