Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 33: Viếng thăm



Hậu hoa viên Thủy phủ

“Tiểu thư, người thật sự muốn tới gặp Tam tiểu thư sao?” Một tiểu nha đầu đang mặc trang phục nha hoàn, nét mặt khẩn trương, hai tay chắn trước một nữ tử xinnh đẹp.

Trời ạ, tiểu thư tự nhiên lại muốn chạy đến chỗ Tam tiểu thư…Tam tiểu thư đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai tự ý xông vào Đông Uyển, vạn nhất tam tiểu thư nổi giận, …Nàng biết ăn nói thế nào với phu nhân đây? Nghĩ đến đây, da đầu của nha hoàn Tiểu Bích liền run lên bần bật.

“Tiểu thư, người không nên đi! Đến lúc đó, phu nhân mà biết nhất định sẽ trách phạt nô tỳ.” tiểu thư nhà nàng băng thanh ngọc khiết sao có thể là đối thủ của Tam tiểu thư chứ, dù cho phu nhân không phát hiện ra, nàng cũng không thể để tứ tiểu thư đi gặp tam tiểu thư được.

Thủy Băng Ngọc hơi chu miệng lên: “Tiểu bích, đại nương đã ra đi, một mình tam tỷ ở tại Đông Uyển chắc hẳn rất cô đơn, ta từ sớm đã muốn đi qua đó thăm người, chỉ là…” Chỉ là mẫu thân không đồng ý, còn một mực dẫn nàng đi bái phỏng phu nhân này phu nhân nọ, làm cho nàng không có thời gian mà thở nữa, hôm nay mẫu thân ra ngoài từ sớm mà không dẫn nàng theo, nàng mới có cơ hội đi thăm tam tỷ. Chứ không, đợi đến lúc nàng xuất giá rồi, e là khó có thể thể gặp tỷ ấy được nữa.

“Tiểu thư, người cũng biết phu nhân không muốn người cùng tam tiểu thư lui tới, người bây giờ còn chủ động đến Đông Uyển, lỡ như Tam tiểu thư…” Bây giờ phu nhân không ở trong phủ, lỡ như tam tiểu thư tức giận, làm gì tiểu thư, nàng không gánh nổi đâu!

“Không được, ta hôm nay nhất định phải đi!” Gò má đỏ hồng phảng phất như đóa sen mới nở, đôi mày liễu dài đẹp che khuất ánh mắt trong veo có chút hờn giận nhưng vẫn kiên định, lồng ngực vì giận dữ mà phập phồng nhấp nhô… Tuy rằng nàng chỉ mới 16, 17 tuổi nhưng phong vận trời sinh đã sớm bộc lộ. Mái tóc bồng bềnh, tóc mai nhẹ bay trong gió, trang sức hoa lệ càng tôn thêm vẻ đẹp quý phái của nàng. Nàng chính là Thủy phủ tứ tiểu thư, Thủy Băng Ngọc.

“Tiểu thư…” Nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy, Tiểu Bích thấy được tiểu thư hôm nay có vẻ rất quyết tâm đi Đông Uyển! Vừa nghĩ vậy, trên mặt Tiểu Bích lộ vẻ tang thương không nói nổi, bi ai rưng rưng nước mắt nhìn Thủy Băng Ngọc: “Tiểu thư? Hôm nay người thật sự nhất định phải đi sao?” Nếu như chiêu này mà không được, thì nàng cũng hết cách rồi.

Thủy Băng Ngọc hơi do dự một chút, nhưng rồi ánh mắt mở to kiên định: “Tiểu Bích, ta nhất định phải đi.”

“Nhất định phải đi đâu? Ngọc nhi?” Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang bên tại Thủy Băng Ngọc.

Thủy Băng Ngọc hơi giật mình, chuyển tầm mắt nhìn lại, thì ra người vừa tới chính là tam ca cùng mẹ với nàng Thủy Huyền Việt!

Hắn một thân cẩm y màu tím, khuôn mặt có vài phần tương tự Thủy Băng Ngọc, nhưng ngũ quan không có vẻ thanh tú như Thủy Băng Ngọc, lông mày hơi rậm, mắt phượng lại có phần giống Thủy Băng Tuyền! Lúc này lộ ra vẻ đùa cợt.

“Tam thiếu gia, người tới thật đúng lúc, Tứ tiểu thư nói muốn đến Đông Uyển, nô tỳ khuyên can không được, người giúp nô tỳ khuyên tiểu thư đi ạ!” Tiểu Bích thấy người tới, liền thở hắt ra, may mà Tam thiếu gia xuất hiện.

“Đông Uyển?” Thủy Huyền Việt mở to hai mắt, nhìn về phía Thủy Băng Ngọc.

“Ngọc nhi, muội tại sao lại muốn đến Đông Uyển?” Nét mặt Thủy Huyền Việt bỗng chốc xấu đi, từ nhỏ, mẫu thân đã không cho phép bọn họ đến gần Tam tỷ, còn nhớ khi đó, hắn mới tám tuổi, vừa mua được một chú chó nhỏ lông trắng mượt rất đáng yêu ở trên đường, định mang về tặng cho Ngọc nhi. Không ngờ khi về tới phủ thì Tam tỷ nhìn thấy, liền đòi lấy, nhưng hắn nhất định không cho, hai người vì thế mà đánh nhau một trận. Tuy tam tỷ hơn hắn một tuổi, nhưng hắn từ nhỏ đã tập võ, tam tỷ không phải là đối thủ của hắn. Cuối cùng hắn hài lòng lấy lại được chó con…Không ngờ ngày hôm sau, chó con bị giết vô cùng tàn nhẫn, xác treo lủng lẳng trên cây, việc này ngoại trừ Tam tỷ ra, còn ai làm được đây? Từ đó về sau, hắn cùng Tam tỷ trở mặt, trong lòng đối với nàng vô cùng chán ghét…Những năm gần đây, trừ những lúc bất đắc dĩ, còn không chỗ có tam tỷ sẽ không có hắn… Nàng bị Lục hoàng tử từ hôn, hắn trong lòng thầm vỗ tay vui mừng! Đáng đời tỷ ta…

“Ca, đại nương đã mất, Tam tỷ một mình ở Đông Uyển, nhất định rất cô đơn, muội…muội…” Thủy Băng Ngọc nhìn sắc mặt Thủy Huyền Việt càng ngày càng đen, lời còn lại không dám nói tiếp.

“Muội, muội, muội cái gì? Muốn đi thăm nàng ta? Muội không sợ nàng ta ăn muội à?” Thủy Huyền Việt lớn tiếng thét lên. Ngọc Nhi lương thiện, đơn thuần, luôn có ý định tiếp cận nữ nhân kia, mỗi lần bị ăn hiếp cũng không nói cho bọn họ biết. Trước kia có một lần bị nàng ta đẩy vào hồ nước, toàn thân phát sốt, mê man ba ngày mới tỉnh… Đến lúc đó, hắn và mẫu thân mới biết được con bé ngốc này mỗi lần bị bệnh đều là do Tam tỷ…Mẫu thân vô cùng giận dữ, đuổi hai nha hoàn thân cận của Ngọc nhi ra khỏi phủ, Ngọc nhi sau đó mới không dám chạy đến Đông Uyển nữa…

“Ca…” Thủy Băng Ngọc nhìn sắc mặt Thủy Huyền Việt càng lúc càng giận dữ, liền tỏ ra bộ dạng thương cảm, rưng rưng muốn khóc.

“Không được” Tuy giọng điệu đã hòa hoãn nhưng vẫn khiến cho đôi mắt của Thủy Băng Ngọc chảy ra hai hàng lệ. Dọa Thủy Huyền Việt nhảy dựng lên “Ngọc nhi…muội đừng khóc, ca không phải là la muội…ca chỉ muốn tốt cho muội thôi…Ai….Được rồi đừng khóc, ca cùng muội đi là được chứ gì?” Thủy Huyền Việt thở dài, mỗi lần Ngọc nhi khóc, hắn cũng không biết phải làm sao.

“Thực sao? Cảm ơn ca.” Lau nhanh nước mắt, Thủy Băng Ngọc vui vẻ choàng tay Thủy Huyền Việt, hi… Nàng biết dùng chiêu này đối phó với Việt ca chắc chắn sẽ hữu hiệu mà! Nhưng mà đối với mẫu thân thì…vô tác dụng!

“Đi thôi, ca, muội đã nhiều năm không trò chuyện cùng Tam tỷ rồi.” Lần trước, trong tang lễ của Đại nương, nàng có thấy tỷ ấy, nhưng mà không dám tiến lên chào hỏi. Bởi vì mẫu thân đang đứng bên cạnh!

“Muội nha…Muội không sợ đến lúc đó lại bị nàng ta ăn hiếp à?” Thủy Huyền Việt chiều chuộng đưa tay khẽ kéo chóp mũi Thủy Băng Ngọc!

“Ca…bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành, Tam tỷ sẽ không khi dễ muội nữa đâu.” Thủy Băng Tuyền lắc lư cánh tay của Thủy Huyền Việt, hồn nhiên nói.

Thủy Huyền Việt thở dài, Ngọc nhi thật sự quá ngây thơ rồi! Hôn sự giữa Tam tỷ cùng Lục hoàng tử lại chuyển thành hôn sự của Ngọc nhi và Bát hoàng tử…Chỉ e nàng ta bây giờ hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngọc nhi? Ngọc nhi còn muốn tới thăm nàng ta? Theo như hắn thấy, tam tỷ bị như vậy là đáng đời! Lục hoàng tử may mà tinh mắt, bỏ nàng ta, nếu không, không biết nàng ta còn đắc ý tới khi nào nữa!

…………………….

Đông Uyển

“Tiểu thư…” Nhìn Thủy Băng Tuyền, Hương Hàn trố mắt kinh ngạc, nửa ngày không nói nên lời.

Thủy Băng Tuyền xoay người một vòng: “Thấy thế nào?” Hiếm khi mới thấy bộ dáng khiếp sợ như vậy của Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền bật cười khúc khích.

Hương Hàn nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vã chạy vào phòng lấy quần áo đi ra, kiên quyết mặc vào cho Thủy Băng Tuyền, miệng cũng không ngừng than: “Tiểu thư, người sao lại không mặc quần áo mà chạy ra ngoài như vậy?” Trời ạ, may là không ai thấy, tiểu thư chỉ mặc mỗi cái yếm! Thế này…thế này …sao được chứ?

Thủy Băng Tuyền khinh khỉnh liếc nhìn Hương Hàn, không mặc quần áo? Hương Hàn này mắt mọc ở trên đầu sao? Không thấy nàng mặc cái yếm à? Trời càng ngày càng nóng, nàng cũng cần nghĩ ra biện pháp chống nóng chứ! Cái yếm này nàng còn đang chê nó quá kín? Vậy mà Hương Hàn lại nói nàng không mặc quần áo?

Vậy đến khi quần áo mới của nàng may xong, không phải Hương Hàn nhìn thấy sẽ hôn mê bất tỉnh luôn đấy chứ?

Hương Hàn nhanh tay nhanh chân mặc áo khoác vào cho Thủy Băng Tuyền, xong rồi thở ra một hơi, vừa rồi thực sự là dọa nàng chết khiếp!

“Tiểu thư, tứ tiểu thư cùng tam thiếu gia đang đợi bên ngoài nói là muốn yết kiến tiểu thư!” Đúng lúc này Tiểu Song từ bên ngoài tới báo.

Hương Hàn đang thắt vạt áo của Thủy Băng Tuyền, đầu cũng không ngẩn lên, chỉ nhẹ hỏi: “Tiểu thư, có muốn gặp không ạ?” Sau đó đứng thẳng lên nhìn qua y phục của tiểu thư, như vậy mới có thể ra ngoài được chứ!

Thủy Băng Tuyền khẽ nhướng cao một bên mày, hai người này muốn gặp nàng làm gì? Nàng chưa kịp trả lời, một nha hoàn khác cũng chậm chạp chạy đến báo: “Tiểu thư, lão gia thỉnh tiểu thư tới phòng khách, nói là Trương thiếu gia, Giang thiếu gia, Vân thiếu gia tới phủ viếng thăm.”

Sao? Hàng lông mày bên kia cũng nhếch cao lên, Thủy Băng Tuyền nghi vấng một lúc, rồi mỉm cười, Giang Dĩ Bác? Nam nhân này vì sao lại đến? Hắn ở cùng Trương Quang Duệ, chắc chắn biết rõ sáng nay nàng đã sớm ra lệnh tiễn khách không gặp? Vậy mà hắn vẫn tới? Có phải là hắn quá tự tin hay không?

“Hương Hàn, đi mời khách đến Đông Uyển.” Muốn nàng đến phòng khách sao? Nàng không thích! Có điều nàng cũng không phiền bọn họ tới Đông Uyển!

“Vậy còn tứ tiểu thư, cùng tam thiếu gia?”

“Càng đông càng vui!” Dù sao bây giờ nàng cũng không có gì làm, có người tới giúp vui cũng tốt!

“Dạ, Hương Hàn hiểu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.