Manh Phi Đãi Gả

Quyển 3 - Chương 2: Suy nghĩ chu toàn



Edit: Boringrain

“A…chuyện đó…” Vương Yên ngượng ngùng bối rối, lắp bắp mãi chẳng nên lời. Vốn không thân quen với Vương phi, hơn nữa ngay từ lần đầu gặp mặt, Vương phi đã dọa nàng sợ chết khiếp, tới mức chẳng dám ngẩng đầu đối diện với người.

Trước khi đến đây, ông đã căn dặn nàng cẩn trọng trong mọi lời ăn tiếng nói, nhưng lúc này thái độ Vương phi thân mật hòa ái, khác xa với sự tưởng tượng của nàng, khiến nàng quẫn bách không biết làm thế nào cho phải.

“Yên Nhi thấy ta đáng sợ vậy sao?” Thủy Băng Tuyền tươi cười thoải mái, không muốn để cho tiểu cô nương kia giật mình hoảng sợ. Bụng nghĩ thầm nếu nói Vương Yên là con thỏ nhỏ đáng yêu, vậy nàng hẳn là con sói lớn hung ác rồi…

Vương Yên hít sâu một hơi chấn tĩnh, thật ra nàng cũng không phải sợ Vương phi, chỉ là trước giờ ít tiếp xúc với người lạ nên hơi chút khẩn trương. Nàng ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn nên gọi người là Vương phi!” Dù chuyện đính hôn của nàng và Thủy công tử đã được quyết định, nhưng ông nói còn phải đợi phụ mẫu hắn gật đầu đồng ý.

“Được rồi, tùy cô nương muốn gọi thế nào thì gọi.” Thủy Băng Tuyền cũng không làm khó Vương Yên nữa. Trong bụng Vương lão đầu nghĩ cái gì, không phải nàng đoán không ra. Huynh trưởng nàng có mà chẳng cần đợi nhắc nhở đã vội vã đưa thư về nhà rồi cùng nên!

“Yên Nhi dường như rất ít tiếp xúc với người lạ!” Thủy Băng Tuyền bắt đầu chuyện phiếm.

“Đúng vậy, ta từ nhỏ đã ở trong khuê phòng, chưa từng bước chân ra khỏi phủ!” Giọng nàng nhẹ nhàng tinh tế, êm dịu vô cùng.

Thủy Băng Tuyền gật đầu, chuyển chủ đề bàn luận: “Yên Nhi có vừa ý với đại ca của ta không?” Đại ca nàng đối với tiểu bạch thỏ này nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), nhưng không biết vị tiểu thư này có như vậy không?

Khuôn mặt mỹ lệ của Vương Yên thoáng chút đỏ ửng, ngượng ngùng ấp úng, không biết trả lời thế nào chỉ đành cúi đầu thẹn thùng…

“Tuyền Nhi…” Vừa lúc Thủy Hoằng Văn trở về, đứng bên ngoài nghe giọng nói thanh thúy của Thủy Băng Tuyền, bước qua cửa lại thấy dáng vẻ xấu hổ của Vương Yên, rồi liếc qua sắc mặt tươi tỉnh của Thủy Băng Tuyền, lòng hắn khấp khởi vui mừng. Tuyền Nhi quả thực rất kiên cường.

“A, đại ca, huynh về nhanh thiệt nha! Lúc này vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà!” Thủy Băng Tuyền mở lời trêu chọc, hài lòng nhìn dáng vẻ quẫn bách của Thủy Hoằng Văn. Một nam nhân đơn thuần sánh vai cùng một nữ tử thiện lương, đúng là lương duyên trời định!

“Huynh…” Thủy Hoằng Văn bối rối nghẹn lời. Vừa nghe Thu Nhi báo Vương cô nương đến vương phủ, lại thấy người đến xem bệnh không đông, hắn liền vội vã trở về! Gần đây xảy ra nhiều việc, hắn chẳng còn chút thời gian đến thăm nàng!

“Huynh, huynh cái gì, chắc không phải vì người đẹp mà quên mất trách nhiệm đấy chứ? Thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan hồng!” Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng Thủy Băng Tuyền hiểu rõ, Thủy Hoằng Văn chẳng phải người đam mê nữ sắc, chắc chắn hôm nay ít người đến thăm bệnh, hắn mới được thảnh thơi như thế!

Nghĩ vậy, lòng nàng lại có chút vui mừng… Thiên Hợp, ngày nào đó, dân chúng Bắc cảnh sẽ không còn chịu cảnh không tiền chữa bệnh nữa…

“Tuyền Nhi…” Thấy Tuyền Nhi xuất thần, sợ nàng lại suy nghĩ mông lung đến Vương gia, Thủy Hoằng Văn vội đánh tiếng gọi hồn nàng lại!

Thủy Băng Tuyền giật mình, nhác thấy vẻ lo lắng đọng nơi đáy mắt Thủy Hoằng Văn, liền mỉm cười nói: “Đại ca, Yên Nhi khó khăn lắm mới đến Vương phủ một chuyến, vừa lúc ta phải đến phủ nha một lát, huynh giúp ta tiếp đãi Yên Nhi chu đáo, đến giờ trưa ta sẽ trở về!”

“Muội đến phủ nha ư? A, đúng rồi, muội cho Quận vương gia đến nhận chức tri phủ thay Tưởng Nguyên ư?” Gần đây khắp nơi đều xôn xao bàn luận chuyện, đa số dân thường đều khen ngợi, vui mừng không ngớt, thật ra Tưởng tri phủ này cũng chẳng phải là vị quan tốt đẹp gì cho kham!

“Ừ.” Tưởng Nguyên chẳng là gì trong mắt nàng, nên sớm thay cho rồi.

“Vậy muội đi đi.” Thủy Hoằng Văn cũng mong muội muội mình sớm thoát ra khỏi bóng ma cái chết của Vương gia. Bận rộn một chút, lòng cũng thanh thản hơn.

……….

Trữ Hy vừa nhác thấy Thủy Băng Tuyền xuất hiện, liền buông tờ công văn trong tay, đoạn đứng lên hành lễ: “Hạ quan tham kiến Vương phi!”

Đáy mắt Thủy Băng Tuyền lóe lên một tia sáng, sắc mặt bình thản liếc nhìn Trữ Hy, đoạn ngồi xuống ghế. Lát sau mới lên tiếng: “Quận vương hà cớ chi phải làm khổ chính mình?” Đường đường một quận vương được ban quốc họ, sánh cùng hoàng thân quốc thích, ngay đến đại thần nhất phẩm gặp hắn cũng phải hành lễ, cần chi phải vì một lần khoanh tay lùi bước mà mãi canh cánh trong lòng?

Trữ Hy nghiên cẩn chẳng lộ chút tâm tình, chắp tay nói: “Trữ Hy không hề thấy khổ cực!” Được ở lại giúp nàng, lòng hắn đã mãn nguyện.

“Sau này quận vương không cần đa lễ, huynh chỉ là ở lại giúp ta tạm nhận chức tri phủ thôi, đợi đến khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, huynh cũng nên hồi kinh phục mệnh. Ta thật lòng vô cùng cảm kích huynh.” Tưởng tri phủ nhất định phải thay, vừa lúc Trữ Hy tự động ở lại, còn có sự đồng ý của Trữ Thiên Kỳ, cớ chi không tận dụng.

Trữ Hy cúi mắt đáp: “Ý Vương phi, ta đã hiểu!” Thật ra hắn chưa từng thấy chức Tri phủ này khiến bản thân trở nên thấp kém. Có thể ở bên nàng, nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Nhưng những điều này, sao có thể nói thành lời đây?

Nhìn những công văn chất đống trên bàn, Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi: “Những thứ này là công văn do Tưởng tri phủ xử lý trước đây sao?”

“Đúng vậy, ta muốn chỉnh lý lại đôi chút” Chỉ mau chóng nắm bắt tình hình nơi đây, thì may ra hắn mới theo kịp bước chân nàng. Hy vọng những lúc nàng cần nhất, hắn có thể ở góp cho nàng chút sức lực.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười tán thưởng: “Quận vương gia thật tận tâm!” Thoạt nhìn hắn thờ ơ lạnh nhạt, không ngờ làm việc lại có trách nhiệm như vậy.

“Vốn nên thế.”

“Vậy theo huynh, thứ Bắc Thành cần nhất hiện nay là gì?” Thủy Băng Tuyền đột nhiên hỏi ngang.

Sắc mặt Trữ Hy thoáng trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng gằn ra một chữ: “Bạc” Qua mấy ngày nghiên cứu, hắn xem như có cái nhìn tổng quát với Bắc thành. Đất đai hoang phế, bách tính trôi dạt, tứ cố vô thân! Để dân chúng một cuộc sống đủ đầy no ấm, nói dễ hơn làm!

“Thu Nhi, đưa cho Vương gia xem.” Thủy Băng Tuyền gật đầu hài lòng, xem ra Trữ Hy thật nhạy bén!

“Dạ.” Thu Nhi cung kính tiến lên.

Trữ Hy cầm lấy tập giấy, đoạn nhìn Thủy Băng Tuyền dò hỏi.

“Theo đó an bài ổn thỏa giúp ta.” Bạc là thứ cần kíp lúc này, cho nên bước kế tiếp chính là then chốt trong kế hoạch.

Nghe vậy, Trỹ Hy mở tập giấy liếc nhìn nội dung bên trong, đáy mắt hắn xoẹt qua một tia sáng, rồi nhanh chóng gật đầu.

“À, huynh cũng lưu ý nhanh chóng tìm thêm bổ khoái cho phủ nha đi! Tốt nhất huynh nên chọn người từ chỗ công trường ấy!”

“Được.” Trữ Hy đáp lời.

Thủy Băng Tuyền đứng lên, lạnh nhạt gật đầu ra ý chào, đoạn xoay người đi ra…

Nhìn bóng lưng gầy đơn bạc, đôi mắt lạnh lùng của Trữ Hy lúc này mới dám lộ ra vẻ yêu thương… Hắn yêu nàng, yêu sự kiên cường của nàng. Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể dấu tình yêu ấy nơi bóng lưng nàng!

Thủy Băng Tuyền dẫn theo Thu Nhi, cùng bốn thân binh đi ra khỏi phủ nha. Nhìn tấm biển Tử Tề Đường treo nơi đối diện, bỗng chốc xuất thần…

Thu Nhi bật ô lên che nắng, theo ánh mắt Thủy Băng Tuyền nhìn qua Từ Tể Đường trước mặt. Nhất thời không rõ Vương Phi đang nhìn cái gì? Thủy công tử chẳng phải đang ở phủ cùng Vương cô nương rồi sao! Bây giờ trong đó chỉ có Tử Thành và Đồng Nhi, không biết Vương phi nhìn gì lại chăm chú đến thế?

“Vương phi?”

“Hồi phủ thôi.” Thu hồi ánh mắt, Thủy Băng Tuyền khom lưng bước vào kiệu. Trên bảng hiệu kia là nét chữ của Thiên Hợp… Nay chữ còn đó, mà người đã chẳng còn.

……..

Trời hè gay gắt, tựa một quả cầu lửa nóng bỏng soi rạng khắp nhân gian. Trên hàng hiên ngoại đình vương phủ, Thủy Băng Tuyền lười nhác nằm trên ghế dựa, chịu đựng cái nóng oi ả mà lòng phiền muộn không thôi. Lại một mùa hè đáng ghét chậm chạp tới thăm.

Hương Hàn nhìn tiểu thư nhíu chặt hàng mày, bèn cầm lấy cây quạt trong tay Thu Nhi, nhẹ tay phe phẩy: “Tiểu thư, người nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ Thân người còn có việc phải làm!”

Thủy Băng Tuyền uể oải nói: “Thu Nhi, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi!” Nha đầu kia đứng quạt cho nàng từ sớm, hẳn cũng mệt rồi.

“Dạ!”

“Vương phi, chưởng quản Tường Phúc đưa mai ướp lạnh tới.” Cảnh Trúc đi tới, tay xách theo một cái giỏ chứa đầy hồng mai tươi mát, bên trên còn ướp một tầng băng lạnh!

Ánh mắt đăm chiêu, nhưng trong lòng Hương Hàn cũng hiểu rõ, Giang công tử thực sự là một người biết quan tâm chăm sóc!

Hương Hàn ánh mắt đăm chiêu, lòng đầy thấu hiểu, Giang công tử thực chu đáo!

Thủy Băng Tuyền không lên tiếng, chỉ phất tay một cái, ý bảo Hương Hàn tự giải quyết…

“Cảnh Trúc, ngươi mang đi rửa sạch sẽ rồi ướp đá, chờ lát nữa tiểu thư ngủ dậy sẽ ăn.” Mấy ngày qua người ngủ không được yên giấc…

“Dạ!” Cảnh Trúc để ý tới vẻ mệt mỏi của Vương phi, liền lui nhanh xuống dưới.

……………..

Toàn thân Hương Hàn bỗng chốc rùng mình, động tác trong tay cũng ngừng lại, cầm lấy cái áo khoát nhanh chóng phủ lên người Thủy Băng Tuyền.

Toàn thân Hương Hàn bỗng chốc run lên, cái quạt trong tay cũng ngưng lại, đoạn cầm lấy áo khoác nhanh chóng phủ lên người Thủy Băng Tuyền. (Ặc, chị tuyền chuyên gia cởi áo ngoài đi ngủ ‘hè’)

Chớp mắt, một bóng người xuất hiện tựa bên cột trụ. Phong Cô Tình khoanh trước ngực, ngẩng đầu chăm chú nhìn Thủy Băng Tuyền, gương mặt tuấn mỹ chẳng chút biểu tình…

“Cút cho ta!” Thủy Băng Tuyền từ từ mở mắt, đáy mắt như nước thoáng hiện một tia ngoan độc!

Phong Cô Tình buông mi che đáy mắt phức tạp, chẳng biết hắn bị sao lại không cưỡng được mà chạy tới đây gặp nàng.

“Cút!” Thủy Băng Tuyền bình thản nhắm mắt, khiến Phong Cô Tình chẳng thể biết được nàng đang nghĩ gì.

Hắn trân trối nhìn Thủy Băng Tuyền, rồi phốc một cái liền biến mất dạng… Đúng là đến không lưu ảnh, đi không đánh tiếng!

“Tiểu thư…” Hương Hàn lo lắng lên tiếng. Phong Cô Tình đột nhiên xuất hiện ở Bắc thành, rõ ràng là cố tình tìm đến tiểu thư. Bây giờ phải làm sao đây? Hắn võ nghệ cao cường, khó lòng mà ứng phó…

Thủy Băng Tuyền không nói gì, lòng cười lạnh lùng. Nàng không đi tìm, hắn lại tự vác xác tới, nàng không tặng hắn một phần quà đáp lễ, chẳng phải thất lễ lắm sao?

Giờ Thân

“Tham kiến vương phi!” Nhác thấy Thủy Băng Tuyền vừa đến, tất cả mọi người vội quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi.”

Thủy Băng Tuyền an tọa nơi đại sảnh của Vương phủ, nhìn một loạt người đứng khom người trước mặt! Sở tướng quân dẫn theo những đội trưởng trên công trường cùng những người nàng yêu cầu đến phụng mệnh.

“Sở Tướng quân!” Giọng nàng trong trẻo kèm chút lạnh lùng, lại khiến tất cả mọi người cảm thấy áp bách. Vốn đại sảnh rộng lớn đã yên tĩnh không chút tiếng động, nay lại càng tĩnh lặng đến quỷ dị!

“Có mạt tướng!” Sở tướng quân bước ra trả lời.

“Trước tiên, ngươi nói những chuyện khó giải quyết xem. Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận để tháo gỡ những khó khăn đó!” Đánh mắt một vòng, nàng nói tiếp: “Từng ngươi các ngươi cũng suy nghĩ xem có chuyện gì cẩn bẩm báo không! Sau này cứ nửa tháng chúng ta sẽ họp một lần, ta muốn trực tiếp nghe báo cáo từ các ngươi, thỉnh thoảng cũng sẽ phái người đến kiểm tra đột xuất.”

“Dạ” Mọi người đồng thanh cung kính cúi đầu.

“Hồi bẩm Vương phi, trừ lần trước đào được khoáng vật lạ ra thì không có việc gì lớn, ngoại trừ…” Dường như nhớ tới việc gì, nhưng Sở Vĩ Tín lại ngập ngừng không nói.

“Nói!” Thủy Băng Tuyền chau mày.

Sở Tướng quân cúi đầu trầm tư, rồi cắn răng đáp: “Dạ không có gì!”

Thủy Băng Tuyền nhìn qua vẻ mặt của những người còn lại, bình thản lên tiếng: “Ngươi muốn nói là khí trời nóng bức, sợ rằng dân chúng không chịu được?”

Sở Tướng quân thảng thốt ngẩng đầu: “Vương phi biết sao?”

“Gọi các ngươi đến, cũng là vì nhắc nhở chuyện này. Từ mai, sau bữa ăn, mọi nhân công được nghỉ ngơi một canh giờ. Lúc làm việc, nếu ai thấy khó chịu phải kịp thời báo cáo lại. Ta sẽ cho cử đại phu và chuẩn bị một số thuốc giải nhiệt. Giải quyết như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?”

“Vương phi thấu đáo chu toàn, mạt tướng xin thay mặt cho số dân chúng đang vất vả trên sông Thanh Lăng đội ơn Vương phi.” Sở tướng quân vui sướng chắp tay bái lạy, vẻ mặt tâm phục khẩu phục. Có thể nhìn thấy những điều này, chúng tỏ Vương phi thật sự yêu dân như con.

Một lời thật lòng, lay động chân tâm! Mỗi người ở đây đều thấy được Vương phi nghĩ thay cho họ, lo thay cho họ. Cảm kích chẳng biết phải nói gì.

Nghe Thủy Băng Tuyền gọi đến, những người này tuy bề ngoài trấn tĩnh, bình ổn, nhưng trong bụng đã khẩn trương lo lắng lắm rồi. Họ buộc lòng phải suy ngẫm một hồi xem có việc gì cần báo lại hay không.

“Chúng thảo dân không có gì cần báo.” Ba đội trưởng đều nhất trí lắc đầu, bây giờ vấn đề lớn nhất Vương phi đã giải quyết xong xuôi rồi, bọn họ cũng chẳng có gì phàn nàn cả, chỉ còn biết quay về cố gắng làm việc báo đáp Vương phi thôi.

“Được, nếu các ngươi không nói, ta muốn nhắc nhở các ngươi thắt chặt quản lý, đốc thúc dân công, hy vọng trước khi mùa đông đến, đập chứa nước có thể hoàn công, các ngươi có tự tin không?” Ánh mắt nàng nghiêm khắc quét qua một vòng.

Ba người nhìn nhau, rồi nghiêm túc gật đầu: “Chúng thảo dân đã hiểu.” Đập chứa nước này liên quan đến vận mệnh của hàng vạn dân chúng Bắc cảnh, chấm dứt mọi thiên tai, hạn hán hoành hành nhiều năm. Dẫu Vương phi không có lời căn dặn, họ cũng sẽ dốc sức tận tâm. Hơn nữa, làm việc còn có cơm ăn, cho con trẻ học hành, ân đức của Vương phi rộng lớn đến thế, chỉ hai tiếng cảm kích chẳng đủ biểu tỏ tấm lòng này.

“Được, ta tin tưởng các ngươi, còn nữa, về thông báo với mọi người, sau khi công trình đập nước hoàn công, sẽ thưởng cho mỗi dân công trong đội chủ lực 5 lạng bạc. Không trừ một ai.” Nghe vậy, cả đám người vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng trong lòng?

Nhìn những người trước mắt vì 5 lượng bạc mà mừng vui như vậy, gương mặt Thủy Băng Tuyền thoáng hiện nụ cười nhẹ. Chuyện giúp dân sống tốt đã không đơn giản chỉ vì đại nghiệp của nàng, mà còn vì tâm nguyện chưa thành của Thiên Hợp!

“Mọi người yên lặng.” Sở tướng quân lớn tiếng quát, mọi người phút chốc im lặng, cung kính cúi đầu trước Thủy Băng Tuyền. Trong mắt những bách tính chân chất giản dị lúc này, Thủy Băng Tuyền to lớn chẳng khác gì thần thánh.

“Đội hậu cần.” Ánh mắt Thủy Băng Tuyền rơi vào một nữ nhân trên dưới ba mươi tuổi, da dẻ vàng vọt, cháy nắng, cặp môi dày, ngũ quan thanh tú, vóc người cân đối, đứng nép trong góc nhỏ.

Người vừa được gọi giật nảy mình, tiến lên phía trước, khép nép cúi đầu, dáng vẻ lo lắng khẩn trương tới mức tay chân luống cuống chẳng biết để đâu “Có dân phụ.”

“Ngươi có việc gì khó khăn không?”

“Hồi…hồi bẩm Vương phi, không có.” Một phụ nhân nông thôn chân chỉ biết đến ruộng đồng cơm áo, nào thấy qua cảnh quyền quý uy nghiêm, cho nên ngay đến nhìn thẳng Thủy Băng Tuyền, chị cũng chẳng dám.

“Không có là tốt rồi, nhớ phải hết sức chú ý tới các cụ già cùng em nhỏ, có vấn đề gì phải lập tức báo cho Sở tướng quân, hiểu chưa?”

“Dạ, dân phụ đã hiểu.”

“Được rồi, Sở tướng quân đưa những người này về trước đi, số còn lại ở lại đó cho ta.”

“Dạ!” Sở tướng quân giơ tay ra hiệu, dẫn vài người rời đi!

Cầm chén trà từ tay Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền nhấp một ngụm: “Chu Đại Sơn!”

Chu Đại Sơn thoáng giật mình, cung kính chắp tay hành lễ: “Có thảo dân.” Lúc trước, từ việc bố trí công việc đến tuyển chọn người tài đã cho thấy Vương phi chẳng phải hạng nữ lưu tầm thường. Nên lúc Bắc Vương qua đời, để lại Bắc cảnh cho Vương phi tiếp quản, hắn đã một lòng nhận định, Vương phi nhất định sẽ cho dân chúng những ngày tháng tốt đẹp. Vừa rồi nghe những lời dặn dò thâm tình của Vương phi, hắn xem như chứng thực những dự cảm trong lòng!

“Tình hình vật tư lương thực hiện nay ra sao?”

“Hồi bẩm Vương phi, số vật tư hiện tại đều do Tường Phúc cung cấp, số lượng nhập vào đều ghi chép sổ sách đầy đủ.”

“Còn chi thì sao?” Nàng tiếp tục bình thản hỏi.

“Hồi bẩm vương phi, thảo dân đã tính toán cùng đội hậu cần cho ra số chi hợp lý, đương nhiên vẫn ưu tiên cho mọi người được cơm no!” Nói đến đây, giọng nói của Chu Đại Sơn càng tăng thêm vài phần tôn kính. Tới mấy vạn dân, nhưng Vương phi quản lý lại không tốn chút sức lực nào!

“Ngoại trừ việc ghi chép sổ sách, ngươi còn phải lưu ý, không được để kho lương cạn, phải liên hệ với Tường Phúc để nhập kho kịp thời.” Mấy vạn dân công, cạn lương một ngày, không phải chuyện có thể đùa được. Giọng nói nàng cực kỳ nghiêm khắc.

“Dạ, thảo nhân nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Được rồi, ta tin tưởng ngươi sẽ làm tốt.” Đôi khi, so với kiểm soát gắt gao, tin tưởng còn hữu dụng hơn.

“Thảo dân nhất định sẽ không cô phụ Vương phi.” Chu Đại Sơn kính cẩn nghiêm trang đáp

“Được rồi, ngươi lui xuống đi!” Hết chuyện này đến chuyện khác, Thủy Băng Tuyền khó chịu xoa trán.

“Dạ!” Chu Đại Sơn mang theo vài người lui ra.

Còn lại đám người Cao Nho An, ánh mắt hắn lúc này cũng tràn đầy vẻ kích động. Mấy ngày nay tận mắt thấy công trình đập nước thành hình, lại được chứng kiến từng hành động, cử chỉ của Vương phi, lòng hắn không khỏi kinh ngạc cùng bội phục!

Người tứng hứa cho dân công cơm no ba bữa, sự thật chứng minh mọi người đều được phát cơm ăn. Cho con trẻ học hành, giúp người già an dưỡng… thậm chí còn nghĩ tới khí trời nóng bức… Hắn chỉ có thể nói một câu, tức cả đều ngoài sự tưởng tưởng của mọi người.

Thủy Băng Tuyền xốc lại tinh thần, quét nhìn ba người còn lại trong đại sảnh: Cao Nho An, Lý Nhị và Triệu Bình!

“Thảo dân không dám nhận!” Cao Nho An chắp tay nói.

“Theo ngươi, ngươi có thể đảm nhận việc gì?” Hắn vẫn một bộ y phục sạch sẽ chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, hai mắt lấp lánh tinh quang. Xem ra là một nhân tài. Hai người đứng sau tuy không có khí thế cùng phong thái của hắn, nhưng xem chừng cũng là những người được việc.

Cao Nho An sửng sốt, bèn đáp: “Xin tùy Vương phi phân phó!”

Thủy Băng Tuyền nhướng mày tươi cười, ý là bất cứ gì hắn cũng có thể làm? Câu trả lời này khiến nàng rất hài lòng!

“Ta quả thực có nhiệm vụ giao cho ngươi.” Thủy Băng Tuyền nheo mắt bình thản nói.

“Xin Vương phi phân phó…” Cao Nho An cung kính đáp.

…………….

Sáng hôm sau, ở khắp nơi trên khắp Bắc Thành dán đầy những tời thông báo cho các thương nhân. Nói rằng ba ngày sau tại phủ nha, Vương phi sẽ cho đấu giá thuê năm mươi dặm đất ngoại ô phía Bắc, thời hạn mười năm!

Vương gia (Nhà họ Vương)

Thủy Hoằng Văn trấn tĩnh, thản nhiên quan sát Vương lão gia. Xem ra tờ cáo thị của Tuyền Nhi đã kinh động đến không ít thương gia Bắc thành. Ngay đến Vương lão gia cũng vội vàng mời hắn tới phủ.

“Thủy công tử, không biết việc đính hôn của Yên Nhi và cậu, lệnh tôn…” Vương lão gia trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Lão mãi băn khoăn về việc hôn sự của Yên Nhi và Thủy Hoằng Văn, không biết Thủy lão gia nghĩ như thế nào? Dù sao, lão cũng không thể để Yên Nhi chịu tủi nhục được.

“Vương lão gia cứ yên tâm, Hoằng Văn đã gửi thư mời gia phụ đến Bắc thành một chuyến để bàn chuyện hôn lễ. Huống chi tam muội ta lúc này cũng cần có người ở bên an ủi.” Lời này khiến cho Vương lão gia thực vừa bụng, cũng coi như yên tí phần nào… Lại nói tới chuyện Vương phi cho đấu giá thuê đất ngoại thành, dù sao ông ta cũng nên thể hiện chút thành ý!

Bắc Vương phủ

“Là đối tác, chúng ta xem như đã chung một chiếc thuyền, Dĩ Bác huynh, không biết lần này huynh định xuất ra bao nhiêu bạc đây?” Thủy Băng Tuyền nhìn Giang Dĩ Bác trêu chọc.

Thấy bộ dáng tươi cười của nàng, hắn cũng nở nụ cười mỉm: “Tuyền Nhi cho đấu giá năm mươi dặm đất ngoại ô, lại tới mười năm, miếng bánh này cũng gom đủ bạc nha!” Thấy bố cáo của nàng, hắn chỉ có thể âm thầm lắc đầu thay cho thương nhân Bắc thành… Những người này đều bị nàng nắm trong tay rồi! Đất đai Bắc cảnh rộng lớn như vậy, đừng nói là năm mươi dặm ngoại ô, ngay đến trung tâm Bắc thành hắn cũng chẳng quan tâm! Đến lúc đó nàng cho di dời Bắc Thành thì có sao?

Thấy dáng vẻ tươi cười của nàng, hắn không kìm được nụ cười: “Tuyền Nhi cho đấu giá đất ngoại thành, lại tới mười năm, miếng bánh này cũng đủ để gom bạc nhỉ?” Đọc xong bố cáo, hắn chỉ có thể lắc đầu thay cho thương gia Bắc thành… Những người nay đều bị nàng nắm trong tay rồi! Bắc cảnh rộng lớn, đừng nói tới năm mươi dặm ngoại thành, ngay có đấu giá đến trung tâm Bắc thành hắn cũng chẳng để tâm! Chẳng qua chỉ là một cái Bắc thành, di dời đi cũng chẳng mấy hồi!

Thủy Băng Tuyền cười khẽ: “Người hiểu ta, chỉ có Dĩ Bác huynh!”

Không hổ là một gian thương khôn khéo, dễ dàng thấy được dự tính của nàng. Như vậy, chắc hẳn Cung Thác cùng Vương lão gia cũng không thể không hiểu? Để xem thành ý của bọn họ có đáng để nàng chia cho một miếng bánh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.