Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 2-2



Đã qua ba ngày, phòng đối diện vẫn một mảnh tối đen, không có bất kỳ dấu vết hoạt động nào.

Cô xác định anh ở đây, bởi vì ban công nhà cô đối diện với phòng bếp nhà anh, hơn nữa đó là căn phòng duy nhất không có rèm cửa, mặc dù cô không thấy anh ra vào, nhưng những gói cà phê trên bàn ở phòng bếp mỗi ngày đều thay đổi, cà phê không ngừng tăng lên rồi lại giảm bớt, ba ngày qua, nó chưa từng hết.

Qua vài ngày cô không nhịn được bèn qua nhà hàng xóm hỏi thăm, ngoài dự đoán của cô, anh đã ở đây năm năm, sớm hơn cô hai năm, bình thường không ra ngoài, vì vậy cũng có rất nhiều người giống cô tưởng rằng căn phòng đó bỏ trống.

Kinh tế của anh không thiếu thốn, quần áo và xe của anh đều không phải là bình thường, mức lương của anh cũng rất cao. Thứ sáu hàng tuần anh sẽ ra ngoài, lúc anh ra ngoài, sẽ có người tới quét dọn phòng, bổ sung thức ăn. Anh chưa từng mua đồ ở những quán gần đó, anh vô cùng quái gở, nhường như không nói chuyện với ai, bởi vì anh cũng chưa bao giờ chào hỏi ai.

Không có ai biết người đàn ông kia làm gì, hình như cũng không ai biết tên của anh.

Lại liếc nhìn về phía đối diện một cái, cô tiếp tục ngồi trong phòng khách quấy nồi bột mì và bơ.

Mua rèm cửa về.

Ngày đầu tiên, cô không dám kéo rèm cửa ra, nhưng lại không nhịn được thỉnh thoảng lại nhấc một góc rèm lên nhìn lén, cô vẫn không thấy anh, căn phòng kia vẫn ên lặng giống như đã mấy chục năm không có người ở.

Ngày thứ hai, cô bắt đầu có cảm thấy mình quá lo lắng, cho nên kéo rèm cửa ra, phòng anh ở vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày hôm nay cô đi đến phòng khám thú y thăm con chó kia, lúc đang hỏi thăm tiền thuốc, mới biết chiều hôm đó anh đã ghé qua đây.

"Đã trả? Làm sao có thể? Xin hỏi ai đã trả vậy?"

"Gì? Cô không biết sao? Buổi chiều hôm Kiều Khả được đưa vào đây, có một người đàn ông khôi ngô đến bấm chuông cửa, cũng thật kỳ quái, đúng không? Phòng khám chúng tôi không khoá cửa, nhưng anh ta cũng không đẩy cửa đi vào, mà cứ bấm chuông. Tôi đi ra ngoài xem coi là chuyện gì xảy ra, thì anh ta hỏi tình trạng của Kiều Khả, sau đó trả tiền thuốc rồi liền đi."

Cô không thể nghĩ ra là ai mà lại làm chuyện này, mặc dù có thể là người đàn ông kia, cô hỏi: "Có phải người đó có gương mặt góc cạnh, tóc màu vàng nhạt? Lái chiếc xe Jeep màu đen?"

"Đúng vậy, tôi tưởng anh ta là bạn của cô." Cô nhân viên phòng khám bệnh gật đầu nói.

Thật kỳ quặc, cô cứ tưởng rằng tên kia không thích chó chứ, thoạt nhìn anh ta giống như sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng anh ta lại chạy đến đây giúp Kiều Khả trả tiền thuốc.

Lại liếc đen phòng tối đen kia một cái, cô rót bột mì đã quấy xong vào trong khuôn, sau đó đưa vào lò nướng.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong?

Chuông điện thoại vang lên, cô ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách bắt điện thoại.

"A lô?"

"Đường Lâm phải không?"

Trong điện thoại truyền đến giọng của Á Lệ Toa, cô thở dài trong lòng. "Là mình."

"Mình nghe nói cậu từ Châu Phi về đã nửa năm, tại sao không gọi điện cho mình? Làm mình thật lo lắng ."

"Xin lỗi, vì trong người không khoẻ, cho nên muốn nghỉ ngơi một thời gian." Cô mở miệng cho có lệ, vừa cầm bình tưới hoa đi tới ban công tưới nước cho mấy cây hoa.

"A? vậy sao? Vậy bây giờ đã đỡ hơn chưa?"

"Tốt hơn rất nhiều, cám ơn."

"Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, chọn thời gian rảnh ra ngoài ăn cơm đi. Trưa mai thì sao, cậu cảm thấy như thế nào?"

"Ơ. . . . . ." Cô vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng nghĩ lại cô cũng lâu rồi chưa ra ngoài ăn cơm, cho nên liền sửa miệng đồng ý, "Được, vậy đi ăn ở đâu đây?"

Á Lệ Toa nói tên một nhà ăn, cô đi trở lại phòng khách, cầm lấy giấy bút ghi lại địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, không nhịn được ngồi trên ghế sa lon, nhìn bức hình chụp thảo nguyên Châu Phi đang treo trên tường tới ngây người.

Sư tử, ngựa vằn, hươu cao cổ, con voi, tê giác, hồng hạc, chó săn, những con vật được sinh ra và lớn lên trên thảo nguyên, sau đó chết đi, tất cả nguyên thủy như thế, chân thật như thế. . . . . .

Ở đó thật sự vô cùng vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng hết sức tàn nhẫn.

Lòng bàn tay truyền đến đau nhói, cô mới phát hiện mình không tự giác nắm chặt quả đấm, mấy năm qua không nuôi móng tay nhưng nửa năm ở đây móng tay đã rất dài, trong lòng bàn tay xuất hiện những hình bán nguyệt màu hồng là do móng tay đâm vào mà thành.

Cô giơ hai tay lên, nhìn chúng, ngay lúc đó lò nướng “tinh” lên một tiếng.

Bánh ngọt đã nướng xong, cô cũng không còn hứng để ăn.

P/s: Ở phần sau các bạn sẽ biết được căn nhà cũng như con người anh Adam qua con mắt hình dung của chị Đường!!!! Ta chỉ có hai chữ đó là kinh khủng :D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.