Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu

Chương 7-2



Ô Tiểu Mạn vừa dứt điện thoại, một bạn đồng nghiệp lập tức đứng lên chạy tới bên cạnh cô.

“Là Thang tiên sinh sao?” Phương Tĩnh Văn lẻn qua nghe trộm bát quái.

Vừa mới nói điện thoại xong đã bị ra đa quét trúng, Ô Tiểu Mạn cười khổ nhưng không phủ nhận.

“Hai người có hợp lại không?”

Vị đại diện vô cùng anh tuấn kia, sau khi họp xong, tuyên cáo Tiểu Mạn là bạn gái của anh, chuyện này thành chuyện bát quát vô cùng lớn ở trong phòng làm việc.

Tiểu Mạn giải thích là ‘bạn trai cũ’, nhưng vị ‘bạn trai cũ’ này, mỗi ngày đều ân cần gọi điện thoại, thậm chí còn mua cơm trưa và trà chiều tới cho những đồng nghiệp khác, hành động hoàn toàn không giống ‘bạn bè’ mà giống như đến ‘dò xét địa bàn’ và ‘công khai biểu thị chủ quyền’.

Tiểu Mạn luôn an phận với đề tài này, nhưng mà cô không nói chuyện thì không khí khó phân biệt này càng làm cho người tò mò. Các đồng nghiệp lại lo giữ tinh thần ‘tình bạn bè’ trong văn phòng, sau khi liên tục ép hỏi, cuối cùng cũng biết được đại khái, biết rõ vị soái ca kia cho dù không phải là bạn trai thì cũng đang tiến hành việc theo đuổi, muốn hợp lại.

Chuyện liên quan tới công ty, đại diện nhà máy, bạn đồng nghiệp trong văn phòng... Thân là bạn đồng nghiệp với người trong cuộc, Phương Tĩnh Văn rất tự động phát huy tình thần lần theo dấu vết.

Lại là vấn đề cũ, Ô Tiểu Mạn ngoại trừ cười khổ, cũng chỉ có thể cười khổ.

Đầu điện thoại bên kia, Thang Hằng khiến cô không thể không nghe điện thoại, bên này chính là bạn đồng nghiệp cùng văn phòng, không muốn trả lời nhưng lại không thể giả vờ như không nghe thấy. Văn hóa bát quái trong ăn phòng thật khiến đầu người lớn.

Cô cười lắc đầu, cái gì cũng không nói.

“Lắc đầu là có ý gì? Này, nói đi ~”

Bên này khóc thét, đồng thời có một người xoay ghế tới.

“Tiểu Mạn, em thật sự không thú vị!” Lâm Di Nhu cũng gia nhập hàng ngũ bát quái. “Thật là ~ chân nhân bất lộ tướng, nghĩ tới ăn ba chén công!”

“Đúng rồi, hôm qua lúc chị ăn cơm trưa gặp được Triệu Tuấn Dũng bộ phận PR, cậu ta rất ân cần chuyện của em, muốn chị giúp đỡ.”

Nói cũng kỳ quái, Ô Tiểu Mạn rõ ràng không phải là loại mỹ nữ làm cho người ta kinh diễm, dáng người cũng không phải trào lưu mà hơi đẫy đà, bình thường luôn an tĩnh, tụ hội công ty cũng không xuất đầu, cách ăn mặc bình thường, không có cảm giác tồn tại nhưng người theo đuổi lại không ngừng.

Mặc dù trước lúc Thang Hằng xuất hiện, trong văn phòng không xuất hiện thế tấn công mãnh liệt như hoa tươi lễ vật, nhưng cách một thời gian lại có người đến nghe việc của Ô Tiểu Mạn, tình huống này khiến một đám đồng nghiệp nữ hâm mộ rồi.

“Thì nói không biết chứ sao.” Rốt cuộc cô mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, làm cho người ta khó có thể nắm lấy thiệt giả.

“Cho nên, chị Tiểu Mạn, chị thật sự cùng với đại biểu Thang sao?” Một người khác năm nay vừa mới vào công ty, cũng là người mới nhất trong bộ phận hành chính, Trình Vi An, cũng vụng trộm nhích lại gần. “Thật lợi hại! Có phải chị có quy trình gì không? Dạy em một chút, em cũng muốn có bạn trai đẹp như vậy.”

Ngày đó, Trình Vi An ở trong phòng họp, cực kỳ chú ý nhất cử nhất động của Thang Hằng. Cô thật sự không hiểu, rõ ràng điều kiện của mình còn tốt hơn tiền bối, vì sao không là vận may của cô, trước kia mặc dù có người theo đuổi cô nhưng điều kiện lại cực kỳ bình thường.

Trong lòng cô cảm thấy không công bằng, khi nói chuyện, nhiều hơn một chút ghen tuông so với người khác.

Ô Tiểu Mạn nghe ra ý nghĩa trong lời nói, nhưng vẫn mỉm cười, không nói thêm gì. Chuyện tình cảm này, là chuyện của hai bên, không phải vì người ngoài. Đối với cô mà nói, thích là chuyện chân thật và tự nhiên, ở chung mới cần “quá trình”.

Vấn đề này, đương nhiên không thể nào trả lời.

Nhưng cô cười không đáp, rơi vào trong mắt người có tâm lại có cách giải thích khác.

Trong lòng Trình Vi An càng không thoải mái. Cô ta và Ô Tiểu Mạn cùng năm, cho rằng hai người luôn ngang hàng, hơn nữa Mỹ Xan Ẩm vốn thành lập không lâu, trong công ty mặc dù Ô Tiểu Mạn lâu năm hơn cô ta, nhưng cũng chỉ là 3, 4 năm. Ở trong rất nhiều công ty thì hoàn toàn không coi vào đâu, lúc trước cô ta rời công ty cũ, đến Mỹ Xan Ẩm, một phần lớn là vì suy tính này, người cũ nói chuyện sẽ có phân lượng hơn người mới. Cô ta thích được coi trọng, chỉ cần nhịn vài năm, người mới vào, tốt nhất là có vài người cũ nghỉ làm, đến lúc đó cô ta ở trong này có thể có một vị trí, không ai dám xem nhẹ cô ta.

Rõ ràng Ô Tiểu Mạn không phải người lâu năm ở đây, tướng mạo bình thường, nhân duyên cũng không tốt, hỏi thì lại không trả lời, thái độ làm cho trong lòng cô ta vô cùng không tốt.

“Được rồi, Tiểu Mạn, nói đi ~ để cho chúng ta bát quái chút.” Về phần những người khác, đã ở cùng cô lâu, đương nhiên hiểu cá tính của cô chỉ là không thích mò mẫm hơn người khác, vài người cũng không thèm để ý, chỉ quấn quít lấy cô muốn cô nói.

“Nếu không chúng ta hỏi, em đáp, không muốn đáp thì bỏ qua!” Người bên cạnh, người này một lời người kia một câu, tự định dáp án, sau đó vấn đề được quăng ra. “Em và Thang tiên sinh biết nhau lúc nào?”

Cung cấp thông tin thỏa mãn bát quái của đồng nghiệp, gia tăng sức sống của văn phòng cũng là một bộ phận cần phải học trong đại học xã hội.

Ô Tiểu Mạn không thích công khai những việc tư này nhưng cũng hiểu được sự quan trọng của bát quái và hiệu ứng chính – công cụ liên lạc tình cảm với đồng nghiệp, làm thăm thêm sức sống và giải buồn cho văn phòng. Cô cười khổ nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, “Bọn em là bạn học cấp 3.”

“Anh ta theo đuổi em hay là em theo đuổi anh ta?”

“...” Cái này nên trả lời thế nào? “Anh ấy hỏi em muốn hẹn hò không, em nói được.”

“Đó chính là cậu ta theo đuổi em!” Một đám phụ nữ trứng mắt, hưng phấn hô to.

Ô Tiểu Mạn xấu hổ cười cười, cô không cho rằng Thang Hằng theo dudoir cô, lúc trước chỉ là một sai sót ngẫu nhiên, anh bị thầy giáo điểm danh, đưa ngồi sau cô, cũng không biết làm sao lại phát hiện, chủ động đưa tờ giấy để làm hòa, dần dần hai người tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ hơn, chuyện cứ như vậy tự nhiên diễn ra.

“Chị Tiểu Mạn, thật sự là anh ấy theo đuổi chị sao?” Trình Vi An giọng điệu hoang mang, “Thang tiên sinh rất tuấn tú, em cảm thấy trong trường nhất định có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, vì sao anh ấy lại chủ động theo đuổi chị? Chị có hỏi nguyên nhân không? Có phải là anh ấy không thích nữ sinh gầy không?”

Đối với giọng điệu nghe như khờ dại nhưng lại là vấn đề thất lễ, Ô Tiểu Mạn vẫn duy trì nụ cười nhẹ, trả lời. “Tôi không hỏi, vấn đề này phải hỏi anh ấy mới biết được.”

“À ~” Cô ta kéo dài giọng, cái hiểu cái không gật đầu.

“Vi An, không cần phải ghen ghét với người ta.” Lâm Di Nhu ở bên cạnh không nhìn được.

Mọi người cùng ở trong phòng làm việc, hoàn cạnh công tác ở Mỹ Xan Ẩm mọi người rất thích, đồng nghiệp đều ở chung hòa hợp. Mặc dù hâm mộ Tiểu Mạn may mắn trên tình trường, nhưng cũng không mở miệng châm ngòi, lập tức có người bênh vực lẽ phải, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, cố gắng vui đùa hóa giải.

“Em tò mò thôi!” Trình Vi An lập tức nở nụ cười.

Bối phận trong văn phòng cô ta đã tìm hiểu kỹ, luận về kinh nghiệm và thời gian, Thạch Mỹ Tĩnh ít tham gia bát quái nhất là nguyên lão bộ phận hành chính trong công ty, nghe nói là từ tập đoàn mẹ điều xuống, tham gia từ khi Mỹ Xan Ẩm thành lập. Tiếp theo là Lâm Di Nhu, Phương Tĩnh Văn và Ô Tiểu Mạn vào không sai biệt lắm về thời gian, nhưng Phương Tĩnh Văn hoạt bát, nhân duyên tốt, Ô Tiểu Mạn thì khôngcó cảm giác tồn tại.

Cho nên ngoại trừ Ô Tiểu Mạn, đối với những tiền bối khác, Trình Vi Ân vẫn luôn bảo trì hình tượng tốt.

Không khi hòa hoãn xuống, lời nói chuyển đi, mọi người lại cười đùa.

“Nếu đã là người yêu cũ, Thang tiên sinh làm việc ở nước Anh lâu như vậy, sau khi về Đài Loan thì tới tìm em, chứng tỏ anh ta đối với em là nhớ mãi không quên.”

“Đúng vậy, đối tượng như vậy rất tốt. Là người yêu cũ, không cần phải một lần thử thách, sau khi ra xã hội thì tính tình cũng ổn định hơn so với đi học, chị thấy Thang tiên sinh cũng săn sóc và lãng mạn, yêu lại nhất định còn tốt hơn trước kia.”

Cả đám người, mỗi người một câu, thân là chị cả của phòng hành chính, cũng là người lớn tuổi nhất trong phòng, Thạch Mỹ Tĩnh cũng mở miệng nói: “Còn quay trở lại chứng tỏ cậu ta không quên được em, Tiểu Mạn, được yêu so với yêu người còn hạnh phúc hơn, nếu như các em ở chung không có vấn đề gì lớn, em có thể suy nghĩ thật kỹ. Thang tiên sinh thoạt nhìn điều kiện khá tốt, cặp vợ chồng không cãi nhau, cuộc sống đảm bảo hơn so với thực tế.”

Đến tuổi của chị, thực tế luôn quan trọng hơn tình yêu.

Mà dù sao thời đại thay đổi, bây giờ phụ nữ càng hiểu được yêu chính mình, tình yêu và kinh tế cũng ngày càng thành thục và độc lập hơn, không phải đối phương có điều kiện tốt là có thể quyết định tất cả, mọi người chỉ có thể khuyên nhủ và tò mò, lúc trước vì sao bọn họ chia tay.

Bởi vì thoạt nhìn Thang Hằng rất tốt, đẹp trai lại cao lớn, mặc bộ tây trang xuất hiện, phẩm vị và dáng người cũng là nhất, địa vị cao quý, là đại biểu của nhãn hiệu thực phẩm lớn của châu Âu ở khu vực châu Á, địa vị xã hội và tiền lương lại càng không thể nghi ngờ.

Một đối tượng có điều kiện vĩ đại như vậy, lại theo đuổi một cô gái có điều kiện vô ùng bình thường, hơn nữa cô gái đó không hề khoe khoang có một người như vậy theo đuổi, dáng vẻ như không muốn nói nhiều về chuyện của anh ta. Tình huống quỷ dị như vậy không khỏi làm cho người ta liên tưởng Thang Hằng có phải là có bệnh gì đó không thể cho ai biết hoặc thói quen gì đó không tiện nói ra, mới có thể làm cho thái độ Ô Tiểu Mạn mịt mờ như thế, chậm chạp không chịu nhả ra.

“Em sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Đối mặt với tất cả chủ đề, Ô Tiểu Mạn đều cười đáp.

“Ai, Tiểu Mạn, em hãy thành thật nói, có phải Thang tiên sinh có bí mật hay tính tình không tốt không?” Hay là sẽ đánh con gái? Hoặc nghiêm trọng hơn một chút... bất lực?

Phương Tĩnh Văn tò mò muốn chết, mặc dù không có ý tứ hỏi rõ ràng, nhưng những tình huống trong phim truyền hình cũng đã bạo phát.

Ô Tiểu Mạn khẽ giật mình. “Không đâu.”

“Thật vậy chăng? À, chị thấy có những người khác rất tốt, nhưng mà có ít người bình thường thì tốt, nhưng mà về sau hoặc uống rượu sẽ trở thành người khác, Thang tiên sinh có thể là người như vậy không?” Phương Tĩnh Văn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

Cô suýt nữa không nhịn được bật cười, biết rõ là đồng nghiệp đã hiểu làm gì.

“Em chưa thấy Thang Hằng uống rượu nên em không biết lắm, nhưng mà anh ấy không tồi như vậy.” Cô kín đáo làm sáng tỏ cho người kia.

Cho dù khi còn là học sinh, Thang Hằng cũng chỉ thẳng thắn một chút, mặc dù không phải khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người, nhưng khi những bạn học không biết chào hỏi anh, anh vẫn lễ phép gật đầu đáp lại một tiếng. Ngoại trừ việc bọn họ từng vì hiểu lầm mà có xung đột, trên cơ bản mặc dù anh không nóng tính nhưng không khó ở chúng.

“Vậy rốt cuộc vì sao em không tiếp nhận anh ta?” Cá tính tốt, điều kiện tốt, như vậy còn không nhận, chẳng lẽ đối phương thật sự bất lực?! Nghẹn một đống nghi vấn rất khó chịu, Phương Tĩnh Văn không nhịn được hỏi.

“Em không phải không tiếp nhận anh ấy.” Rốt cuộc hiểu rõ người nào đó, Ô Tiểu Mạn nói. “Chỉ là tách ra quá lâu, hai người có ít nhiều thay đổi, cần một chút thời gian thích ứng.”

Trả lời không chút đắn đo, ngọn lửa bát quái của đoàn người dường như bị một chậu nước lạnh giội tắt ngúm.

“Tiểu Mạn, em...” Phương Tĩnh Văn xoa ngực, dáng vẻ thống khổ nói: “Nghĩ muốn thảo luận bát quái với em là lỗi của chị....”

Sớm biết như vậy thì chị đã không hỏi, không có đáp án, ít nhất đoán thì còn có không gian, đáp án nhàm chán thế này thì bảo chị làm sao có thể chia sẻ ra ngoài! Quá không thú vị!

“Em và Thang Hằng không có bát quái, đừng suy nghĩ nhiều.” Ô Tiểu Mạn bật cười, cố gắng cải tạo vọng tưởng của đồng nghiệp.

“Không không không, chính soái ca mỹ nữ đã là bát quái.”

“...” Xem ra vấn đề ở trên người Thang Hằng, nếu không cô vào công ty đã nhiều năm rồi, đã từng có đồng nghiệp muốn theo đuổi cô nhưng không tạo ra chú ý thế này.

Quả nhiên không công khai tình cảm hồi cấp 3 là đúng, soái ca là kẻ gây tai họa mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.