…Mọi người trong sảnh lại được dịp bàn tán xôn xao, nói tiếc thì tiếc thế, chứ bảo họ tăng giá để áp đảo giá cũ thì… thật không biết có nên chăng?
“Còn ai có hứng thú đấu 5 mẫu đất ở Tây nhai không?” Trữ Hy lại hỏi lần hai.
~~~ Vẫn lặng im thin thít!
“Nếu vậy, 5 mẫu đất ấy xem như thành giá! Tiếp sau là hai mươi mẫu Đông nhai. Cách tính như cũ, nhưng giá có chút thay đổi, một trăm vạn lượng một mẫu, bắt đầu đi.” Dứt lời, đáp lại Trữ Hy chỉ là những tiếng xuýt xao hít khí lạnh từ bên dưới…
Cả đại đường rét căm như bị gió đông quét qua, một trăm vạn lượng ư? Tuy nói được sử dụng cùng miễn thuế mười năm, nhưng tính ngược tính xuôi vẫn cứ là cái giá trên trời! Nếu có thể mua đứt cũng không nói làm gì, đằng này Bắc vương phi đã luyện thành tinh rồi, không chịu bán chỉ cho thuê. Đất ở mặt sau thì bán đứt làm phủ xây nhà, còn cửa hàng trên đường cái, mười năm sau lại phải bỏ tiền ra thuê ư?
Vậy…nên hay chăng?
Các thương nhân ở đây người nào chẳng quỷ quyệt, gian xảo, đầu óc như chiếc bàn tính, lập tức phân định được mất!
Đa số đều tặc lưỡi rút lui!
Đôi con ngươi chớp động lưu chuyển, Thủy Băng Tuyền quét mắt lướt nhìn những vẻ mặt nhăn nhó chần chờ, ra chiều phân vân dữ dội lắm. Nàng nhếch môi cười nhạt, bọn họ muốn ngồi không hưởng lợi, lại tiếc chút vốn còm? Cho rằng trên đời có miếng bánh ngon ngọt dâng tận miệng mà không mất tiền ư?
Đoạn cất giọng trong trẻo, từ tốn nói: “Trước khi đấu giá, bản vương phi có thứ muốn mọi người cùng thưởng thức, đánh giá xem cơ hội đầu tư của nó thế nào!” Nói rồi quay sang nháy mắt với Giang Dĩ Bác.
Thân hình cao lớn của Giang Dĩ Bác lúc này mới ưu nhã đứng dậy, gương mặt tuấn tú, trầm tĩnh nhẹ cười, tựa như gió mát trăng thanh làm lòng người dịu lại, thư thái đến lạ thường.
Y phục thanh sắc, nho nhã hệt thư sinh, vạt áo viền tay thêu hoa văn tinh xảo, trong trang nhã ẩn hiện nét hoa lệ cao quý. Mỗi cử chỉ như tỏa ánh hào quang che mờ thần trí, giữ chặt ánh mắt của mọi người.
Giang gia giữa giới thương nhân thiên hạ, danh nổi như cồn, Giang Dĩ Bác chủ sự Giang gia, tiếng vang như mõ!
Nhưng hầu hết mọi người chỉ nghe danh chứ chưa từng tận mặt, bây giờ nhìn kỹ nam nhân trước mắt, chỉ có thể tặc lưỡi “Quả nhiên, quả nhiên”. Càng ngắm càng ngưỡng mộ phong thái thong dong ưu nhã, trong lòng cũng nảy sinh ra một suy nghĩ, nam nhân này, chỉ cười nói cũng khiến người khác bần thần điêu đứng.
Giang Dĩ Bác ngẩng đầu, trong đáy mắt tràn đầy lưu quang, đẹp đến kinh tâm động phách!
Thủy Băng Tuyền đã nhìn quen thứ ánh sáng chói mắt ấy, nên cũng chẳng thèm nhìn hắn, mà đánh mắt ngó quanh một vòng, thấy ai nấy đều há mồm trợn mắt, thần hồn điên đảo mẩn mê lượn lờ, lòng ca thán: hào quang rực rỡ tựa mặt trời, tỏa ra bốn phía thế nhân đui.
Bỗng, có ánh mắt sắc bén lướt qua khiến nàng giật mình.
Trầm Nguyệt Chi, tuy hắn vẫn ngồi im như tượng, không chút động tĩnh, nhưng nàng cam đoan vừa rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn đã hướng về Giang Dĩ Bác, hơn nữa… Mắt phượng híp lại suy tư, trực giác mách bảo, cái nhìn đó cực kỳ quái dị! Như có thứ gì chuyển động rất nhanh nơi đáy mắt, tuy nàng chộp được trong giây lát, nhưng chẳng đủ để phân tích điều gì.
Giang Dĩ Bác chậm rãi đi lên trước, lúc ngang qua Trầm Nguyệt Chi, bốn mắt giao nhau, xoẹt lên tia lửa!
Thủy Băng Tuyền lặng im quan sát tất thảy! Hai người này chắc chắn có quen biết từ trước, nhưng cớ chi vờ ra vẻ xa lạ thế kia?
Phong Cô Tình lại cong môi cười nhạt. Theo như hắn biết, sáu năm trước ba người Giang Dĩ Bác, Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh từng lên Vô Cực sơn, cụ thể thế nào chưa rõ, chỉ biết, Vô Cực sơn là ngọn núi cực kỳ hiểm trở, chênh vênh, trơ trọi, độc lập với bên ngoài. Muốn lên núi, chỉ có một cách duy nhất, ấy là băng qua vực sâu muôn trượng, nơi giao nhau giữa Vô Cực sơn và những ngọn núi khác. Trên đỉnh Vô Cực là nơi ở của Vô Trần Tử, một nhân vật bí ẩn của giới võ lâm, chẳng ai biết ông ta bao tuổi, quá khứ ra sao, chỉ biết ông ta chưa bao giờ rời khỏi đỉnh Vô Cực.
Trên giang hồ, người có thể vượt qua vực núi này chỉ tính trên đầu ngón tay. Sáu năm trước, ngay Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh cũng chẳng thể qua nổi…
Nhưng năm đó, ba người họ có từng chạm trán? Phong Cô tình nhíu chặt mày kiếm suy tư: Giang Dĩ Bác vốn là đệ tử của Vô Trần Tử, nhưng tám năm trước hắn đã xuống núi về tiếp nhận Giang gia, vì sao còn quay lại? Mà Diệp Khinh và Trầm Nguyệt Chi bỗng nhiên lại lên núi cùng lúc ấy? Chỉ là tình cờ thôi sao?
Bên này, Giang Dĩ Bác nhẹ cười, bắt đầu cất tiếng: “Giang gia đã cho dựng xưởng, ít ngày nữa sẽ đi vào sản xuất. Hôm nay, nhờ nhã ý của Vương phi, Giang mỗ vinh hạnh được giới thiệu thành phẩm của mình với mọi người. Đều là thương nhân, cũng chẳng cần nhiều lời, đây là hỏa dẫn tử* do Giang gia sản xuất, mọi người xem có thể thay thế cho hỏa dẫn tử hiện thời không?” Dứt lời, Vô Tâm vẫn đứng hầu bên ngoài liền xách theo một làn trúc đi vào, bên trong làn đựng vài hộp nhỏ bằng gỗ.
*hỏa dẫn tử: từ dùng để chỉ dụng cụ dùng để đánh lửa nói chung.
Giang Dĩ Bác nhặt một hộp, ngón tay thon dài từ tốn mở hộp, lấy ra một que gỗ nhỏ, trên đầu que có dính chút gì trông đen đen!
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào thứ hắn cầm trên tay, thắc mắc nghi hoặc, thứ đó, mà là hỏa dẫn tử ư?
Như đọc được những ánh mắt nghi ngờ ấy, Giang Dĩ Bác cầm nghiêng hộp gỗ lại, nhẹ quẹt đầu que gỗ vào bên thân hộp, tức thì đầu que bùng cháy lên.
Thương nhân bên dưới ai ấy há hốc mồm không nói nổi nên lời, cái này…cái này…
“Các vị có muốn thử không?” Giang Dĩ Bác ôn hòa đảo mắt xuống dưới nói.
Thủy Băng Tuyền trên này âm thầm dõi theo Trầm Nguyệt Chi, phát hiện trong con ngươi đen tuyền lạnh lẽo của hắn vừa ánh nỗi kinh ngạc…
Nàng không khỏi cười tự mãn. Tuy những thứ này chỉ là chút kiến thức hóa học thường thức, nhưng nàng đã tốn không ít công sức để tinh luyện ra nguyên liệu cùng công thức phối chế mới làm ra được hộp diêm gọn nhẹ thế này, nàng không tin ai có thể phớt lờ nó được.
“Ta, ta muốn thử!” Một gã thương nhân hối hả đứng lên như sợ ai giành mất phần, trông gã cũng trên dưới ba mươi, mắt bừng bừng sáng lăm lăm dòm cái làn trong tay Vô Tâm hệt kẻ đói lâu ngày nhìn thấy cái màn thầu nóng hổi vậy.
Vô Tâm liền đến trước mặt, để gã tự nhặt lên một hộp gỗ. Bàn tay gã vì quá hưng phấn hoặc giả quá kinh ngạc mà có chút run run. Hít sâu một hơi trấn định, gã học theo Giang Dĩ Bác, lấy ra một que gỗ, nghiêng mặt hộp, lúc này gã mới để ý mặt bên hộp cũng có màu đen. Đoạn nhẹ nhàng quẹt qua một cái, que gỗ liền bốc cháy…
Người nọ bần thần ngơ ngác nhìn que gỗ tự cháy trong tay, mải đến khi nó cháy hết, nỏng bóng tay, gã mới hoàn hồn lại.
“Cái này…cái này…” Tuy nói đã hoàn hồn, nhưng xem chừng hồn vía gã vẫn lơ lửng trên cao, bắt đầu nói lắp. Rồi gã giương mắt nhìn Giang Dĩ Bác, lại nhìn thoáng hộp gỗ trong tay nói: “Tại hạ có thể thử thêm lần nữa?”
“Đương nhiên rồi.” Giang Dĩ Bác mỉm cười gật đầu,
Nhìn que gỗ cháy đỏ trên tay, người này run run môi, giọng khàn khàn: “Xin hỏi tại hạ có thể nhập loại hỏa dẫn tử này của Giang công tử chăng?”
Giang Dĩ Bác mỉm cười đáp: “Hỏa dẫn tử này mọi người đều có thể nhập hàng buôn bán! Nhưng mà, Giang gia chỉ sản xuất nó ở Bắc cảnh, nói cách khác, nếu các vị có hứng thú với mặt hàng này, về sau đều phải đến Tân thành lấy hàng!”
Giang Dĩ Bác vừa nói xong, cả đại đường như ong vỡ tổ, lúc đầu chỉ là những tiếng bàn luận xì xầm, xầm xì, sau dần lớn tiếng, ồn ào như chợ!
Trữ Hy đành phải hét to: “Mọi người trật tự! Đừng làm ồn!”
Nhưng chỉ tĩnh lặng chưa đến vài giây, rồi cả đại đường lại được dịp sôi trào: “Ta phải thử đã!” “Tại hạ cũng muốn thử!”
… Thủy Băng Tuyền tuy trưng vẻ mặt thờ ơ hờ hững, nhưng vẫn để tâm đến thần sắc của vài người!
Không khí ồn ào, chộn rộn chẳng chút ảnh hưởng đến Trầm Nguyệt Chi, hắn vẫn ngồi im lìm như cũ, đôi tròng mắt lạnh lùng, ngoại trừ lúc đầu ánh lên chút kinh ngạc, sau chẳng còn biến hóa gì nữa…
Phong Cô Tình đăm đăm nhìn Giang Dĩ Bác với ánh mắt sắc bén khó dò…
Cung Thác thất thần giây lát, đoạn nhíu mày, mặt tối như than! Người bên cạnh cúi đầu đăm chiêu suy nghĩ, nên chẳng thể nhìn ra biến hóa trong mắt hắn.
Quay nhìn Vân Tại Viễn, thấy gương mặt tuấn tú hiện vẻ kinh hoảng cùng u tối, lại chứa thêm vài phần hàn khí lạnh lùng.
Thủy Hoằng Văn mắt tròn mắt dẹt, nhìn Giang Dĩ Bác với vẻ kính phục nói không nên lời…
Mãi nữa canh giờ sau, đại đường mới thực sự yên ắng lại, nguyên những người bởi giá đất cắt cổ chỉ có trên trời mà chùng chân nay cũng bắt đầu dao động với những suy tính sâu xa!
Trữ Hy hướng Giang Dĩ Bác gật đầu: “Giang công tử, mời!”
Giang Dĩ Bác đạm nhiên gật đầu đáp trả, xoay người về lại góc khuất ngồi xuống, không màng tới vô số ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình…
Trữ Hy lại bắt đầu nói với chất giọng trầm ấm uy nghiêm: “Mọi ngươi hẳn cho giá này rất cao, vậy bản phủ sẽ giải thích vì sao cái giá ấy hợp lý!”
Hắn đi đến tấm bảng gỗ, tay cầm thước dài chỉ phần biểu thị con đường
trên bản đồ nói: “Đây là quan đạo* chạy thẳng từ biên giới Bắc cảnh tới Tân thành, bề ngang rộng lớn đủ sức chứa 6 cỗ xe ngựa song song cùng chạy. Có lẽ các vị sẽ thắc mắc, quan đạo này cần gì làm lớn đến vậy? Bởi vì sau này, Tân thành sẽ có vô số thương nhân đến giao dịch hàng hóa! Sau khi làm đường dựng tường xong, đất hoang sẽ được phân cho bách tính khai khẩn. Hơn nữa…”
*Quan đạo: Đường lớn liên thông, kiểu như quốc lộ bây giờ.
Đầu cây gỗ trong tay lại chỉ vào con đường bên trong Tân thành, tiếp tục nói: “Đây là con phố lớn nhất của Tân thành, sắp tới sẽ vô cùng sầm uất. Nơi này là phủ nha, bốn phía sẽ là phủ đệ của phú thương. Khu vực này, là khu dân cư thông thường, còn vùng rìa khổng lồ sẽ được dùng để dựng xưởng. Các vị thấy đấy, ngoài phường chế tác của Giang gia, nơi đây sẽ còn mọc lên những xưởng thứ hai, thứ ba, với đủ loại sản phẩm thúc đẩy giao thương…”
Vừa chỉ tới những điểm đánh dấu trên bản đồ, Trữ Hy vừa giải thích cặn kẽ với chất giọng đều đều điềm đạm, không chút phập phồng. Dù không gắng thổi phồng thứ gì, nhưng lời của hắn lại khiến người bên dưới tin tưởng, tâm tư bắt đầu dậy sóng…
“Được rồi, giờ chúng ta sẽ bắt đầu từ đầu phố Đông kéo dài tới quan đạo…”
“Đông cảnh Tề gia 2 mẫu!” Chính là người đầu tiên phấn khích muốn dùng thử diêm.
“Bắc thành Cung gia, 4 mẫu!” Gương mặt nghiêm nghị của Cung Thác lúc này đã tái mét, tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn là thương nhân Bắc thành, nay phải nhìn việc làm ăn bị người ta cướp trắng trợn trước cửa nhà mình, bảo sao không tức?
Hắn giương mắt nhìn nữ tử ngồi thảnh thơi thanh tao lịch sự trên kia bằng đôi mắt tóe ra lửa. Giờ rốt cuộc hắn đã hiểu, nàng ta căn bản chính là cố sức chèn ép Cung gia hắn.
Nàng dựa vào tài lực Giang gia, một tay nâng đỡ cho Thủy gia và Vương gia. Khốn khiếp, còn hắn đã bỏ lỡ cơ hội rồi!
Cảm thấy lửa giận của Cung Thác, Thủy Băng Tuyền vẫn bình thản ngồi nghe, hoàn toàn chẳng để tâm! Cung Thác biết mục đích của nàng thì sao chứ? Không sai, nàng chính là muốn chèn ép Cung gia. Con tiểu long ương ngạnh của Bắc thành, nàng không đè dập đầu nó xuống thì lấy gì lập uy? Vả lại, một Cung gia mắt hướng tới Nam cảnh, giữ lại làm gì?
“Kinh thành Vân gia, 4 mẫu!” Vân Tại Viễn lạnh lùng liếc nhìn Thủy Băng Tuyền, giọng nói cứng ngắc. Hắn thực không ngờ, hai người Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác lại bắt tay hợp tác, hoàn toàn khống chế Bắc cảnh. Cả đất hoang cũng có thể hét giá tận trời, muốn phát triển ở đây, không cầu cạnh Thủy Băng Tuyền là điều không thể!
Trực giác thương nhân mách bảo, ngày sau sẽ còn nhiều kinh động hơn nữa. Nàng ta đã nói rõ, nàng dùng số bạc thu được để xây dựng Bắc cảnh! Còn những kẻ này đều không chịu nổi sức cám dỗ của tiền tài mà thi nhau ném bạc tiến vào. Chỉ có thể nói, bọn họ là những con rối hăng hái giúp nàng xây nhà mà thôi.
“Tây cảnh Lưu gia, 3 mẫu!”
“Phi Ưng thành Thân gia, 2 mẫu.”
………
Nửa canh giờ tranh nhau đấu thầu náo nhiệt, hai mươi mẫu đất đã được những thương nhân bên ngoài Bắc cảnh đấu sạch, còn có vài người chậm chân chưa đấu được, đang xăm xoi chuẩn bị cho những mẫu đất tiếp theo.
Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác đưa mắt nhìn nhau cười, tất cả đã diễn ra theo đúng kế hoạch của họ!
Trầm Nguyệt Chi thấy hai ngươi đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt lạnh lùng lóe lên tia sáng.
Hai người phía sau Trữ Hy nhanh chóng ghi ghi chép chép, hăng hái vô cùng…
“Bây giờ, sẽ đấu những mẫu đất xây phủ đệ, các vị có thể mua bao nhiêu tùy ý, mua rồi, số đất này mãi mãi thuộc quyền sở hữu của các vị, có thể tự do bán trác hay xây phủ, hai mươi vạn lượng một mẫu!” Mới có mấy tháng, giá đất đã được một phen trở mình…
“Tri phủ đại nhân, Giang mỗ đã có phủ đệ ở Tân thành, nhưng còn muốn xây thêm một hậu hoa viên, từ chỗ phủ đệ của Giang mỗ, mua thêm mười mẫu.” Giang Dĩ Bác thả mình ngồi trong góc, lúc này mới lên tiếng.
Nếu Bắc cảnh đã là mối lo nàng không thể dứt bỏ, hắn sẽ xây phủ đợi đón nàng sang!
Lời Giang Dĩ Bác khiến cả đám thương nhân nghe mà tặc lưỡi, đại gia, quả đúng là đại gia! Nghe nói lần trước hắn mua những năm mươi mẫu, vậy mà còn chê ít, muốn tậu thêm mười mẫu làm hậu hoa viên?… Quả nhiên, bạc nhiều khẩu khí lớn!
Nhưng Giang gia gốc rễ tận kinh thành, lại muốn làm một cái phủ đệ khổng lồ ở Bắc cảnh?…Chỉ có thể nói, Giang gia đã nhìn thấy tương lai Bắc cảnh rạng ngời, mới không tiếc vốn liếng như vậy!
Trữ Hy gật đầu, quay lại phân phó một tiếng: “Giang công tử mười mẫu tính từ phủ đệ Giang gia!” Giang gia quả là tài lực không thiếu, nhưng trước giờ Dĩ Bác vốn kín kẽ im hơi lặng tiếng, vì sao lần này lại đánh trống gióng cờ, đường hoàng ra mặt? Hắn không sợ hoàng thượng sẽ sinh tâm nghi ngại sao? Trữ Hy thoáng liếc qua Thủy Băng Tuyền, thấy sắc mặt nàng bình thản không chút thay đổi lại càng thêm nghi hoặc!
“Vân gia mua ba mươi mẫu, tính từ phủ đệ của Giang gia!” Vân Tại Viễn lạnh lẽo cất tiếng.
Những thương nhân còn lại âm thầm xuýt xao, chỗ đất này là tư sản, Giang gia, Vân gia đều đã nhúng tay, bọn họ…còn đợi gì nữa?
“Cung gia mua mười mẫu tính từ số đất lần trước!” Cung Thác mặt đã đen thành than, những người này, điên cả rồi? Cho rằng đất không cần bạc ư? Hắn lần trước mua ba mươi mẫu, hôm nay lại thêm mười mẫu nữa, là bạc đấy, đều là bạc cả đấy!
Giang gia, Vân gia, hai kẻ tài nhiều khẩu khí lớn, mở miệng ra liền quăng này mấy trăm vạn lượng bạc. Hắn Cung gia, vốn là người Bắc cảnh, chẳng cần tới sáu mươi mẫu đất như Giang Dĩ Bác, bốn mươi mẫu đã là quá nhiều rồi!
“Thủy phủ mua thêm mười mẫu.” Tổng cổng ba mươi mẫu, xem ra cũng đủ lớn rồi.
“Phong mỗ mua thêm hai mươi mẫu!” Nàng quả là nữ nhân đáng sợ, Phong Cô Tình híp mắt ngẫm nghĩ. Những kẻ lắm tiền này tranh nhau mua đất, thành ra những mẫu đất hoang vô dụng bỗng biến thành bạc vàng! Tiền thu được lại dùng để kiến thiết Bắc cảnh… Bội phục, bội phục! Người hưởng lợi sau chót lại chính là nhân dân Bắc cảnh. Thảo nào Trữ Thiên Hợp lại giao cả Bắc cảnh vào tay nàng, thảo nào nàng lại có thể cam đoan sẽ giúp bách tính không còn lo những ngày no đói.
Cứ như vậy, từng mẫu đất hoang lần lượt ra đi trong bầu không khí sục sôi náo nhiệt…
………
Không bận tâm đến sự ồn ã trong đại đường, Trầm Nguyệt Chi chỉ mải chú mục đến nữ nhân cao cao tự đại, bình thản tĩnh tọa trên ghế kia. Nàng là một nữ nhân nhìn mãi không thấu, từ đầu đến cuối, trong đáy mắt nàng như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, lạnh nhìn những người trước mắt thùng lớn rương nhỏ dâng bạc đến tận tay. Nếu không phải thi thoảng nàng ta cong khóe môi lên vài độ cung, hắn sẽ nghĩ rằng nàng chẳng qua là một con rối gỗ chẳng hiểu gì cả, nhưng không, tất thảy nàng đều nắm trong tay.
Nàng, Thủy Băng Tuyền, cùng Giang Dĩ Bác xuất thân từ ngũ đại thế gia kinh thành, từ nhỏ đã là vị hôn thê của đương kim hoàng đế. Nhưng trước lúc đăng cơ, hoàng đế đã từ hôn, còn nàng, lại được gả cho Bắc Vương…
Tầm mắt hắn lại đảo đến cái bụng nhô cao của nàng, đây là đứa trẻ Diệp Khinh giúp nàng có được? Giang Dĩ Bác là vì nàng mà tiến vào Độc cốc?
Nàng, rốt cuộc là nữ nhân thế nào?
Tận sâu đáy mắt Giang Dĩ Bác ẩn chứa tinh quang, e từ hôm nay, sẽ càng có thêm nhiều người hứng thú với nàng!
……….
Thủy Băng Tuyền đã gắng ngồi yên trên ghế, nhưng giữ lâu một tư thế, cả người nàng tê rần gần đông cứng cả rồi. Mà đứa bé trong bụng cũng bắt đầu kháng nghị, quấy đạp liên hồi…
Nàng kéo kéo khóe môi, nói thầm: “Con à, đừng đá mẹ nữa, ráng chờ thêm chút thôi. Mẹ cũng mệt lắm chứ, nào phải mình con. Nhưng giờ con cũng không thể bắt mẹ đứng lên vận động được? Trước mặt nhiều người vậy, mẹ không muốn bị người ta dòm xem như khỉ đâu! Mẹ con bây giờ đã bị người ta nhìn chằm chằm thiếu điều muốn bổ óc mẹ ra xem thử trong đó là thứ gì đấy! Con đừng quậy mà, nghe xem, nhiều bạc như vậy, đều là mẹ khiến họ móc ra đấy.
Một khắc, Thủy Băng Tuyền nhẫn chịu thêm một khắc, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng, đánh mắt ra hiệu Thu Nhi đỡ nàng dậy! Hương Hàn lúc này, đầu óc e còn lơ lửng, chẳng thể trông mong gì được!
Thu Nhi thấy bộ Vương phi nhăn mặt nhíu mày, biết nàng ngồi lâu khó chịu, liền bước lên nhẹ đỡ nàng dậy!
Những người bên dưới mải lo tranh giành đấu đất, nhưng nhác thấy Thủy Băng Tuyền đột nhiên đứng lên, thảy đều yên ắng, nhất loạt quay nhìn nàng.
Thủy Băng Tuyền lạnh lùng đảo mắt, giọng trong trẻo: “Bản Vương phi ngồi lâu hơi mỏi, mọi người đừng để ý, cứ tiếp tục đi.”
Giang Dĩ Bác nhíu chặt mày kiếm, lòng yêu thương lo lắng, bụng nàng ngày một lớn, thân thể cũng nặng nề mệt mỏi theo!
Mọi người “À” lên bừng tỉnh ngộ, gật gù, Bắc vương phi mang thai đã sáu tháng, ngồi lâu khó chịu là lẽ đương nhiên.
Nhưng không biết, thai nhi đó là nam hay nữ? Nếu là nam, thì Bắc cảnh về sau chính là thiên hạ của hai mẫu tử họ.
“Thu Nhi đến là giờ gì rồi?”
“Bẩm vương phi, đã là giờ Dậu (18-20h) rồi.” Thu Nhi liếc mắt nhìn trời đoạn cung kính trả lời.
“Theo ta ra ngoài một lát.” Ở đây đông người, không khí rất bức bối ngột ngạt!
“Dạ.” Thu Nhi tiến lên đỡ Thủy Băng Tuyền đi ra ngoài!
Ra khỏi đại đường, đến chỗ bậc thềm trước cửa, Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu lặng ngắm bầu trời. Dưới ánh hoàng hôn, tà dương to tròn, đỏ rực như máu, tạo nên một bức tranh đậm sắc rực rỡ như mộng như ảo.
Nắng chiều trải khắp đường, dát thêm màu vàng óng ánh, như muốn hòa tan vạn vật đôi bên đường vào cùng thiên nhiên đất trời…
“Tham kiến Vương phi!” Tống đại nhân dẫn theo hơn mười binh sĩ từ khúc cua đi sang!
“Tống đại nhân vất vả rồi.” Buổi đấu thầu này, không đợi nàng trình tấu, xem chừng sẽ có người báo cáo Trữ Thiên Kỳ hết thảy! Gã Tống đại nhân này đâu phải tình cờ mà hôm qua mới đến nơi chứ?
“Vương phi quá lời.” Tống đại nhân cung kính chắp tay. Tiếng là tuần tra bảo vệ bách tính, nhưng các con phố Bắc thành đều vô cùng an tĩnh, nghe đâu dân chúng đều được điều đi công trường cả rồi!
Bất tri bất giác, mặt trời đã khuất dạng hẳn, những tia nắng cuối cùng cũng dần tắt theo, màn đen thăm thẳm lặng lẽ buông rơi.
Thủy Băng Tuyền quay sang ra hiệu với Trữ Hy.
Trữ Hy hiểu ý, xoay đầu nhìn hai người Triệu, Lý ngồi phía sau, đoạn thỏa mãn gật đầu, lớn tiếng nói: “Bản phủ tuyên bố, đấu thầu đến đây kết thúc. Hôm nay, ngoại trừ hỏa dẫn tử của Giang gia, Bắc cảnh còn một thương phẩm muốn mọi người thưởng thức!”
Nghe vậy, ai cũng xốc lại tinh thần, hứng khởi đoán già đoán non. Có thứ hỏa dẫn tử của Giang Dĩ Bác mào đầu, họ lại càng phấn khích trước vật tiếp theo!
Ánh mắt Giang Dĩ Bác cũng dịu dàng ẩn chứa như tình, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ, ngay hắn cũng rất mong chờ!
Kỳ thực, nào chỉ Giang Dĩ Bác, đến Trữ Hy vừa giới thiệu hùng hồn cũng chẳng biết đấy là vật gì, chỉ án theo lời Thủy Băng Tuyền nói lại thôi. Hắn cũng nôn nóng chẳng biết thứ gì mà phải ra ngoài mới xem được?!
…….
Sau khi choàng thêm một lớp áo khoác, Thủy Băng tuyền đứng trên bậc đá trước thềm, nhìn đám thương nhân bên dưới xôn xao dán mắt vào vòng tròn binh lính trước mặt, nhưng bên trong lại trống huơ trống hoắc, chẳng có gì cả.
Trên thềm đa phủ nha hai hàng binh sĩ đứng xếp hàng, chắn trước Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác đứng bên phải nàng, bên trái là Thủy Hoằng Văn, theo sau còn có Hương Hàn Thu Nhi, tiếp đó là thân binh Bắc vương phủ!
Dọc hai bên cửa phủ, đôi hàng binh sĩ xếp ngay ngắn, cẩn trọng chắn trước Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác đứng bên phải, Thủy Hoằng Văn bên trái, sau lưng là Hương Hàn, Thu Nhi, và thân binh Bắc vương phủ!
Thủy Băng Tuyền được vây kín trong hàng rào người!
Liếc nhìn Trầm Nguyệt Chi một thân một mình, một góc đìu hiu. Cả người hắn toát lên hàn khí khiến ai cũng sợ mà hãi tránh né ra xa!
Mà kỳ quái thật, hắn hôm nay không hề làm gì cả, thực tế, từ đầu đến đuôi chỉ nói đúng một câu, hỏi nàng có phải Thủy Băng Tuyền? Là sao?
Một khắc trôi qua, bóng dáng Trữ Hy từ xa đi tới, theo sau còn có một bóng hình nhỏ gầy, mặt mày đen đủi như dính phải bùn đất, nhìn chẳng rõ dung mạo ra sao. Sau lưng gã nhỏ gầy nọ còn có 4 gã bộ khoái khiêng theo hai cái rương lững thững tới.
Mọi người lập tức lên tinh thần, háo hức nhìn theo bọn họ, ngay đến binh sĩ lăm lăm ngọn giáo trên tay cũng không khỏi hiếu kỳ mà trông sang!
“Tham kiến Vương phi!” Bóng dáng nhỏ gầy thấy Thủy Băng Tuyền liền cung kinh hành lễ, giọng nói nghe ra vài phần thanh thúy.
“Cho thương nhân thiên hạ thấy được thành quả của các ngươi đi!” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt lên tiếng.
“Dạ!”
Đoạn đối thoại của hai người càng khiến cho những người trước mặt thêm tò mò, nghi hoặc, rốt cuộc là vật gì?
Bóng người nhỏ gầy mở rương lấy ra ống trúc đã được buộc chặt một đầu. Đi vào giữa vòng tròn ngăn cách bởi binh sĩ, gã đặt thứ nọ lên mặt đất, đoạn cầm đuốc, hít sâu một hơi, châm lửa vào sợi chỉ dài nối ra bên ngoài, đoạn lập tức chạy biến ra xa…
Mọi ngươi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, đang lúc thì thầm nhỏ to bán tán, đột nhiên nghe tiếng “Bùm” đinh tai, phá tan màn đêm tĩnh lặng…
Một tia lửa lóe lên lao thẳng lên trời, rồi bung ra chùm sáng màu vàng kim, chiếu sáng cả bầu trời. Ai nấy ngây ra như phỗng, ngửa đầu chằm chằm ngắm bầu trời tuyệt mỹ lung linh, rồi khi tia lửa tàn từ không trung rũ xuống, có người kinh hoảng sợ rớt trúng người mình, chưa kịp né tránh thì nó đã biến mất giữa không trung.
Toàn trường vắng lặng như tờ, không ai nói nổi nên lời!
Thậm chí, đến cái người vừa châm lửa khi nãy còn kinh hãi ngoác mồm, ngơ ngác ngẩng đầu chưa cúi xuống được!
Trữ Hy khiếp đảm quay đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, chỉ thấy nàng đang nở nụ cười cùng Giang Dĩ Bác.
Mãi lâu sau, gã thanh niên nhỏ gầy mới hoàn hồn lại, sau đó phấn khích đặt ống trúc thứ hai xuống, châm lửa…
Đã có kinh nghiệm một lần, lần này ai cũng đều dõi mắt chăm chú nhìn lên trời, sợ bỏ qua bất cứ hình ảnh nào…
Cũng giống như trước, sau tiếng “Bùm” chối tai, là đóa hoa ngũ sắc nở rộ trên bầu trời, mỗi cánh hoa là một sắc màu, tô điểm cho trời đêm vẻ hoa lệ không có ở chốn nhân gian, rồi hóa thành muôn vàn tia lửa rơi xuống hệt tiên nữ rải cánh hoa bay, dần tan biến vào trong không trung…
Giây phút diễm lệ ấy thoáng qua như chớp, nhưng khắc thật sâu vào lòng người!