Mãnh Long Thiên Y

Chương 230: Sao mà hắn ta chấp nhận được điều này?



Tông Hải trợn to hai mắt, nhìn với ánh mắt không thể tin nổi!

Nhớ trước kia, vì để hàng phục cây Hồng Anh thương này, không biết tốn bao nhiêu công sức! Tuy rằng có thể miễn cưỡng tiến vào trạng thái có chân khí nhưng vẫn luôn không thể tấn thăng cảnh giới, ngay cả chút chân khí ít đến đáng thương trong đan điền cũng không hề vững chắc chút nào, chỉ có thể dựa vào đan dược để tấn thăng.

Nhưng bảo bối mà mình tốn rất nhiều công sức mới có thể luyện ra được lại dễ dàng rơi vào tay người khác như vậy sao?

Sao mà hắn ta chấp nhận được điều này?

Chuyến này vốn là để tới đoạt la bảo vật Tư Nam, nhưng không ngờ lại đánh mất luôn cả binh khí của mình!

"Nhãi ranh lừa gạt ông, phải chết!”

Hắn ta đột nhiên bay lên không, vỗ một chưởng xuống, không ngờ Lý Cảnh Thiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cầm trường thương kia chỉ lên không trung một cái, một lưồng ánh sáng trắng từ mũi thương bắn ra ngoài, lao thẳng tới trái tim Tông Hải!

Phụt!

Màu đỏ lóe ra, máu chảy thành sông!

Tông Hải, chết!

Tất cả mọi người bị hình ảnh trước mắt dọa sợi

Dao Môn Giang Nam khí thế hừng hực chạy tới đoạt đồ, cuối cùng không ngờ lại rơi vào kết cục bị chính ngọn thương của mình giết chết!

Lý Cảnh Thiên thu thương lại, mũi thương vẫn còn đọng máu của Tông Hải! Tiếp theo, hắn giống như Diêm vương vừa bước ra khỏi núi xác, gằn giọng nói:

"Vừa nấy bị Dao Môn Giang Nam đánh? Hiện tại bản tôn chủ lệnh cho các người, tất cả đều đánh lại cho tal”

Người của ba môn phái sửng sốt! Ngay sau đó họ phấn chấn nói: “Vâng! Cẩn tuân hiệu lệnh của tôn chủ!”

Người của Dao Môn Giang Nam không chạy trốn được, chỉ có thể bị động chịu đòn. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ sàn đấm bốc!

Mọi người ở đây chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng!

Vừa nãy bọn họ còn đang lo lắng thay Lý Cảnh Thiên, không biết anh có thể ngồi vững ở vị trí tôn chủ thế giới ngầm này không, hiện tại xem ra cũng chẳng cần lắm.

Chỉ cần đánh một trận thế này đã không còn ai dám nghỉ ngờ thực lực của Lý Cảnh Thiên nữa, càng không có ai sẽ không phục khi anh lên ngồi ở vị trí tôn chủ này!

Vừa có năng lực vừa bao che khuyết điểm, lão đại như thế có ai không muốn theo?

Thấy người của Dao Môn đã hấp hối, cuối cùng mọi người cũng dừng tay.

Lý Cảnh Thiên nói với bọn họ: “Quay lại báo cho chủ nhân của các người một tin! Mạng của Tông Hải ta lấy, thi thể các người tự mang đi! Làm bằng hữu chúng †a rất hoan nghênh. Nhưng nếu là kẻ địch... Người tới, chết!”

Một chữ “chết” này dường như đập mạnh vào lòng mọi người!

Bọn họ gần như đã quên, một ngày trước đó, thanh niên này chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng.

Người của Dao Môn chạy tứ tán, khán giả xem trò vui cũng đã lặng lẽ rời khỏi hiện trường từ lâu.

Chuyện xảy ra hôm nay quả thực quá chấn động, vốn tưởng rằng chỉ là một cuộc thi quyền anh mà thôi, không ngờ rằng lại chứng kiến nhiều cảnh tanh máu đến thết

Xứng với giá vé!

"Tôn chủ!”

Quan Lỗi vẻ mặt hưng phấn, không ngờ rằng sư phụ mình còn lợi hại như vậy!

Nhưng anh ta cũng lo lắng cho sư phụ.

Trận chiến này hoàn toàn chọc giận thế giới ngầm ở Giang Nam, sợ rằng sau này sẽ còn nhiều trận chiến ác liệt!

"Ba môn phái ở thành phố Bạch yên lặng nghe hiệu lệnh của tôn chủ!”

Lý Cảnh Thiên chắp hai tay sau lưng đứng trước mặt mọi người, giọng nói vang vọng!

"Từ nay về sau ở thành phố Bạch không còn ba môn phái nữa! Thống nhất về một nơi là Chấn Thiên Môn! Do Quan Lỗi xử lý tất cả mọi việc!”

"Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.