Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam

Chương 20



Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Mạnh Nhất đến bến xe buýt, đợi chưa được một phút mà chiếc xe buýt cậu định đi đã tới.

Mạnh Nhất rất ngạc nhiên, ngày thường cậu phải chờ xe buýt đến mức mặt đen thui, nếu không phải là lúc đến xe vừa mới đi trước thì là bị tắc đường, hiếm khi thuận lợi như hôm nay.

Mạnh Nhất tìm chỗ ngồi ở hàng ghế sau, không khỏi nghĩ, buổi xem mắt hôm nay có khi nào cũng suôn sẻ như việc chờ xe buýt không nhỉ?

Xe buýt đóng cửa, lảo đảo lắc lư đi trên đường, lúc này điện thoại của Mạnh Nhất nhận được một tin nhắn.

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Nè chị em đã ra ngoài chưa

【 Nhất Nhất 】: Vừa ra rồi

【 Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh 】: Ngại quá, anh họ của tôi tạm thời đang phải họp, chắc buổi gặp mặt sẽ phải hoãn lại

Lòng Mạnh Nhất trầm xuống, trả lời: Không sao, hẹn lần sau nha

Xe buýt đi qua một mốc đèn giao thông rồi dừng ở bến, Mạnh Nhất liền xuống xe.

Cậu đứng đờ ra ở bến xe một lúc, trong lòng lại xuất hiện cảm giác thất vọng quen thuộc.

Cậu không khỏi hoài nghi liệu người đó có thật sự phải đi họp không, có phải là người đó sau khi xem ảnh chụp của cậu thấy không vừa lòng nên tìm một cái cớ không?

Dù sao điều kiện của cậu cũng kém xa so với đối phương.

Mạnh Nhất bất đắc dĩ mà thở dài, trở về dọc theo con đường mà xe buýt từng đi qua, vừa đi vừa đá mấy hòn đá bên chân, đi về mất hai mươi phút.

Về đến nhà Chu Lâm đang ngồi ở trước bàn ăn bánh chưng, hắn thấy Mạnh Nhất trở về liền ngạc nhiên: “Nhanh thế?! Có vấn đề gì à?”

Mạnh Nhất ủ rũ cụp đuôi mà nói: “Không, bị cho leo cây rồi.”

Cũng chẳng phải người tử tế gì, Chu Lâm nghĩ thầm.

Hắn lấy bánh chưng từ túi nilon ra, hỏi Mạnh Nhất: “Cậu chưa ăn cơm trưa nhỉ, muốn cùng ăn bánh chưng không nè?”

Mạnh Nhất không khách sáo.

Mạnh Nhất ngồi xuống, hai người mặt đối mặt mà bắt đầu bóc bánh chưng.

Chu Lâm đưa cho cậu bánh chưng thịt, trong nháy mắt thấy gạo nếp nâu nâu, Mạnh Nhất nhíu nhíu mày theo bản năng.

Chu Lâm hỏi: “Cậu không thích ăn bánh chưng mặn à?”

Mạnh Nhất gật gật đầu: “Tôi thích ăn loại ngọt hơn.”

“À, nhưng mấy cái của tôi đều là loại mặn hết, không thì tôi xuống mua cho cậu loại ngọt nhé?”

Mạnh Nhất vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi cũng ăn loại mặn mà.”

Chu Lâm hỏi: “Cậu là người miền bắc à?”

Mạnh Nhất nói phải.

“Trông không giống người miền bắc lắm, cậu thanh tú thế cơ mà.”

Mạnh Nhất buột miệng thốt ra: “Nhìn anh cũng không giống người miền nam, trông cường tráng lắm.”

Chu Lâm nghe xong rất vui.

Chu Lâm lại hỏi Mạnh Nhất: “Đối tượng xem mắt của cậu sao lại huỷ hẹn hôm nay thế?”

Mạnh Nhất cắn miếng bánh chưng, giọng nói rầu rĩ: “Không biết, có thể là do anh ta không thích tôi nên lấy cớ.”

Chu Lâm không nghe nổi nữa: “Thầy Mạnh cứ khiêm tốn làm gì thế, các phương diện của cậu đều rất ưu tú mà, sao lại không thích được.”

Mạnh Nhất sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn Chu Lâm: “Tôi rất ưu tú à?”

“Tất nhiên rồi, công việc của cậu tốt, lại có tài năng, ngoại hình cũng không tệ, so với tôi thì ưu tú hơn nhiều.” Chu Lâm nói xong lại thêm một câu, “Tuy cậu không phải loại hình tôi thích.”

Mạnh Nhất không nói gì, trong lòng nghĩ đương nhiên tôi biết tôi không phải loại hình anh thích, loại hình anh thích là 1 mà.

Bánh chưng Chu Lâm mang đến ăn rất ngon, mềm mại núng nính, khác hẳn so với cái mua ngoài siêu thị.

Mạnh Nhất ăn xong một cái thấy vẫn chưa đã thèm, liếm liếm môi hỏi: “Nhà của anh tự làm à?”

Chu Lâm lại đưa cho cậu một cái, nói: “Đúng vậy, mẹ tôi làm đó, lúc đó mẹ còn muốn mở cửa hàng bán bánh chưng.”

“Hửm?!”

Có thể là vì chưa bao giờ thấy nên Mạnh Nhất không thể tưởng tượng nổi hình ảnh chủ nhà của cậu mở Bảo Mã (BMW) bán bánh chưng.

Chu Lâm giải thích nói: “Mẹ tôi không có việc gì làm, chỉ nhàn rỗi ở nhà nên hay đi mở cửa hàng giết thời gian ấy mà.”

Mạnh Nhất: “……”

Ăn hai cái bánh chưng vào bụng, tâm trạng Mạnh Nhất khoan khoái hơn không ít, thành công ném buổi xem mắt ra sau đầu.

Cậu chủ động giúp Chu Lâm dọn bàn ăn, vứt lá bóc được từ bánh chưng ném vào thùng rác, sau khi dọn xong mới đến viện dưỡng lão.

Hôm nay tinh thần của bà Mạnh Nhất không tốt lắm, cơm trưa ăn không nổi, có thể là do huyết áp thấp, mệt mỏi nằm trên giường.

Bà nhìn trần nhà thở dài mấy lần, cố gắng nói: “Ôi, tất cả là tại bà, ngày nghỉ mà Nhất Nhất của chúng ta cũng không thể đi chơi.”

“Không phải đâu bà, bây giờ cháu đang thấy rất vui.” Mạnh Nhất vội vã nói, “Hơn nữa hôm nay có người ăn bánh chưng cùng cháu mà.

Lời nói trong lúc lơ đãng thoáng lộ vẻ vui mừng.

Bà hỏi: “Là ai thế?”

Mạnh Nhất nói: “Cháu trai của ông Chu.”

Bà không hỏi chi tiết tại sao cậu lại ở cùng cháu trai ông Chu, chỉ là nắm tay Mạnh Nhất vui vẻ nói: “Có người bên cạnh là tốt, có người bên cạnh là tốt.”

Buổi tối Mạnh Nhất về đến nhà, Chu Lâm không ra ngoài, đang ở trong phòng ngủ chơi game.

Mạnh Nhất nhớ kỹ ân tình hai cái bánh chưng lúc giữa trưa của hắn, lúc đi vào tắm rửa không bơ hắn nữa mà chủ động bắt chuyện một câu: “Sao hôm nay anh không đến viện dưỡng lão thăm ông?”

Đôi mắt Chu Lâm dính vào trên màn hình, bớt chút thời gian trả lời cậu: “Ông nội của tôi còn ở nhà bố mẹ tôi, nói muốn ở thêm vài ngày.”

Mạnh Nhất hỏi: “Sao anh không ở vài ngày cùng ông?”

“Không thèm!” Chu Lâm ghét bỏ nói, “Tên nhóc nhà tôi quá phiền.”

“Anh còn có anh em à?”

“Ừm, có một đứa em trai đang học lớp 10.”

“Học ở trường nào thế?”

“Là trường của cậu đó, trung học Thực nghiệm.”

Em trai Chu Lâm tên Chu Tiểu Lâm, mọi thứ dường như bắt đầu từ tên của hai anh em.

Từ nhỏ Chu Lâm đã nói với em trai của hắn rằng: “Em là được tặng kèm lúc bố mẹ mua anh, là ngoài ý muốn đó.”

Khi đó Chu Tiểu Lâm mới ba tuổi, nghe thấy lời này khóc nguyên một ngày, vì thế Chu Lâm bị mẹ dùng dép lê đuổi theo đánh một ngày.

Về sau khi lớn lên Chu Tiểu Lâm không thích nói chuyện, đặc biệt là càng không thích nói chuyện với Chu Lâm, làm Chu Lâm cảm thấy là thằng nhóc ấy vẫn ghi thù tới giờ.

Tính cách của Chu Tiểu Lâm khác với Chu Lâm, thành tích học tập cũng không giống Chu Lâm.

Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của Chu Tiểu Lâm luôn dẫn đầu, giấy khen học sinh xuất sắc dán đầy một mặt tường, làm giấy chứng nhận đoạt giải trong đại hội thể thao của Chu Lâm phải lùi vào trong góc.

Mỗi lần về đến nhà, bố mẹ Chu Lâm sẽ khen ngợi đứa em đó về mọi mặt, sau đó nói với Chu Lâm: “Con nhìn em con xem!”

Chu Lâm cũng để bụng chuyện này nha.

Chu Lâm không được tính là rất yêu thương người em trai này, dù sao tình yêu của bố mẹ dành cho đứa em đấy cũng đủ rồi, nhưng khi phải đối mặt với áp lực, vẫn không thể không đảm đương vai trò anh cả trong nhà.

Qua ngày đầu nghỉ Tết Đoan Ngọ, Chu Lâm đưa hai người khách xem phòng xong, nhận được điện thoại từ mẹ, bảo hắn đi đón em trai từ trường về.

Chu Lâm nói với điện thoại: “Nó là thanh niên rồi, tự về nhà cũng được mà.”

Nữ sĩ Lâm kiên quyết: “Không được! Từ trường học về nhà xa như thế làm mẹ không yên tâm, lúc con còn đi học bố con cũng toàn đón con suốt đấy thôi!”

Chu Lâm nhỏ giọng trả lời lại: “Đó là vì bố mẹ sợ con đến tiệm net chơi nên mới trông kĩ như thế chứ.”

Nữ sĩ Lâm ở đầu bên kia nghe xong muốn nổi nóng, Chu Lâm mau đồng ý trước khi mẹ kịp nói: “Con sẽ đón con sẽ đón mà.” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

5 giờ ngày hôm đó Chu Lâm đóng cửa hàng, đi xe điện tới trung học Thực nghiệp đón Chu Tiểu Lâm tan học.

Xung quanh trung học Thực nghiệm đều là khu dân cư, Chu Lâm thấy thời gian đã không còn sớm nên vội vàng đi đường tắt, đi qua khu dân cư nhỏ.

Ở trung tâm của tiểu khu có một hoa viên nhỏ, lúc Chu Lâm đi qua thoáng nhìn thấy có hai người con trai đang ngồi trên ghế dài dưới giàn hoa tử đằng. Trong đó một nam sinh mặc đồng phục đang cúi đầu, người còn lại thì đặt cánh tay lên vai cậu ta, nhẹ nhàng vỗ, tư thế trông khá mờ ám.

Lòng hiếu kì của Chu Lâm lặng lẽ cháy lên, hắn không nhịn được mà giảm tốc độ xe, quay đầu lại nhìn nhìn liếc liếc, ai ngờ lại thấy có gì đó lạ lạ.

Bóng dáng của người đang ôm vai sao trông quen quen thế nhỉ?

Chu Lâm vội vàng dừng xe, đợt trước ngày nào trời cũng mưa làm xe điện có chỗ bị rỉ sắt, lúc phanh lại phát ra tiếng rít lớn, khiến hai người đang ngồi dưới giàn hoa cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tầm mắt của ba người chạm nhau, rốt cuộc Chu Lâm cũng thấy rõ mặt của người nọ, là Mạnh Nhất.

Nam sinh mặc đồng phục nhận ra có người, nhanh chóng đứng lên, đỏ mặt rụt rè mà nói với Mạnh Nhất: “Cảm ơn thầy Mạnh.”

Nói xong còn chưa đợi Mạnh Nhất trả lời liền sải chân chạy đi xa.

Mạnh Nhất cũng đứng lên từ ghế dài, đi qua hỏi Chu Lâm: “Sao anh lại tới đây?”

Chu Lâm nghĩ sao nói vậy: “Cậu muốn kết hôn đến phát điên rồi à, vị thành niên mà cũng ăn nữa?”

Đầu tiên là Mạnh Nhất sửng sốt, sau khi hiểu ý của lời này thì mặt liền đỏ bừng lên, cậu hung hăng lườm Chu Lâm một cái, không nói một câu liền quay đầu đi.

Trong lòng Chu Lâm “Lộp bộp” vài tiếng, chậm chạp nhận ra hình như mình vừa lỡ lời, vội bước xuống khỏi xe điện, đẩy xe đuổi theo: “Tôi rất xin lỗi, nãy tôi nói mà không biết nghĩ.”

Mạnh Nhất không ngừng lại, coi như không nghe thấy.

Chu Lâm chột dạ, hắn đã hiểu được hình ảnh nhìn thấy vừa nãy có lẽ không như mình nghĩ, nhưng hắn không dám hé răng đi hỏi, chỉ có thể yên lặng đi theo sau mông Mạnh Nhất, một trước một sau đi về nhà.

Suốt cả một đường Mạnh Nhất xụ mặt, lên đến tầng sáu không chờ Chu Lâm tiến vào đã “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, thể hiện rõ thái độ với Chu Lâm.

Chu Lâm sờ sờ mũi, yên lặng mà lấy chìa khoá từ túi mình.

Lúc này cửa phòng bên mở, dì Thẩm nhô đầu ra nhỏ giọng hỏi: “Cãi nhau hở?”

Chu Lâm nói: “Cứ coi là thế ạ.”

Dì Thẩm mang giọng nói của người từng trải: “Không sao, đôi vợ chồng nhỏ cãi nhau là chuyện bình thường, chịu khó dỗ nhiều chút là được ấy mà.”

Chu Lâm: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.