Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam

Chương 31



Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Vài ngày sau kì thi cuối kì cũng đã kết thúc, Mạnh Nhất sắp được chào đón một khoảng thời gian nhàn nhã.

Buổi chiều trước ngày nghỉ hè, trường trung học Thực Nghiệm tổ chức họp phụ huynh cho khối 10, 11.

Vào buổi trưa các giáo viên môn chính đều ở trong văn phòng dành thời gian thống kê lại thành tích với xếp hạng của từng học sinh, suy xét sau đó sẽ gọi phụ huynh nào ra nói chuyện riêng, chỉ có Mạnh Nhất yên lặng ngồi tại chỗ chờ được nghỉ.

Cậu làm giáo viên mỹ thuật, những chuyện liên quan đến phụ huynh không nằm trong tầm quản lý của cậu, cậu dọn đồ đạc, định nhân lúc phụ huynh đến mà trộm về.

Mạnh Nhất đi qua hành lang khu dạy học rồi xuống tầng, chỗ này cách sân thể dục khá gần, lúc này giáo viên với học sinh đều ở khu dạy học, hẳn là không có người.

Nhưng Mạnh Nhất vừa ra đến cửa cầu thang, liền thấy có một người đàn ông đứng ở đó đang đưa lưng về phía cậu, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Mạnh Nhất ngạc nhiên gọi: “Chu Lâm à?”

Chu Lâm vừa quay đầu lại, thấy Mạnh Nhất lập tức nở nụ cười: “Thầy Mạnh.”

“Sao anh đến đây?”

“Tôi tới họp phụ huynh cho em trai ấy mà, bố tôi bận đi làm, hôm nay thì mẹ tôi tới quảng trường thi nhảy, cũng bận rồi, chỉ có thể gọi tôi tới.”

Mạnh Nhất hỏi: “Nhưng đây là khu lớp 11 mà, em của anh là lớp 10 phải không?”

Chu Lâm nói: “Tôi không tìm thấy lớp của thằng bé, lạc đường rồi.”

Mạnh Nhất nghĩ dù sao cũng tiện đường, liền nói: “Để tôi đưa anh đến.”

Khu lớp 10 với khu lớp 11 được ngăn cách bởi sân thể dục, Mạnh Nhất đưa Chu Lâm đi đường tắt, đi qua sân thể dục.

Lúc đi qua đài chủ tịch, thấy trên mặt cỏ cách đó không xa, có hai nam sinh đang lao vào đánh nhau, xung quanh tụ tập không ít học sinh hóng chuyện.

Chu Lâm không khỏi xúc động nói: “Ôi tuổi trẻ thật là đẹp, năm đó lúc tôi còn đi học cũng dào dạt mãnh liệt như thế.”

Mạnh Nhất không để ý đến hắn, bước chân ngừng lại, cậu cẩn thận nhìn đám học sinh kia, nói: “Sao Trần Lê lại ở đây?”

Đột nhiên cậu có dự cảm không lành, mặc kệ Chu Lâm, chạy tới chỗ đám người kia.

Chu Lâm không hiểu gì, cũng chạy theo Mạnh Nhất.

Bọn học sinh thấy có giáo viên đi đến, vội vàng tránh ra, Chu Lâm vừa nhìn thấy, ngạc nhiên: “Chu Tiểu Lâm! Em đang làm gì thế!”

Chu Tiểu Lâm đang bị đè trên mặt đất nghe thấy giọng của anh mình thì lập tức có tinh thần, bóp cổ người ở phía trên rồi hô to: “Anh! Nhanh tới giúp em!”

Chu Lâm cạn lời, đi qua kéo lấy người đang đè trên cậu ta, Mạnh Nhất hỗ trợ nâng Chu Tiểu Lâm từ trên mặt đất.

Hai người thay nhau kéo, khó lắm mới tách được họ ra, lúc này mới nhận ra người đang đánh nhau với Chu Tiểu Lâm là Hà Nghiệp.

“Cậu bị điên à! Tôi còn không quen cậu mà cậu lao vào đánh tôi!” Hà Nghiệp xoa cổ lớn tiếng nói.

Chu Lâm hỏi Chu Tiểu Lâm: “Em đánh cậu ấy làm gì?”

Chu Tiểu Lâm chỉ chỉ Trần Lê đang cúi đầu bên cạnh: “Cậu ta động tay động chân với cậu ấy.”

“Nói láo! Tôi chỉ nói với cậu ấy vài câu.”

“Nói chuyện mà cũng kéo tay người khác cơ à?”

Xung quanh khe khẽ vang lên tiếng xì xầm, Trần Lê càng cúi thấp đầu.

Chu Lâm hết nói nổi, chẳng lẽ cánh tay kín hình xăm lần trước của hắn vẫn chưa đủ ghê hay sao mà nhãi ranh này còn dám gây rối.

Chu Lâm xụ mặt hỏi Hà Nghiệp: “Cậu kéo tay cậu ấy làm gì? Muốn làm gì cậu ấy à?”

“Em……” Hà Nghiệp vừa định giải thích, đột nhiên cảm thấy những lời này có gì đó sai sai, ánh mắt lập tức chuyển từ Chu Tiểu Lâm đến trên người Chu Lâm.

Cậu ta nhìn Chu Lâm cẩn thận khoảng hai giây, sắc mặt biến đổi: “Các anh là cùng một hội à?”

Chu Lâm thấy không ổn, bị nhận ra rồi, đang nghĩ nên đền bù như nào thì bên tai truyền đến một giọng nữ sắc nhọn: “Có chuyện gì ở đây!”

Có học sinh hóng chuyện thấy người gặp hoạ thì sung sướng nói: “Chủ nhiệm giáo dục tới kìa.”

Bọn học sinh ồn ào tránh ra, chủ nhiệm giáo dục đeo kính gọng vàng với mái tóc xoăn như mì tôm giận dữ đi tới, thấy hai học sinh mặt mày đen xì, tức giận đến mức suýt nữa không nói nổi.

“Được lắm, học sinh đứng đầu khối 10 đánh nhau với học sinh đứng đầu khối 11, đúng là chuyện lạ mà!”

Chu Lâm rất vui: “Em tôi đứng đầu trong kì thi à?!”

Chủ nhiệm giáo dục nói: “Gọi phụ huynh của các em tới!”

Chu Lâm đi đến bên người Chu Tiểu Lâm: “Là tôi.”

Chủ nhiệm giáo dục hỏi Hà Nghiệp: “Phụ huynh của em……”

Nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, vẻ mặt chủ nhiệm giáo dục hơi thay đổi, không tiếp tục nói.

Ánh mắt của Hà Nghiệp hơi tối đi, nói: “Em không có phụ huynh.”

Chủ nhiệm giáo dục đẩy đẩy mắt kính, hỏi: “Nói đi sao lại thế này? Ai động tay trước?”

“Em ạ.” Chu Tiểu Lâm rất cứng cỏi.

“Vì sao?”

“Cậu ta cứ lôi kéo Trần Lê ấy, em sợ cậu ta bắt nạt người khác.”

Hà Nghiệp nhíu nhíu mày: “Lúc trước tôi có đối xử không tốt với cậu ấy, muốn xin lỗi cậu ấy mà thôi, không có ý gì khác.”

“Thật vậy không?” Chủ nhiệm giáo dục hỏi Trần Lê.

Trần Lê đứng bên cạnh Mạnh Nhất cúi đầu không nói lời nào, Mạnh Nhất duỗi tay xoa xoa đầu thằng bé, nói: “Không sao đâu, đừng sợ, nói thật là được.”

Trần Lê nâng mắt, nhỏ giọng nói với Chu Tiểu Lâm: “Hôm nay cậu ấy không làm gì tớ thật.”

Hà Nghiệp lườm Chu Tiểu Lâm một cái.

“Nhưng vẫn cảm ơn cậu.” Trần Lê lại nói một câu.

Chủ nhiệm giáo dục đã hiểu, chỉ là chút hiểu lầm giữa học sinh với nhau mà thôi, không phải chuyện gì lớn. Huống hồ hai người trong cuộc lại là hai người đứng đầu của cả hai khối, cô không thể phạt họ chỉ vì chuyện này được.

Chủ nhiệm giáo dục muốn biến nhỏ chuyện, vỗ vỗ Hà Nghiệp nói: “Sắp lên 12 rồi, chú ý vào học tập đi.”

“Dạ thưa cô.” Hà Nghiệp nghe lời mà nói.

Chủ nhiệm giáo dục hạ xuống tay bảo bọn học sinh giải tán: “Được rồi đi đi, nên làm gì thì làm đi! Bài tập hè còn kia kìa! Ở đây tiếp làm gì!”

Khuôn mặt cười cợt của nhóm học sinh hóng hớt lập tức xị xuống.

Đám người hóng chuyện lập tức tản đi, ở tại đây chỉ còn lại năm người họ.

Hà Nghiệp cũng định đi, trước khi đi cậu ta nhìn cánh tay Chu Lâm, hỏi: “Hình xăm của anh đâu rồi?”

Chu Lâm sửng sốt, làm như thật mà nói: “Anh muốn trở thành con người mới.”

Hà Nghiệp mím miệng, không nói gì nữa, một mình đi về lớp.

Sắp đến lúc họp phụ huynh, Chu Lâm vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Lâm, đi họp phụ huynh cùng thằng bé, Mạnh Nhất thì đưa Trần Lê về lớp.

Dọc theo đường đi Mạnh Nhất đấu tranh tâm lý thật lâu, có một số việc cậu biết không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.

“Hà Nghiệp không có bố mẹ à?”

Trần Lê nhỏ giọng nói: “Trước kia thì có, sau này bố cậu ấy đi theo người khác, mẹ thì không chịu nổi lời đồn, ra hồ tự sát, trong nhà chỉ còn cậu ấy với ông bà.”

Mạnh Nhất yên lặng.

“Thầy Mạnh đừng nói cho ai khác, thật ra những chuyện này cậu ấy mới nói với em khi nãy lúc ở sân thể dục.”

“Ừm thầy sẽ không nói cho ai đâu.” Mạnh Nhất hỏi, “Nhưng sao cậu ấy lại nói cho em.”

Trần Lê ngừng một chút: “Bố cậu ấy bỏ theo một người đàn ông, là người đồng tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.