Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 44: Thân phận



Edit: Boringrain

“Ngươi sao vậy?” Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là khi nàng vô tình nhắc đến phụ mẫu mà trở nên bất thường. Lẽ nào khi còn bé hắn từng trãi qua bi kịch gia đình? Nên mới lưu lại bóng ma trong trí nhớ hắn?

Nhìn trong mắt Thủy Băng Tuyền có tia nghi vấng, Phong Cô Tình nhớ lại vẻ thất thường của mình, chớp mắt khuôn mặt hiện lên vẻ vô tình: “Không liên quan gì đến ngươi!” Nữ nhân đều la kẻ gây tai họa…

Thủy Băng Tuyền nhìn thần sắc chuyển biến của Phong Cô Tình, xem ra chính hắn cũng không thắng nổi tâm ma trong lòng!

“Vậy được, mời!” Vừa nói, ngón tay vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, đến đường nào thì đi đường ấy! Nể mặt hắn vài phần, hắn liền nhanh chóng lên mặt!

Phong Cô Tình lạnh lùng nhìn nàng một cái! Thân ánh chợt lóe lên rồi biến mất…

Nhìn Phong Cô Tình rời đi, Thủy Băng Tuyền chìm vào suy nghĩ, ở cổ đại này, có võ công thật là hữu dụng, mọi người tựa như Ninja vừa nhắc đến là xuất hiện, rời đi cũng không thấy bóng!

“Tiểu thư” Hương Hàn đẩy cửa tiến vào, nàng vẫn đứng canh bên ngoài, dĩ nhiên biết được Phong Cô Tình đã đi.

Vừa rồi nàng nghe tiểu thư gọi tên Phong Cô Tình rất lớn, không biết có chuyện gì xảy ra không?

“Hương Hàn, thân thế của Phong Cô Tình không ai biết sao?” Nếu phải điều tra Phong Cô Tình thì theo những gì hắn vừa biểu hiện ra, hẳn cũng có thể thấy được vài thứ…

Hương Hàn lắc đầu: “Người trong giang hồ chỉ biết là, Phong Cô Tình là đồ đệ của Vô Tình các chủ tiền nhiệm!” Vốn dĩ Vô Tình Các bị người trong giang hồ liệt vào loại vô chính vô tà, chuyên buôn bán tin tức, nhưng từ khi Phong Cô Tình tiếp nhận, Vô Tình Các bán mạng là chủ yếu. Trở thành võ lâm đệ nhất ma giáo, người trong giang hồ từng muốn hợp lực san bằng nhưng đều không có kết quả gì…

Từ đó về sau, Vô Tình các cũng trở thành thủ lĩnh của ma giáo. Những ban phái hắc đạo khác cũng quy thuận Vô Tình Các! Những điều này đều là những gì nàng nghe người đó nói khi còn ở Trầm gia. Nghĩ đến người nọ… Khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn bỗng chốc trở nên thâm sau, nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, trên mặt hiện lên tia đấu tranh…

Thủy Băng Tuyền lặng lặng nhìn nét đấu tranh trong ánh mắt của Hương Hàn, nói: “Ngươi không cần như vậy.” Mỗi người đều có quá khứ riêng, mà quá khứ đã qua rồi nàng cũng không muốn tìm hiểu! Cho nên đối với xuất thân của Hương Hàn, nàng không hiếu kỳ, cũng không cố sức tra hỏi.

“Trong chốn giang hồ có ba đại môn phái vừa chính vừa tà, nổi tiếng với cầm công (dùng đàn làm vũ khí) là Trầm gia, Vô Tình các chuyên buôn bán tin tức còn có U cốc thiên hạ đệ nhất độc môn (chuyên dùng độc). Nô tỳ trước kia là thị nữ của truyền nhân đời thứ 8 của Trầm gia.” Hương Hàn cúi đầu, nhàn nhạt nói.

“Trước kia? Nghĩa là bây giờ không phải?” Xem ra thiên hạ này không chỉ là hoàng thất thâm sâu, giang hồ cũng không kém phân tranh.

“Tiểu thư, người không hỏi nô tỳ nguyên nhân sao?” Hương Hàn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thủy Băng Tuyền.

“Nếu ngươi muốn nói, ta sẽ nghe, còn nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép.” Cầm công? Trầm gia? Thế lực trong thiên hạ còn có ai chưa đến tìm đến nàng nữa đây?

Hương Hàn lại cúi đầu lần nữa, thanh âm có chút trầm thấp: “Nô tỳ phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được, nên bị loại khỏi tên người Trầm gia.” Ra khỏi cánh cổng Trầm gia sẽ mãi mãi không cònn là người Trầm gia nữa! Càng không thể lấy thân phận người Trầm gia tiếp tục sống trên đời, thế nhưng nàng từ nhỏ đã mang họ Trầm, trong lòng nàng Trầm gia chính là nhà, vì vậy nàng không muốn sửa họ, ngay cả khi bị người đó phát hiện, nàng cũng không hối hận!

Thủy Băng Tuyền nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn có nét buồn bã, năng lực của Hương Hàn nàng đương nhiên hiểu rõ, thế nên khi nghe thấy Hương Hàn phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nàng vô cùng hiếu kỳ: “Ngươi đã làm gì sai trái, khiến chủ nhân trước đây nổi giận đuổi ngươi đi?”

Thân thể Hương Hàn hơi chấn động, một lúc sau mới tiếp tục nói: “Từ nhỏ nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh chủ nhân, chủ nhân là tất cả đối với nô tỳ, thế nên…” Chủ nhân ưu tú như vậy, khiến nàng vô tình nảy sinh tình cảm với người, ngày qua ngày nàng lại càng không thể khống chế nổi cảm tình đó, kết cục cuối cùng lại bị đuổi khỏi Trầm gia.

“Ngươi yêu chủ nhân trước đây của mình? Nhưng hắn lại không yêu ngươi?” Thủy Băng Tuyền nhếch cao lông mày hỏi!

Hương Hàn hơi ngần ngừ trong chốc lát, rồi lại nhìn vào Thủy Băng Tuyền, chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt vốn lạnh lùng bình tĩnh phát ra một tia sáng: “Đúng vậy, Hương Hàn yêu thương chủ nhân, đã phạm phải điều cấm kỵ nhất của người, nhưng mà nô tỳ không hề hối hận!” Hình ảnh lúc này của Hương Hàn khiến Thủy Băng Tuyền ngẩn người…

Nàng không thể nào hiểu được tâm tình của Hương Hàn, bởi vì kỳ thực nàng chưua từng nếm trải qua mùi vị của ái tình! Xét về phương diện nào, Hương Hàn cũng là một người không tồi, chỉ là…lại quá đề cao tình cảm?

Hương Hàn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thủy Băng tuyền, đôi mắt lại phát sáng như đang chìm đắm trong hồi ức: “Trong mắt Hương Hàn, người đó là thần mà không ai có thể chạm tới được…”

“Ngưng!” Thủy Băng Tuyền đột nhiên cắt lời Hương Hàn, mặt lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu (như cười như không): “Hương Hàn, ngươi không cần nói với ta chủ nhân trước kia của ngươi tốt đẹp ra sao, thần thánh ra sao, ta đối với những thứ đo không thấy hứng thú. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, cầm công là cái gì?” Hương Hàn vốn là người lãnh tình, trầm ổn, nhưng vừa nhắc tới ý trung nhân đôi mắt lại phát sáng rực rỡ thế kia làm nàng liên tưởng tới câu nói “tình nhân nhãn lý xuất Tây thi” (trong mắt người đang yêu thì người mình yêu là đẹp nhất, đẹp như Tây thi á, có bạn nào không biết Tây thi không?). Dù cho hắn có là nam nhân cực kỳ xấu xí thì đối với Hương Hàn, hắn nhất định là người hoàn mỹ nhất!

Hương Hàn bất giác chu miệng: “Tiểu thư, sao người không cho nô tỳ nói tiếp?” Nhưng thực ra trong lòng Hương Hàn lại vô cùng thoải mái, bởi vì tiểu thư không hề ghét bỏ nàng, thế nên nàng mới thổ lộ tâm sự giấu kín trong lòng với tiểu thư!

Thủy Băng Tuyền không cần soi gương cũng biết trên mặt nàng có biểu hiện khó coi đến mức nào, bộ dạng của Hương Hàn lúc này làm cho nàng không thể thích ứng nổi! Thì ra Hương Hàn khi yêu cũng giống như những nữ hài tử bình thường hay sao?

“Ngươi có nói cho ta biết cũng vô ích, ta có phải là hắn đâu? Hơn nữa, dù ngươi nói cho ta, ta cũng không cho là đúng.”

Nàng chỉ giả vờ yêu nam nhân, nhưng vẫn khiến bao kẻ theo nàng, như thế đỡ phải tốn nhiều sức!

Dù cho kẻ đó đã có bao nhiêu nữ nhân, hay là vô cùng khinh thường nữ nhân, chỉ cần quen biết nàng trong một tháng, đều sẽ yêu nàng…

Nàng cũng không biết vì sao? Mẹ nàng từng nói, nàng trời sinh chính là khắc tinh của nam nhân.

Mà đến giờ cũng chưa từng có ai khiến cho nàng thật sự động tâm. Cho nên nàng rất ghét phải cùng người khác bàn luận chuyện ái tình bởi vì nàng luôn phải giả vờ là người hiểu rõ chân tình. Chỉ có trời mới biết, toàn bộ đều là nàng nói dối…

Đến cuối cùng, nàng chỉ xem tình yêu như một trò đùa! Nàng rảnh rỗi sẽ gặp gỡ vài nam nhân, mặc dù điều kiện của bọn họ vô cùng tốt, không công tử nhà này cũng là chủ tịch tập đoàn kia, nhưng mà không ai khiến nàng động tâm cả! Có chỉ là nam hoan nữ ái, yêu đương trên thân thể… Hơn nữa đến cuối cùng là nam nhân quỵ lụy trước nàng, khiến nàng luôn phải nghĩ cách bỏ đi!

Cũng khôgn biết khi xưa mẹ nàng cùng với người đàn ông nào đó trong lúc tạo ra nàng đã xảy ra sự cố gì, mà quên cho nàng gen tình yêu?

Thỉnh thoảng…chỉ là thỉnh thoảng thôi, nàng thấy những nữ nhân rời vào vòng luyến ái, lòng thầm nghi hoặc, yêu một người là cảm giác như thế nào nhỉ? Thực sự có thể khiến bản thân vì người đó mà sống? Cũng vì người đó mà chết?

“Tiểu thư, người không yêu Trữ Thiên Kỳ sao?” Hương Hàn lâu lắm mới khôi phục lại bộ dạng bình thường lại nhìn thấy trong mắt Thủy Băng Tuyền mờ mịt không rõ. Hương Hàn không khỏi mở to mắt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng thấy tia mờ mịt trên người tiểu thư, người nàng luôn xem như thần thánh không gì làm không được… Không phải trước kia tiểu thư từng thề không phải Trữ Thiên Kỳ sẽ không lấy chồng sao?

“Yêu? Trữ Thiên Kỳ sao?” Thủy Băng Tuyền nghe Hương Hàn nói, liền vội vã xuâty: “Đừng nhắc tới hắn nữa, nói về cầm công đi.” Trữ Thiên Kỳ? Nàng không biết có thật là Thủy Băng Tuyền trước kia có thật sự yêu hắn hay không? Chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới nàng cả.

“Cầm công là loại võ công lấy tiếng đàn làm vũ khí” Trầm gia rất ít đi lại trong giang hồ, nhưng cầm công của Trầm gia khiến nhiều người trong giang hồ vừa nghe thấy đã sợ mất mật.

Nghe Hương Hàn giải thích, Thủy Băng Tuyền âm thầm huýt sáo một tiếng, dùng tiếng đàn để giết người? Môn công phu này thật là tàn khốc! Không ngờ chỉ số thông minh của cổ nhân so với người hiện đại không hề thua kém.

“Ngươi cũng biết cầm công?” Là thị nữ của truyền nhân Trầm gia, nàng hẳn phải biết chứ? Chờ một chút…

“Hương Hàn, chủ nhân trước đây của ngươi là nam hay nữ?” Thiếp thân thị nữ? Hình như chỉ có nữ nhân mới dùng thiếp thân thị nữ?

Hương Hàn kinh ngạc mở to mồm, thiếu chút nữa cằm cũng rớt xuống đất luôn, sắc mặt trắng bệch liếc nhìn Thủy Băng Tuyền: “Là thiếu gia”

Làm sao lại là một tiểu thư được chứ? Nàng sao có thể yêu một nữ tử chứ? Câu hỏi của tiểu thư vừa rồi quả thực đã quá hủy hình tượng tiểu thư hoàn mỹ trong lòng nàng!

Thủy Băng Tuyền xấu hổ cười ha hả: “Được rồi được rồi, ngươi đi chuẩn bị nước giúp ta đi, ta muốn đi tắm!” Nếu để Hương Hàn biết nàng là sợ Hương Hàn thật sự yêu mình, có lẽ sẽ hù chết Hương Hàn mất, khó khăn lắm mới tìm được một người vừa ý như vậy, nàng không muốn dọa cho nàng ấy chạy mất… Có điều, truyền nhân Trầm gia kia thực sự khiến nàng thấy hứng thú, Hương Hàn xuất sắc như vậy, chỉ là thị nữ bên người hắn thôi sao?

Haizz….Có phải thật sự nàng là một kẻ không biết yêu bẩm sinh không? Nếu không vì sao nàng chưa từng có cảm giác yêu thương đối với nam nhân? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.