Hừng đông, không lâu nữa thôi bầu trời sẽ sáng tỏ, Trữ Thiên Hợp trãi qua một đêm không ngủ, tâm tư bình lặng bởi vì một câu nói ban sáng của nàng mà nổi sóng, bất an. Hắn đứng dậy khoác thêm áo, đi ra khỏi phòng, nhìn khoảng không bên ngoài.
Chúng ta thử hẹn hò đi… Lấy tư cách là nam nhân và nữ nhân ở bên nhau… Hai câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn! Còn có hình ảnh nàng tựa làn gió xuân, nụ cười thản thiên, xinh đẹp như trăm hoa đua nở.
Trữ Thiên Hợp lặng lẽ nhìn lên bầu trời, một màu đen tối bao phủ, không sao, không trăng, không một tia sáng nào. Dẫu đã hừng đông, nhưng lúc này đây, toàn bộ bầu trời đều bị màn đêm chiếm cứ…
Nàng từng hỏi hắn, vì sao hắn không xuất gia. Kỳ thực hắn không phải chưa từng nghĩ tới, mà là không thể. Liễu Nhiên đại sư từng nói, hắn vẫn còn một đoạn nhân duyên chưa đứt ở hồng trần, hắn còn tưởng đó là nói tới “Người”, nên chỉ có thể buồn bã thở dài. Hắn luôn khao khát bà liếc nhìn hắn, dù chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt, để hắn biết trong mắt bà, trong tâm bà vẫn còn có hắn, như vậy cuộc đời này hắn không còn gì nuối tiếc…
Nhưng bà ra đi, ra đi tuyệt tình, cho đến cuối cùng cũng chưa hề thật sự liếc nhìn, chỉ là cho hắn một lời hứa hẹn kiếp sau… Bởi vì bà biết, kiếp này bọn họ không có duyên làm mẫu thử tình thâm! Mà hắn cũng biết, bà đối với hắn không phải không có tình, mà là tình của bà đã sớm bị thù hận chôn vùi, tựa như đêm đen bao phủ lấy trời không vậy!
Chỉ là…
Trữ Thiên Hợp đột nhiên có cảm giác, Liễu Nhiên đại sư nói đến duyên phận, không phải là duyên phận giữa hắn với bà, mà có lẽ là đoạn nhân duyên sai chỗ của nàng cùng hắn!
Hắn tưởng rằng chính mình chưa từng để tâm, dùng một bộ dạng bình thản mà đối diện với nàng!
Nhưng một đêm trong hoàng cung đó, nàng cứng cỏi, nàng cơ trí, nàng quyết đoán… đều đã đi vào đáy mắt hắn! Cho rằng tâm tư lạnh nhạt như nước, thế nhưng dòng nước chảy qua trong nháy mắt, nhưng dấu vết vẫn còn lưu lại trong lòng.
Đêm đó hắn cùng nàng đánh cờ, năng lực của nàng khiến hắn phải thưởng thức, cũng khiến hắn vấn vương!
Mà nàng tín nhiệm lại khiến hắn bất an, hắn không muốn làm nàng thương tổn, đây là minh chứng cho tâm hắn đã không còn bình lặng? Bởi vì hắn suy nghĩ cho nàng, vì nàng mà lo lắng?
Trữ Thiên Hợp lẳng lặng đứng đó một bóng dáng có chút bất lực hòa vào màn đêm tịch mịch…
Gió đêm lướt qua, thổi bay vạt áo đơn bạc, thổi bay mái tóc đen dài, cũng thổi vào lòng hắn làn hơi lạnh giá….
………………..
Từ phía chân trời, ánh rạng đông dần hiện, bầu trời dần sáng…
“Chủ tử…” Cảnh An dụi mắt, thấy chủ tử đứng thẳng tắp bên trong viện, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc, chủ tử sao lại đứng ở đây? Người đứng từ lúc nào mà hắn không hay?
“Trời đã sáng!” Trữ Thiên Hợp nhẹ nhàng nói một câu.
“A, đúng vậy, trời đã sáng rồi, chủ tử, người đứng đây từ khi nào vậy?” Cảnh An nhìn thấy trên đầu Trữ Thiên Hợp còn vương lại làn sương mỏng, lòng càng lo lắng. Nhìn bộ dạng của người, ắt hẳn phải đứng đây từ rất lâu rồi.
Trữ Thiên Hợp không trả lời hắn, chỉ lặng lặng quay trở về phòng!
Thủy Băng Tuyền thì ngược lại, một đêm không mộng mị, ăn no ngủ yên, cũng không biết có phải là do thuốc của Trữ Thiên Hợp thật sự thần kỳ hay là do nàng tâm tình sảng khoái cho nên mới tinh thần phấn chấn, ngay đến Thái y cũng nói chứng phong hàn đã hoàn toàn khỏi hẳn…
Dùng xong bữa sáng, nàng bảo Hương Hàn cho gọi Thu Nhi, Hoàng Tử Thành đến gặp…
“Tham kiến Vương phi!” Ba trong bốn người đông thanh hô to hành lễ, duy chỉ có Đồng Nhi kia vẫn không chịu mở miệng.
Thủy Băng Tuyền nhìn bốn người phía dưới, âm thầm cân nhắc xem sẽ đào tạo bọn họ thế nào mới có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng đạt được thành quả?
Bốn người dưới sự sắp xếp của Hương Hàn, cũng được phát cho y phục của hạ nhân trong phủ, tuy rằng chỉ là y phục hạ nhân, nhưng so với y phục trước kia của họ thì tốt không biết bao nhiêu mà nói
Hoàng Tử Thành đứng nghiêm trang, thái độ cung kính, sắc mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ánh mắt mang vẻ trầm ổn! Hắn đã mười bốn tuổi mà thoạt nhìn chẳng khác gì đứa trẻ mười một mười hai!
Quét mắt qua ba người còn lại, nhãn thần dừng lại trên người Đồng Nhi, thảo nào tên Triệu lão gia kia lại để mắt đến hắn, da dẻ trắng nõn mềm mại, khuôn mặt tròn tròn, môi hồng răng trắng, không khác gì đứa trẻ sơ sinh! Càng làm cho nàng thấy thú vị đó là, trong mắt đứa trẻ này có nét quật cường! Đặc biệt là lúc đối diện với nàng, vừa nhìn đã thấy.
Chuyển hướng sang Thu Nhi và Đa Phúc, ừ, hai người này mặt mũi thanh tú, Thu Nhi toàn thân toát vẻ lạnh lùng, bình tĩnh! Còn Đa Phúc, trong đôi mắt lại tràn đầy sợ hãi! Hoàn toàn khác biệt với Thu Nhi.
“Hoàng Tử Thành mười bốn tuổi, còn các ngươi thì sao?” Nàng đoán chừng tuổi của bọn họ so với nàng nghĩ ắt có chênh lệch đáng kể!
“Hồi bẩm vương phi, Thu Nhi mười lăm tuổi, Đa Phúc mười ba, còn Đồng Nhi chín tuổi!”
Thủy Băng Tuyền gật đầu, thật đúng là chênh lệch không ít! Nghiêng đầu quan sát một lượt…Thu Nhi đã mười lăm tuổi. Thật là nhìn không ra.
“Hương Hàn!”
“Dạ, tiểu thư!”
“Để Thu Nhi theo bên cạnh ngươi!” Về phần có thể học hỏi được bao nhiêu? Có thể trọng dụng được hay không, nàng phải quan sát trước đã!
Hương Hàn gật đầu, Thu Nhi này bộ dáng trầm ổn, thảo nào tiểu thư muốn giữ lại bên người.
“Dạ, Vương phi!” Mặc dù khuôn mặt thanh tú của Thu Nhi vô cùng trấn định, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ khiếp sợ tiết lộ nội tâm đang rung động của nàng, ý Vương phi là nàng theo hầu hạ bên người Vương phi, làm thiếp thân thị nữ?
Thủy Băng Tuyền dời tầm mắt, phản ứng của Thu Nhi không khiến nàng hài lòng lắm, thế nhưng cũng coi như đạt tiêu chuẩn! Phải từ từ vậy, nàng cũng không có yêu cầu gì cao, cho nàng ta ba tháng để thích ứng!
“Đa Phúc ngươi biết làm gì? Hay là có thứ gì ngươi muốn học không?” Thủy Băng Tuyền nhìn chằm chằm vào nử tử chưa từng dám nhìn thẳng vào nàng. Nàng đáng sợ vậy sao?
Đa Phúc thân thể cứng đờ, giọng nói run rẩy: “Hồi bẩm Vương phi, nô tỳ…nô tỳ..không…không biết!” Chỉ là một câu hỏi của Vương phi lại khiến nàng đầu óc hỗn loạn, không nói nổi một câu.
Thủy Băng Tuyền nheo mắt lại: “Ngươi đi theo mấy ma ma phòng bếp học việc thì thế nào?”
Đa Phúc nghe vậy liền gật đầu nhanh chóng, không biết vì sao, nàng rất sợ Vương phi, ánh mắt người luôn khiến nàng hoảng hốt run sợ! Tay chân cũng trở nên thừa thãi? Hiện tại nghe Vương phi nói cho nàng xuống phòng bếp, ngực liền thở ra một hơi nhẹ nhõm!
“Còn ngươi thì sao? Hoàng Tử Thành, ngươi muốn học cái gì?” Ánh mắt của Thủy Băng Tuyền lại rơi vào người Hoàng Tử Thành!
Hoàng Tử Thành tiến lên một bước, cung kính nói: “Xin tùy Vương phi an bài!” Bất luận Vương phi bảo hắn học cái gì, hắn đều sẽ nỗ lực hết mình!
Thủy Băng Tuyền gõ ngón tay lên mặt bàn theo tiết tấu, suy nghĩ vài giây mới lên tiếng: “Ngươi hiểu biết như thế nào đối với Bắc Thành?”
“Hồi bẩm vương phi, biết được đại khái!”
“Tốt, vậy ngươi hãy đi thu thập tư liệu của những phú thương Bắc Thành, từ thói quen hằng ngày, sở thích, cho tới việc làm ăn, các mối quan hệ, thân nhân… Ngươi có thể hay không?”
Hoàng Tử Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên Thủy Băng Tuyền, khi bốn mắt vừa chạm, Hoàng Tử Thành liền cúi đầu nói: “Dạ, không thành vấn đề!”
“Được, ngươi hãy dẫn Đồng Nhi theo! Đồng Nhi, ngươi có bằng lòng không?” Thủy Băng Tuyền ánh mắt hướng về phía Đồng Nhi hỏi.
Đồng Nhi vẫn không lên tiếng, nhưng khẽ gật đầu! Hắn tuy rằng không nói lời nào, nhưng kỳ thực hắn lại cảm thấy rất thích người thoạt đầu làm hắn bất an này. Bởi vì người đối xử với bọn hắn như với người bình thường, còn hỏi ý kiến của bọn hắn!
“Tốt, đi đi, thời hạn ba tháng, cuối cùng các ngươi có năng lực để ta giữ lại hay không, vẫn còn chưa biết, nhưng ta có một câu muốn các ngươi hiểu rõ, ta không giữ lại kẻ vô dụng! Mặt khác, tuổi tác cùng vóc dáng của các ngươi quá khác nhau, ba tháng ở đây, ta hy vọng các ngươi cố gắng ăn uống, bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể, ba tháng sau ta cũng muốn xem các ngươi thay đổi thế nào!”
“Dạ…” Thu Nhi cùng Hoàng Tử Thành sắc mặt nghiêm túc trả lời. Trong lòng bọn họ cũng dâng lên một niềm hăng hái không chịu thua kém, có thể gặp được một chủ nhân như vậy, bọn họ nhất định sẽ không khiến người thất vọng.
…………………
Hương Hàn nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền: “Tiểu thư, người đã quyết định chưa?” Tiểu thư từng nói qua, người muốn ở Bắc Cảnh gây dựng nên sự nghiệp của riêng mình.
“Hương Hàn, ngươi cho rằng ta nên bắt đầu từ đâu?” Bắc Cảnh này cũng không phải là một chỗ dễ dàng! Thiên tai không ngừng là một vấn đề không nhỏ, dù gì nàng cũng không phải là ông trời, không có khả năng khống chế thiên tai.
Ánh mắt lạnh lùng của Hương Hàn chìm trong suy nghĩ, một chốc mới ngước mắt lên nói: “Thiên tai là vấn đề lớn nhất, nếu không, những phú thương của Bắc cảnh cũng không phải chỉ tụ tập trong Bắc Thành”
“Ừ, cho nên việc chúng ta cần làm bây giờ chính là giải quyết tình trạng thiên tai trước mắt.” Bắc cảnh lớn như vậy, nhưng bách tính lại phải trải qua cuộc sống đói nghèo cơ cực, quần áo không che nổi thân người, thức ăn không đủ để no bụng… Đây thực sự là một chuyện phiền toái!
“Vậy tiểu thư định làm thế nào?”
Thủy Băng Tuyền lại gõ gõ ngón tay ngọc lên mặt bàn, mày liễu hơi cong, hào quang phát ra trong ánh mắt…
………………
“Chủ tử, Vương phi đang đợi bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng về Bắc cảnh muốn gặp người!”
Trữ Thiên Hợp cân nhắc một chút, rồi mới gật đầu.
“Vương gia!” Giọng nói lạnh nhạt của Thủy Băng Tuyền khiến Trữ Thiên Hợp có chút kinh ngạc, hôm qua nàng ném lại một câu khiến hắn khiếp sợ ngây ngốc tại chỗ, hôm nay lại lạnh nhạt tự nhiên tựa như không có việc gì!
Trữ Thiên Hợp rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thản, hướng Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Vương phi nói có chuyện về Bắc cảnh muốn nói, không biết là chuyện gì?” Có lẽ hôm qua nàng nhất thời cao hứng, mới nói những lời đó.
Thủy Băng Tuyền đánh giá thư phòng của Trữ Thiên Hợp, bên trong có rất nhiều sách được sắp xếp trật tự… đơn giản mà thanh nhã, cực kỳ giống con người hắn!
Tùy ý ngồi xuống cái ghế thái sư bên cửa sổ, tiện tay cầm một quyển sách lên xem, là y thư! Nam nhân này y thuật dường như rất giỏi, thuốc hắn đưa cho nàng là do hắn tự chế? thực sự vô cùng hiệu quả, cảm mạo của nàng qua một đêm mà đã khỏi hẳn.
Trữ Thiên Hợp trong thoáng chốc không thể quen được với với bộ dáng thảnh thơi không có chuyện gì của Thủy Băng Tuyền, mãi thắc mắc không yên!
“Về Bắc Cảnh này, Vương gia có dự tính gì không?” tiện tay lật qua vài trang rồi đặt xuống! Nàng đối với y thư không có mấy hứng thú!
Trữ Thiên Hợp nhíu mi, Bắc cảnh thiên tai triền miên, khiến cho bá tánh nơi đây không thể yên ổn sinh sống!
“Như vậy đi, Vương gia có hứng thú cùng ta đi xem qua sông Thanh Lăng không?” Mưa lớn gây ngập lụt, hết mưa thì khô hạn kéo dài… Tuy rằng thiên tai là không thể tránh, nhưng mà cũng có biện pháp làm giảm thiểu thiệt hại đến mức tối đa, ngập lụt cũng như vậy, chỉ có hạ thấp thiệt hại mới có thể khiến cho đời sống của bách tính không còn gian nan. Người dân sinh sống ổn định, mới có thể phát triển kinh tế! Nàng không hy vọng sự nghiệp mình khó khăn dựng lên lại bị hủy trong mộ trận thiên tai…
Trữ Thiên Hợp gật đầu, hắn cũng nghĩ như nàng, muốn đi quan sát con sông Thanh Lăng thực hư thế nào!
“Tốt, vậy ta đợi ngươi ở bên ngoài!” Thủy Băng Tuyền thấy Trữ Thiên Hợp gật đầu, liền đứng lên đi thẳng ra ngoài! Nàng đã kêu Hương Hàn đi chuẩn bị xe ngựa, hẳn là đã chuẩn bị chu đáo rồi!
Ngay bây giờ sao? Trữ Thiên Hợp nhìn người đi ra ngoài, ánh mắt như ngưng lại trên bóng dáng nàng…Rồi cũng rất nhanh, hắn thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đứng dậy đi theo ra ngoài!
Xe ngựa tao nhã, ở phía trước là mười thân binh đi theo hộ vệ, Thủy Băng Tuyền cùng Trữ Thiên Hợp ngồi bên trong xe, Hương Hàn và Thu Nhi ngồi cùng người đánh xe!
Thủy Băng Tuyền cách một tấm lụa mỏng nhìn ra phố, trên con đường này cũng không có nhiều người qua lại, thật sự khác xa kinh thành! Khóe miệng nhếch lên, nàng thầm nghĩ, một ngày nào đó, nàng sẽ biến nơi này thành một đô thị phồn hoa không thua kém gì kinh thành!
Lúc này, nơi kinh thành xa xôi
Bên trong sương phòng của Đệ Nhị Lâu, Vân Tại Viễn một thân cẩm phục, gương mặt ngạo nghễ bất cần đời đã trở chút âm trầm. Hắn nhìn người đối diện, muốn nói lại thôi, một lúc sau mới khó khăn mở miệng: “Dĩ Bác, nhất định phải như vậy sao?” Từ khi hắn hạ lệnh nơi có Giang gia tuyệt đối không thể có Vân gia, thì giới thương nhân trên khắp Thanh Lăng Hoàng triều cũng trãi qua một đợt phong ba. Chủ hiệu buôn của Giang gia ra sức chèn ép, trục xuất Vân gia ra khỏi địa bàn, việc làm ăn của Vân gia cứ thế mà tuột dốc không phanh. Nếu như Dĩ Bác còn không dừng tay, Vân gia sẽ thực sự trở nên hữu danh vô thực.
Giang Dĩ Bác nhếch môi cười như có như không: “Ta nhớ rõ ta từng trịnh trọng cảnh báo Vân gia ngươi, cứ việc lượng sức mà làm, ta chỉ có một giới hạn, mà giới hạn đó ta cũng đã nói cho ngươi…Chỉ là, ngươi dường như không để lời ta nói trong lòng!”
Vân Tại Viễn hô hấp hỗn loạn: “Ả ta bất quá chỉ là một nữ nhân!” Dù cho có đặc biệt thế nào, thì cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi!
Nét cười trên mặt Giang Dĩ Bác lại thêm sâu, nhưng hàn khí lại lưu chuyển nơi đáy mắt: “Viễn, tâm tư của ngươi, ta còn không rõ ư? Lần này Vân gia ra sức ủng hộ thái tử đăng ngôi, trong bụng ngươi nghĩ gì, ta chẳng lẽ lại nhìn không ra?
Vân Tại Viễn nhất thời hô hấp ngưng trọng, dời tầm mắt, thì ra Dĩ Bác cũng đã nhìn ra. Đúng, hắn không cam lòng, vì sao Vân gia phải dựa vào Giang gia mới có thể có được chỗ đứng hiện tại! Mà hắn so với Dĩ Bác thật sự kém xa vậy sao? Cho nên hắn muốn chứng minh. Nhưng hắn đã sai sao?
Hắn cũng không phải muốn lợi dụng La Y, lúc đầu hắn thực sự nghĩ muốn cho La Y được như ý nguyện, chỉ là đôi khi hiện thực lại vượt quá dự tính của bản thân. Tỷ như, hắn muốn lợi dụng cơ hội này thoát ly khỏi Giang gia! Cho nên khi Trữ Thiên Kỳ bảo hắn nghĩ biện pháp giữ chân Giang Dĩ Bác một đêm, hắn mới biết về kế hoạch của Lục hoàng tử, mà kế hoạch này quân cờ quan trọng nhất lại là Thủy Băng Tuyền…
Hắn cùng đã chần chờ rất lâu, hắn muốn thoát ly khỏi Giang gia, nhưng không muốn đối địch với Giang Dĩ Bác! Hắn đương nhiên nhớ rõ lời cảnh báo của Dĩ Bác, không nên có bất cứ suy tính nào đối với Thủy Băng Tuyền!
Thế nhưng khi đó tên đã lên dây, không thể không bắn, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc! Mọi nỗ lực của hắn sẽ trở thành công cốc!
Vân Tại Viễn đưa ra Huyết ngọc, báu vật gia truyền của Vân gia, mới khiến cho Giang lão phu nhân đồng ý giúp đỡ, đó là thiên hạ kỳ ngọc, là thứ mà Vân gia trân quý nhất, hắn sao lại không đau lòng?
Hiện tại kết quả thì sao, La Y chỉ là một trắc phi… Phương gia tiểu thư kia cũng được lập làm trắc phi, chiêu này của Dĩ Bác khiến hắn làm sao cam tâm đây?
“Dĩ Bác, chúng ta nhất định phải trở thành kẻ thù sao?” Vân Tại Viễn nhìn Giang Dĩ Bác hỏi!
Giang Dĩ Bác nở nụ cười: “Vân công tử, thứ không thể nói chuyện tiếp, mời cứ tự nhiên!” Nói xong hắn đứng dậy đi ra phía cửa. Trong mắt Vân Tại Viễn có không dám tin tưởng, cũng có chút bi thương… Dĩ Bác gọi hắn là Vân Công tử sao?
“Kỳ thực Thủy Băng Tuyền chỉ là một cái cớ phải không, ngươi từ lâu đã muốn nuốt chửng Vân gia, cũng giống như Phương gia vậy. Mà lần này bởi vì một Thủy Băng Tuyền, mới cho ngươi nắm được cơ hội xuống tay có phải không?” Vân Tại Viễn gay gắt nói, hắn thà rằng tin tưởng Dĩ Bác có tâm đối với Vân gia, chứ không muốn thừa nhận Dĩ Bác chỉ vì một nữ nhân mà ra tay ngoan độc!
Giang Dĩ Bác không dừng bước, như thể không hề nghe thấy chất vấn của Vân Tại Viễn, hắn đưa lưng về phía Vân Tại Viễn, nhưng trong ánh mắt lại có một tia buồn bã cùng trào phúng…
“Chủ tử!” Vô Tâm tiến sát đến.
“Việc đó sao rồi?” Thu hồi tâm tình nơi đáy mắt, Giang Dĩ Bác nhàn nhạt hỏi.
“Chủ hiệu buôn ở Bắc thành đã gửi các tin tức về tình hình Bắc thành.” Chủ tử muốn có tin tức của các thương gia Bắc thành để làm gì?
“Chú ý đến tình hình của các hiệu buôn ở đó, báo xuống dưới, nửa tháng nữa ta sẽ đích thân đến Bắc Thành, cho bọn họ chuẩn bị phủ đệ!” Chuyện ở đây hắn phải nhanh chóng an bài, giải quyết thỏa đáng mới có thể đi được!
“Chủ tử…” Vô Tâm mở to hai mắt, chủ tử đích thân đi Bắc Thành? Chuẩn bị phủ đệ? Chuyện này…
“Chủ tử, người muốn ở lại Bắc Thành bao lâu?” Lời Vô Tâm thốt ra khiến Giang Dĩ Bác im lặng trong chốc lát: “Đến lúc đó rồi tính!”
Cái gì? Vô Tâm choáng váng, ý của chủ tử là muốn ở lại Bắc Thành lâu dài sao?…
…………….
Bạch Luân Thành
Phong Cô Tình nhìn tin tức trong tay, càng đọc xuống dưới, hàng mày càng nhíu chặt lại…
“Chủ tử…” Chiến Nhất nhìn vẻ mặt của chủ tử có chút bất an, tin tức có gì sai sao? Thế nhưng tin tức này là văn kiện cơ mật của Vô Tình Các, vẫn chưa từng qua tay của người khác, ngay đến hắn cũng không biết trong đó viết gì.
“Lấy ra từ Chủ Các sao?” Phong Cô Tình gấp bức thư, phong kín lại, mạng lưới tin tức của Vô Tình Các đã trãi rộng ra khắp hoàng triều, chỉ cần có thể ra giá, thì ngay đến bí mật của hoàng đế cũng có thể moi ra! Tai mắt của Vô Tình các không nơi nào là không có…
“Truyền lệnh xuống dưới, bất luận là ai, trả nhiều bạc thế nào cũng không bán tin tức về Trữ Thiên Hợp!”
“Cái gì?” Chiến Nhất kinh ngạc đến nỗi xém nữa là cắn trúng lưỡi! Đây là lời chủ tử nói sao?
Phong Cô Tình lạnh nhạt liếc qua Chiến Nhất một cái, hàn quang sắc bén trong mắt khiến Chiến Nhất gật đầu liên tiếp: “Dạ!”
“Đợi một chút…” Phong Cô Tình đột nhiên gọi Chiến Nhất lại.
“Cử thêm tai mắt đến Bắc cảnh, bản các chủ muốn biết nhất cử nhất động ở đó, đặc biệt là tin tức bên trong Bắc Vương phủ!” Sắc mặt Phong Cô Tình biến hóa kỳ lạ, con ngươi lạnh lẽo hơi nheo lại.
“Dạ!” Bắc cảnh? Chiến Nhất lại một lần nữa xém cắn đầu lưỡi mình, có điều lần này hắn cũng học khôn ra, không dám hỏi nhiều, nếu không chủ tử tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, chỉ là… Bắc cảnh? Là Bắc cảnh quanh năm thiên tai địa họa không ngừng? Còn có Bắc Vương phủ? Chủ tử cùng với thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp có quan hệ gì sao? Đầu tiên là cho những tai mắt cơ mật nhất của Vô tình các đi điều tra tất cả về người này, tiếp đến là hạ lệnh không bán tin tức của Bắc Vương gia, bây giờ còn muốn chú ý theo dõi sát sao Vương phủ cùng Bắc cảnh?
“Lui xuống đi!” Ngón tay thon dài của Phong Cô Tình cầm bức văn kiện trong tay, khuôn mặt tuyệt mỹ lại nổi lên mười phần ma tính! Tư thái thanh nhã mà phóng túng, trong đôi mắt đen láy chợt lóe qua một tia máu, hắn cúi thấp đầu cười ra tiếng: “Ha hả… Thật là thú vị, chuyện thú vị như vậy, đúng là hiếm gặp!”
“Chủ tử, Vân gia hiện tại đã bị Giang Dĩ Bác bức đến đường cùng rồi!” Chiến Tam tiến đến, nhìn chủ tử ngồi trên nhuyễn tháp, vẻ mặt biến hóa không khỏi cả kinh trong lòng!
“Vậy sao?” Phong Cô Tình nhướng mày, Giang Dĩ Bác, kẻ này muốn mua đầu người của hắn sao?
“Giang Dĩ Bác thiếu của Vô Tình Các bao nhiêu mạng?”
“Hồi bẩm chủ tử, cho tới nay đã có 6 mạng!” Chiến Tam cúi đầu, vì việc này đã khiến cho toàn bộ người trong Vô Tình Các hứng chịu sự tức giận của chủ tử.
“Vậy có còn kẻ nào không biết tự lượng sức mình đến khiêu khích nữa không?” Từ sau khi Giang Dĩ Bác treo thưởng, nhiều kẻ trong giang hồ cũng muốn kiếm tiền từ chỗ Vô Tình Các. Vậy cũng phải xem năng lực của bọn hắn tới đâu? Phong Cô Tình đôi mắt cười lại càng mang vẻ tà mị.
“Có” Chiến Tam thận trọng nói, thời gian này, mọi người trong Vô Tình Các đều bị truy sát, tuy rằng qua một đợt phản kích, bọn họ đã không dám công khai đánh trực diện, nhưng vẫn còn ẩn nấp chờ thời.
Phong Cô Tình không lên tiếng nữa, chỉ là khóe môi tươi cười khiến cho người khác cảm thấy sởn gai ốc…Giang Dĩ Bác muốn đùa, như vậy ta sẽ cùng mi vui đùa!
…………………….
Trời chiều ngả về phía Tây, ánh nắng đỏ rực, chiếu lên mặt sông ánh vàng, khiến cho con sông Thanh Lăng lặng lẽ, lại càng đậm vẻ thê lương…
……….
Thủy Băng Tuyền nhíu mày nhìn về con sông phía trước, trong lòng lại dâng lên sự chán nản nói không nên lời: “Con sông này căn bản cũng không hơn gì sông Thanh Lăng ở kinh thành, sao cũng gọi là Thanh Lăng?” Nơi đây phù sa quá nhiều, nước sông đục ngầu một màu vàng sẫm. Địa chất nơi đây kết cấu rời rạc, rất dễ bị ăn mòn và sạt lở, lại thêm khí hậu khắc nghiệt khiến cho lượng đất đai đều trôi vào lòng sông, khiến cho con sông biến thành một màu ảm đạm. Chỉ cần một ngày mưa dầm, nước sông sẽ dâng cao tràn ngập ruộng đất nhà cửa, e là người chết vô số?
“Tổ tiên từng hạ lệnh, toàn bộ sông trong lãnh thổ đều gọi là sông Thanh Lăng!” Trữ Thiên Hợp nhìn mặt sông xa xa, vùng lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Con sông này có nối liền với những con sông khác không?” Thủy Băng Tuyền nói. Nơi đây gọi là Hoàng Nê Hà cũng không sai lắm.
“Bởi vì Bắc cảnh từ đời tổ tiên tới nay vẫn liên tiếp thiên tai, lũ lụt còn làm liên lụy đến Nam Cảnh cùng Tây cảnh, cho nên lúc đó, tổ tiên đã phải hao hết quốc khố để chặn dòng chảy của sông, kết quả dẫn đến tình trạng Bắc cảnh ngày càng tệ hơn!”
Thủy Băng Tuyền ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, vốn là khơi thông, bọn họ lại làm đảo lộn, ngăn chặn dòng chảy, tất nhiên là chỉ chìm ngập trong vùng Bắc cảnh mà thôi. Hoàng đế cao xa, nơi đây dù chết sạch người cũng không chết đến chân hắn.
“Hương Hàn, mang thùng gỗ đến đây!”
“Tiểu thư muốn thùng gỗ sao? Nô tỳ đi lấy!” Hương Hàn xách một cái thùng gỗ từ trên xe ngựa xuống, tiểu thư phân phó nàng mang theo một cái thùng gỗ, nhưng nàng nghĩ mãi cũng không ra tiểu thư muốn mang theo thứ này để làm gì?
“Vương phi, Thu Nhi cũng đi!” Thu Nhi vội vã chạy theo Hương Hàn.
Nhưng mà Thủy Băng Tuyền không trả lời các nàng!
“Vương phi, nàng muốn làm gì?” Trữ Thiên Hợp nhìn nàng không để ý tới tỳ nữ bên ngươi mà cứ thẳng tiến về phía trước thì cảm thấy quái dị.
“Ta muốn lấy nước sông!” Thủy Băng Tuyền cầm lấy thùng gỗ rồi cứ thế mà đi!
“Không được, nguy hiểm!” Bờ sông này toàn là bùn nhão, căn bản không thể chịu được sức nặng của một người! Trữ Thiên Hợp nhanh chóng nắm tay Thủy Băng Tuyền lại.
Thủy Băng Tuyền nhìn bàn tay của Trữ Thiên Hợp đặt trên tay mình, rồi lại nhìn lên gương mặt hắn, thấy trong đôi mắt hắn là vẻ không đồng ý với hành động của nàng…
Hàng lông mày khẽ nhướng lên: “Ta biết bơi!” Càng huống chi cũng không đến mức nguy hiểm như hắn nghĩ.
“Để ta đi!” Trữ Thiên Hợp lấy tốc độ sét đánh mà cầm tấy thùng gỗ trong tay Thủy Băng Tuyền, đợi đến lúc mọi người hoàn hồn thì hắn đã đi tới bờ sông.
Thủy Băng Tuyền nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao một câu “để ta đi” lại khiến lòng nàng dâng lên cảm giác kỳ lạ…
“Vương gia…” Một vài thân binh nhìn động tác của Trữ Thiên Hợp đều kinh hãi! Vội vàng chạy đến chỗ bờ sông.
Thủy Băng Tuyền nhún nhún vai, con sông này đục ngầu như vậy, đại bộ phận phù sa đã chảy đến giữa sông, trái lại đất trên bờ sông không mềm tới mức không thể chịu nổi sức nặng của một người! Nhưng mà dù lòng vẫn biết không có nhiều nguy hiểm, nhưng đột nhiên nàng lại thấy lo cho Trữ Thiên Hợp …Nàng lo lắng cho hắn sao? Dù biết rằng không có nguy hiểm?
Nhìn Trữ Thiên Hợp mang theo phân nửa thùng nước đi tới, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào…
“Hương Hàn, mang nước lên xe, chúng ta trở về!” Thủy Băng Tuyền phân phó cho Hương Hàn, đồng thời quay người nhìn lại Trữ Thiên Hợp, đôi giày của hắn đều đã ướt hết, mặt trên còn dính rất nhiều bùn đất…