Mạnh Như Ký

Chương 87: C87: Năm hộ pháp



Lúc Mạnh Như Ký gặp lại Mạc Ly, nàng đang ở trong đại lao của vùng đất Vô Lưu.

Mạc Ly đứng ngoài ngục nhìn nàng, hơi cạn lời.

Mạnh Như Ký ngược lại rất bình tĩnh, xoa mặt, đứng dậy theo Mạc Ly rời khỏi đại lao.

Cách đây vài ngày, nguyên nhân nàng ngồi đại lao cũng rất đơn giản.

Sau khi nàng cướp được nội đan từ chỗ Mục Tuỳ rồi bỏ chạy, độc của nước Nại Hà vẫn chưa hoàn toàn được giải, nàng dùng mấy bạc cuối cùng trong người tức tốc xông vào trong một tiệm thuốc, sau đó cướp đan dược giải độc nước Nại Hà của bọn họ.

Nhưng đan dược cần tám bạc, nàng vẫn thiếu một chút, không bù được nên đã bị bắt.

"So với lần trước, người ngồi đại lao lần này nhiều hơn rồi." Mạnh Như Ký rời khỏi đại lao liền nói với Mạc Ly: "Xung quanh đều là người, có không ít người mới tới, không hiểu quy tắc của vùng đất Vô Lưu nên bị bắt, xem ra thế gian thực sự loạn rồi."

"Mục Tuỳ đã dùng ngàn vàng mua mạng quay về nhân gian."

"Ta đoán ra rồi."

"Này, Đậu Xanh Nhỏ." Mạc Ly đưa cái bình cho Mạnh Như Ký: "Hắn là vật Treo Mệnh của ngươi, hắn đi rồi, ngươi phải uống mỗi ngày."

Mạnh Như Ký liếc đan dược trong tay Mạc Ly một cái: "Không cần nữa." Nàng sờ chiếc vòng mây trên cổ tay: "Ngày đó đến tiệm thuốc chỉ cướp thuốc giải độc nước Nại Hà, không cướp Đậu Xanh Nhỏ, hai ngày này ngồi trong ngục cũng không uống cái này, không sao."

Mạc Ly nhướng mày, ánh mắt rơi trên chiếc vòng trên tay Mạnh Như Ký: "Vật Treo Mệnh của ngươi... bị hắn đổi rồi?"

Mạnh Như Ký nhớ lại ngày đó trước khi chia tay, Mục Tuỳ ấn nàng trên đất, lúc hắn hôn nàng, bàn tay cũng ấn lên cổ tay nàng, giữ rất chặt, có lẽ là lúc đó... hắn đã động tay động chân.

"Không biết hắn làm thế nào, nhưng có lẽ là đổi rồi." Mạnh Như Ký nghiến răng, thầm mắng một câu: "Tên chó, đi thì đi đi, còn suy nghĩ chu đáo như thế."

Mạc Ly cảm thấy hơi buồn cười, nhưng nhìn thấy quân sĩ ở vùng đất Vô Lưu đang mệt mỏi giải từng người vào đại lao, nụ cười của hắn còn chưa xuất hiện bên khoé miệng đã bị áp xuống.

"Đi theo ta trước đi, con thỏ và Diệp Đại Hà cũng tới rồi."

Mạc Ly tìm một căn phòng cho Mạnh Như Ký ở nha môn, Diệp Xuyên và con thỏ đã sớm đợi bên trong. Thấy Mạnh Như Ký nhếch nhác được Mạc Ly dẫn về, đôi môi con thỏ run run:

"Ngươi không giữ được thành chủ ca ca lại!?"

Mạnh Như Ký liếc nó một cái, ngồi xuống: "Trước đây ngươi đã làm vật Treo Mệnh của thành chủ ca ca của ngươi lâu như vậy, ngươi không rõ tính cách hắn sao? Hắn là kẻ lạc đường, nhưng muốn hắn từ bỏ chuyện của hắn... Bây giờ ta cảm thấy, không có khả năng."

Cơ thể cường tráng của con thỏ ngồi sụp xuống ghế như núi đổ, che mặt bắt đầu khóc lóc: "Vậy phải làm thế nào đây, thành chủ ca ca nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực ra nội tâm rất dịu dàng, người làm chuyện này, chắc chắn bản thân cũng rất giằng co..."

Mạnh Như Ký im lặng, Diệp Xuyên ở bên cạnh càng áy náy.

Mặc dù trong lòng có tảng đá lớn, Mạnh Như Ký vẫn vỗ cánh tay Diệp Xuyên: "Không cần trách bản thân ngươi, bị nhân thần cướp thần hồn vốn là chuyện không ai có thể kháng lại. Chuyện này đi đến ngày hôm nay, cũng không phải do ngươi bị đoạt xá."


Diệp Xuyên im lặng một hồi, cuối cùng chỉ nói: "Mạnh cô nương, nguy hiểm trước mắt, nếu có chuyện cần giúp, ngươi cứ phân phó."

"Quả thực có." Mạnh Như Ký cũng không khách khí mà nói thẳng: "Ngồi trong đại lao hai ngày, ta đã có vài suy nghĩ. Diệp Xuyên, ngươi và con thỏ bất luận dùng cách gì cũng phải đi góp tiền, con thỏ đi tìm người của thành Trục Lưu, trước đây thuộc hạ của Mục Tuỳ, Thần Sa đó và mấy chủ sự làm ăn khác, đi nói với bọn họ, ta cần tiền quay về nhân gian, để cứu Mục Tuỳ."

Con thỏ nghe vậy liền đỏ mắt, gật đầu lia lịa: "Thần Sa ca ca và những chủ sự khác sẽ đồng ý thôi! Trước đây ta bòn tiền của thành Trục Lưu chính là vì bọn họ nể mặt ta là vật Treo Mệnh của thành chủ ca ca nên mới để mặc ta làm loạn, bọn họ nhất định sẽ giúp!"

Mạnh Như Ký gật đầu: "Diệp Xuyên, ngươi tìm cách khác, Mạc Ly, ngươi bảo quân sĩ ở vùng đất Vô Lưu phối hợp một chút."

Không phí lời, Mạc Ly lập tức gọi một quân sĩ tới, bảo hắn dẫn Diệp Xuyên đi. Con thỏ cũng tức tốc rời đi.

"Chúng ta cũng không thể ngồi im chờ chết." Mạnh Như Ký nói với Mạc Ly: "Tám trăm năm trước, lúc áp chế sức mệnh của nội đan, ta đã nghe thấy lời phán mệnh của ngươi. Ngươi có thể đến nhân gian, vào mộng cảnh của con người đúng không?"

Mạc Ly nhướng mày: "Có thể, nhưng trước đây ta đã bị thương, Mục Tuỳ đã quay về nhân gian, không bị trói buộc bởi quy tắc của vùng đất Vô Lưu nữa, ta không thể mạo hiểm vào mộng cảnh của hắn để tìm hắn được."

"Ta không bảo ngươi đi tìm hắn. Ngươi tìm hắn cũng vô dụng." Mạnh Như Ký gõ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Năm hộ pháp của ta ở núi Hoành Hư vẫn còn, Thanh Nhiêu, Thương Nham, Thương Lam, Tiểu Y, Tiểu Bố, ngươi nghĩ cách để ta gặp bọn họ trong mộng một chuyến."

"Liên kết mộng cảnh của ngươi với mộng cảnh của năm người bọn họ?"

"Ngươi làm được không?"

Mạc Ly suy nghĩ giây lát: "Trước đây có thể, bây giờ cần một ít tiền, bố trận cần bổ sung chút năng lực."

Mạnh Như Ký im lặng một lúc, sau đó đứng dậy: "Được rồi, bây giờ ta cũng có chuyện cần làm." Nàng quay người ra ngoài.

"Ngươi muốn làm gì?" Mạc Ly nghiêng đầu nhìn nàng, hơi khó hiểu.

"Mệnh vất vả..." Mạnh Như Ký nhận lệnh thở dài: "Kiếm tiền đó."

Mạc Ly nghe vậy liền cười: "Ta không có ngàn vàng, nhưng cũng không đến mức nghèo như thế, trước đây để giấu thân phận nên ta không dùng tiền của nha môn, nhưng bây giờ, từng nha môn gom lại thì một hai vàng vẫn đủ, tiền bố trận không cần ngươi đi kiếm."

Bước chân đang định bước ra ngoài của Mạnh Như Ký khựng lại trong không trung. Một lúc lâu sau, nàng mới quay đầu, nhìn Mạc Ly với vẻ khó tin.

Mạc Ly cũng cười nhìn nàng: "Sao thế?"

Mạnh Như Ký hít sâu một hơi: "Từ khi đánh tới vùng đất Vô Lưu, ta đã đợi một người nói với ta câu này rất lâu rồi..."

Nói đến đây, Mạnh Như Ký nhớ đến quá khứ vất vả kiếm tiền kia, nàng nhẫn nhịn, kìm nén lại sự kích động trong lòng.

"Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt. Số mệnh vất vả của ta xem như có kẽ hở rồi. Cứ như vậy, lão bất tử ngươi, kẻ lạc đường Mục Tuỳ, chúng ta đều phá giải rồi!"

Đêm hôm đó, Mạc Ly bày xong trận pháp, Mạnh Như Ký nhìn rồi điều chỉnh cho hắn: "Thế này sẽ phát huy hiệu quả tốt hơn nữa."

Mạc Ly nhướng mày, cùng nghiên cứu một lúc, sau đó gật đầu lia lịa, khen nàng từ tận đáy lòng: "Khó trách ngươi là Yêu Vương. Không tồi."


"Đừng phí lời nữa."

Mạc Ly ngồi lên mắt trận, sau đó chỉ vào một vị trí: "Mạnh sơn chủ, thượng toạ."

Mạnh Như Ký nghe lời ngồi xuống, ngưng thần điều tức, sau khi định thần, rất nhanh đã tiến vào thế giới mộng cảnh hỗn độn.

Lần này, khác với trước đây, Mạnh Như Ký cảm thấy hình như có một luồng sức mạnh vô hình đẩy nàng tiến về phía trước.

Ý thức của nàng xuyên qua lớp sương mù lúc dày lúc mỏng, trời đất ban đầu không rõ ràng dần dần xuất hiện chút màu sắc. Bên tai cũng từ yên tĩnh thành ồn ào.

Dần dần, Mạnh Như Ký bắt đầu nhìn thấy ánh lửa, chân trời bị ngọn lửa thiêu đến mức đỏ au, thuật pháp đủ màu va chạm trên không trung, tiếng trẻ con khóc lóc vang lên, Mạnh Như Ký cảm thấy bản thân như thể rơi vào một chiến trường.

Những người trước mắt vội vàng bỏ chạy, một tảng đá cực lớn mang theo ngọn lửa rơi từ không trung xuống, trực tiếp lao về phía Mạnh Như Ký.

Hai mắt Mạnh Như Ký trừng lớn, vô thức muốn tránh, nhưng nàng lại ý thức được đây là một mộng cảnh, nàng khựng lại, thấy tảng đá to đó "ầm" bay qua đỉnh đầu nàng, nặng nề rơi xuống mặt đất phía sau.

Mà sau tiếng đập của tảng đá lửa đó, còn có một tiếng hét thảm quỷ dị khiến người khác rùng mình.

Mạnh Như Ký quay đầu nhìn, chỉ thấy một con quái vật màu đen bị tảng đá lớn đè lên. Mà đằng sau con quái vật đen, còn có nhiều con quái vật giống hệt xông đến.

Đây là cái gì...

Quái vật màu đen không có mặt, chỉ có tứ chi, như một cái bóng biết đi, toàn thân chúng phát ra khí tức kinh khủng, chính là lệ khí mà Mạnh Như Ký quen thuộc.

Đây là...

"Ở đây có một đám minh quái!" Một giọng nữ vang lên sau lưng, là âm thanh Mạnh Như Ký quen thuộc: "Thương Lam! Mau qua đây!"

Mạnh Như Ký quay đầu, thấy nữ tử tóc ngắn đang chỉ huy sau lưng, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc, trên mặt dính bụi, nhưng như thể sau khi trải qua lễ rửa tội, ánh mắt của nàng ta càng trở nên kiên định và sáng trong.

"Thanh Nhiêu..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm.

Thanh Nhiêu cầm hai thanh kiếm, vẫn là món quà chúc mừng mà Mạnh Như Ký tặng nàng ta khi nàng ta nạp được khí vào cơ thể lần đầu. Thanh Nhiêu muốn giết về phía đám yêu vật trước mặt, nhưng lại dừng bước khi nhìn thấy Mạnh Như Ký trước mắt.

Chiến hoả rợp trời, trên sa trường, sau lưng là vô số minh quái, bọn họ vượt qua không gian nhìn nhau.

Mạnh Như Ký biết, cái gì gọi là ngày nhớ đêm mơ, đây là giấc mơ của Thanh Nhiêu, nhưng có lẽ ban ngày, đây chính là nhân gian mà nàng ta phải đối diện mỗi ngày.

"Thanh Nhiêu." Mạnh Như Ký bình tĩnh nhìn nàng ta, sau đó nói với nàng ta: "Ngay thời khắc này, muội không cần giết địch."


Hai mắt Thanh Nhiêu mở lớn, như thể hoàn toàn không dám tin: "Sơn chủ... sao có thể..."

Ý thức nàng ta dao động, vì thế toàn bộ khung cảnh cũng đang run rẩy.

Mạnh Như Ký bước về phía nàng ta, vuốt mái tóc ngắn của nàng ta: "Đã lâu không gặp, thay đổi rồi."

"Rắc" một tiếng, cảnh tượng xuất hiện vết nứt trên không trung, bối cảnh như mặt gương bị vỡ, đồng loạt rơi xuống, lộ ra mảng hỗn độn màu xám phía sau.

Toàn bộ màu sắc hoá thành một đám sương mù, ẩn vào trong mảng hỗn độn.

Mạnh Như Ký yên lặng nhìn Thanh Nhiêu trước mặt, thấy ánh mắt nàng ta từ không dám tin dần trở nên dịu dàng: "Sơn chủ..." Nàng ta lao đến, ôm chầm lấy Mạnh Như Ký: "Muội rất nhớ người!"

Mạnh Như Ký sững sờ giây lát, ôm lấy lưng nàng ta rồi vỗ về.

"Nhiều năm như vậy rồi, tại sao người không vào mộng gặp muội... Muội từng hỏi bọn họ, bọn họ đều nói từng mơ thấy người, mơ thấy người tỉnh lại trên vách núi tuyết, người lại quay về núi Hoành Hư! Nhưng muội không mơ thấy người... lần này cuối cùng cũng mơ thấy rồi..."

Giọng nói của nàng ta hơi nghẹn ngào, Mạnh Như Ký hơi đau lòng, nhưng vẫn ngắt ngang cảm xúc của nàng ta: "Lần này, quả thực không phải muội mơ thấy ta, là ta tới tìm muội."

"Tìm muội?" Thanh Nhiêu kinh ngạc, buông Mạnh Như Ký ra, đau buồn nhìn nàng: "Người phải đi đầu thai sao? Tới chính thức từ biệt với muội? Sau này muội cũng không thể mơ thấy người trong mộng sao? Muội không muốn!"

Mạnh Như Ký cười khổ: "Ta sai rồi, muội vẫn không hề thay đổi."

"Thanh Nhiêu, buông tôn chủ ra trước đã." Một giọng nói lạnh lùng hơn chút truyền đến.

Mạnh Như Ký ngước mắt lên nhìn, Thương Lam cũng tới rồi, ba hộ pháp còn lại cũng đứng sau lưng Thương Lam. Bọn họ nhìn Mạnh Như Ký, vẻ mặt đều hơi run run.

Bên cạnh bọn họ, Mạc Ly khoanh tay đứng nhìn, cười chớp mắt với Mạnh Như Ký: "Bốn người còn lại ta kéo tới từ mấy mộng cảnh lộn xộn, đã giải thích tình huống rồi, người đang ôm ngươi đã chạy loạn khắp các mộng cảnh, không bắt được, rồi bị ngươi bắt gặp đây."

Thanh Nhiêu dụi dụi mắt, quay đầu nhìn về phía bốn người còn lại, nàng ta chớp mắt: "Có chuyện gì thế?"

Nàng ta như bị sét đánh giữa trời quang: "Minh quái chiếm núi Hoành Hư rồi sao? Các ngươi đều chết hết rồi?"

"Ngươi ngốc chết mất." Tiểu Y ghét bỏ quăng cho Thanh Nhiêu một câu.

Thanh Nham bất lực mỉm cười, tiến lên kéo Thanh Nhiêu ra, nhẹ giọng giải thích: "Trước đây tôn chủ đến một bí cảnh trên thế gian, bây giờ biết chúng ta gặp nguy liền gọi chúng ta vào mộng, giúp đỡ chúng ta."

Thanh Nhiêu ngẩn người, nhìn về phía Mạnh Như Ký: "Thế nên... không phải ta đang nằm mơ... mà là tôn chủ thật?"

Thương Lam liếc Thanh Nhiêu một cái rồi mới tiến lên. Nàng ta nhìn Mạnh Như Ký, hành lễ của núi Hoành Hư với Mạnh Như Ký, kiềm chế sự nghẹn ngào trong giọng nói: "Cung nghênh tôn chủ."

Sau lưng nàng ta, bốn vị hộ pháp cũng đồng loạt hành lễ: "Cung nghênh tôn chủ."

"Đừng hành mấy hư lễ này nữa." Mạnh Như Ký cũng nhẫn nhịn đủ loại cảm xúc trong lòng, nàng khẽ đỡ Thương Lam lên, để Thương Lam đứng thẳng nhìn vào mắt nàng: "Tốn nhiều công sức để vào mộng gặp các ngươi như vậy, không phải vì ta biết các ngươi gặp nguy nên tới giúp đỡ, mà là ta cần các ngươi giúp đỡ."

Vẻ mặt Thương Lam trở nên nghiêm túc: "Tôn chủ phân phó."

"Nhân thần muốn diệt thế, các ngươi đấu với nàng ta một thời gian, thiết nghĩ đã biết rồi."

Năm người nghe vậy đều trầm mặt.


"Mấy ngày trước, có một..." Mạnh Như Ký khựng lại, cuối cùng vẫn kiên định nói: "... người, hắn tên là Mục Tuỳ, hắn quay về nhân gian từ vùng đất Vô Lưu, có lẽ sẽ liên thủ với nhân thần để diệt thế."

"Muội biết hắn!" Thanh Nhiêu lập tức nói: "Hôm qua! Ngay hôm qua thôi, muội đã gặp hắn khi giết minh quái ở Lộc Sơn! Muội từng giao đấu với hắn!"

Mạnh Như Ký sững sờ.

Nàng không ngờ, Mục Tuỳ về đến nhân gian mà nhanh như vậy đã bắt đầu tham gia vào kế hoạch diệt thế cùng Mạc Hĩ rồi?

Cơ thể hắn không phải có hai luồng lệ khí đấu đá sao? Hắn không nghỉ ngơi chút nào?

Tiểu Y và Tiểu Bố ở một bên lập tức hỏi Thanh Nhiêu: "Công pháp của hắn thế nào?"

"Khó đối phó không?"

"Khó đối phó! Rất lợi hại! Ta vốn không phải là đối thủ của hắn."

Thanh Nhiêu nói vậy, Thương Nham ở bên cạnh nàng ta rất lo lắng: "Sao ngươi không truyền tin về từ Lộc Sơn? Ta nên tới tìm ngươi..."

"Không phải bên phía ngươi cũng nhiều minh quái sao, hơn nữa ta nghĩ ta cũng không sao, vì hôm qua ta vốn cho rằng ta phải chết trong tay hắn rồi, nhưng..." Thanh Nhiêu nhíu mày, hơi khó hiểu: "Đệ tử của ta muốn cứu ta nên kêu ta một tiếng, hắn liền không ra tay nữa, quay người rời đi luôn."

Mạnh Như Ký nhướng mày: "Đệ tử muội gọi muội là Thanh Nhiêu?"

"Gọi muội là Thanh Nhiêu tôn giả."

Ánh mắt Mạnh Như Ký khẽ rũ xuống.

Thầm nghĩ, Mục Tuỳ nói những lời nàng nói vô dụng, nhưng...

Không phải là nhớ rất rõ từng cái tên mà nàng đã nói sao!

"Tôn chủ." Thương Nham quan sát vẻ mặt Mạnh Như Ký: "Người và Mục Tuỳ này... có quá khứ gì đó?"

"Đúng, ta cần các ngươi ngăn cản Mục Tuỳ này, bất luận hắn muốn làm gì cũng đều phải nghĩ cách khiến hắn thất bại."

Năm người nhìn nhau.

Mạc Ly ở bên cạnh ho khan một tiếng, Mạnh Như Ký liếc Mạc Ly một cái, biết trận pháp mà hai vàng kia có thể chống đỡ sắp hết thời gian rồi.

"Hôm nay không có thời gian nói kỹ, sau này năm người các ngươi duy trì liên lạc, bất luận thế nào, mỗi tối đều phải có một người nghỉ ngơi cho tốt, rồi nằm ngủ để vào mộng gặp ta, báo cáo tình huống ở nhân gian cho ta, ta cũng sẽ nghĩ cách nhanh chóng quay về."

Năm người cúi đầu nhận lệnh: "Rõ."

Mạnh Như Ký gật gật đầu, cơ thể đã bắt đầu nhạt đi trong hỗn độn. Cuối cùng nàng vỗ nhẹ vào cánh tay Thương Lam.

"Nhân gian loạn như vậy, các ngươi vẫn không thay đổi, ta rất may mắn."

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.