Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 32: Chương 32





Hàn Tiệp đơn giản gõ xuống đơn từ chức, nói thật, cô không ngờ có ngày mình sẽ phải đánh ba từ này. Ban đầu vào Mạnh thị, cô rất tự tin, mình có thể khiến Mạnh Diên Châu rung động, biến anh lần nữa thành của mình. Giờ khắc này cảm xúc này so sánh với cảm xúc lúc đầu, cô đơn giản dùng hai từ “Chấp nhận” để đánh giá. Mấy trăm chữ đơn giản, cô lại gõ hơn 2 tiếng, tay đánh chữ, trong đầu nhớ lại những kỉ niệm đã qua. Có phải một người biết mất đi rồi, mới nhớ lại những thứ mình mất đi, nhìn mới biết đó quan trọng vô cùng, nhưng chúng ta chỉ có thể biết, cũng không giữ lại được, mà chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Cuối cùng cô gõ xong những chữ kia, để ở trên bàn rồi lại không muốn làm gì.
Trong túi cô có một bao thuốc lá của phụ nữ, lần trước ở trong siêu thị nhìn thấy, lúc ấy cô đứng ở chỗ đó tầm 10 phút, không biết do dự cái gì, nhưng cuối cùng cô lại cầm lên, 30 đồng một hộp, nghe nói hút có vị Bạc Hà nhàn nhạt.
Cô rút ra một điếu, điếu thuốc nhỏ lại dài, nhưng lại khiến cô có cảm giác tội lỗi “muốn hút”, từ từ hút vài hơi.
Trước kia mình là một người tự tin thế nào, chưa từng nghĩ trong đời sẽ có từ “Thua”, từ lúc học tiểu học đã được những nam sinh vây quanh, đương nhiên coi mình như tiên nữ giáng trần, nhưng cũng sẽ có một ngày như vậy. Cô phải thừa nhận, mình quá mềm yếu rồi, không cam lòng thành gốc của tội ác, cô không hy vọng mình mỗi ngày hướng về phía Mạnh Diên Châu liền cảm thấy không cam lòng, sau đó biến mình thành người phụ nữ xấu xa.
Vé máy bay đã mua xong, cô tính định từ chức xong sẽ đi du lịch một mình, đổi một khung cảnh mới, thay đổi tâm tình mình, có lẽ lúc trở về, cô sẽ là một Hàn Tiệp tự tin mà tràn đầy kiêu ngạo như xưa.
Cô nở nụ cười với mình, ngay sau đó đem điếu thuốc ngậm trong miệng vào thùng rác, suy nghĩ một chút, cũng ném hộp thuốc lá vào luôn.
Gửi đi thư từ chức, cô lại in thêm một bản nữa, lần này không do dự, trực tiếp để trên bàn làm việc của Mạnh Diên Châu. Cô trực tiếp đưa đơn từ chức để trước mặt anh, động tác đẹp mắt như vậy khiến cô cũng phải giật mình, giờ phút này cô không phải cấp dưới của anh, cũng không phải người tình cảm thấp kém, không kiêng dè gì, cô tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm. Thì ra là khi cô quyết định buông tha anh thì cô rốt cuộc cảm thấy mình công bằng với anh, đồng thời cũng khiến mình nhẹ nhõm đi không ít.
Mạnh Diên Châu lấy ra nhìn một chút, có chút cảm thán, lần trước người phụ nữ kia cũng làm như vậy, “Em đã nghĩ kỹ rồi?”
“Tất nhiên rồi”. Cô cười, “Công việc ở đây thật là mệt, bản thân em lại là một người nghiêm túc, mỗi ngày đi sớm về trễ, muốn thư giãn một thời gian”.
Mạnh Diên Châu chuyển bút trong tay, “Đây là mượn đơn từ chức oán trách sao?”

“Tất nhiên, em mà chưa từ chức thì sao dám, anh mở miệng trừ tiền lương của em, em đã đau lòng chết đi được.” Cô cười nói giỡn với anh, không chút nào là không bỏ. Người phụ nữ, bình thường trong tình cảm có một đường ranh giới, có người thì đường đó rất thấp, có người thì đường ranh giới rất cao, chỉ khi nào vượt qua ranh giới cuối cùng, họ mới không thể quay đầu lại nữa, dù là không tưởng tượng được trước kia bọn họ hèn mọn tới mức nào.
“Vậy xem ra anh chỉ có thể chấp nhận, nếu không thì có lỗi với em rất nhiều”.
“Em nên nói cám ơn sao?”
Mấy câu nói khách sáo, anh chúc cô sau này tìm được một công việc “ nhẹ nhõm”, cô cũng chúc anh trong công việc bách chiến bách thắng. Cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của anh, đi tới cửa thì tay đã mở cửa ra, vốn định đóng lại trong nháy mắt, nhưng lần nữa lại quay lại đối diện với Mạnh Diên Châu, “Vốn không có ý định nói cho anh biết, bây giờ cảm thấy nên nói cho anh biết, ít nhất anh có quyền biết, về phần anh nghĩ như thế nào, không liên quan tới em.” Cô lấy điện thoại ra, bên trong có một tấm hình, cô tìm ra cặp hồ sơ, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Mạnh Diên Châu.
Anh hoài nghi nhìn cô, lúc thấy tấm hình thì ấn tượng đã thay đổi.
Người trong hình chính là Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Vĩ Đình, hai người ngồi ở một quán trà, hình như đang trò chuyện với nhau cái gì.
“Em chỉ trong lúc vô tình bắt gặp, tuyệt đối không có ý theo dõi ai”. Cô nói rõ lập trường, cũng không nói hình ảnh này đại biểu cái gì, tùy tiện để Mạnh Diên Châu suy nghĩ thế nào.
Trước lúc cô chụp được hình này còn có ý định, trong lòng không ngừng suy đoán Mạnh Diên Châu nếu như biết rõ Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Vĩ Đình có quan hệ,sẽ đối xử thế nào với Nghê Thiên Ngữ, sẽ giống như mình trước kia hay Nghê Thiên Ngữ trở thành người đặc biệt đây?
Sau đó Nghê Thiên Ngữ lại từ chức, để cho cô không có cách nào xác định được đáp án chính xác, hiện tại cô lấy ra bức hình này, cũng không có chút suy nghĩ nào.
“Cám ơn.” Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, đưa điện thoại trả lại cho cô, anh tin cô, cô kiêu ngạo thế cũng không rảnh làm trò theo dõi…. Này.
Cô cười rực rỡ, không có tâm cơ gì, anh cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất của cô, không có mục đích, không có áp lực, chỉ là cười thật lòng.
Cái lúc cô đóng cửa kia, cô nghe được anh mở miệng nói, “Thật xin lỗi”.

Cô cười như cũ, mặc dù không biết vì sao anh nói 3 từ này, nhưng cô cảm thấy đây là đủ rồi, giống như khi bọn họ đang khiêu vũ trong bữa tiệc kia mà cô hỏi tới vấn đề đó, đáp án của anh là “Thật xin lỗi”. Cô đã thỏa mãn rồi, như vậy không tồi.
“Thật xin lỗi” của anh không phải vì áy náy với cô, chỉ là khẳng định tình cảm với cô, anh không thể nào đáp lại tình cảm mà cô đã từng kỳ vọng.
Nghê Thiên Ngữ nghĩ mình ở trong mắt Mạnh Vĩ Đình, nhất định là ngây thơ cùng ngu xuẩn. Bệnh tình của ông ta hình như có chút nghiêm trọng, ho khan không ngừng, đồng thời cũng không kiêng nể gì, ở trước mặt cô uống thuốc. Chờ ông uống thuốc xong, lúc này mới nói chuyện.
“Xem ra cô cũng thông minh, không trực tiếp liên lạc với cảnh sát, nếu không bây giờ cô là một thi thể rồi.”
Quán trà rất vắng vẻ, người tới đây không nhiều lắm, mặc dù nơi này cực tốt, nhưng giá tiền cực kỳ cao. Bình thường toàn là những người doanh nhân lớn tuổi tới đây, những
người tuổi khá lớn sẽ ngồi một chỗ chơi cờ, nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, ít người quấy rầy, khiến người ta tâm tình thanh tịnh.
Cho dù nơi này có thể hòa hoãn cảm xúc với hoàn cảnh, Nghê Thiên Ngữ vẫn cảm thấy ghét với Mạnh Vĩ Đình. Phần khó chịu nhất là ông ta luôn nhìn thấy điệu bộ của bạn , thậm chí cho dù bạn đã cố che giấu đi thì ông ta vẫn tự tin tìm ra được, đột nhiên làm cho người ta kháng cự, không hiểu phụ nữ yêu ông ta ở chỗ nào.
Mặc dù ông ta thật sự đoán trúng tính toán của cô.
Cô đang do dự có nên liên lạc với cảnh sát, cô nguyện ý làm nội ứng, điều tra những chuyện sau lưng của Mục gia mà không ai nhận ra được, nhưng cô lại quen biết ít, không cách nào phát đoán người nào có thể tin được, vì vậy vẫn không liên lạc. Nghe ý của Mạnh Vĩ Đình, như vậy còn cứu được mạng mình.
Đôi mắt cô tối trầm, cho dù không thích Mạnh Vĩ Đình, nhưng mạng sống của mình còn quan trọng hơn, “Ý của ông là Mục gia có cảnh sát làm nội ứng?”
Mạnh Vĩ Đình cười bí ẩn, “Nếu không thì sao có nhiều người chết oan uổng như thế mà không tra được?”
Cô thở dài một hơi, “Nói như vậy, ông bắt đầu quyết định cho tôi ở bên cạnh Mạnh Diên Châu tìm hiểu hành tung của anh ấy, hoàn toàn là lợi dụng tôi, hơn nữa không cho tôi bất cứ lợi thế nào”.

“Cô phải rõ ràng, là cô chủ động liên lạc với tôi đấy.” Mạnh Vĩ Đình cười cười.
Cô nghiêng đầu qua, không muốn nhìn khuôn mặt có mấy phần giống nhau với mặt của Mạnh Diên Châu, đáy lòng càng tức giận hơn, người này quá ghê tởm, coi mình là con hề mà đối xử.
“Ông sợ tôi ở bên cạnh Mạnh Diên Châu sẽ gây ra chuyện bất lợi cho anh ấy phải không?”. Cô xoa dịu lại cảm xúc mới mở miệng.
“Cô bỏ được sao?”. Mạnh Vĩ Đình hời họt nói ra mấy chữ.
Cô thấy buồn cười rồi, Mạnh Vĩ Đình ở trong thương trường lợi hại như vậy không phải không có lý, ông ta thật sự có thể đoán trúng tâm tư người khác, thậm chí biết rõ chỗ yếu của họ, cô mở miệng, “Ông đừng quên, ban đầu tôi không muốn anh ta.” Cho nên đừng cảm thấy cô là một người có tình cảm cao thượng.
Mạnh Vĩ Đình chỉ cười, khiến cô càng thấy ghét hơn.
“Thật ra thì không phải cô không có cơ hội làm Mục gia sụp đổ, nhưng phải xem cô làm thế nào”. Mạnh Vĩ Đình có ý sâu xa nhìn cô.
Cô ngó mặt đi chỗ khác, suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ đi thanh toán, lần này cô xin ông, sau đó cô rời đi. Ở trước mặt Mạnh Vĩ Đình, xác thực của cô càng không thể đê lên mặt bàn.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, không khỏi than thở, ngay cả bầu trời xanh cũng giống nhau nhiều vật ô uế trộn lẫn, không xanh hoàn toàn. Cô lựa chọn tiếp cận với Mục Phong, không phải cảm giác mình mạng lớn có thể chơi uyên thâm, cũng không phải cảm giác mình dũng cảm cỡ nào. Mà Mạnh Diên Châu ở bên tai cô nói: Sẽ không gạt tôi, đúng không.
Mấy từ đơn giản, lại làm cho cô muốn khóc, sẽ không lừa anh, nhưng cô từ đầu đến cuối đều đang gạt anh, cô không muốn tiếp tục nữa, vì vậy quyết định lựa chọn rời đi thật nhanh.
Lúc ở bên cạnh Mục Phong, cô nhiều lần nghĩ rằng, có nên trực tiếp giết chết Mục Phong hay không, dứt khoát cùng đến chỗ chết, cô cũng không cần sống. Mục Phong là con trai duy nhất của Mục Sâm và Hòa Uông Dư, Mục Sâm thời trẻ chơi đùa với quá nhiều phụ nữ, sau lại không có khả năng sinh đẻ, đứa con trai này chính là tất cả của bọn họ, nếu như đứa con trai này không có, Mục Sâm cùng Hòa Uông Du nhất định sẽ sống không bằng chết chứ? Cô tưởng tượng tới bức tranh đó, không khỏi thấy sảng khoái.
Nhưng nếu đây là cô dùng tính mạng để đổi lấy, như vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Có lúc cảm thấy thật bất công, người xấu có thể sống tốt như vậy, mình thì muốn trói họ lại thì hao tốn hết tất cả công sức, đúng là bất công quá mà.
Nhưng có cách nào đây?

Nghê Thiên Ngữ trở về chung cư, vừa xuống xe liền bị Tả Vi Linh cản lại. Khóe miệng Nghê Thiên Ngữ run một cái, thật ra cô không thích nhìn thấy người quen thuộc, luôn khiến cô nhớ lại quá khứ, để cho lòng cô đột nhiên đau một chút. Nhưng những người này cố tính muốn chạy vào cuộc sống của cô, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không.
Cô đi tới trước mặt Tả Vi Linh, “Cô tìm tôi?” Hi vọng không liên quan gì tới Tả Kính Đào, mặc dù cô cũng ông ấy không thân thiết nhiều, nhưng cũng không hi vọng ông gặp chuyện không may.
Tả Vi Linh gật đầu một cái, “Cô bây giờ cùng Mục Phong rất thân thiết?”
Có người nuôi dạy nên cách dùng từ cũng khác nhau, Nghê Thiên Ngữ trong lòng nghĩ chậm chọc, nêu dùng một từ lêu lổng mới thỏa đáng, “Cô tới đây chính là để hỏi tôi cái này?”
Tả Vi Linh không thích thái độ này của cô, không sao cả tới mức tận cùng, giống như người khác nói gì cô cũng không quan tâm.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, Mục Phong kia rất phức tạp, cô không cần có quan hệ với anh ta, đối với cô không có lợi.” Cô dừng một chút, “Tôi không hiểu vì sao cô tình nguyện hẹn hò với một người như Mục Phong, mà không muốn cho Uông Minh Húc một cơ hội.”
Nghê Thiên Ngữ cắn môi dưới, “Bởi vì, Uông Minh Húc là một người tốt, mà người như tôi chỉ xứng cùng với người như Mục Phong trở thành một đôi.”
Cô bỏ đi, không quan tâm Tả Vi Linh sau lưng có vẻ mặt thế nào, dứt khoát rời đi.
Tả Vi Linh đứng tại chỗ, nghe lời của cô xong sửng sốt chốc lát, Nghê Thiên Ngữ rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào mà thay đổi? Nghê Thiên Ngữ xưa không phải như vậy, mặc dù không thể là một nữ sinh khéo léo, nhưng biết đúng mực, đồng thời rất ít kháng cự lời khuyên của người khác.
Tả Vi Linh đuổi theo cô, kéo cánh tay cô, “Tại sao cô lại biến thành như vậy?”
Nghê Thiên Ngữ có chút khó nhịn, “Tôi trời sinh đã vậy rồi.”
Tả Vi Linh cũng không bỏ qua, “Chẳng lẽ là vì chuyện của dì? Có phải chuyện dì mất cùng Mục gia có liên quan phải không?”
Nghê Thiên Ngữ không mở miệng trả lời, nhưng thân thể lúc này đông cứng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.