Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 20



Edit: Boringrain

Thủy Băng Tuyền cầm lấy khăn tay Hương Hàn đưa cho, khẽ lau miệng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người tự xưng là “Giang mỗ” đang đứng cạnh nàng.

Thầm giật mình một cái, dung mạo này thật quá tuấn mỹ, phong hoa quyến rũ hồn người. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc là việc hắn có thể che đậy vẻ ngoài của mình tốt như vậy, lợi dụng thâm tâm bình tĩnh, đạm bạc làm cho người khác quên đi dung mạo tuấn mỹ của mình. Tuy nhiên dù cho có cố che dấu thế nào, thứ ánh sáng rực rỡ ấy là bản chất vốn có sao có thể lấp đi được.

Nam nhân này nếu để cho tinh quang trên người tự phát ra thì… A, a quả là báu vật trời sinh, ngay đến nàng cũng không nhịn được liếc mắt nhìn. Nàng cho hắn 75 điểm, đây là người đầu tiên được nàng đánh giá cao như vậy.

Thấy Thủy Băng Tuyền nhìn qua mình, Giang Dĩ Bác mỉm cười: “Tam tiểu thư, không biết những món này có hợp khẩu vị không?”

“Không tồi” Thủy Băng Tuyền hơi cười đáp lại, trên người hắn nàng như thấy được bản thân mình, hắn và nàng là cùng một loại người.

“Hương hàn”

“Dạ, tiểu thư”

“Gói ít điểm tâm mang về” Mang những món này về rảnh rỗi nghiên cứu một chút cũng tốt.

Cái gì? Thủy Băng Tuyền vừa nói xong, không chỉ Hương Hàn mà cả những khách nhân trong đại sảnh đều ngẩn mặt ra. Bọn hắn có nghe nhầm không?

“Điền chưởng quầy, Tam tiểu thư thích mấy món điểm tâm này, ngươi xuống căn dặn nhà bếp làm một phần đưa cho tiểu thư” Giang Dĩ Bác sau khi nghe yêu cầu của Thủy Băng Tuyền sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh phân phó chưởng quầy đi làm.

“Dạ, thiếu gia” Chưởng quầy lấy lại tinh thần rồi trả lời hắn.

Thủy Băng Tuyền đứng dậy, tiến lên phía trước, khi chỉ cách Giang Dĩ Bác khoảng 3 thước thì dừng lại, lẳng lặng đối mặt nhìn hắn vài giây rồi tiếp tục vòng qua bên trái hắn. Khi đi ngang qua hắn, nàng hơi dừng lại, thanh âm nhẹ nhàng như có như không nói bên tai hắn “Giang Dĩ Bác”

Giang Dĩ Bác khẽ cười nhẹ, hạ mắt xuống che đi biến hóa trong mắt.

Thủy Băng Tuyền cũng không nhìn phản ứng của Giang Dĩ Bác, thẳng bước ra ngoài…

“Thủy tam tiểu thư, xin dừng bước”, Nhìn thấy nàng muốn rời đi, đột nhiên Vân La Y mở miệng gọi nàng lại. Nàng ta cũng không biết tại sao lại muốn gọi Thủy Băng Tuyền, có lẽ vì không quen với hành động hôm nay của Thủy Băng Tuyền? Có lẽ là trong lòng cảm thấy kỳ quái? Vì thế nàng phá lệ cùng Thủy Băng Tuyền lần đầu tiên trực tiếp nói chuyện.

Khóe miệng Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch một tia cười quỷ dị, nhưng cũng quay người lại: “Chẳng hay Vân tiểu thư gọi Thủy Băng Tuyền lại có chuyện gì?”

Vân La Y lên tiếng đã khiến mọi người kinh ngạc nhìn qua, nhưng Thủy Băng Tuyền dừng lại càng làm mọi người thấy kỳ quái không kém. Thủy Tam tiểu thư này từ trước đến nay đều quen được nuông chiều sinh ra tính hung dữ, chỉ cần là nữ tử lại gần Lục hoàng tử, nàng ta sẽ tìm tới cửa mà làm ầm ĩ lên, nhưng… Kỳ lạ là Thủy Tam tiểu thư cùng Vân La Y chưa từng trực tiếp chạm mặt lần nào. Có thể nói đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau.

Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, lông mày chơi chau lại: “La y…” Hiện tại, Thủy Băng Tuyền làm hắn cảm thấy quá mức kỳ bí, quỷ dị, trực giác mách bảo hắn không nên để La Y cùng nàng ta có dính dáng gì.

Trữ Thiên Kỳ con ngươi khẽ động, không ai thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, dường như Vân La Y đối với hắn chẳng có quan hệ gì.

Trương Quan Duệ hạ mắt nói: “Vân tiểu thư không biết gọi Tuyền Nhi lại có chuyện gì không?” Tuyền Nhi không phải là đối thủ của Vân La Y, trước đây Tuyền nhi không đủ khiến Vân La Y chú ý nên không biết rõ Vân La Y, nhưng mà hắn biết…

Vân La Y hướng đôi mắt trong suốt nhìn Trương Quan Duệ, dung nhan tuyệt mỹ thoát tục, cười nói: “Trương đại ca, La Y chưa từng gặp qua tam tiểu thư, hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, không nói chuyện một chút chẳng phải phụ ý tốt của ông trời cho chúng ta chạm mặt sao? Tam tiểu thư, người nói phải không?

Không biết tại sao, trong lòng nàng có chút cảnh giác, Thủy Băng Tuyền trước mặt cùng với Thủy Băng Tuyền trong ý nghĩ của nàng thật khác xa nhau? Nàng từ lâu đã biết đến sự tồn tại của Thủy Băng Tuyền, nhưng chưa hề chính thức gặp qua, bởi vì trong lòng nàng, nàng ta căn bản không đáng để nàng quan tâm. Việc nàng ta hủy hôn với Lục hoàng tử nàng có thể đoán trước được nhưng kết cục lại không như nàng suy đoán. Xem bộ dạng nàng ta thong dong thoải mái như vậy, không có vẻ gì là ưu thương cả! Mà vừa rồi Thủy Băng Tuyền cũng không hề nhìn đến nàng. Tâm lí căng thẳng, nàng muốn xem thử có phải Thủy Băng Tuyền thực sự thay đổi? Hay chỉ là giả vờ biểu hiện bên ngoài? Thế nên vừa rồi nàng mới gọi Thủy Băng Tuyền lại.

Nét mặt Trương Quang Duệ trầm xuống, vừa định lên tiếng thì bị Giang Dĩ Bác cắt ngang; “Ý của La Y là đều ở kinh thành, nhưng chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, hôm nay khó có được cơ hội gặp nhau, sao Trương huynh không thành toàn cho muội ấy? Lục hoàng tử người thấy ta nói có đúng không?” Giang Dĩ Bác tuy miệng cười mà lòng không cười, vừa rồi hành động của Thủy Băng Tuyền làm cho hắn suy nghĩ không thôi.

Trữ thiên Kì nhìn sắc mặt mọi người xung quanh, đánh giá một vòng, trên môi ý cười như có như không:” Tam tiểu thư, ngươi nghĩ sao?”, tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại bắn ra tia sắc lạnh về phía khách nhân trong đại sảnh.

Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt lên tiếng: “Lục hoàng tử, ngài quả là quý nhân hay quên, Thủy Băng Tuyền ta từng nói, ta cùng lục hoàng tử không còn bất cứ quan hệ gì nữa!”

“Thì ra Thủy tam tiểu thư vẫn còn giận bản cung” Hắn quét mắt về phía đại sảnh rồi từ từ đi tới một cái bàn trống, người hầu phía sau nhanh chóng tiến lên, dùng tay áo lau lau mặt ghế rồi mời hắn ngồi. Trữ Thiên Kì nhẹ phất vạt áo, ngồi ngay ngắn trên ghế. Đầu đội kim quan, y phục hoa lệ, ngũ quan tuấn lãng phi phàm tạo ra khí thế bức người.

Khách nhân trong quán vốn muốn xem kịch vui, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục hoàng tử đều khiếp đảm cúi đầu, bây giờ hắn lại đường hoàng ngồi trong đại sảnh, làm ai nấy đều thấp thỏm bất an. Tuy rằng muốn xem kịch vui nhưng mà tính mạng quan trọng hơn, vì thế mọi người đều run run móc tiền ra trả rồi nhanh chóng ra về. Người thứ nhất đi ra, kế tiếp, trong chốc lát, cả sảnh đường tựa như không còn một ai.

Trữ Thiên Kỳ khóe miệng hiện lên một tia tàn khốc:” Bản cung bội ước, đối với Tam tiểu thư là bản cung không đúng, vì vậy Tam tiểu thư oán hận trong lòng cũng là lẽ thường. Nhưng mà chính Tam tiểu thư cũng đã nói dưa xanh ép không ngọt, lẽ nào… Tam tiểu thư nói vậy mà không phải vậy, vẫn một lòng muốn đổ cái chết của Đại phu nhân lên đầu bản cung?” Lời nói băng lãnh hàm chứa ý trào phúng! Trữ Thiên Kỳ tư thái ngạo nghễ, thần thái anh tuấn tràn đầy ý nghiêm nghị bất khả xâm phạm. Giờ này hắn không phải là Trữ Thiên Kỳ cùng người kết bạn, mà là Lục hoàng tử tôn quý bức người.

Trương Quang Duệ nhìn thoáng qua Vân La Y, đôi mày khẽ nhăn lại thành một đường thẳng, lại hướng về Trữ Thiên Kỳ chắp tay nói: “Lục hoàng tử, Tuyền nhi không có ý mạo phạm, có thể do muội ấy cảm thấy mệt mỏi, xin cho Quang Duệ đưa muội ấy về phủ, xin cáo lui trước!” Tuyền nhi còn oán hận, điều đó có thể hiểu được, chung quy cũng là do Lục hoàng tử phụ nàng, cũng vì thế mà lần trước hắn dễ dàng tha cho nàng tội mạo phạm, còn lần này…Tuyền nhi không nhẫn nhịn được, lại còn làm cho Vân La Y chú ý, chuyện này…

Thủy Băng Tuyền lông mày hơi nhếch lên cao, quay lưng về phía mọi người, ánh mắt sắc lạnh…

“Thủy Băng Tuyền, sao rồi? Sợ ư? Ngươi không phải gan to bằng trời sao?” Trữ Thiên Kỳ không để ý tới lời nói của Trương Quang duệ, con ngươi toát lên vẻ lạnh lẽo, khẩu khí bức người!

Nhất thời bầu không khí lại trở nên căng thẳng…

Giang Dĩ Bác như không thấy không khí kỳ lạ trong đại sảnh, chắp tay đứng một bên, đạm mạc cười, đôi mắt lại chăm chú nhìn về bóng dáng đang đứng quay lưng kia, Thủy Băng Tuyền… Hắn muốn xem xem nàng là thật sự can đảm hay chỉ là nhất thời muốn tỏ vẻ. Có điều, việc này ngày càng thú vị, mặc kệ thế nào, Thủy Băng Tuyền thựa sự khiến hắn thấy hiếu kỳ.

“Tiểu thư?” Hương Hàn nghe Trữ Thiên Kỳ nói thì sợ hãi kêu lên một tiếng.

Thủy Băng Tuyền ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười mị hoặc yêu kiều, rồi chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn gần nhất, ngồi xuống, động tác thong dong mà ưu nhã, Vân La Y muốn đánh giá nàng sao? Được, vậy thì đừng hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.