Mạnh Mẽ Khi Yêu

Chương 3



“Đã có quyết định từ phòng nhân sự.”

Hai tuần sau, tổng giám đốc gọi Mạnh Đình Vũ đến phòng làm việc, cười khoái trá đưa cho anh lệnh chuyển công tác.

“Qua New York, tiền lương, tiền thưởng đều ngang với nhân viên bên đó, cố gắng nhé, Đình Vũ, công ty thực sự rất coi trọng cậu, cậu nhất định sẽ thành công!”

Mạnh Đình Vũ đón lấy lệnh điều chuyển, mặc dù rất vui khi được công ty tín nhiệm nhưng lòng anh vẫn có chút phân vân.

“Tổng giám đốc, có thể cho em thời gian hai ngày để suy nghĩ không?”

Tổng giám đốc sững người, không dám tin vào tai mình: “Không phải chứ? Đình Vũ, không phải cậu đã đồng ý rồi sao? Chẳng lẽ cậu không muốn đi New York?.

“Đương nhiên em muốn đi! Chỉ là...”, Mạnh Đình Vũ rầu rĩ nghiến răng.

Chỉ là anh lo lắng cho Thẩm Tĩnh! Nghĩ đến chuyện phải bỏ cô ấy một mình lẻ loi ở Đài Loan, anh thật không đành lòng.

Tổng giám đốc quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, dường như hiểu ra được phần nào, lông mày cau lại. “Là vì bạn gái cậu sao?”, ông chậm rãi hỏi.

Mạnh Đình Vũ giật mình, biết là giấu không nổi, đành ủ rũ gật đầu. “Em vẫn chưa kể chuyện này với cô ấy, sợ cô ấy không chịu chấp nhận.”

“Đình Vũ!”, tổng giám đốc lắc đầu ngán ngẩm, “Đàn ông thì phải quyết đoán, sao lại chần chừ do dự như thế được? Không phải tôi đã nói rồi sao? Có một số việc phải ra tay dứt khoát thẳng thừng”.

Nhưng tình cảm suốt bốn năm, đâu thể nói dứt là dứt ngay được?

Chuyển công tác sang Mỹ đâu phải một, hai năm là xong, lần này đi không biết bao giờ mới quay lại Đài Loan, Thẩm Tĩnh có thể đợi anh lâu như thế sao?

Mạnh Đình Vũ chau mày đắn đo. “Cậu đừng nghĩ đến chuyện mang cô ấy sang New York, sẽ vướng bận lôi thôi”, tổng giám đốc chân thành khuyên nhủ, “Làm việc ở phố Wall, một ngày có hai mươi tư giờ cũng chẳng đủ, lấy đâu ra thời gian chăm sóc cô ấy?”.

“Em biết”, Mạnh Đình Vũ buồn rầu trả lời. Vì thế nên anh không hề nghĩ đến chuyện mang cô ấy sang Mỹ. Anh hiểu rất rõ, anh chẳng lấy đâu ra thời gian mà chăm sóc cho cô. Anh thở dài, lấy lại tinh thần. “Xin lỗi tổng giám đốc, liệu có thể cho em chút thời gian suy nghĩ được không?”

Tổng giám đốc nhìn anh chăm chú, hồi lâu, mới thở dài bất lực: “Được thôi, tôi cho cậu thời gian một ngày, nếu ngày mai không có câu trả lời dứt khoát cũng xem như cậu từ chối đợt chuyển công tác lần này”, giọng ông cương quyết.

Mạnh Đình Vũ hiểu rằng một ngày là thời hạn cuối cùng, anh nhất định phải đưa ra quyết định rõ ràng.

Trong lòng anh tâm sự ngổn ngang, còn Thẩm Tĩnh vẫn hồn nhiên vô lo vô nghĩ chẳng hay biết gì. Buổi tối anh về nhà đúng giờ, cô rất ngạc nhiên, mỉm cười hạnh phúc đón lấy bó hoa hồng đỏ thắm mà anh mua tặng cô.

“Ông xã, cảm ơn anh!”, cô vui sướng cất lời ngọt ngào, sau đó lao vào lòng anh, hôn nhẹ lên trán anh.

Anh ôm lấy bờ eo thon của cô, trong lòng trống rỗng.

Cô hớn hở chạy đi lấy lọ thủy tinh, tỉ mỉ cắt tỉa cuống rễ của từng bông hồng, rồi lại cẩn thận cắm vào lọ, đặt ngay ngắn trên bàn uống nước, sau đó say sưa ngắm nhìn thành quả lao động của mình.

Càng nhìn càng đắc ý, cô mỉm cười sung sướng, anh đứng lặng trước vẻ đẹp thanh khiết của cô.

“Đúng rồi, hôm nay đồng nghiệp cho em mượn công thức nấu một món mới, em làm cho anh ăn, anh chờ chút, sắp chín rồi.”

Nói đoạn, cô nhanh nhẹn chui vào bếp, miệng khẽ hát.

Cô bận rộn với nồi canh, anh tựa cửa thẫn thờ ngắm cô.

“Kì quá, anh đứng đần ra đấy làm gì?”, cô quay lại nhìn anh ngờ vực, “Mau đi xem thời sự của anh đi! Không phải hôm nào về đến nhà anh cũng phải xem ngay bản tin tài chính sao?”.

“Hôm nay không xem”, anh nhẹ nhàng trả lời.

Những con số không ngừng biến động kia, sau này anh thích xem lúc nào chả được, lúc này đây, anh chỉ muốn được ngắm nhìn hình bóng cô.

“Vậy đi tắm đi! Đợi anh tắm xong, đồ ăn cũng vừa chỉn.”

“Đợi lúc nữa mới tắm.”

“Hay đi đọc báo vậy?”

“Không đọc.”

“Thế thì ra phòng khách ngồi nghỉ chút đi?”

“Không cần. Em mặc kệ anh, cứ làm việc của em đi.”

“Em muốn lắm chứ, nhưng anh đứng sững ở đó như ông thần giữ cửa, làm em mất cả tự nhiên”, cô nũng nịu trách cứ.

Anh không nói gì, vẫn tiếp tục im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đó tựa như viên ngọc đen tuyền lấp lánh dưới đại dương hàng nghìn năm nay làm say lòng người.

Tim cô bỗng loạn nhịp, mỉm cười ngượng nghịu: “Thôi được, tùy anh, chỉ cần anh không làm phiền em là được”.

Cô không để ý đến anh nữa, anh vẫn tiếp tục chăm chú quan sát cô, khắc ghi từng cử động, từng nụ cười của cô vào sâu thẳm trái tim.

“Tĩnh”, hồi lâu sau, anh chậm rãi quay về thực tại, “Vậy đi tắm đi! Đợi anh tắm xong, đồ ăn cũng vừa chín.”

“Đợi lúc nữa mới tắm.”

“Hay đi đọc báo vậy?”

“Không đọc.”

“Thế thì ra phòng khách ngồi nghỉ chút đi?”

“Không cần. Em mặc kệ anh, cứ làm việc của em đi.”

“Em muốn lắm chứ, nhưng anh đứng sững ở đó như ông thần giữ cửa, làm em mất cả tự nhiên”, cô nũng nịu trách cứ.

Anh không nói gì, vẫn tiếp tục im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đó tựa như viên ngọc đen tuyền lấp lánh dưới đại dương hàng nghìn năm nay làm say lòng người.

Tim cô bỗng loạn nhịp, mỉm cười ngượng nghịu: “Thôi được, tùy anh, chỉ cần anh không làm phiền em là được”.

Cô không để ý đến anh nữa, anh vẫn tiếp tục chăm chú quan sát cô, khắc ghi từng cử động, từng nụ cười của cô vào sâu thẳm trái tim.

“Tĩnh”, hồi lâu sau, anh chậm rãi quay về thực tại, khẽ hắng giọng.

“Vâng?”, cô không quay đầu lại, nhấc nắp nồi, vặn nhỏ lửa món canh thịt.

“Em đã nói sẽ tự học cách chăm sóc bản thân phải không?”

“Sao nào? Không tin em à?”, cô quay về phía anh, “Em không phải là đứa trẻ, dĩ nhiên tự biết cách chăm sóc bản thân rồi”.

“Sau này sang đường em sẽ cẩn thận chứ?”

“Vâng.”

“Nhớ phải nhìn kĩ trước sau nếu không có xe mới được sang đường.”

“Em biết rồi! Anh xem em như đứa trẻ mẫu giáo sao?”

“Em sẽ nhớ ăn cơm đúng giờ chứ?”

“Đương nhiên rồi”, cô giơ chiếc môi gõ nhẹ lên đầu anh, “Xin người, anh mới là người ăn uống thất thường ấy. Lúc công việc bận rộn thì anh nhớ gì chuyện ăn uống đâu, còn dám nói em”.

“Đừng quên đặt chuông báo thức”, anh tiếp tục dặn dò.

“Biết rồi biết rồi, ghét quá, thi thoảng mới quên có một lần, làm gì mà anh cứ trêu chọc người ta hoài”, cô phản bác.

“Còn nữa, làm việc gì cũng phải cẩn thận chút, đừng lúc nào cũng vội vội vàng vàng.”

“A, anh lại chê em tác phong không giống một cô gái chứ gì?”, cô tắt bếp, quay người lại, hay tay chống nạnh, làm bộ hung dữ, “Đúng đấy, em rất thô lỗ, thế đã làm sao?”.

Nếu là thường ngày, anh sẽ bật cười sảng khoái trước bộ dạng nửa đùa nửa thật này của cô, sau đó vò tóc cô, hoặc nhéo mũi cô, thậm chí kéo cô vào lòng, nồng nhiệt hôn cô.

Nhưng hôm nay, anh chỉ im lặng chăm chú ngắm nhìn cô, khóe miệng cong lên buồn bã.

Cuối cùng cô cũng nhận ra có điều gì đó không ồn, đôi mắt anh sáng lấp lánh như sao đêm, bờ môi rầu rĩ như thể có bí mật không thể nói được thành lời.

“Đình Vũ, hôm nay anh lạ quá, có phải anh có chuyện muốn nói với em?”

Anh gật đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt diễm lệ của cô, cảm thấy từng chữ sắp nói ra đều nặng tựa ngàn cân...

“Anh phải đi New York.”

Anh ấy phải đi New York.

Lời tuyên bố đột ngột của anh làm Thẩm Tĩnh ngẩn người, bộ não như ngừng hoạt động trong thoáng chốc.

Vài giây sau lí trí trở lại, gương mặt cô trắng bệch nhưng vẫn cố gượng cười. Cô nhìn vào mắt anh xác nhận hết lần này đến lần khác, mới biết chắc là mình không nghe nhầm.

Anh ấy thực sự muốn đi New York.

Là sự thật.

Nỗi sợ hãi lập tức chiếm lĩnh cô, mắt đỏ ửng, cô hỏi anh bao giờ thì trở lại Đài Loan, anh nói chưa biết chắc. Anh ra đi vì công việc, không phải đi du học cũng chẳng phải du lịch nên không biết trước ngày về.

“Vậy thì, mang em đi cùng!”

Cô rơi lệ, vô cùng hoảng loạn như thể cơn bão tuyết đang càn quét trong lòng, cô khóc lóc năn nỉ, mong anh đưa cô cùng đi.

Anh lắc đầu khổ sở, nói rằng anh sẽ không có thời gian chăm sóc cô.

“Em không cần anh phải chăm sóc, em có thể tự chăm sóc bản thân!”, cô khẩn khoản xin anh.

Thế nhưng anh chỉ nhìn cô bằng đôi mắt khổ sở, xót xa và bất lực. Cô lo lắng chờ đợi, nhưng cuối cùng anh vẫn không chịu gật đầu.

“Anh mang em đi! Đình Vũ, đừng bỏ em một mình ở đây! Em xin anh...”, cô khóc lóc cầu xin anh. Cơ thể mềm nhũn muốn ngã xuống trước mặt anh, anh nhanh tay đỡ cô mà ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Từ thái độ của anh, cô nhận ra trong lòng anh đang rất phân vân. Anh vẫn lo lắng cho cô, anh cũng không đành lòng bỏ cô lại đây một mình.

Tia hy vọng nhen nhóm trong lồng ngực đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô tiếp tục khẩn cầu, giọng nói run rẩy nhưng cương quyết.

“Được, anh không thể đưa em theo cùng cũng không sao, em sẽ ở lại đây đợi anh, cho dù anh đi bao lâu, em cũng đợi anh quay về.”

Tuyên bố của cô khiến anh kinh ngạc, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt long lanh. “Tĩnh, em đừng như thế, anh thực sự không dám nói chắc bao giờ mới quay trở lại...”

“Không sao cả, em sẽ đợi anh!”, cô vẫn một mực cố chấp, nhìn thẳng vào mắt anh, “Em biết anh trước giờ luôn mong muốn được đến phố Wall làm việc, nên không thể bỏ qua cơ hội tốt lần này. Bất luận anh muốn làm gì, em đều ủng hộ anh, nhưng anh không thể cấm em chờ anh được”.

“Anh thực sự không biết đến khi nào mới...”

“Em sẽ đợi anh!”, cô cương quyết nói.

Khuôn mặt anh cũng trở nên trắng bệch như cô: “Em biết không, em đợi anh một ngày, anh sẽ cảm thấy như một năm. Anh không thể cho em một ngày về cụ thể, không thể bắt em phải đợi một kẻ ra đi biền biệt không biết ngày nào mới về, anh...”.

“Chỉ cần anh không thay lòng, em có thể đợi anh cả đời này!”, cô vội ôm lấy cánh tay anh, không để anh nói tiếp những lời mà cô không muốn nghe.

Anh sững sờ, cơ thể cứng lại như xác ướp nghìn năm, cuối cùng xem ra anh đã nhận thua, không nói thêm gì nữa.

Cuộc tranh luận giữa hai người kết thúc tại đây.

Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại, Thẩm Tĩnh biết rõ như vậy.

Quyết định của Mạnh Đình Vũ như một quả bom có uy lực khủng khiếp phá tan thế giới yên ấm của hai người. Đầu óc cô lúc nào cũng choáng váng quay cuồng, anh cũng không thấy dễ chịu gì, cùng lúc họ bị đẩy đến hai bên bờ vực thẳm.

Chỉ cần đi sai một bước, mọi thứ sẽ tiêu tan.

Bởi vậy, cô nhất định sẽ cẩn thận trong từng cử động, sẽ chứng minh cho anh thấy quyết tâm sắt đá của mình, không để cho anh bất kì một cơ hội dao động.

Cô nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy cô tự biết chăm sóc bản thân, anh không cần phải lo lắng cho cô. Cô có đủ nghị lực để ở lại Đài Loan đợi ngày anh quay về.

“Đình Vũ, em sẽ chứng minh cho anh thấy, nhất định không để anh phải thất vọng”, Thẩm Tĩnh tự nhủ bản thân.

Mặc dù nói vậy nhưng sau khi đến công ty, cô như con rối, nhầm lẫn lung tung, không làm việc gì ra hồn, bị giám đốc mắng cho một trận, còn gây phiền phức cho đồng nghiệp khác.

“Thẩm Tĩnh, cô lại đánh nhầm nữa rồi!”, nhân viên kế toán vứt cho cô một tập hồ sơ, “Con số này ở đâu ra đây, mau sửa lại đi”.

“A!”, cô giật mình bừng tỉnh, nhận lấy hồ sơ, quả nhiên phát hiện mình đã mắc một lỗi ngớ ngẩn, “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ sửa ngay đây, sẽ đem lại cho chị ngay”.

Nhân viên kế toán liếc cô trong hai giây, lắc đầu chán nản, sau đó quay lưng bỏ đi.

Cô vội đánh lại một trang khác, rồi giao cho nhân viên kế toán. Trong lúc trở về chỗ ngồi vô tình đụng phải một nữ đồng nghiệp, cô giẫm lên chân người ta, khiến đồng nghiệp đó hét lên thảm thương.

“Đau quá! Thẩm Tĩnh, cậu có thù với mình à?”

“Xin lỗi, xin lỗi”, cô rối rít xin lỗi.

Ngồi vào chỗ rồi, cô bạn đồng nghiệp bên cạnh liền sà đến hỏi han: “Thẩm Tĩnh, cậu sao thế? Hôm nay cứ như người mất hồn ấy?”.

“Không sao, chẳng có gì.”

“Có phải hôm qua cãi nhau với bạn trai không?”, cô bạn hỏi.

Cô bật dậy kinh hoàng. “Không phải! Không phải như thế!”, mặt cô trắng bệch, giọng nói run rẩy, đúng là giấu đầu hở đuôi.

Đồng nghiệp ngỡ ngàng giương mắt nhìn cô, thấy cô đang rất kích động, liền ngoan ngoãn im miệng, giả vờ vùi đầu vào đống giấy tờ. Thẩm Tĩnh thẫn thờ, biết là phản ứng của mình có hơi thái quá, đứng lặng hồi lâu, quyết định vào phòng vệ sinh trấn tĩnh lại. Cô mở túi sách, đang định lấy hộp trang điểm thì chợt nhìn thấy một tập hồ sơ.

Đây là cái gì?

Cô vội lật bìa ra, có logo của công ty Đình Vũ, xem bên trong thì là một báo cáo anh viết. Cô hồi tưởng lại, cũng không cách nào nhớ ra nổi vì sao mà tập hồ sơ này lại chui vào túi sách của cô.

Cô gọi cho anh, anh không nhấc máy, ngơ ngẩn một lúc mới nhớ ra anh bảo chiều nay có một cuộc họp quan trọng, anh phải trình bày báo cáo trước mặt một vài vị khách tiềm năng của công ty.

Không phải chính là bản báo cáo này chứ?

Cô hoảng hốt, nhất thời không biết làm thế nào.

“Sao thế?”, cô bạn bên cạnh tình cờ bắt gặp biểu cảm lạ lùng của cô, “Sắc mặt cậu tệ lắm”.

“Xin nghỉ giúp mình”, cô đột ngột đưa ra quyết định, “Nói với giám đốc hộ mình một tiếng, mình đột nhiên có chuyện gấp, phải ra ngoài một chút”, nói đoạn, cô sắp xếp lại túi sách.

“Này, cậu định đi đâu thế?”

Cô chẳng chờ nghe hết câu hỏi của đối phương, lập tức chạy ra khỏi văn phòng, chen vào thang máy, hối hả lao ra ngoài.

Đứng trước cổng chính của tòa nhà, cô vẫy tay gọi taxi, liên tục giục tài xế đi nhanh hơn, đến trước con phố đối diện công ty của Đình Vũ, tài xế thở dài ngao ngán trước dòng xe đang tắc nghịt.

“Cô à, phía trước xem ra tắc dữ lắm, muốn sang đường còn phải chờ dài, hay là cô chịu khó xuống xe sang đường, như vậy sẽ nhanh hơn nhiều.”

Thẩm Tĩnh ngó ra bên ngoài quan sát, quả nhiên xe bị kẹt cứng, chẳng còn khoảng trống để xê dịch, ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô không nói gì, lập tức trả tiền xuống xe.

Vội vã chạy lại lề đường, vừa hay đèn đồi xanh, cô đang định băng qua đường thì lời dặn dò của người yêu hiện ra.

Sau này lúc sang đường em phải cần thận một chút. Cô khẽ giật mình.

Đúng, cô không thể bất cần được, cô phải chứng minh cho Đình Vũ thấy cô có thể tự chăm sóc bản thân. Đình Vũ sợ cô băng qua đường gặp nguy hiểm, vậy thì cô sẽ đi đường hầm.

Nghĩ là làm, cô quay người chạy xuống hầm đường bộ. Trong hầm giống như một mê cung, bốn phương tám hướng đều có lối đi, một người không giỏi định vị phương hướng như cô thì cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng lặng, không biết nên rẽ hướng nào.

Do dự giây lát, cô chọn một lối đi theo trực giác, trèo lên mới thấy chọn sai, công ty của Đình Vũ ở đầu bên kia, cô lại hấp tấp chọn lối khác, vẫn không đúng.

Không biết tại sao, có lẽ vì cô quá căng thẳng, hay tại khả năng định vị phương hướng của cô quá kém, chọn lối nào cũng sai, những bậc thang tưởng như kéo dài vô tận, khiến cô thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không tìm ra được con đường mà cô muốn.

Nỗi buồn bao trùm xung quanh cô. Cô cảm thấy bản thân mình giống như một con chuột chũi cô độc, bị lãng quên nơi lòng đất sâu thẳm, vừa đáng thương lại vừa nực cười.

Cô làm sao thế này? Việc đơn giản vậy cũng làm không xong? Sao lại có thể lạc dưới hầm đi bộ? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, chắc sẽ trở thành trò đùa cho mọi người mất.

Tại sao cô chạy loanh quanh nãy giờ cũng không tìm được lối ra? Rõ ràng công ty Đình Vũ chỉ ở ngay trước mắt, rõ ràng anh rất gần cô, tại sao cô lại không đến được chỗ anh, không chạm được vào anh?

Sao cô lại ngu ngốc thế này? Chẳng trách Đình Vũ không dám đưa cô sang New York. Cô là đứa mù đường kinh điển, chắc chắn chỉ đem lại phiền phức cho anh.

Anh làm gì cũng có kế hoạch rõ ràng, lại có tham vọng trong sự nghiệp. Anh cần một người bạn đời có khả năng chung vai sát cánh chứ không phải một con ngốc chỉ biết ngăn cản bước tiến của anh.

Chẳng trách anh không chịu đem cô đến New York, chẳng trách anh để cô lại một mình tại đây...

Khóe mắt cô đỏ au, một cảm xúc đau khổ nghẹn lại nơi cuống họng, nỗi xót xa đau đớn dâng lên từng đợt trong lòng.

Cô không muốn bị bỏ lại nơi đây, cô không muốn một mình ở Đài Loan, cô muốn đi cùng anh, cô muốn mãi mãi được ở bên cạnh anh.

“Đừng bỏ em ở lại, Đình Vũ, em xin anh đừng bỏ em ở lại”, cô nghẹn ngào lẩm bẩm với chính mình, đôi mắt nhòa đi, trong cơn mê man bất ngờ tìm ra lối thoát, “Em hứa với anh, em sẽ tự chăm sóc bản thân, em sẽ không làm liên lụy đến anh, anh hãy tin em, hãy tin em...”.

Trước khi giọng nói trở nên khàn đặc, cô thoát ra khỏi đường hầm, vội vàng lau đi những giọt nước mắt yêu đuối, khụt khịt cánh mũi đỏ ửng, cố nặn ra một nụ cười, sau mới bước đi tiếp.

Đến trước cổng công ty anh, cô đang định nhờ nhân viên lễ tân thông báo với anh, thì đột nhiên một cô gái mặc váy ngắn gợi cảm, cặp chân thon dài, trang điểm quyến rũ tiến lại gần cô.

Người này quan sát cô từ đầu đến cuối: “Cô tìm Đình Vu?”

“Vâng”, Thẩm Tĩnh trả lời, “Có thể phiền cô gọi anh ấy được không?”.

“Anh ấy đang có cuộc họp với khách hàng. Cô là ai thế?”

“Tôi là bạn gái của anh ấy”, Thẩm Tĩnh lúng túng giải thích, “Anh ấy quên một tập hồ sơ, tôi đem đến cho anh ấy”. Cô rút hồ sơ ra. “Có thể làm phiền cô đưa tập hồ sơ này cho anh ấy không? Tôi sợ trong lúc họp anh ấy cần dùng đến.”

Cao Lệ Na không đón lấy hồ sơ, chỉ lặng lẽ quan sát cô một cách tỉ mỉ, sau đó chớp mắt, mỉm cười đắc ý.

“Cũng chẳng ra gì”, cô ta tự lẩm bẩm.

“Cái gì?”, Thẩm Tĩnh không nghe rõ.

“Không có gì. Tôi nói tôi đang có việc gấp, không giúp cô được”, ngừng một chút, ánh mắt cô ta chợt lóe lên tia sáng kì quái, “Hay là cô tự đưa cho anh ấy đi, phòng họp ở bên này”.

Thẩm Tĩnh nhìn về hướng Cao Lệ Na chỉ, không một chút nghi ngờ, vội gật đầu cảm kích. “Cảm ơn cô, vậy tôi đi đây”, nói đoạn, cô lao về phía phòng họp, không biết rằng đằng sau cô, Cao Lệ Na đang mỉm cười thích thú.

Đến trước cửa phòng họp, cô nhìn qua cửa kính, lập tức nhận ra Đình Vũ đang trình bày báo cáo với khách hàng, cô vẫy tay với anh.

Anh không nhìn thấy, cô sốt ruột gõ lên cửa kính, rồi lại vẫy tay.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy, nhưng không chỉ mình anh, mà hầu như toàn bộ người trong phòng họp đều ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Khuôn mặt anh liền tối sầm lại.

Cô mở cửa bước vào, đưa báo cáo đến trước mặt anh, khẽ nói: “Đình Vũ, em đem báo cáo đến cho anh này”.

“Báo cáo gì?”, anh nhíu mày.

“Báo cáo mà hôm nay anh phải dùng đến ấy. Anh có biết không, em phát hiện anh quên không mang thì vội vàng chạy đến đây để đưa cho anh.”

Anh không đáp lời, rút tập hồ sơ ra, mới liếc một cái đã biến sắc: “Đây là hồ sơ hai hôm trước anh bảo em dùng máy xé giấy hủy đi, em đem đến đây làm gì?”.

“Cái gì?”, cô bàng hoàng.

Vừa nghe anh nhắc, cô mới nhớ lại đúng là có chuyện này. Lúc đó cô tiện tay nhét vào túi xách, sau thì quên luôn, hôm nay trùng hợp thế nào lại cầm túi xách ấy đi làm, mới xảy ra sự cố này.

“Xin lỗi, Đình Vũ, em quên mất...”, cô thấp thỏm nói lời xin lỗi khi nhận ra anh đang tỏ vẻ hài lòng.

“Đình Vũ, cô gái này là ai vậy?”, bất ngờ một vị khách cao giọng hỏi, giọng điệu nhuốm màu châm chọc, “Là bạn gái của anh sao, thật xinh đẹp”.

“Bạn gái anh đem hồ sơ đến công ty cho anh à? Thật tuyệt, cô ấy đối với anh mới tốt làm sao”, một vị khách khác nhàn nhạt tiếp lời.

Hàm ý của câu nói đó là: Đến hồ sơ quan trọng cậu cũng quên, chúng tôi làm sao dám tin tưởng cậu đây?

Mạnh Đình Vũ hiểu rất rõ, đối với những chủ đầu tư dễ dàng ném hàng tỷ đô la Mỹ vào một vụ làm ăn như họ, đầu tư món hàng gì không quan trọng, quan trọng là có đem về lợi nhuận khổng lồ cho họ hay không. Một giao dịch viên thiếu thận trọng, không khôn khéo chẳng bao giờ chiếm được sự ưu ái của họ.

Thẩm Tĩnh hôm nay gây ra họa lớn, rất có thể sẽ khiến công ty mất đi những khách hàng tiềm năng đã hợp tác lâu dài này, anh biết ăn nói thế nào với các đồng nghiệp đây?

Nghĩ đến đây, mặt anh tối lại: “Rất xin lỗi, xin mọi người chờ một chút”. Anh bình tĩnh đối diện với ánh mắt của họ, vươn tay lôi Thẩm Tĩnh ra ngoài.

“Rốt cuộc em đến đây làm gì? Em đã đi làm cả năm nay rồi, lẽ nào không biết chạy vào giữa cuộc họp của người khác là rất bất lịch sự sao?”

“Em... không phải là em cố ý đâu”, mặt cô tái nhợt, “Em sợ anh...”.

“Anh xin em đấy, em động não một chút có được không?”, anh không cho cô cơ hội để giải thích, hai tay ôm đầu cô, trừng mắt rít lên, “Sao em lại không chịu nghe lời gì cả? Làm gì cũng hấp ta hấp tấp? Em bảo anh làm sao yên tâm được đây?”.

“Xin... xin lỗi, em biết mình sai rồi, anh đừng giận, Đình Vũ, em thề sẽ không có lần sau đâu.”

“Sẽ không có lần sau? Câu này em nói hàng trăm lần rồi! Bây giờ lặp lại y nguyên?”, Đình Vũ nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách mắng cô.

Cô kinh hãi, không nói được thành lời.

Mạnh Đình Vũ nhìn khuôn mặt sợ sệt của cô thì toàn thân run lên. Hai tay cô ôm lấy vai, giống như con thỏ bị kinh động co lại tròn vo. Anh vừa giận vừa tức lại vừa thương, nhưng trong lòng đã nguội lạnh.

Không thể cứ tiếp tục thế này được, anh không thể cả đời ở bên cạnh một cô gái không bao giờ chịu lớn như cô.

Trái tim anh đập dữ dội, dần dần hình thành lớp kén, bao bọc lấy nó rồi lại chia cắt nó với dòng máu nồng ấm bên ngoài...

“Anh nghĩ chúng ta nên dứt khoát thôi, chia tay đi!”

Một tuần sau, Mạnh Đình Vũ sửa soạn đâu vào đấy, chuẩn bị lên chuyến bay đến New York.

Thẩm Tĩnh đến sân bay tiễn anh. Tại phòng chờ, cô ôm chặt cánh tay anh, nước mắt giàn giụa, khóc lóc xin anh hãy trở về, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn ở Đài Loan chờ anh.

Anh tìm mọi cách an ủi cô, khuyên cô bỏ ý định chờ anh đi, hai người đã thực sự kết thúc rồi, nhưng nói thế nào cô cũng không nghe, kiên quyết không chịu buông tay.

Cuối cùng, Đình Vũ mặt mày lạnh tanh, không thèm để ý đến cô nữa.

Cô ngồi bên cạnh anh, ôm chặt cánh tay anh, khóc rấm rứt. Nhưng sợ anh bực mình nên không dám khóc thành tiếng, thỉnh thoảng lại lấy tay che mặt, cố giấu tiếng khóc thút thít.

Thời gian lạnh lùng trôi đi trong cơn bất an hãi hùng của cô, cuối cùng, cô chẳng thể làm gì khác, chỉ biết rưng rưng tiễn anh lên đường.

Cô cố chấp đuổi theo bóng anh, không chịu bỏ cuộc, cho đến khi bóng anh mất hút phía xa, dần biến thành một cây kim nhỏ bé cắm sâu vào lồng ngực cô.

Máu tươi như muốn trào ra.

Cô ngã ra nền đất, vẫn khóc không ngừng, dùng hết sức lực mới nhấc được hai chân lên, vịn vào tường, lảo đảo bước ra ngoài sảnh, đau đáu nhìn máy bay cất cánh.

Cô không biết anh ngồi trên chiếc máy bay nào, không biết rốt cuộc là con quái vật khổng lồ nào đã mang người yêu thương nhất của cô đi mất. Cô chỉ biết thẫn thờ đứng lặng, ngắm nhìn từng chiếc máy bay hết cất cánh lại hạ cánh.

Cô đứng bất động tại đó, từ khi mặt trời còn đứng bóng, cho đến lúc ánh hoàng hôn giăng khắp chốn, sau cùng là màn đêm huyền bí bao phủ.

Phải về nhà thôi, anh ấy đã bỏ đi rồi, cho dù cô nhìn rách cả bầu trời Đài Loan cũng chẳng thể nào tìm thấy hình bóng anh.

Đến lúc phải đi rồi.

Cô lặp đi lặp lại câu nói đó như một người máy đã được lập trình chức năng ngôn ngữ, có lẽ bản thân cô cũng không hiểu mình đang nói gì. Từng bước chân nặng trĩu in trên nền đường, giống như từng vết cứa vào trái tim cô.

Trái tim cô đã vỡ nát nhưng trong lồng ngực vẫn ôm ấp một niềm hy vọng.

Có lẽ, anh sẽ gọi điện cho cô, có lẽ, anh đòi chia tay chỉ là nhất thời tức giận, có lẽ đợi anh bình tĩnh lại, nghĩ thông mọi chuyện, anh sẽ quay lại tìm cô.

Đúng, cô phải có niềm tin, chuyện vẫn chưa đến bước đường cùng, tình cảm bốn năm trời không thể nói dứt là dứt được, đó là một cái mạng kín mít, chằng chịt, không thể dễ dàng xé bỏ như thế.

Nhất định không thể xé bỏ được.

Cô tự thuyết phục bản thân, ấp ủ chờ đợi tin tức của anh, cô thấp thỏm mở hòm thư, nôn nóng chờ điện thoại, bối rối nhìn màn hình vi tính, buồn bã đứng trước cổng nhà.

Cô tin rằng nhất định sẽ nhận được thư của anh, được nghe giọng nói của anh, được nhìn thấy anh.

Cô cứ chờ rồi cứ đợi, thời gian làm khuôn mặt cô trở nên nhạt nhòa, làm trái tim cô như cơn bão lớn cuốn phăng tất cả.

Thời gian trở thành một thứ kí tự khó hiểu trong từ điển của cô, là một kí tự không cách nào định nghĩa được, cũng không tài nào giải thích được.

Cô thẫn thờ để cho kí tự đó tự do đánh dấu lên bất kì đồ vật nào mà cô chạm phải.

Cho đến một ngày, cô bị ốm một trận thừa sống thiếu chết, tỉnh lại sau một cơn sốt kinh hoàng.

Cô hoàn toàn tỉnh táo, mối tình của cô cũng rõ ràng hơn lúc nào hết.

Cô ngồi trên nền đất, lặng lẽ nhìn bóng mình đang lay động dưới ánh trăng mờ ảo.

Không được phép sợ im lặng, Thẩm Tĩnh, phải tập quen dần thôi.

Cô tự nhủ bản thân.

Bởi về sau, cô chỉ còn một mình thôi.

Chỉ còn chiếc bóng lẻ loi làm bạn cùng cô.

Trong đêm trăng lạnh lẽo đó, bốn bề im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ của mình, Thẩm Tĩnh đột nhiên hiểu ra.

Thì ra không phải con người già đi từng ngày, từng năm.

Mà là trong từng khoảnh khắc, từng phút giây mà bản thân ta không thể ngờ đến.

Người ta già đi là vì thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.