Hai người nhìn nhau, một người thì nhìn với ánh mắt phẫn nộ, còn một người thì đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Khoảnh khắc này, hai người đều không thể nhìn thấu nỗi buồn dưới vẻ ngoài tức giận hay lạnh nhạt của người còn lại.
Đời này, Ân Thời Tu chưa từng làm nhiều chuyện vì ai như vậy bao giờ, thật lòng thật tâm đối xử với một người, bất chấp hậu quả, bất chấp việc phải trả giá đắt, chỉ vì muốn chiếm trọn trái tim của người ta.
Nhưng vào giây phút Tô Tiểu Manh lôi bản hợp đồng từ dưới gối ra, muốn anh thực hiện điều khoản ghi trên hợp đồng, khoảnh khắc đó, cơ thể anh như bị đưa vào hầm băng.
Anh vốn tưởng rằng mình đã đạt được mục đích, anh vốn tưởng rằng thứ anh đã đạt được thứ anh muốn!
Anh vốn tưởng rằng… Cô cũng giống như anh, đã đốt bản hợp đồng đó thành một đống tro tàn từ lâu.
Hóa ra, tất cả chỉ là anh suy nghĩ nhiều.
Một Ân Thởi Tu trước nay luôn biết kiểm soát tất thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng có ngày anh cảm nhận được mùi vị mất khống chế mà Tô Tiểu Manh mang lại.
Nó áp lực đến độ khiến người ta chỉ muốn phá hủy tất thảy.
Mà giờ phút này, Tô Tiểu Manh thì sao?
Suy nghĩ của cô vốn rất đơn giản, hai con đường cùng một nhánh, suýt chút nữa cô đã chui đầu vào ngõ cụt không chút do dự.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra từ khi quen biết Ân thời Tu tới giờ, đủ thứ chuyện, hóa ra là người đàn ông này giăng bẫy cô!
Những cái bẫy lần lượt nối tiếp nhau, bên cạnh mỗi cái bẫy đều đặt một củ cà rốt, cô chạy lại gặm củ cà rốt ấy, liền rớt vào cái hố!
Tiếp theo còn có bao nhiêu cái bẫy nữa đây?
Từ lúc bắt đầu người đàn ông này đã tính kế cô… Mục đích khiến anh tính kế cô là gì?
Rốt cuộc thì anh muốn gì ở cô?
Tô Tiểu Manh ngây ngốc.
Giờ phút này, Ân Thời Tu đứng khá gần cô, vẻ mặt anh lúc này hệt một kẻ sắm vai ác!
Cô cũng không biết, hóa ra Ân Thời Tu nổi giận lại khiến người ta sởn tóc gáy như vậy, đến nỗi một người lúc nào cũng lạc quan yêu đời như cô cũng không thể nào nghĩ theo hướng tốt, nghĩ theo hướng tích cực.
Khoảnh khắc ấy, những từ ngữ xâm nhập vào bộ não cô là… Tù nhân, biến thái, tra tấn, nhà chứa v…v…
Cũng may là hiện giờ Ân Thời Tu chỉ thấy tức giận với sự vô tâm của Tô Tiểu Manh, nếu mà những suy nghĩ của cô lúc này lướt qua trán cô như phụ đề chạy…
Ân Thời Tu không bóp chết cô, thì anh cũng tức đến hộc máu chết.
Đúng lúc này, ngoài cửa có động tĩnh, bố Tô và mẹ Tô đã quay về.
Tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu Ân, Manh Manh, hai đứa ngủ chưa vậy?”
Ân Thời Tu mím môi, mở miệng đáp: “Dạ vẫn chưa…”
“Bố mẹ mua đồ ăn khuya về này, có muốn ăn không?”
Trong tay bố Tô xách một túi kem bông tuyết được đóng gói cẩn thận bằng túi chườm nước đá, khuôn mặt tươi như hoa, ông biết con gái thích ăn món này.
Ân Thời Tu nhìn Tô Tiểu Manh, có trời mới biết anh đã hít một hơi nặng nề thế nào mới có thể khiến tâm trạng mình bình phục trong thời gian ngắn nhất.
“Đi ra ngoài ăn đi.”
Dứt lời, anh kéo cánh tủ quần áo, lấy chiếc áo thun tròng lên đầu.
Tô Tiểu Manh bước xuống giường, xỏ dép lê, như thể là muốn chuồn ra khỏi phòng, hành động hệt một kẻ chạy trốn.
Mặc dù Ân Thời Tu không muốn để ý đến, nhưng lại nhìn trọn vẹn động tác rời khỏi phòng của cô, những đường gân xanh trên trán nổi lên.
Tô Tiểu Manh ngồi xuống sô pha, mẹ Tô đang thay tã cho Huy Hoàng.
Mặc dù trong hộp có túi chườm đá, nhưng kem vẫn tan ra đôi chút.
“Con ăn ít thôi, ăn mấy miếng cho đỡ thèm là được rồi, đừng có tham. Nếu không phải bố con sống chết vẫn ôm bằng được cái quầy hàng, lôi kéo thế nào cũng không chịu đi thì…”
Mẹ Tô nói được nửa chừng thì dừng lại, bà thật sự không muốn nhắc tới chút nào.
Tô Tiểu Manh nhìn về phía bố Tô, nhe răng cười với ông: “Cảm ơn bố.”
Mẹ Tô trợn trắng mắt liếc cô một cái.
Trong thời gian ở cữ phải tránh ăn đồ sống và đồ lạnh, mặc dù thời gian của Tiểu Manh cũng sắp hết rồi, nhưng không ăn vẫn là tốt nhất.
Nhưng hiện giờ thời tiết khá nóng.
“Không sao hết, con cho vào trong miệng, để nó nóng rồi mới nuốt!”
Dứt lời, Tô Tiểu Manh xúc một muỗng kem lớn bỏ vào miệng, che miệng thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Mẹ Tô thật sự không thể chịu được cái nết này của cô, nếu sau này Song Song và Huy Hoàng giống cô…
Đương nhiên được ăn kem cô rất vui, nhưng ngoài mặt Tô Tiểu Manh tỏ ra vui vẻ vậy là vì không muốn để bố mẹ lo lắng, chứ thực chất trong lòng cô đang rỉ nước mắt…
“Bé Hoàng ngủ rồi sao?”
Bố Tô nghiêng người âu yếm nhìn cậu bé đang nằm ngửa trên sô pha, tay chân vô thức đung đưa, mắt nhắm nghiền để lộ hàng lông mi dài rậm xinh đẹp, cười không thấy mặt trời.
“Cháu ngoại ông lớn lên sẽ tốt bụng lắm đây!”
“Suỵt, nhỏ giọng lại đi.”
Mẹ Tô lên tiếng nhắc nhở.
Tô Tiểu Manh nhìn Huy Hoàng, có hơi thất thần…
Nếu nói trong vòng một tháng, nhìn ra được tính cách gì nổi bật ở đứa trẻ này, thì chính là quá quyết đoán.
Nhưng Tô Tiểu Manh mơ hồ cảm giác được, Huy Hoàng giống Ân Thời Tu hơn.
Cũng vào tiệc đầy tháng, cả Đan Minh Lãng và Ân Mộng đều ôm hai đứa bé chơi đùa, Song Song càng đùa càng vui vẻ, cô bé ấy giống như càng có nhiều người càng thấy hưng phấn.
Còn Huy Hoàng… Khuôn mặt nhỏ đó, dù đôi mắt to tròn tương tự Song Song, nhưng lại toát lên vẻ “Không cho phép người lạ động vào”.
Khi mọi người vây quanh, cậu bé dường như không có tinh thần gì mấy, nhưng đếu khi mọi người đi rồi, trong khi Song Song nghịch nhiều nên mệt, thì cậu bé lại có vẻ phấn chấn hơn nhiều, đặc biệt là khi bố Tô và mẹ Tô bế cậu bé, thì lại chẳng còn vẻ lạnh nhạt đó nữa?
Sau khi ăn tráng miệng xong, mẹ Tô giao Huy Hoàng lại cho cô, bà nói: “Cũng không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Mẹ…”
Tô Tiểu Manh chần chờ.
“Sao?”
“Con… Đêm nay con ngủ cùng mẹ được không?”
“…”
Mẹ Tô hơi sửng sốt, sự chú ý của bố Tô vốn đang dồn vào Huy Hoàng bỗng chuyển sang Tô Tiểu Manh.
Biểu cảm đó… Như thể sắp làm thịt cô…
Nhìn đến mức khiến Tô Tiểu Manh xấu hổ.
“Con với Thời Tu xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hả?”
Bố Tô nghe mẹ Tô hỏi như vậy, ông trừng lớn hai mắt.
Tô Tiểu Manh hắng giọng, cô liếm môi dưới, trả lời: “Không có gì cả…”
Trước đó mẹ Tô vẫn luôn cảm thấy con gái mình có gì đó không ổn, cho nên khi nhìn thấy cô như vậy, bà nhạy cảm nhận ra ngay.
Bà không hỏi thêm gì nữa, lập tức đứng dậy đi vào trong tìm Ân Thời Tu, Tô Tiểu Manh vội kéo mẹ Tô lại, vẻ mặt có hơi khó xử…
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Nhất thời, Tô Tiểu Manh cũng không biết nên nói với mẹ thế nào.
Nếu thú nhận nguyên văn từ đầu đến cuối với bố mẹ, nói không thiếu một chữ nào thì, cô đoán chắc đêm nay khỏi cần ngủ.
Không chỉ không cần ngủ không thôi, e là sẽ phát động một trận chiến thế kỷ cũng nên!
Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, chớp mắt nhìn về phía mẹ, nhỏ giọng thì thầm: “Chú ấy… chú ấy muốn ngủ với con…”
“…”
“Khụ khụ…”
Bố Tô vội hắng giọng, khó xử quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Nhất thời, mẹ Tô cũng không biết nên nói cái gì…
Không khí ngượng ngùng trôi qua, mẹ Tô mở miệng nói: “Vậy thì để bố con ngủ với con rể…”
Tô Tiểu Manh vội gật đầu.
Bố Tô vội che ngực bảo vệ bản thân, giật mình nhìn mẹ Tô: “Bà không yên tâm để con gái bà đi, để tôi đi bà yên tâm sao?”
Mẹ Tô lấy gối đầu, đập thẳng vào đầu ông, tạo ra tiếng “Bốp” vang dội.
“Một con người hơn bốn mươi tuổi rồi, ông có thể đứng đắn chút được không?”
Bố Tô xoa xoa đầu, như thể cái đánh vừa rồi khiến ông bị sảng, khờ khạo nói: “Đùa thôi đùa thôi…”
Tô Tiểu Manh ngồi bên cạnh chỉ biết vò đầu bứt tóc, bế Huy Hoàng chuẩn bị đi về phòng ngủ với mẹ Tô, đúng lúc này thì Ân Thời Tu ra ngoài…
Anh muốn uống nước, nhưng vừa xuống đã cảm nhận được ánh mắt bố Tô và mẹ Tô khi nhìn anh có gì đó hơi lạ.
“Có chuyện gì vậy ạ…”
Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ Tô Tiểu Manh đã nói tất cả mọi chuyện, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì, nếu đã nói hết thật, với tính cách của mẹ Tô, bà sẽ không bình tĩnh như vậy.
Hơn nữa… Trong ánh mắt này không có sự phẫn nộ, mà hình như… Có chút kỳ quái…
“Ồ, đêm nay Tiểu Manh ngủ với mẹ, để bố ngủ với con, vậy được chứ?”
“…”
Ân Thời Tu nhìn về phía Tô Tiểu Manh, Tô Tiểu Manh vội cúi đầu, không dám nhìn anh.
Mẹ Tô bắt gặp ánh mắt này của Ân Thời Tu, bà nhỏ giọng nói với anh: “Mặc dù nói con là một người đàn ông thực thụ, nhưng… Tiểu Manh vừa mới sinh con chưa được bao lâu, có một số chuyện không nên vội… Như vậy sẽ không tốt cho cơ thể Tiểu Manh…”
Sau khi nói mấy lời nghiêm túc thấm thía này, bà lập tức đi vào phòng ngủ với Tiểu Manh.
Để lại Ân Thời Tu ngồi đó với vẻ mặt ngu ngơ không hiểu gì và một Tô Thành Tể bị bỏ lại bên ngoài nhìn anh với vẻ “Bố hiểu con”.
Ân Thời Tu cảm thấy anh có thể sẽ bị Tô Tiểu Manh chọc cho tức chết!
Tối hôm đó, Tô Thành Tể và Ân Thời Tu nằm trên cùng một chiếc giường, Tô Thành Tể là một người nói nhiều, ông thì thầm nói không ít chuyện về lúc mới sinh Tiểu Manh cho Ân Thời Tu nghe.
Ân Thời Tu nghe xong, cảm xúc trong lòng lẫn lộn lung tung.
Sau đó, bố Tô từ từ đi vào giấc ngủ, Ân Thời Tu thì trằn trọc mãi không vào giấc được, cảm thấy bí bách bực bội vô cùng.
Bố Tô đã ngủ say, Ân Thời Tu ra ngoài nghe điện thoại, sau đó, khi anh quay lại, bố Tô đã nửa tỉnh nửa mê.
Vì thế, rõ ràng ông cảm giác được Ân Thời Tu bị “bức bối”.
Bố Tô cũng là một người đàn ông, đương nhiêu ông hiểu trong lúc vợ mang thai, không thể không kìm nén, nhưng sau khi vợ sinh xong thì vẫn phải kìm nén và bất lực chịu đựng.
Nhưng…
Giờ ông nằm cạnh một người đàn ông còn cường tráng, sinh lực dồi dào hơn cả ông, không hiểu sao lại cảm thấy khiếp sợ…
Tô Thành Tể đang nghĩ thầm, đương nhiên Ân Thời Tu không ý thức được, nằm một lúc lâu vẫn không thể vào giấc.
Khoảng hai giờ sáng, Ân Thời Tu bị cảm giác mệt mỏi đè nặng, không thể không nhắm mắt, Tô Thành Tể bất ngờ xoay người một cái, tay chân gác lên người anh.
Lúc ấy, cơ thể Ân Thời Tu bỗng chốc cứng đờ hơn cả đá, mấy con sâu ngủ bỗng chạy mất!
Sau đó… Một đêm không ngủ đến rạng sáng.
Chỉ một câu kết luận, lúc này mới biết tư thế ngủ của Tô Tiểu Manh là thừa hưởng từ ai.
…
Đêm này, Tô Tiểu Manh cũng ngủ không ngon.
Một là hai đứa nhỏ kêu gào ầm ĩ, dỗ thế nào cũng không nổi, và hai là… Lòng không yên bình.
Dường như toàn bộ tâm tư cô đều đặt hết vào Ân Thời Tu, không thể hiểu rốt cuộc Ân Thời Tu là kiểu người thế nào…
Điều này khiến cô thực sự bất lực.
Cô đã dậy từ sớm, nhưng vẫn chưa chịu rời giường, mẹ Tô dậy sớm, đi làm bữa sáng.
Tô Tiểu Manh buồn chán nằm trong phòng ngủ, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng vali lăn trên mặt đất.
Lỗ tai cô bỗng dựng đứng, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện giữa mẹ Tô và Ân Thời Tô từ phòng khách truyền đến, đứt quãng…
Chỉ có mấy từ “Quay về Bắc Kinh” là quanh quẩn bên tai không chịu rời.
Trái tim như chìm xuống đáy cốc.
Ân Thời Tu ra khỏi cửa, nghĩ nghĩ gì đó lại quay người nói với mẹ Tô: “Thực ra… Tối qua con và Tiểu Manh cãi nhau.”
“…”
Mẹ Tô hơi sửng sốt, sau đó biểu cảm “Quả nhiên là vậy” lộ rõ trên khuôn mặt bà.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, hôm nay con về Bắc Kinh là vì có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Nếu Tiểu Manh giận rồi nói gì đó, con cũng nhận, nhưng…”
“Được rồi, mẹ hiểu ý của con, con đi đi.”
Ân Thời Tu hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Tô Tiểu Manh đứng sát vào cửa, cô nghe thấy tiếng đóng cửa ở hành lang, trái tim cô như rơi xuống vực sâu.
Cái này… Có nghĩa là gì…
Mẹ Tô nói với Tô Tiểu Manh anh về Bắc Kinh để xử lý việc.
Nhưng Tô Tiểu Manh lại cảm thấy, anh không đi làm việc… Mà là đi luôn.
Mà chuyến công tác lần này cũng là chuyến đi dài nhất của Ân Thời Tu…
Mẹ Tô vốn định tranh thủ lúc nào đấy nói chuyện tâm sự với Tô Tiểu Manh, nhưng cuối cùng lại nghĩ đây là chuyện riêng giữa hai vợ chồng con gái.
Bà cũng không muốn can thiệp quá sâu.
Nhất là lúc đầu Tô Tiểu Manh cũng không có biểu hiện quá mệt mỏi.
Chỉ là càng về sau, nhóc con này dường như không chịu nổi cảm xúc đè nặng trong lòng.
Nó từ từ hiện rõ lên mặt cô.
Chiều hôm nay, mẹ Tô về nhà sớm, nhìn thấy hai mắt con gái hồng hồng, hình như là vừa mới khóc.
Bà biết vấn đề có thể khá nghiêm trọng.
Ân Thời Tu đã đi được hai tuần…
Ngay từ đầu Tô Tiểu Manh đã thấy bồn chồn không yên, anh đi rồi lòng cô lại càng rối hơn, không biết rốt cuộc mục đích anh kết hôn với cô là gì…
Nhưng sau đó, cô lại nghĩ vấn đề không nằm ở đó, mà là… Có phải anh thật sự không cần cô nữa.
Nếu thật sự là anh không cần cô…
“Hai đứa giận dỗi nhau đến tận hôm nay chưa lành đấy à?”
Tô Tiểu Manh cúi đầu, ngoắc ngoắc ngón tay mình.
“Vợ chồng là vậy, dù thế nào cũng phải có cãi vã, đây cũng là chuyện bình thường thôi.”
Dù nói là vậy, nhưng khi cãi vã, rất ít người có thể hành xử lý trí.
“Thời Tu nói hai ngày nữa sẽ quay về.”
Mẹ Tô nói.
Tô Tiểu Manh định nói anh đang cố lừa bà, nhưng không thể mở miệng nói ra lời đó.
Trong suốt hai tuần qua, Ân Thời Tu thậm chí còn không thèm gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có.
Sang đến tuần thứ ba, Ân Mộng gọi điện nhắc cô hôm nay là sinh nhật Ân Thời Tu.
Tô Tiểu Manh quay cuồng lăn lộn trên giường suốt vài tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho anh với trạng thái lo sợ bất an.
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô lại cảm thấy mình đúng là điên rồi, nhưng nếu không gửi, cô lại thấy lòng không được thoải mái…
Nhưng mà… Anh không trả lời.
Tô Tiểu Manh thực sự ý thức được, tình yêu giữa cô và anh có lẽ đã đi đến hồi cuối.
Mà hiện tại, dường như cô đã nhìn thấy điểm dừng của nó.
Điều duy nhất khiến cô mê man ngờ vực chính là, câu nói “Ly hôn, đừng có mơ” đó của anh, rốt cuộc là có ý gì.
Cuối cùng hôm nay, cô cũng biết.
Vì sao anh không muốn ly hôn.
Cô gọi điện cho Ân Mộng, thú thực cô chỉ định hỏi thăm chút, xem Ân Thời Tu có thực sự có việc cần xử lý ở Bắc Kinh không…
Nhưng về sau không biết nói kiểu gì, cô lại chuyển chủ đề sang chuyện quy định của nhà họ Ân…
Ân Mộng không biết chuyện hợp đồng giữa họ, nhưng những quy định của nhà họ Ân thì cô ấy nhớ rất kỹ.
“Vợ chồng phải chung sống hòa thuận, nhà họ Ân không cho phép ly hôn, đương nhiên, nếu cậu cương quyết muốn ly hôn thì vẫn có thể, nếu xuất thân từ nhánh chính, tức là bề dưới của ông ngoại tớ trở xuống, điều kiện tiên quyết là phải từ bỏ vị trí chủ gia tộc, thứ hai là, từ bỏ quyền thừa kế tài sản của nhà họ Ân.”
Ân Mộng chỉ coi nó như một việc phổ cập kiến thức khoa học, bởi dưới ánh nhìn của cô ấy, chú út và Tô Tiểu Manh là tôi tình anh nguyện, thật lòng yêu thương nhau.
Chỉ cần nhìn vào những chuyện chú út đã làm cho Tô Tiểu Manh, như vậy cũng đủ để chứng minh chú út nghiêm túc với mối quan hệ này thế nào.
Cho nên Ân Mộng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện hai người bọn họ muốn “ly hôn”.
Nhưng khi những lời này lọt vào lỗ tai Tô Tiểu Manh, thì nó lại như nghi thức xối nước lên đầu, khiến cô ngộ ra.
Hóa ra… Là như vậy.
Vừa không muốn con mình phải bôn ba bên ngoài, vừa không muốn từ bỏ vị trí chủ gia tộc và tài sản, cho nên mới kết hôn với cô, cho nên mới không đồng ý ly hôn.
“Mẹ, nếu con thật sự muốn ly hôn với chú… Mẹ có thể đứng về phía con hay không?”
“…”
Tô Tiểu Manh thấy mẹ Tô không nói chuyện, cô giương mắt nhìn mẹ: “Mẹ?”
“Con điên rồi đúng không?”
“…”
Tô Tiểu Manh không ngờ mẹ sẽ bất ngờ hỏi lại như vậy.
“Theo như mẹ thấy, con rể rất có trách nhiệm, đối xử với con cũng rất tốt, giờ hai đứa đã có với nhau hai đứa con rồi, tại sao lại ly hôn?”
Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, cô nói: “Con chỉ nói nếu như…”
“Cái gì mà nếu với không? Mẹ và bố con chưa từng có chữ nếu kiểu đó!”
“…”
Tô Tiểu Manh trầm mặc, không biết nên nói thế nào.
Mẹ Tô hít sâu một hơi, bà nói: “Con còn trẻ, nhưng chung quy con không thể trẻ mãi như vậy được, đặc biệt là sau khi có hai đứa nhỏ, con phải trưởng thành lên, có đúng không?”
“…”
“Hiện giờ suy nghĩ của con vẫn còn rất đơn giản, rất ấu trĩ, những quyết định con đưa ra đều dựa trên cảm xúc nhất thời của con, tương lai con có chắc là mình không hối hận không?”
“Con chỉ muốn biết… Nếu con và chú ly hôn, mẹ sẽ làm gì với con…” Tô Tiểu Manh lẩm bẩm.
Về vấn đề này, mẹ Tô nghe kiểu gì cũng thấy chướng tai.
Nhưng dường như Tô Tiểu Manh vẫn cứ vướng mắc ở chỗ đó.
Bà duỗi tay ôm bả vai cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình, nói: “Mẹ là mẹ con.”
“…”
“Dù lúc trước con có mang thai rồi tìm về nhà, không kết hôn với Ân Thời Tu thì mẹ vẫn nuôi con, chứ đừng nói là hiện tại.”
Đôi mắt Tô Tiểu Manh hỏi ửng hồng.
Đột nhiên, cô nghẹn ngào…
“Tự dưng con thấy… Bản thân con không biết cố gắng gì hết… Đã hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn khiến bố mẹ nhọc lòng…”
Nước mắt bỗng trào ra, có lau cũng không kịp.
Mẹ Tô khẽ thở dài, nếu Ân Thời Tu còn không quay về, bà thật sự không dỗ nổi đứa con gái này nữa.
“Mẹ hy vọng cuộc hôn nhân của con và Thời Tu sẽ viên mãn, gia đình hòa thuận.”
Cô cũng hy vọng… Một hy vọng thực đơn giản.
Nhưng Ân Thời Tu thì sao chứ?
Tại sao cuộc hôn nhân của anh lại trộn lẫn nhiều mục đích và tính toán như vậy…
“Nếu tương lai con và Ân Thời Tu ly hôn, con sẽ không giao con cho chú ấy đâu.”
“…”
“Nếu không thì con sẽ ra đi mà không có gì trong tay, quá bất công!” Tô Tiểu Manh nói với vẻ oán hận!
“Con phải chuẩn bị sẵn kế hoạch cho mình!”
Anh nói không ly hôn thì là không ly hôn chắc?
Mẹ Tô thực sự cạn lời…
Hai mẹ con đang nói chuyện phiếm, tiếng TV mở khá lớn, không nhận ra cửa đã mở từ lúc nào, còn Ân Thời Tu thì đang đứng trước cửa.
Lúc Tô Tiểu Manh vực dậy khỏi lồng ngực mẹ, cô đối diện với vẻ mặt âm trầm của Ân Thời Tu…
“Lập ra kế hoạch gì hả? Nói anh nghe thử xem.” Anh nói bằng giọng lạnh lùng.
Ngọn lửa giận trong lòng dường như đã bùng lên mãnh liệt, đến bản thân anh cũng không thể kiểm soát được!
Nửa tháng không gặp, anh vốn tưởng rằng cô đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng khi anh vừa về đến nhà, đã thấy cô há mồm ngậm mồm vẫn không quên nhắc hai chữ “ly hôn”!