Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 6-2



Tuy không nhìn thấy nhưng cô vẫn cố nghiêng người nhìn xem ai lại đến vào giờ này, kết quả là xém chút nữa rơi xuống giường, cô vội vàng bám vào tủ đầu giường, trước ki anh quay lại cô đã nằm lại đắp kín chăn.

Vị khách kia cũng vào cùng anh, gương mặt râu kia, khoảng bốn mươi tuổi. Cô không biết người này.

Vẻ mặt Đường Lâm nghi ngờ đang muốn nói với Adam cô không biết người này thì đối phương mang theo vẻ mặt tươi cười đi đến, đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là John, John- Đạo Cách Lạp Tư."

"A, xin chào." cô mỉm cười, theo lễ nghi bắt tay cùng ông ta nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Adam.

"Bác sĩ." Adam mở miệng nói, "Anh mới vừa gọi điện bảo ông ta tới đây."

Cô không thấy anh gọi điện nha, coi như là lúc anh đi rót nước nhưng cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy.

Đường Lâm trừng mắt nhìn, sau đó chợt hiểu anh gọi điện trước khi đến đây.

Quả nhiên anh biết cô bị bệnh mới qua đây.

Cô giật mình nhìn anh, người đàn ông kia hơi không được tự nhiên, lại không mở tầm mắt chỉ hí mắt trừng cô, cô lại cảm thấy tim ấm áp, môi hồng mỉm cười.

"Adam nói với tôi cô bị cảm, có thể để cho tôi xem một chút không?" John ngồi xuống mép giường vẫn tươi cười rạng rỡ nói.

Cô lại liếc Adam, sau đó rất phối hợp để bác sĩ khám bệnh, trả lời ông có ho khan hay không, có sốt không, lúc bắt đầu có những triệu chứng đó là khi nào.

"Lần này đang có dịch, triệu chứng tương đối nghiêm trọng, đa số cũng phát sốt, toàn thân không có sức lực, để tôi kê đơn thuốc cho cô. Cố gắng uống nhiều nước một chút, nghỉ ngơi nhiều, không nên ăn thức ăn nhiều dầu mỡ."

"Tôi biết." Cô gật đầu.

Thái độ của vị bác sĩ John- Đạo Cách Lạp Tư này tương đối thân thiết, ông châm cứu cho cô rồi viết đơn thuốc cho Adam, muốn anh đi đến quầy thuốc gần đây mua thuốc.

Adam trở lại phòng, nhốt Kiều Khả cũng đang muốn vào ở ngoài.

"Anh đi mua thuốc." Anh nhăn mặt nói: "Em nằm xuống."

Cô ngồi trên giường nhìn anh sau đó nghe lời nằm xuống, kéo chăn lên đắp, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười.

Thấy cô cười anh hơi buồn bực thì thào tự mắng rồi xoay người, nhưng lại nghe thấy cô gọi anh.

"Adam."

Anh quay đầu lại, thấy cô mở to đôi mắt to đen lúng liếng vẻ mặt vô tội nói: "Hôm nay em còn chưa cho KIều Khả ăn cơm."

Anh trừng cô, cứng người hai giây, sau đó nói: "Anh sẽ cho nó ăn."

" Cám ơn." Cô mỉm cười nói.

Anh rên lên một tiếng, xoay người mở cửa, Kiều Khả ngồi trước cửa thấy anh liền lắc mạnh cái đuôi.

Phía sau truyền đến tiếng cười của cô, anh âm thầm mắng rồi ra lệnh cho nó tránh ra.

Nó nghe lời làm theo nhưng anh lại càng tức giận.

Cô gái trời đánh!

Con chó chết tiệt!

* * *

Dưới sự ép buộc của anh, Đường Lâm ngoan ngoãn ở trên giường mấy ngày.

Mấy ngày nay, anh vẫn bên cạnh chăm sóc cô, thay cô nấu ăn, ngủ cùng cô, sau đó lại lớn tiếng ra lệnh con chó kia tránh xa anh một chút.

Mấy ngày trôi qua, cô lại phát hiện ra bộ mặt khác của anh.

"Em sẽ lây bệnh cho anh." Khi anh muốn ở lại ngủ cùng cô, cô liền nói,

Anh chỉ nhìn cô nhưng vẫn tiếp tục cởi áo sau đó leo lên giường hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của cô, ôm cô vào lòng, nằm xuống ngủ.

" Adam..."

"Câm miệng." Anh cắt ngang lời nói của cô, hung tợn nói: "Nói nữa anh liền hôn em."

Cô trố mắt nhìn anh, thấy trong con anh màu hổ phách hiện liên tia đe dọa thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nói thật mấy ngày nay trời rất lạnh, mặc dù không bị sốt nhưng chân tay cô luôn lạnh ngắt, nếu anh không sợ lây bệnh thì cô cũng mừng rỡ rúc vào ngực anh để sưởi ấm.

Cho nên anh vẫn thành công ngủ trên giường cô, còn mang cả máy vi tính sang nhà cô, khi không có việc gì làm thì anh đều gõ bàn phím mãnh liệt, viết những lập trình mà căn bản cô không hiểu gì cả.

Bởi vị bị bệnh nên khẩu vị của cô cũng không được tốt, anh nấu thử một bữa cô nhìn qua lại không muốn động vào, ngày hôm sau anh từ bỏ việc tự mình nấu, gọi điện đặt cơm, vừa đến thời gian dùng bữa chuông cửa vang lên anh ra ngời mở cửa, sau đó bưng một phần cơm còn đang bốc khói vào phòng.

Là cháo, hơn nữa còn là cháo trắng bên cạnh còn có vài món ăn khác.

Khi cô nhìn thấy món ăn quen thuộc thì vừa vui vừa kinh ngạc, anh không nói gì, chỉ im lặng ăn cháo cùng cô, khi ăn xong hốc mắt cô hồng hồng, vì anh để tâm cũng mang theo nỗi nhớ quê và cháo trắng rau dưa.

Mặc dù anh không muốn đến gần Kiều Khả, nhưng mỗi ngày đều cho nó ăn, mang nó ra ngoài đi dạo, vốn cô định nhờ Jonathan tới giúp nhưng Adam lại kiên trì nói muốn mang nó ra ngoài đi dạo thậm chí còn nguyện ý mang nó đến chỗ Jonathan để tái khám.

"Không phải anh sợ..." Cô kinh ngạc nhìn anh.

"Không phải sợ mà không thích." Anh cắn răng kiên trì nói.

Nhìn thấy mặt anh xanh mét, lúc này Đường Lâm mới giật mình phát hiện anh đang ghen.

Cô không bác bỏ, bởi vì bận nín cười, anh rầu rĩ không vui trừng mắt nhìn cô, vội vàng dắt Kiều Khả ra ngoài.

Liên tục ba ngày, anh vừa về đến liền chạy vào phòng tắm để tắm, giống như trước đây chạy bộ buổi sáng với cô rất muốn hỏi tiếp nhưng cuối cùng đành bỏ qua.

Hiện tại anh đang chăm sóc cô, cô không muốn cãi nhau với anh, cho nên cô đành bỏ qua, làm bộ như không thấy mỗi lần quay lại thấy anh dẫn Kiều Khả ra ngoài đều cứng người.

Anh muốn cậy mạnh, cô cũng hết cách với anh.

Sau đó thứ sáu thần bí đã đến, sau khi mang Kiều Khả ra ngoài trở về, anh lại không có ý muốn ra ngoài, sau khi tắm xong liền leo lên giường, nằm sấp xuống bên cạnh cô rồi ngủ.

"Adam, hôm nay là thứ sáu nha, anh không ra ngoài sao?"

Tám giờ năm mươi phút, cô đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, mở miệng nhắc nhở.

Anh mở một con mắt, nhìn cô một lúc lâu, sau đó giọng nói khàn khàn vang lên: "Không cần."

Tại sao không cần?

Cô rất muốn hỏi anh, càng hiếu kỳ muốn biết vào ngày anh chạy đi đâu, như thấy bộ dáng anh hình như rất mệt, mấy ngày nay cô thường đột nhiên phát sốt, anh vẫn chăm sóc cô hầu như đều không ngủ, cho nên anh chỉ lau tóc và sấy khô nhưng không có chải, vì vậy mái tóc vàng của anh giống như một đồng cỏ dại.

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

"Em còn sốt không?" Anh khàn giọng hỏi.

"Đỡ nhiều rồi." Cô mỉm cười, muốn anh an tâm.

"Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải gọi anh dậy liền nghe không." Anh lo lắng dặn dò.

"Em biết mà." Cô dịu dàng nói, "Anh ngủ đi."

Không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh, hình như anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhắm mắt lại, không lâu sau anh liền ngủ.

Đường Lâm thấy vẻ mặt anh mệt mỏi ngủ, không hiểu tại sau lại đau lòng, thật ra thì cô không gọi anh nhưng lại vẫn mơ mơ màng màng tỉnh dậy vì lo lắng cô không được thoải mái, anh ngủ không sâu nhưng lại không hoàn toàn tỉnh táo.

Ngón tay vẫn đan xen, cô chậm rãi đưa tay anh lên môi, lặng lẽ đặt lên đó một nụ hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.