Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 113



Cô ta thét kinh hãi, khiến tâm tình Tử Ca đều đã nhảy tới cổ họng. Bỗng nhiên đầu ngón tay buộc chặt vào lòng bàn tay sinh đau, Tử Ca ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tình, âm thầm hít sâu một hơi, nhất định phải vững vàng, tự kìm chế trước rối loạn.

Đôi mắt của cô thật bình tĩnh chống lại ánh mắt của Mộ Tình, đối phương lại trước một bước, tầm mắt lộ ra vẻ xa cách. Ánh mắt Mộ Tình híp híp, cô ta tin tưởng mình không có nhớ lầm, đúng là. . . . . .

"Nhớ tới cái gì sao lại kinh hãi như vậy ." Thanh âm Mộ Diễn cực kỳ trầm, nhàn nhạt trước sau như một. Anh ở trước mặt người khác thật sự đã quen với bộ dáng này rồi, cao cao tại thượng, xa cách cùng yên lặng.

Đột nhiên Tử Ca nghĩ lại bộ dáng vô lại thuộc về riêng anh, đôi má có chút đỏ lên còn có chút thù hận, thực hận không thể đem bộ mặt xấu xa của anh phơi bày ở trước mắt mọi người.

Ánh mắt Mộ Tình xoay xoay,"Ca, hôm nay em vẫn phải trở về, trước hết không cần báo cho mẹ, em sợ về sẽ bị mẹ mắng cho một trận"

Đúng là. . . . . . Không biết tại sao bản thân lại không thể nói ra, Mộ Tình không làm bất luận chuyện gì gây bất lợi cho mình, trong bóng tối, những người khác nhìn không tới đáy mắt chứa lệ của Mộ Tình, nhếch môi lộ ra nụ cười không hợp với lý trí.

Ở chơi rất lâu, dạo này Tử Ca thích ngủ hơn nhiều, cô cũng không hiểu nổi tinh thần của mình bây giờ nữa, muốn quấn quýt Mộ Diễn lúc anh trở về, ai ngờ Lữ Phương gọi một cú điện thoại liền đem Mộ Diễn cùng Liêu Tuấn Vĩnh hô ra ngoài.

Phòng ăn chỉ còn ba cô gái. Tử Ca vốn là người không thích nói nhiều , Tiểu Hiền và Mộ Tình hai người không thích nhau nên cũng không nói gì thêm, trong lúc đó nhất thời ba người lâm vào trầm mặc.

"Oa, nhìn không ra, động tác rất nhanh , tại sao không có tin tức gì rơi xuống, định ngày nào?"

Hai tròng mắt Tiểu Hiền cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Tử Ca, liếc mắt một cái ánh mắt sáng lạn, giống như phát hiện một đại lục mới, không gian vốn trầm mặc xấu hổ vì một câu nói của Tiểu Hiền, khiến Tử Ca cũng sững sờ không hiểu gì.

"Này, đây là cái gì?" Chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô, Tiểu Hiền ái muội trừng mắt nhìn.

Một câu của cô ấy khiến hai người đồng thời ngớ ra.

Tử Ca xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, quả thật chiếc nhẫn rất đẹp rất dễ nhìn bởi viên kim cương nhỏ đính ở trên, cô không nghĩ muốn từ chối yêu cầu của Mộ Diễn, nếu không đeo nó có nghĩa là chính mình già mồm cãi láo.

Chỉ là khi bị hỏi tới, Tử Ca lắc lắc đầu, thần sắc trên mặt và thái độ của cô không ăn khớp với nhau ,"Không có gì, cảm thấy đẹp nên mua. Nếu ngày nào đó chúng ta kết hôn, cũng phải là hàng đặt theo yêu cầu mới được."

Trong lời nói của cô lộ ra từng đợt từng đợt ham muốn giàu có, chẳng phải rõ ràng nhưng cũng chẳng phải mịt mờ.

Sắc mặt Mộ Tình sững sờ qua đi, cô ta khôi phục thái độ bình thường. Cô ta biết, cho dù ca ca muốn động tâm, đối tượng đó cũng không phải là người đàn bà ham giàu. Trong tưởng tượng của cô ta, những người bên cạnh Mộ Diễn đều là các tiểu thư nhà giàu, cử chỉ khéo, có gia thế tốt mới có thể làm đệm lót cho anh.

Nhưng là, người phụ nữ trước mắt, cách nói năng vô giáo dục.

"Hạ tiểu thư tốt nghiệp ở đâu?"

Biểu hiện trên mặt Mộ Tình vẫn chưa tránh được tầm mắt của Tử Ca , nhịn không được đột nhiên Tử Ca rất muốn cười. Cô nghĩ toàn bộ biện pháp muốn rời khỏi Mộ Diễn, mà hiện tại mẹ và em gái của Mộ Diễn đều bất mãn với cô rồi.

Nếu, giữa bọn họ thật sự yêu, có phải cô sẽ phải chịu sự uỷ khuất của đứa con dâu thuộc gia đình giàu có không? ! Nghĩ xong, lại cảm thấy buồn cười, tại sao cô lại nghĩ đến chuyện này.

Chỉ là, muốn dùng bằng cấp đả kích cô, đúng là. . . . . . trẻ con.

"Quản trị doanh nghiệp chuyên nghiệp, bằng tốt nghiệp của cô ấy cực kì tốt." Tử Ca bĩu môi, còn chưa nói chuyện Tiểu Hiền cũng đã chặn ngang.

"Thật không, tôi cũng học bên quản lý, hôm nào có thời gian nhất định phải cùng trao đổi với cô " Trên mặt Mộ Tình đột nhiên nở rộ thiện ý khiến Tử Ca trong nháy mắt thất thần.

Ách. . . . . . Chuyển biến, quá nhanh rồi.

Cửa lần thứ hai bị đẩy ra, Mộ Diễn mới vừa tiến vào, Tử Ca liền đánh móc sau gáy, cô thủ sẵn cánh tay trên cánh tay anh, cả người dán thân thể anh,"Mộ, em nghĩ muốn đi trở về, đi dạo phố một ngày mệt mỏi quá."

Lần đầu tiên cô thân thiết gọi anh là Mộ, tiếng nói của cô có chút lạnh có chút uyển chuyển khiến lòng anh ngứa ngáy, ánh mắt Mộ Diễn trầm trầm rơi vào trên mặt của cô, lập tức cười,"Để cho Tiểu Hiền đưa hai người trở về, anh muốn đi công ty một chuyến."

Dáng người cô thon dài, đứng ở bên cạnh Mộ Diễn không mất đi dáng vẻ thanh cao vốn có lại tăng thêm phần xinh đẹp, ánh mắt Mộ Tình cố định trên thân thể hai người, cô ta nghiêng đầu coi một trận, đột nhiên khóe miệng cười thoải mái.

Cô ta biết, ca ca, vẫn đặt mình ở trong lòng.

Trên đường, thừa dịp Tiểu Hiền đi gọi xe, Tử Ca cùng Mộ Tình đứng ở đại sảnh chờ, đối diện mặt kính thủy tinh bóng dáng hai ngừơi phản chiếu lên đó. Vốn chán đến chết vì chờ đợi, Tử Ca nhìn bóng dáng mình cùng cô gái bên cạnh trong kính thuỷ tinh có chút giật mình.

Cửa thủy tinh ở đại sảnh, bởi vì không phải gương nên hình ảnh phản chiếu không rõ ràng, đúng là hình dáng như vậy, cực kỳ giống. Cô có chút kinh dị ngẩng đầu lên, lại gặp đôi mắt mượt mà của Mộ Tình, cô ta cười cười hồn nhiên "Rất giống nha. Tôi cũng vừa mới phát hiện."

"Đúng rồi, còn có chuyện cô nhất định không biết, tôi cùng Mộ Diễn, không phải huynh muội thân sinh." Miệng cô ta bất giác cười đắc ý, lại phảng phất như con dao cùn đâm vào trong lòng Tử Ca ,"Cũng khó trách, chuyện như vậy ít người biết lắm."

Mộ Diễn có rất nhiều người phụ nữ bên cạnh, Tử Ca cũng không để ý, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Cô cũng biết đối với Mộ Diễn, cô chỉ là hứng thú nhất thời , một khi ngấy sẽ vứt đi.

Từ trước đến nay Tử Ca đều rất rõ, vẫn rất rõ, cho nên mặc dù tâm sẽ đau, nhưng cũng sẽ không vì thế mà bị tổn thương sâu sắc.

Đúng là, sự tồn tại của cô, cái điều đáng buồn cười nhất là phải thế thân cho người khác, Mộ Diễn, rốt cuộc anh đem sự tự tôn của tôi vứt đến nơi nào? !

Tâm, từng đợt dậy lên cảm giác đau đơn, giống như có người đập mạnh vào, cái cảm giác đau đớn ấy đã hút hết toàn bộ hô hấp của Tử Ca. Ánh mắt anh nhìn cô khi đó chỉ là đang nhìn thấy một cô gái khác thôi.

Mộ Diễn, nếu lúc ấy tôi biết toàn bộ tình cảm của anh thuộc về một người khác, Hạ Tử Ca tôi đánh chết cũng sẽ không động tâm. Đúng là, anh che dấu kĩ như thế, sâu đến nỗi tôi không thể phát hiện được.

Ngón tay tiến vào lòng bàn tay, Tử Ca nghiêng đầu đi mỉm cười,"Thật không, thế thì như thế nào? Mới vừa rồi, nghe bọn họ nói cô đã kết hôn , không phải sao?"

Tử Ca không cho cô ta cơ hội phản bác, hướng về phía xe Tiểu Hiền đang đi đến. Sắc mặt Mộ Tình đột nhiên biến đổi, nhìn bóng lưng Tử Ca , trên mặt của cô ta thu hồi vẻ mặt thuần lương,"Hạ tiểu thư, lần trước đụng vào cô, thật xin lỗi, hiện tại tay của cô không thành vấn đề chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.