Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 4: Chương 4





Sau khi trở về, Nghê Thiên Ngữ liền bị bệnh, có lẽ là mắc mưa nên bị cảm. Cô có chút khinh bỉ mình, trước kia mình đâu có ngã bệnh dễ dàng như thế này, càng lớn, thân thể lại càng dễ sinh bệnh.
Thân thể cô không thoải mái thì liền không muốn quan tâm tới việc khác. Tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại của cô, người biết số không nhiều lắm, lúc đầu đồng nghiệp ở bệnh viên còn gọi điện rủ cô đi dạo phố các kiểu, bây giờ, ít hơn rồi, bình thường tiếng chuông điện thoại kêu lên, hơn nửa là của Mạnh Diên Châu.
Biết là anh, cho nên không muốn nghe điện thoại.
Hơn nữa là muốn cô đi để cho anh “ cưng chiều”, hiện tại cô không có tâm tình đó, nhưng lại không thể cự tuyệt trong điện thoại, bởi vì anh bây giờ là cơm áo của cô, vì vậy làm như không nghe vậy.
Nhạc chuông là bài rất lâu rồi, cô rất thích lời bài hát, vì vậy vẫn dùng bài này làm nhạc chuông, chưa bao giờ đổi.
Nhạc chuông lại lần nữa vang lên.
Cô có chút tò mò, hôm nay Mạnh Diên Châu thế nào mà lại tốt tính như vậy, đợi lâu như vậy mà vẫn tiếp tục gọi.
Sờ qua điện thoại di động, còn bấm phím nghe.
“Nghê tiểu thư”
Số điện thoại này chính xác là của Mạnh Diên Châu, nhưng người nói không phải anh, nghe âm thanh chắc là người hầu lâu năm của Mạnh Diên Châu, nghe nói trước kia chịu ơn của ông cụ Mạnh, liền cho đi theo vị tiểu thiếu gia này, đã theo nhà này vài chục năm, đối với Mạnh Diên Châu tương đối trung thành.
Biết Mạnh Diên Châu lâu như vậy, cô cũng gặp qua Ngũ Thúc mấy lần.
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Cô vẫn nằm, không muốn động đậy.
“Tôi bây giờ đang ở nhà trọ của cô, thiếu gia để cho tôi đón cô đi một chỗ”. Ngũ Thúc chuyển đạt lời nói của Mạnh Diên Châu.

Nghê Thiên Ngữ có chút tức giận, nhưng không nói gì với Ngũ thúc, nếu như là hướng về phía Mạnh Diên Châu, cô còn có thể kiêu ngạo một chút, trì hoãn bày tỏ không muốn ra khỏi cửa, hướng về phía Ngũ thúc, cô lại không nói gì.
Tình trạng thân thể cô, đi nửa phần cũng khiến Mạnh Diên Châu buồn nôn, nhưng cô vẫn thay quần áo xuống lầu, người ta đã hạ thấp đứng ở nhà trọ của mình, không đi xuống cũng không được.
Kết quả Ngũ thúc đưa cô đi tới một nơi không phải là khách sạn, khiến cô cảm thấy mình lại tự mình suy diễn.
----------------------
Mục đích Ngũ thúc đưa cô tới đây, mà vì người trong cuộc là Mạnh Diên Châu nhưng không có. Thấy bộ dạng Ngũ thúc, cô không có ý mở miệng hỏi, đoán chừng ông cũng không biết bao giờ Mạnh Diên Châu đến.
Mạnh Diên Châu lái một chiếc xe cao cấp, phong cách khiêm tốn nhưng lại nổi bật rõ ràng, anh nhanh chóng dừng xe, sau đó từ trong xe đi ra, động tác làm liền một mạch, rất phong cách. Mấy cô nữ sinh nhỏ đứng bên kia, nhìn chằm chằm vào Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu đi tới, nhưng cũng không nói gì với cô, đi tới bên cạnh Ngũ thúc, giao phó ông làm chuyện khác, Ngũ thúc lúc này mới lái xe rời đi.
Nghê Thiên Ngữ ít khi cùng anh chung đụng, ở chung một chỗ thì làm cái chuyện đó mất hơn nửa thời gian, hai người đứng như vậy, nhìn lẫn nhau thế nhưng có vẻ lúng túng, có điểm giống bạn bè lâu rồi mới gặp nhau vậy.
Cô còn đang suy nghĩ miên man, Mạnh Diên Châu cũng đã đi tới trước mặt cô, “Đi vào”.
Nghê Thiên Ngữ cười ngọt ngào với anh, mặc dù không rõ tại sao anh cho cô tới đây, nhưng nếu anh bảo, nhất định có nguyên nhân. Rất nhiều việc không cần chủ động hỏi tại sao, chỉ cần mình xem kỹ, quan sát rõ là được.
Nghê Thiên Ngữ cũng nghe nói qua về chỗ này, nhưng chưa tới bao giờ, ngay cả chỗ này cũng là ước mơ của nhiều người. Ví dụ như nơi này bán một chai nước uống là 50, bên ngoài chỉ có ba đồng. Có người nói người bên trong này đều là kẻ ngốc, nhưng lại là kẻ ngốc có nhiều tiền hơn.
Thiết kế hành lang màu sắc trang nhã, cũng không cố ý biểu hiện xa hoa, mà có vẻ khiêm tốn, đối với trang sức hoa lệ, xác thực còn có phong cách.
Một đường đi thật lâu, vòng vo mấy vòng, Mạnh Diên Châu liền dừng bước lại.
Nghê Thiên Ngữ khéo léo đi theo phía sau anh, như là một cô gái nhỏ nhu thuận.

Đẩy cửa vào, bên trong đã có không ít người, giờ phút này tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bên này. Mạnh Diên Châu đứng bất động tại chỗ, Nghê Thiên Ngữ ăn ý đi lên trước, khoác tay Mạnh Diên Châu.
“Bọn tớ cũng tới lâu rồi, Mạnh Diên Châu, chỉ cậu tới trễ nhất, có phải xem thường những người bạn học này không?” Có người kêu la tới Mạnh Diên Châu.
Nghê Thiên Ngữ trong bụng liền hiểu rõ, xem ra là cuộc hẹn gặp bạn học rồi.
Mạnh Diên Châu đi tới, nở nụ cười, “Tớ cũng muốn đến sớm như vậy…..” Anh nhìn Nghê Thiên Ngữ, “Nhưng các cậu cũng biết, phụ nữ mà, rất thích ăn mặc đẹp rồi mới ra cửa”.
Trực tiếp ném nguyên nhân bị trễ sang cho cô, cô cảm giác mình là bia đỡ đạn rồi.
Người nam sinh kia không nói thêm gì nữa, bởi vì anh ta cũng đã được dặn dò, nhất định phải mang người thân, bây giờ người ta lại mang người thân đến, làm thế nào cố ý làm khó được.
Mạnh Diên Châu kéo tay Nghê Thiên Ngữ, đi tới một chỗ trống ngồi xuống.
Quả nhiên là phòng cao cấp, ngay cả ghế dài cũng khác nhau, co dãn, làm như vậy, sẽ không để người ngồi cảm thấy quá cứng, nhưng không quá mềm, thoải mái vừa.
Bọn họ vừa ngồi xuống, liền có người mở miệng, “Mạnh Diên Châu, nên giới thiệu một chút chứ?”
“Nghê Thiên Ngữ”. Anh nhàn nhạt nói ra cái tên, vốn định giới thiệu, có vẻ không cho người khác mặt mũi, nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi đối phương.
Câu hỏi đó khiến một nữ sinh bất mãn, rồi lại nói không ra cái gì, sắc mặt ở nơi nào đó thay đổi, nhỏ giọng nói thầm với mấy nữ sinh kia: Cũng chả có gì đặc biệt, đối với Hàn Tiệp xinh đẹp của chúng ta.
Nghê Thiên Ngữ giờ có chút hiểu biết, thì ra bọn họ đều là bạn học của Hàn Tiệp, bất bình thay cho Hàn Tiệp. khó trách các cô xem nét mặt của cô, mang theo sự giận dữ, giống như mình chính là người thứ ba vậy, trời mới biết, cô thật là oan uổng.
Đàn ông không có vĩ đại như phụ nữ, vốn không có quan hệ gì với chuyện mình tức giận, muốn kéo lại Mạnh Diên Châu với Hàn Tiệp, nhưng bây giờ người ta cũng đem bạn gái tới, làm tiếp những thứ kia thì cũng chẳng thú vị, dứt khoát đổi đề tài công việc nói với Mạnh Diên Châu, tùy tiện lấy thêm quan hệ.

Nữ sinh kia, vừa nghe thấy câu trả lời của Mạnh Diên Châu, cười cười, nhìn Nghê Thiên Ngữ,
“Trên tay cô đeo vòng trang sức thật đẹp, hình như là cái vòng số lượng có hạn trên tạp chí, là Mạnh Diên Châu mua cho nhỉ?”
Khóe miệng Nghê Thiên Ngữ khẽ nứt ra, đây là đang ám hiệu cô nhìn trúng Mạnh Diên Châu là người có tiền, cho nên mới đi theo anh. Họ đều là những người khá, liền nhìn thấy rõ bản chất, không thể không kiến người ta nể phục.
Cô cười cười, “Đúng vậy, không chỉ có chiếc vòng trên tay này, còn có khuyên tai và bộ quần áo trên người này, đều là Diên Châu mua”. Cô nói qua quay đầu nhìn Mạnh Diên Châu, “XX ra style mới, em rất thích, anh mua cho em đi!”
Lộ liễu như vậy.
Mạnh Diên Châu nhẹ nhàng cười một tiếng, “Được”
Sắc mặt mấy nữ sinh kia thay đổi, vốn muốn nhờ vào đó mà khích bác, hình như người ta không coi là quan trọng lắm.
Mà Nghê Thiên Ngữ rõ ràng nhìn thấy, khi Mạnh Diên Châu nói ra cái chữ “Được” thì Hàn Tiệp ngồi ở bên kia run một cái, sau đó mắt liền nhìn tới đây.
------------------------
Nghê Thiên Ngữ nhìn Hàn Tiệp, không thể không thừa nhận, chính xác là một mỹ nữ khó gặp, góc nào cũng đẹp. Hơn nữa Hàn Tiệp càng ngày càng xinh đẹp hơn, biết cái gì thích hợp với mình, sắc mặt của cô phối hợp với trên người, tất cả đều tô đậm khí chất tao nhã của cô, nữ sinh ngồi bên cạnh cô tương đối xui xẻo, chỉ có thể làm nền cho cô.
Cô nghĩ tới mình cần có thân phận, phải là nữ phụ tồn tại giữa quan hệ của Nam nữ chính. Vai nam chính cùng nữ chinh vì hiểu lầm mà tách ra, vì vậy nam chính tùy tiện tìm nữ phụ, trong lúc này, vai nam chính cố tình mang theo nữ phụ xuất hiện tại nơi của nữ chính, để cho nữ chính ghen, bởi vì người trong lòng nam chính là nữ chính.
Tác dụng của nữ phụ chính là chất xúc giác cho nam chính và nữ chính, để cho bọn họ sớm nhận ra tình yêu trong lòng mình, bỏ đi hiểu lầm lúc đầu, sau đó người yêu nhau sẽ về với nhau.
Vừa nghĩ như vậy, Nghê Thiên Ngữ cảm nhận sự xuất hiện của mình rất có ý nghĩa, tựa như Lục Diệp vậy, chỉ vì thôn bày hoa hồng mà xuất hiện, nhưng lại vĩ đại không thể thiếu ( Cái này hình như nói về bộ phim nào đó nhưng tớ không biết rõ lắm ==).
Cô cười, híp mắt lại.
Mạnh Diên Châu lấy một ly nước đưa vào trong tay cô, lại gần nói nhỏ, “Cô nhất định phải biểu hiện mình ngu như vậy à?”
Nghê Thiên Ngữ không tức giận, cười, “Tôi đây là nghĩ vì anh, anh đã đủ ưu tú, tìm thêm bạn gái ưu tú, đó không phải khiến người ta ghen tị sao? Bọn họ xem anh tìm tôi như vậy, trong lòng cảm thấy cân bằng. Anh chưa bao giờ nghe sự kiện bạn học tương tàn sao, tôi đây chỉ vì sinh mạng của anh mà suy nghĩ……”

Đôi môi Mạnh Diên Châu hơi kéo, “Tiếp tục giữ vững phẩm chất vĩ đại này đi”.
Nghê Thiên Ngữ vốn định tiếp tục cười, ánh mắt khiến cô nháy mắt cứng đờ, bên kia ánh mắt của Hàn Tiệp không mang theo tia cảm tình nào quét tới.
Hàn Tiệp từng bước đi tới, mắt chỉ thấy Mạnh Diên Châu, tất cả đều là bối cảnh trong mắt cô ta, bao gồm cô Mạnh Thiên Ngữ.
Hàn Tiệp đi tới bên cạnh Mạnh Diên Châu, “Lâu rồi không có cơ hội gặp mặt, khó được gặp, muốn cùng anh nói chuyện một chút”.
Mặt Mạnh Diên Châu không sao cả, “Được”.
Hàn Tiệp theo dõi mặt của anh, “Ý của em là, chúng ta nói chuyện một mình”.
Nét mặt của Mạnh Diên Châu cuối cùng thay đổi, ánh mắt phúc tạp nhìn Hàn Tiệp.
----------
Mạnh Diên Châu đi theo Hàn Tiệp ra ngoài, mà trong phòng đó, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Nghê Thiên Ngữ.
Cô cũng không sao cả, cũng rất khâm phục dũng khí của Hàn Tiệp, hoặc là nói cô ta tự tin.
Hàn Tiệp cho rằng Mạnh Diên Châu sẽ không cự tuyệt, bởi vì Mạnh Diên Châu cùng với cô ta nhiều năm như vậy, tuyệt đối vẫn còn tình cảm, dựa vào tình cảm này, Mạnh Diên Châu cũng sẽ không để một cô gái như vậy mất mặt.
Nếu Hàn Tiệp không mất thể diện, như vậy mất thể diện thì chỉ có Nghê Thiên Ngữ thôi.
Đồng thời, đây cũng là Hàn Tiệp cũng ra oai với cô, đừng tưởng rằng ngồi chung một chỗ với Mạnh Diên Châu, thì anh là của cô, có Hàn Tiệp ở đây, không tới phiền người khác xen vào.
Ngoại trừ việc ở trên, Hàn Tiệp diễn xuất đồng nhất, vừa cho chính cô ta tạo điều kiện cơ hội một mình với Mạnh Diên Châu, đồng thời cũng nhận định Mạnh Diên Châu vẫn còn tình cảm với cô ta, khác là cho Nghê Thiên Ngữ một loại ám hiệu khác, trong lòng Mạnh Diên Châu chỉ có một mình Hàn Tiệp, người ta phải chấp nhận hoặc chỉ là thế thân thôi.
Nghê Thiên Ngữ lắc thức uống trong tay, người đàn ông này thật phức tạp, chết còn tốt hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.