Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 316: Đúng Là Hơn Cả Thần





Chỉ mới là đệ tử của Kim Cương mà đã đánh ngang tay với đàn em của Hổ Vằn và Năm Sẹo, thậm chí còn ép Hồ vằn không thể không tự mình ra trận.
Sau đó thì sao?" Bạch Tố Y lo lắng hỏi.
"Chủ tịch Bạch Y, chỗ quan trọng nhất đến rồi đây!
Người đồng nghiệp nam kia rất khéo ăn khéo nói, bây giờ đang kể nước bọt văng tứ tung:
"Ngay lúc Hổ Vằn định ra tay, có một vị người xem thần bí, xuất hiện! Theo lời của Thiết Diện Thương Lang thì vị người xem thần bí này chính là thủ phạm phá quán Chó Sói!"
Xôn xao...
Vừa nói dứt lời, mặt Bạch Tố Y lập tức thay đổi.
Thủ phạm phá hủy quán Chó Sói, vậy không phải là Hổ Vằn và Năm Sẹo sao?
Không lẽ còn có người khác nữa.

Lúc này, trong đầu Bạch Tố Y không tự chủ được mà nhớ đến gương mặt của Lâm Thiệu Huy, chuyện này làm cho trái tim của cô đập thình thịch thình thịch.

không ngưng.
"Cái người xem thần bí kia có từng xuất hiện sao? Người đó, người đó là ai?"
Bạch Tố Y túa mồ hôi lạnh.
Cô sợ người đó là Lâm Thiệu Huy, nếu như thế thì không xong rồi.
"Không hề xuất hiện!”
Thư ký Hồng Vân lắc đầu, rồi sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên ánh sáng sùng bái, tiếp tục nói:

"Nhưng mà vị người xem thần bí kia đã ra tay!"
"Vào lúc đệ tử thứ tư của Kim Cương, tên là Lý Hùng trở nên kiêu ngạo nhất, người xem thần bí đã dùng một hạt đào bắn thủng người anh ta!"
"Mà ngay lúc nãy, đệ tử thứ ba của Kim Cương đã ra mặt khiêu khích, cũng bị người xem thần bí kia dùng mấy cái hạt nhỏ bắn thủng hai bàn tay, bị phế hoàn toàn!"
Đùng!
Vừa mới nói xong những lời này, hai mắt Bạch Tổ Y lại sắp sửa rớt xuống.

Cô, cô mới nghe thấy cái gì đó?
Hạt đào, hạt nho?
Phế hai cao thủ?
Cái này, sao có thể
"Chủ tịch Tố Y, là thật đó! Lúc nãy chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, thậm chí thiếu chút nữa đã dọa mấy người bên Hải Dương sợ đái trong quần luôn!" Người đồng nghiệp nam kia vừa nói vừa quay qua nhìn video.
Mà khi anh nhìn lại, lại có một người đàn ông vèo một cái đã nhảy lên đài thi đấu, thay đổi cho đệ tử thứ ba Lôi Bạo bị thương rồi, lập tức mừng như điên:
"Chủ tịch Tố Y nhìn kia, đệ tử thứ hai của Kim
Cương Quỷ Cước - Trịnh Thiên Tuấn, lên sân khấu!"
Cái gì!
Nghe anh nói thế, Bạch Tố Y và nhóm Hồng Vân rối rít nhìn về phía video.
Lập tức nhìn thấy.
Lôi Bạo bị thương lúc nãy đã chữa trị xong.
Bên phía Hải Dương, sắc mặt mọi người đều vô cùng âm u, có một số ít người còn có chút sợ hãi mà nghĩ lại mà sợ.

Thậm chí, Bạch Tố Y còn nhìn thấy vài người quen trong màn ảnh video.
Đoạn Thuần!
Tề Tư Viễn!
Bạch Tố Y không ngờ rằng hai tên cậu ấm lúc trước từng bị Lâm Thiệu Huy đánh một trận no đòn lại cũng xuất hiện ở hiện trường xem thi đấu.
Ngay lúc Bạch Tố Y còn đang ngơ ngẩn.
Bên trong video, Quỷ Cước – Trịnh Thiên Tuấn đã nói.
"Thủ đoạn của anh đúng là tàn nhẫn thật, lại dám phế hết ba vị sư đệ của tôi!"
"Nếu đã như thế, vậy xin để nhị sư huynh là tôi
đến thỉnh giáo!"
Trịnh Thiên Tuấn nói xong.
Bốp!
Anh đột nhiên duỗi chân, rồi sau đó giống như một tia chớp, bay lên đá vài phát về phía trước.
Nhanh!
Trịnh Thiên Tuấn không hổ danh là Quỷ Cước, trong lúc anh ta đá, nhanh giống hệt như tia chớp.
Đặc biệt là bàn chân kia hình như còn ẩn chứa sức lực cực kỳ mạnh mẽ, phát ra tiếng vù vù rất lớn.

Nhưng đúng lúc này.
Giọng nói lạnh nhạt kia lại vang lên lần nữa:
“Ồ? Công phu trên chân cũng không tệ đó! Chỉ tiếc lúc giữa những lúc anh giơ chân lên có hơi chậm! Sợ là không đón được một trái ớt nữa!"
Cái gì!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy vang lên rồi, lập tức làm bầu không khí trong viện hí kịch đột nhiên hơi lặng xuống.
Đặc biệt là khi giọng nói này rơi vào tai bt, cơ thể của cô run lên, gần như không thể tin nổi những gì cô nghe được.
Giọng nói này, hình như là...!Lâm Thiệu Huy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.