Nhờ nhan sắc được chăm sóc cẩn thận, thoạt nhìn, Hoàng Ánh Thu cũng chỉ gần bốn mươi tuổi. Suối tóc đen dài, búi cao, trâm vàng rực rỡ. Làn da
trắng nõn, mềm mịn nhưng những nếp nhăn trên khóe mắt vẫn lờ mờ ẩn hiện. Bây giờ, gương mặt xinh đẹp ấy đang chìm trong nỗi khiếp sợ, áy náy,
ánh mắt phức tạp, phất tay bảo bọn cung nữ, thái giám lui ra.
Hoàng Ánh Thu ngồi trên ghế, ngẩn ngơ suy nghĩ… Đó liệu có phải là nỗi oán hận và bất mãn mà Thanh Thanh dành cho bà không?
Tay nắm chặt, Hoàng Ánh Thu chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nói: Thanh Thanh,
thật xin lỗi muội! Sau này, ta sẽ làm hết sức có thể để tìm một gia đình tốt cho Thủy Băng Tuyền…
“Tham kiến Lục hoàng tử.” Giọng nói của đám cung nữ, thái giám truyền đến.
Trữ Thiên Kì khoanh tay bước đến, thấy mẫu phi đang nhắm mắt ngồi trên giường, liền nhanh chóng bước lên.
“Hoàng Nhi…” Hoàng Ánh Thu mở mắt, thấy đứa con xuất sắc của mình. Hoàng
Thượng có rất nhiều con nối dõi, tổng cộng có tám hoàng tử, trong đó,
Thiên Kì là đứa thứ sáu. Hiện tại, tuổi tác của Hoàng Thượng cũng đã
cao, các thế lực trong cung cũng âm thầm tranh đấu gay gắt. Bà đương
nhiên cũng muốn Thiên Kì đứng trên vị trí cao nhất nên mới nguyện ý đính ước với Trương Thanh Thanh. Dù Thủy gia xếp cuối cùng trong Ngũ đại gia tộc nhưng sau lưng Trương Thanh Thanh còn có Trương phủ không thể xem
thường. Không ngờ… Không ngờ Thủy Băng Tuyền cũng không có tác dụng với
Thủy phủ, mà dường như Trương phủ cũng chẳng mấy mặn mà với nàng ta. Hơn nữa, tính tình của Thủy Băng Tuyền lại… Quan trọng nhất là Hoàng Nhi
nhất quyết phản đối, bà cũng đành nhắm một mắt mở một mắt thuận theo.
Không ngờ…
“Mẫu phi đau lòng vì chuyện của Thủy Đại phu nhân?” Trữ Thiên Kì ngồi bên cạnh, nhìn Hoàng Ánh Thu hỏi.
Hoàng Ánh Thu than khẽ một tiếng: “Hoàng Nhi sẽ thay đổi chủ ý ư?”
“Tất nhiên là không!” Trữ Thiên Kì quả quyết nói. Tuy nói nữ tử chỉ là món
đồ chơi nhưng ít ra chính phi của hắn phải là người hắn muốn cưới, mà
người đó nhất định sẽ không phải Thủy Băng Tuyền.
Bà đã sớm biết! Hoàng Ánh Thu lại thở dài một hơi: “Phản ứng của Trương phủ với việc
này ra sao?” Bây giờ, điều bà sợ nhất là Trương phủ sẽ ra mặt yêu cầu
Hoàng Nhi cưới Thủy Băng Tuyền
Trữ Thiên Kì nghe vậy, khẽ nhíu
mày kiếm, sự việc lần này, dù hắn có tự mình đến phủ xin lỗi thì lão
thừa tướng cũng không thèm ra gặp….
“Thủy phủ an bài ngày nào tổ chức điếu tang?” Hoàng Ánh Thu đột nhiên hỏi.
“Ngày mai.”
Ngày mai? Nhanh như vậy? Hoàng Ánh Thu thầm hỏi một lát: “Hoàng nhi, ngày
mai con cùng mẫu phi tới Thủy phủ, bản cung muốn tự mình thắp cho nàng
một nén hương.”
“Mẫu phi?” Trữ Thiên Kì cũng âm thầm suy nghĩ.
Ngày mai không chỉ có mặt cả Tứ đại thế gia mà còn có đủ loại quan viên
lớn nhỏ trong kinh thành. Hắn định sẽ phái người đến Thủy phủ nhưng nếu
hắn và mẫu phi xuất hiện đó cũng có thể ngăn chặn những lời bàn ra tán
vào của người khác.
“Được.” Dù sao cũng là cô cô của Quan Duệ, coi nhưng là nể mặt Quan Duệ một chút
…
Trong một sương phòng tao nhã, lịch sự.
“Ngày mai Lục hoàng tử sẽ trực tiếp đến Thủy phủ?” Vân Tại Viễn nhếch cao mày nhìn Trữ Thiên Kì.
“Tất nhiên là phải trực tiếp đi một chuyến rồi, nếu không sao có thể ăn nói với Quan Duệ được” Giang Dĩ Bác thản nhiên nói.
“Bản cung cũng không ngờ Thủy phu nhân lại làm vậy.” Trữ Thiên Kì cũng lạnh nhạt nói.
“Quan Duệ từ chối lời mời hôm nay?” Trữ Hy để ý thấy hôm nay Quan Duệ cũng
không đến. Từ khi Thủy phủ xảy ra chuyện tới giờ, chưa thấy hắn xuất
hiện
Giang Dĩ Bác không để ý, chỉ nhìn lướt qua Trữ Thiên Kì:
“Lục hoàng tử, nếu Trương phủ yêu cầu Lục hoàng tử cưới Thủy Tam tiểu
thư, Lục hoàng tử định sẽ như nào?”
Mọi người trong sương phòng nghe thấy câu nói của Giang Dĩ Bác đều đồng loạt im lặng.
Vân Tại Viễn là người đầu tiên lên tiếng: “Chuyện này không được, Lục hoàng tử tuy chưa chính thức đến Vân gia cầu hôn, nhưng chuyện này ở kinh
thành không ai không biết. Trong lòng Quan Duệ cũng biết rõ ràng vậy,
sao còn như thế?”
Giang Dĩ Bác cũng không để ý đến Vân Tại Viễn,
chỉ chăm chú nhìn Trữ Thiên Kì. Việc này còn tùy vào thái độ của Trương
phủ. Nếu Trương phủ không truy cứu về cái chết của Đại phu nhân, thì Trữ Thiên Kì có thể kê cao gối ngủ yên. Nhưng một khi Trương phủ thật sự ra mặt yêu cầu Hoàng gia giải thích, chỉ có hai cách giải quyết. Một là
Trữ Thiên Kì phải cưới Thủy Băng Tuyền, buông Vân gia, đồng nghĩa với
việc đắc tội với Vân gia. Thứ hai là Trữ Thiên Kì phải lui hôn, nghĩ là
đắc tội với Trương phủ, mà thế lực của Trương phủ trong triều cũng không xem nhẹ được.
“Dĩ Bác cho rằng Trương phủ nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này?” Trữ Thiên Kì ngừng tay nhìn Giang Dĩ Bác. Giang Dĩ Bác vốn là người cực kì bình tĩnh, hắn phân tích cục diện trước mắt tương
đối chính xác. Chỉ là… lần này Trương phủ sẽ trực tiếp ra mặt sao?
Khóe miệng Giang Dĩ Bác khẽ cong, vẽ lên một nụ cười nhạt: “Nghe nói lão
Thừa tướng rất đau lòng trước cái chết của Đại phu nhân.” Người đầu bạc
tiễn kẻ đầu xanh, sao mà không đau lòng cho được? Người đức cao vọng
trọng như Trương lão cũng không chịu được, huống hồ chuyện này còn liên
quan đên thể diện của Trương phủ.
“Ta đồng ý với ý kiến của Dĩ
Bác, Trương phủ sáng mai nhất định sẽ yêu cầu huynh phải cưới Thủy Băng
Tuyền.” Trữ Hy cũng nói ra quan điểm của mình. Lục hoàng tử có lui hôn
được không còn phụ thuộc vào ngày mai.
“Lục hoàng tử tốt nhất là
nên nghĩ hướng giả quyết và… quyết định đi.” Vân Tại Viễn nhìn Trữ Thiên Kì nói, xem ra ngày mai Thủy phủ điếu tang sẽ không phải bình thường
đây.
Giang Dĩ Bác hạ mắt, thực ra, chuyện hắn quan tâm không phải là thái độ của Trương phủ cũng không phải lựa chọn của Thiên Kì mà
chính là Thủy Băng Tuyền. Hơn một tháng trước khi xảy ra chuyện của Trữ
Thiên Kì và Vân La Y cũng không thấy nàng ta ra khỏi phủ, mà chuyện hủy
hôn lớn như vậy cũng không thấy nàng ta đi làm loạn như bình thường,
thậm chí Đại phu nhân qua đời, nàng ta vẫn bình tĩnh ở trong phủ không
nhúc nhích. Chuyện này… Thật kỳ quái! Hắn thật sự muốn đến Thủy phủ xem
náo nhiệt vào ngày mai!
Đông uyển Thủy phủ.
“Tiểu thư”
Thính Lan liếc mắt thầm đánh giá sắc mặt của tiểu thư. Từ khi phu nhân
qua đời, tiểu thư rất ít nói chuyện, chỉ ngồi im lặng.
Thủy Băng Tuyền quay đầu nhìn Thính Lan, không nói gì.
“Tiểu thư, Trương thiếu gia đến thăm tiểu thư.”
Trương thiếu gia? Biểu ca của Thủy Băng Tuyền? Hắn đến… Thủy Băng Tuyền suy tư một chút.
“Mời hắn vào” Nàng đến muốn xem xem Trương phủ phái người đến có ý gì.
“Vâng” Thính Lan lại liếc nhìn tiểu thư một lần nữa. Mấy ngày nay, tiểu thư
như trở thành một người hoàn toàn khác. Ngay cả Đại phu nhân qua đời,
một giọt nước mắt cũng không hề rơi… rất bình tĩnh…
Người đi vào
là một nam tử, dung mạo rất khá, y bào màu trắng, tóc túm gọn, trán cao, hàng mi dài che đi ánh mắt phức tạp, cái mũi cao hé ra đôi môi hồng
nhuận mê người. Người này cũng khá anh tuấn, ngũ quan thanh tú, sáng sủa lại thêm làn da trắng khiến hắn trông có vẻ thư sinh nhã nhặn. Dựa vào
vẻ bề ngoài mà nói, nàng đánh hắn được 60% tiêu chuẩn. Thủy Băng Tuyền
nhìn Trương Quan Duệ lễ phép gật gật đầu.
Trương Quan Duệ nhìn
người mặt y phục trắng trong phòng, mắt khẽ híp lại, gương mặt xinh đẹp
kia cũng không hề trang điểm, vẻ im lặng nền nã kia của Thủy Băng Tuyền
khiến hắn hơi lạ lẫm! Dù sao… Sự ra đi của mẫu thân cũng khiến nàng
thành thục đi đôi chút.
“Tuyền Nhi……” Hy vọng sau này nàng có thể tự chăm sóc bản thân mình, không có sự bảo vệ của cô cô, cuộc sống của
nàng không thể êm đềm như trước nữa
“Mời ngồi.” Thủy Băng Tuyền cũng không đứng dậy.
Trương Quan Duệ ngồi đối diện Thủy Băng Tuyền, Thính Lan đứng châm trà. Không khí trong phòng tuyệt đối im lặng
Trương Quan Quệ nhíu mày, sao Tuyền Nhi bây giờ lại có thể im lặng như vậy?
“Ông bảo ta đến nói cho muội, ngày mai Trương phủ sẽ ra mặt yêu cầu Lục
hoàng tử tuân thủ theo hôn ước.” Cô mất làm ông đau lòng đến chết đi
sống lại, hứa nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của cô. Tuy hắn không
nghĩ rằng Tuyền Nhi gả cho Thiên Kì sẽ có được hạnh phúc, nhưng… nếu
nàng thực lòng muốn vậy, hắn cũng không ngăn cản.
Thủy Băng Tuyền hạ mắt, khẽ cười thầm! Hiện tại mới ra mặt còn ý nghĩa gì sao? Phải nói là cái chết của Trương Thanh Thanh không chỉ gây chấn động mà còn không có đường lùi. Dù sao với địa vị của Trương phủ, cháu gái bị hoàng gia
lui hôn, con gái vì kháng nghị mà tự vẫn, chuyện này lan truyện trong
thiên hạ thì có khác thì một cái tát vào thể diện của Trương phủ. Vậy
nên bây giờ mới đứng lên phản bác lại? Thật buồn cười! Tính mạng Trương
Thanh Thanh đánh đổi vì nàng không đáng giá chút nào!
“Không cần.” Đúng, Thủy Băng Tuyền hiện tại không cần.
Trương Quan Duệ nhìn ánh mắt của Thủy Băng Tuyền, giật mình khiếp sợ: “Tuyền
Nhi nói không cần?” Tình cảm của Tuyền Nhi với Lục hoàng tử không phải
hắn không biết. Bây giờ Tuyền Nhi lại nói không cần? Chuyện này… Tuyền
Nhi bị tổn thương quá nặng nề ư?
“Đúng vậy, không cần.” Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trương Quan Duệ, vẻ lạnh lùng, mỉa mai
không che dấu nhìn người ngồi đối diện.
Trương Quan Duệ nhìn chút khinh thường trong mắt nàng, thầm đánh giá Thủy Băng Tuyền lại một lần
nữa, nỗi ngạc nhiên lo lắng trong lòng cũng chỉ mình hắn biết. Đây là
Tuyền Nhi sao? Con người lớn lên từ những nghịch cảnh, quả thật câu này
rất đúng! Chỉ là…… Vì sao đối mặt với ánh mắt của nàng, hắn lại thấy có
chút chột da? Chột dạ vì từ đầu không giúp nàng?