Manh Phi Đãi Gả

Quyển 3 - Chương 20: Mở ra ký ức



Edit: Boringrain

Gió vù vù một đêm không ngớt, vừa chớm hừng đông mưa phùn đã lất phất bay…

Nơi phòng trong, cảnh yên bình của đôi tình nhân say giấc phút chốc bị đánh tan bởi Giang Dĩ Bác bỗng hé đôi mắt lạnh bắn ra hàn quang bén nhọn. Tuy vậy, cả người hắn cũng không dám có chút căng thẳng, vì nàng vẫn cuộn tròn trong vòng tay. Một đêm ôm nàng và con đi vào giấc ngủ, là đêm bình lặng hắn chưa từng có trong đời! Nhưng lúc này…

Ánh mắt hóa thâm trầm, hắn điểm huyệt ngủ, để nàng không bị quấy rối bởi những âm thanh vang vọng ngoài kia…

Cuối đầu đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại, hắn đứng dậy khoác lại áo ngoài, đoạn cẩn thận vén chăn gấm giúp nàng, rồi ngẩng nhìn ra ngoài cửa, sát khí tràn đầy đáy mắt sâu hoắm.

Theo luồng sát khí phừng phực nổi lên, thoắt cái, bóng người Giang Dĩ Bác cũng biến mất dạng…

Bên ngoài Vương phủ, mấy bóng người quần thảo nhau trong màn mưa, kẻ bay người liệng, chiêu thức sắc bén, tàn nhẫn vô tình, chỉ chực lấy mạng đối phương…

Từng cơn gió dạo qua màn mưa bụi, khiến trời càng thêm giá rét. Nhưng dường như cái lạnh của khí trời ấy chẳng bì kịp hình ảnh sát khí đằng đằng, người người chém giết, khiến trái tim cũng như hóa lạnh.

Bóng áo trắng xoẹt qua giữa không trung, sau đó Giang Dĩ Bác thư thái đứng cách vòng chiến không xa, chắp tay mà nhìn, thân người cao lớn, phong thái ưu nhã phiêu dật hòa lẫn với khí thế ngạo cuồng khinh thị!

Mấy bóng người còn đang bận giao tranh dữ dội, vừa thấy Giang Dĩ Bác đến, đều tự giác thu hồi thế tiến công, tách lùi ra xa.

Diệp Khinh giang đôi tay áo hệt đại bàng giương cánh, bay lùi về sau một chút, trụ lại vững vàng, hắc bào phần phật trong gió, chẳng hề bận tâm đến những hạt mưa vương trên mắt, chỉ chăm chăm đối diện với Giang Dĩ Bác xuyên qua tấm màn mưa.

Bốn mắt giao nhau, sát khí cuồn cuộn, áp lực vô hình nặng nề đè nén bầu không khí xung quanh…

Giang Dĩ Bác phất tay, Tứ Sát lặng lẽ ẩn thân, chỉ còn lại hai người Giang Dĩ Bác và Diệp Khinh gườm gườm nhìn nhau không chớp…

Trời, mỗi lúc một sáng tỏ!

Hai người cứ đứng yên như vậy một lúc lâu, khiến không khí ngày càng nặng nề, áp bách.

“Diệp Khinh, đây không phải Độc cốc của ngươi.” Giang Dĩ Bác đột nhiên mở lời, giọng điệu bén lạnh.

Diệp Khinh hai mắt mờ hơi nước, trân trân nhìn Giang Dĩ Bác, đáp trả: “E cũng không phải Giang gia của ngươi.”

Tốt lắm, đã hiểu như thế, thì… Sinh tử phó mặc cho trời vậy!

Nháy mắt, hai bóng người một trắng một đen cùng đồng thời lao về phía đối phương, luồng kình lực mạnh mẽ bắn ra, phủ lấy hai ngươi dưới làn mưa bụi…

Đoạn, Diệp Khinh phi người lùi về sau, tay áo khẽ động, sợi tơ vàng như có sinh mệnh luồn ra, xẹt qua tay hắn, máu đỏ chưa kịp tứa đã bị tơ vàng hút hết, đôi mắt đen nhánh từ từ hóa màu đỏ vô cùng quỷ dị…

Giang Dĩ Bác chau mày, vận công xuất chưởng, Diệp Khinh vừa né tránh đòn công kích của Giang Dĩ Bác, vừa để mặc cho tơ vàng hấp thụ máu mình, cho đến khi đôi mắt trở lại màu đen bình thường, môi hắn bỗng nở ra nụ cười lãnh khốc, không thừa lời nào, tơ vàng trong tay đổi hướng lao thẳng ra ngoài…

Giang Dĩ Bác không hề né tránh, trái lại, hắn giơ tay trái nắm chặt sợi tơ, luồng khí trên sợi tơ bắn ra khiến bàn tay hắn tuôn máu ào ạt…

Ánh mắt hắn thoáng lóe tia ngoan độc, Diệp Khinh, đừng trách ta không lưu tình!

Tay nắm chặt sợi tơ vàng của Diệp Khinh, Giang Dĩ Bác vận lực xuất chưởng phủ đầu, vì vũ khí đã bị Giang Dĩ Bác chế ngự, Diệp Khinh chỉ có thể đứng im lãnh đủ một chưởng này của Giang Dĩ Bác.

“Phụt.” Diệp Khinh trúng chưởng, phun một ngụm máu ra, nhưng chỗ máu này lại bị sợi tơ vàng hấp thụ, rồi như được tiếp thêm luồng sinh khí mới, sợi tơ hướng thẳng về Giang Dĩ Bác quất tới.

“Bịch…” Hai người bất giác thối lui vài trượng, đôi mắt Giang Dĩ Bác trở nên u ám đến lạnh người, chẳng hề đoái hoài đến bàn tay đẫm máu, cùng mùi vị tanh nồng chực xông lên cổ họng. Còn Diệp Khinh thì loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Giang Dĩ Bác cười gằn: “Diệp Khinh, ngươi dùng toàn lực, cùng lắm chỉ khiến ta bị thương, nhưng ta…” Bàn tay lại xuất chiêu lần nữa “Có thể lấy mạng ngươi dễ dàng…”

Thẳng nhìn bàn tay đang lao đến, khóe môi Diệp Khinh gượng lên nụ cười yếu ớt, cuối cùng, hắn vẫn bại dưới tay Giang Dĩ Bác! Sắc mặt kia, bàn tay kia nói cho hắn biết, Giang Dĩ Bác tuyệt đối không thủ hạ lưu tình!

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một luồng nội lực mạnh mẽ ngăn cản thế tiến công như vũ bão của Giang Dĩ Bác…

Nội lực cùng nội lực giao nhau, khí lưu cuồn cuộn, kinh thiên hãi địa…

Giang Dĩ Bác nhếch môi cười lạnh, bóng dáng như làn sương bay đến chỗ bóng người trắng như tuyết, đôi bên giao thủ, chiêu nào cũng như muốn bức hại đối phương…

Trầm Nguyệt Chi chống đỡ mà lòng nhói lên từng cơn, nàng và hắn, lại đi đến ngày sống mái thế này…

Khóe môi rỉ màu, Diệp Khinh thấy Giang Dĩ Bác muốn ép hại Nguyệt Nhi mà hai mắt tóe ra tia lửa, Giang Dĩ Bác, ngươi dám đối với Nguyệt Nhi như vậy ư?

Đọ sức trên trăm chiêu, Giang Dĩ Bác thu tay lui về, lạnh lùng nói: “Diệp cốc chủ một mình xuất chiến, có phải quá mức khinh khi nhân sĩ giang hồ, hay chăng, ngươi ỷ có Trầm gia hậu thuẫn, nên không coi ai ra gì?”

Diệp Khinh cười lớn cuồng vọng: “Giang Dĩ Bác, đừng ở đó nói lời nhân nghĩa.”

Trầm Nguyệt Chi nhíu mày, liếc nhìn Diệp Khinh, đoạn quay sang Giang Dĩ Bác: “Công tử vì sao muốn giết Diệp Khinh?” Vừa nãy, nếu nàng không kịp thời ngăn đỡ, e Diệp Khinh đã…

Giang Dĩ Bác khôi phục dáng vẻ thong dong, lạnh nhạt trả lời: “Đây là việc riêng giữa Giang mỗ và hắn, không liên quan tới Trầm thiếu chủ! Giang mỗ cùng Trầm thiếu chủ không thù không oán, hôm nay thiếu chủ xuất thủ, thật muốn chống lại ta?”

Trầm Nguyệt Chi chau mày, có khăn che mặt nên chẳng thể nhìn ra thần sắc nàng, nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ cương liệt: “Ta sẽ không để công tử giết hắn!”

Giang Dĩ Bác khẩy cười: “Không muốn ta giết hắn, vậy hãy đưa hắn trở về Độc cốc, Giang mỗ không muốn cùng các ngươi có chút dính líu gì cả.”

Trầm Nguyệt Chi nghe vậy, giơ tay kéo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn. Đôi mắt lóng lánh như làn thu thủy, đau đáu nhìn Giang Dĩ Bác, nhẹ giọng hỏi: “Tâm ý của Nguyệt Chi, lẽ nào công tử không rõ?”

Giang Dĩ Bác thờ ơ liếc nhìn Trầm Nguyệt Chi, cười lạnh đáp: “Được Trầm thiếu thủ để mắt, Giang mỗ thật không dám nhận!”

“Ta có chỗ nào không sánh được với người trong lòng ngươi?” Trầm Nguyệt Chi không cam lòng, mắt long lanh nhìn Giang Dĩ Bác hỏi.

Sắc mặt thêm phần lạnh lùng, Giang Dĩ Bác đáp: “Trong lòng ta, chẳng ai có thể sánh cùng nàng.”

Trầm Nguyệt Chi chấn động, buông rũ rèm mi, giọng lạc hẳn: “Không ai sáng nổi ư? Một quả phụ? Lại mang thai con của kẻ khác?”

“Trầm Nguyệt Chi, Giang mỗ kính ngươi một trượng, ngươi cũng đừng được nước lấn tới!” Hai mắt Giang Dĩ Bác bỗng tối sầm, giọng nói trở nên sắc bén lạ thường.

“Được nước lấn tới? Được, được lắm, vậy Trầm Nguyệt Chi xin lãnh giáo!” Nói đoạn, nàng phi thân, bay lùi về sau, bọc vải sau lưng nằm trọn trong tay. Xé toang lớp vải trắng, cây huyền cây bầu bạn ngày đêm lộ ra…

Sau lưng Giang Dĩ Bác, bỗng có thêm một người áo đỏ cung kính hành lễ: “Chủ tử!” Đó chính là Hồng Hồ, một thiếu niên chỉ chừng mười bảy mười tám, phấn điêu ngọc mài, tướng mạo xinh đẹp tựa như nữ nhân vậy!

“Bảo vệ Vương phủ!” Giang Dĩ Bác nhẹ giọng phân phó.

“Dạ” Hồng Hồ thoắt cái biến mất tăm.

Giang Dĩ Bác nhếch môi cong lên nụ cười ngạo nghễ: “Nếu như ngươi thua, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta!”

Nghe như cơn bão tuyết lạnh đánh úp vào lòng, Trầm Nguyệt Chi đáp trả: “Vậy nếu Nguyệt Chi thắng?” Hắn sao có thể tàn nhẫn với nàng như vậy? Rốt cuộc nàng đã làm gì sai?

Con ngươi đen kịt của Giang Dĩ Bác thoáng cái biến lạnh, giọng nói âm trầm như tiếng vọng từ địa ngục: “Thắng ư? Nực cười! Ngươi nghĩ có khả năng này sao?” Cầm công quả rất phiền phức, nhưng không có nghĩa là hắn có thể thua!

“Nguyệt Nhi…” Diệp Khinh tiến lên trước, lo lắng gọi.

“Giang công tử, nếu Nguyệt Chi thắng thì sao?” Trầm Nguyệt Chi trân trân nhìn Giang Dĩ Bác, giọng nói nghiêm nghị mang theo vài phần cố chấp.

Giang Dĩ Bác ưu nhã chùi vết máu trên tay, đạm nhiên trả lời: “Nếu thua, Giang Dĩ Bác sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Trầm Nguyệt Chi ngươi.”

Đứng lặng người nhìn sự thờ ơ của Giang Dĩ Bác, sâu trong ánh mắt Trầm Nguyệt Chi lộ rõ vẻ bi thương, nhưng nhanh chóng hóa thành băng lạnh ngàn năm. Nàng xếp bằng ngồi xuống đất, cây huyền cầm theo động tác ấy mà ‘koong’ lên inh ỏi…

Khẽ phẩy tay áo ra sau, ngón tay nhẹ lướt trên dây đàn.

Tiếng đàn réo rắt du dương, tựa làn suối róc rách hòa vào lòng người…

Giang Dĩ Bác nhắm chặt hai mắt, tai nghe tiếng đàn miên man, tay vận khí toàn thân…

Đinh…

Chưởng phong ùn ùn kéo đến, thẳng hướng về phía Trầm Nguyệt Chi đang nhàn nhã đánh đàn.

Bất tri bất giác, những ngón tay đàn của Trầm Nguyệt Chi càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức chẳng thể thấy nổi bàn tay ấy động đậy thế nào!

Mà tay đàn càng nhanh, tiếng đàn lại càng trầm thấp, đến cuối cùng…

Không còn tiếng động…

Đúng vậy, không một tiếng động…

Vây quanh họ nổi lên làn sương trắng mờ ảo, bóng áo trắng tung bay theo gió, kình lực mạnh mẽ bắn ra tứ phía…

Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh đều trở thành bình địa…

Trầm Nguyệt Chi nhắm chặt hay mắt, tay lướt trên dây đàn mỗi lúc một nhanh thêm, nhanh thêm, nhanh thêm nữa! Mang theo khí thế dời non lấp bể, xoay chuyển kiền khôn, tựa như không gì có thể cản nổi.

Không biết từ lúc nào, trong tay Giang Dĩ Bác đã lăm lăm một thanh kiếm bén nhọn, hắn vung kiếm càn quét những luồng khí từ tiếng đàn bắn ra, đoạn nhảy lên không trung, lấy màn sương trắng làm trung tâm, nhằm mũi kiếm về phía Trầm Nguyệt Chi.

‘Đông…’

Âm thanh chói tai vang vọng cả không trung, Giang Dĩ Bác lùi ra sau trụ vững.

Những hạt mưa li ti biến thành hoa tuyết tinh khôi trong trẻo. Những người ẩn nấp xung quanh, nhìn xem trận chiến khiến đất trời rung chuyển mà hô hấp cũng như ngừng lại.

Phong Cô Tình bỗng hiện thân từ nơi khuất, nhìn hai người đánh nhau,

thấy xung quanh bọn họ tạo thành một vòng tròn vô hình, không có lấy một bông hoa tuyết.

Giang Dĩ Bác quả nhiên nội công cao cường, có thể chống đỡ với Cầm công Trầm gia. Nếu hôm nay không có cây đàn quý kia, e Trầm Nguyệt Chi chẳng phải đối thủ của Giang Dĩ Bác. Nhưng nhờ vậy, Giang Dĩ Bác cũng không chiếm được thế thượng phong…

Cứ đấu như vậy, có đến sức cùng lực kiệt cũng không phân được cao thấp…

Đó cũng là lý do vì sao lúc trước, hắn không cố đấm ăn xôi, liều chết đấu với Trầm Nguyệt Chi.

Bên ngoài vòng chiến, Diệp Khinh bị nội thương, khóe môi rỉ máu, còn lại Tứ Sát, Hắc Bạch song ưng, Hồng Hồ đều ngừng thở đứng nhìn!

Vừa lúc ấy, bỗng từ đâu vang lên một tiếng đàn mơ hồ lúc xa lúc gần, lọt vào tai Trầm Nguyệt Chi, khiến tiết tấu của nàng bị loạn nhịp, nhuyễn kiếm trong tay Giang Dĩ Bác liền thừa cơ đánh tới…

Trầm Nguyệt Chi trừng mắt nhìn luồng sát khí cuồn cuộn kia, tuy có thể lách người né tránh dễ dàng, nhưng nàng vẫn ngồi im, xem Giang Dĩ Bác hắn có thực sự muốn giết nàng không!

Diệp Khinh hoảng hốt, sợi tơ vàng lao ra quấn lấy thanh kiếm, còn hắn ôm Trầm Nguyệt Chi té qua bên.

“Nguyệt Nhi, nàng không sao chứ?” Diệp Khinh nhìn Trầm Nguyệt Chi còn đang thẫn thờ, lo lắng hỏi.

Trầm Nguyệt Chi hoàn hồn, giương mắt nhìn Giang Dĩ Bác, rồi ngoái đầu nhìn Bắc vương phủ, nơi có tiếng đàn khiến nàng bị phân tâm…

Nàng khẽ động tay, cây huyền cầm trên mặt đất như có linh tính, bay vào tay nàng, đoạn phi thân chạy về phía Bắc vương phủ…

Mọi người giật mình thảng thốt, Tứ Sát bay ra ngăn cản, nhưng Trầm Nguyệt Chi vừa lướt tay qua dây đàn đã đẩy lui bốn người họ.

Giang Dĩ Bác cũng vội chạy đến, xông ra chắn trước mặt Trầm Nguyệt Chi, nàng ta ôm đàn khảy nhẹ, đoạn nhanh như chớp lách người vào trong…

“Ai đó?” Thấy bóng trắng thoắt cái hiện ra như ma quỷ giữa ban ngày, thân binh trong phủ lập tức đề cao cảnh giác, giáo mác lăm lăm giương lên.

Nhưng Trầm Nguyệt Chi lại chẳng thèm liếc nhìn đến những lính gác này, cứ để mặc họ vây lấy nàng…

Giang Dĩ Bác chạy tới chắn ngang, sau lưng hắn còn có Hồng Hồ. Diệp Khinh cũng nhanh chóng theo tới, đứng sau Trầm Nguyệt Chi. Phong Cô Tình chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn song phương tạo thành thế dằn co quyết liệt, khóe môi cong lên nụ cười bí hiểm.

“Khách quý viếng thăm, bản vương phi vô cùng vinh hạnh.” Một giọng nữ trong trẻo từ trong truyền đến, theo giọng nói ấy, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Ánh mắt bén nhọn như mũi câu, giọng điệu lạnh băng như hàn kiếm, tầm mắt nàng lạnh lùng quét ngang, lướt qua những khuôn mặt xuất hiện ở ngoại đình, cuối cùng dứng lại nơi Trầm Nguyệt Chi. Dung nhan kiều diễm thoát tục, đẹp không sao tả xiết, tiên nhân chắc cũng chỉ vậy mà thôi.

“Đã đến phủ tức là khách, mời vào!”

Đánh mắt qua bên, thấy thân binh trong phủ gươm kiếm tuốt trần, vung lên sáng lóa, Thủy Băng Tuyền ôn hòa nói: “Các ngươi lui xuống cả đi.”

“Dạ.” Tuy biết nhóm người này lai lịch bất minh, đến đi vô ảnh, quỷ dị khôn cùng, nhưng nếu Vương phi đã nói họ là khách, thì họ cũng đành lui xuống.

…………

Bên trong phòng khách rộng mở thoáng đãng, Thủy Băng Tuyền uy nghiêm thượng tọa nơi cao, đảo mắt liếc nhìn hết thảy mọi người.

Trầm Nguyệt Chi lạnh lùng ngạo nghễ đứng giữa sảnh. Diệp Khinh mặt mày tái nhợt đứng kế bên. Phong Cô Tình xem mặt nhàn nhã cứ như thưởng thức kịch vui, thong thả ngồi xuống ghế.

“Bắc vương phủ có cửa lớn, sau này các vị muốn ghé thăm, chỉ cần báo lại một tiếng, bản vương phi nhất định mở rộng cửa đón tiếp, cần chi động đến đao kiếm chứ?!” Thủy Băng Tuyền cười nói.

“Vừa rồi là ai đánh đàn?” Trầm Nguyệt Chi cất tiếng chực như gây hấn.

“Là bản vương phi!” Thủy Băng Tuyền cũng không vòng vo giấu giếm.

Đôi con ngươi lạnh lùng của Trầm Nguyệt Chi quét qua Thủy Băng Tuyền, ánh mắt thâm sâu: “Có thể đàn lại lần nữa không?”

Thủy Băng Tuyền nhếch môi: “Đương nhiên!”

“Hương Hàn, mang đàn của ta lại đây!” Nhìn Hương Hàn bên cạnh cúi đầu rủ mi, Thủy Băng Tuyền điềm đạm phân phó.

“Dạ.” Hương Hàn lập tức xoay người đi vào trong.

Lúc này, Trầm Nguyệt Chi mới nhìn Hương Hàn một cái, rồi lập tức xoay lại nhìn thẳng Thủy Băng Tuyền.

Hai nữ nhân, bốn mắt nhìn nhau, Thủy Băng Tuyền lạnh lùng, Trầm Nguyệt Chi băng hàn, lại bắn ra tia lửa vô cùng quỷ dị…

Hương Hàn nhanh chóng đem đàn ra…

Thủy Băng Tuyền thong dong tới trước cây đàn, liếc nhìn Trầm Nguyệt Chi một cái, khẽ phất tay áo ra sau, ngón tay khảy lên một nốt, tiếng đàn du dương ngân lên…

Trầm Nguyệt chi giật mình sửng sốt, không ngờ nữ nhân này cũng có thể đánh ra tiếng đàn êm dịu đến vậy.

Du dương nhẹ nhàng, như những lời nỉ non thề hẹn của đôi tình nhân ân ái, khiến cõi lòng mê say lưu luyến…

Rồi bỗng dưng, tiếng đàn thay đổi.

Những lời thủ thỉ ngọt ngào như gió xuân ấm áp bị đẩy lùi ra xa, thay vào đó là khúc ca hùng tráng, khí thế ngút trời. Tiết tấu khúc nhạc nhanh mà không loạn, chừng như Thủy Băng Tuyền là một vị thống soái điều khiển ba quân, bày mưu tính kế, vẫy vùng giữa chiến trường đẫm máu, nguy nan không sờn…

Tiếng đàn ào ạt như thác đổ xuống ghềnh, như ngàn quân cùng nhau xông trận!

Đàn tranh độc đáo ở chỗ, mọi âm tiết gắn kết vô cùng chặt chẽ, tạo thành linh hồn của khúc đàn. Giống như Thủy Băng Tuyền lúc này, đưa hình ảnh điều binh khiển tướng, xông pha trận mạc đến trước mắt mỗi người đứng trong sảnh, khiến cả bầu không khí cũng bức bách lên.

Rồi chớp mắt, khi kẻ địch đã bị đánh bại, tiếng đàn lại trở nên thong thả từ tốn, gió cuốn mây trôi, chiến trường trở nên vắng vẻ đìu hiu sau trận gió tanh mưa máu.

Nhờ thế, tâm tư đang căng lên như sợi dây đàn của mọi người cũng được thả lỏng. Nhưng đột nhiên, bàn tay nàng lại lướt nhanh như cuồng phong quật tới, mười ngón tay bay lượn giữa phím đàn, bốn phía dậy lên tiếng chém giết điên cuồng, khí thế hào hùng mạnh mẽ bủa vây, lấn át mọi thứ.

Tưng tưng…

Âm thanh cuối cùng là tiếng tản mác khoan thai, vang vọng chừng như đâm thủng màng tai mọi người…

Thủy Băng Tuyền ưu nhã đứng dậy, cúi chào thành thục: “Trầm thiếu chủ cầm công cái thế, bản vương phi mua rìu qua mắt thợ, mong các vị chớ chê cười.”

“Ba…ba ba…” Giang Dĩ Bác tươi cười không ngớt, trong mắt không dấu nổi vẻ tán thưởng, vỗ nhẹ hai tay!

Phong Cô Tình nghe tiếng vỗ tay mới hoàn hồn lại, tiếng đàn không có chút nội lực đã kinh động nhường này…

Hắn cũng không tự chủ mà vỗ tay tán thán: “Đây là khúc đàn hay nhất mà Phong mỗ từng thưởng thức, Bắc Vương phi quả là tài năng hơn người!”

Thủy Băng Tuyền nhướng cao hàng mi, đạm nhiên quét mắt qua chỗ Trầm Nguyệt Chi, nói bóng gió: “Các vị muốn nghe đàn, sau này cứ nói một tiếng là được, bản vương phi chỉ là hạng nữ lưu bình thường, luôn ngưỡng mộ các vị anh hùng võ công cái thế. Chắc các vị đây không đến nỗi ỷ mạnh hiếp yếu, làm nhơ danh giang hồ hiệp nghĩa chứ?”

Trầm Nguyệt Chi tuy ngoài mặt vẫn treo cái vẻ lạnh lùng bình tĩnh, nhưng nội tâm đã dậy sóng phong ba, run rẩy không ngừng. Tiếng đàn vừa nãy chẳng chút nội lực, nhưng lại ẩn hiện sát khí trùng trùng.

Cầm công lấy đàn làm trọng, kế đó mới là nội công. Muốn đạt thành, trước hết phải là một tay đàn tuyệt luân, mới nói đến chuyện khống chế cầm công. Nàng từ nhỏ khổ luyện ngón đàn, đạt đến trình độ này cũng không nói làm gì, nhưng nữ nhân trước mặt? Tài năng đến bậc nào mới khiến cho một người khổ học ngày đêm như nàng phải thất sắc kinh ngạc?!

Thậm chí, nàng còn tự hỏi, liệu rằng mình có thể đánh ra cái khí thế vừa nãy hay chăng?! Chỉ là một cây đàn bình thường, đã như có sinh mệnh thổi hồn trong đó, nếu nàng ta đánh là huyền cầm do Trầm gia truyền lại, còn có thể tuyệt luân đến mức nào?

Trầm Nguyệt Chi buông rủ rèm mi, lòng chấn động…

Thủy Băng Tuyền nhếch môi trào phúng, ánh mắt thoáng nét âm u, đoạn đứng lên: “Bản Vương phi còn chưa dùng điểm tâm, thứ cho không tiếp đãi chu toàn!”

“Đợi đã, trước đây ngươi nợ ta một món nợ nhân tình, hôm nay ta đến đòi lại.” Diệp Khinh hồi phục tinh thần, vừa nghe Thủy Băng Tuyền muốn dời đi, vội lên tiếng ngăn lại.

Giang Dĩ Bác chấn động, cả người bất giác căng lên, Hồng Hồ sau lưng

như cảm thấy sự thay đổi của hắn, thủ thế đứng chờ…

Hương Hàn nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng, mặt thoáng hiện vẻ kinh hoàng. Thủy Băng Tuyền trông thấy những biểu hiện đó, nảy sinh mối nghi hoặc trong lòng, xem ra hôm nay có chuyện nàng cần phải làm sáng tỏ rồi!

“…Tiểu …tiểu thư…, nô tỳ đỡ người vào trong!” Hương Hàn lúc này chẳng còn lòng dạ để tâm đến Trầm Nguyệt Chi, chỉ mải lo những ký ức đáng sợ ấy lại tràn về!

Nhưng Thủy Băng Tuyền giơ tay gạt nàng ra.

Phong Cô Tình nghe vậy cũng đánh mắt qua Thủy Băng Tuyền, xem chừng, Diệp Khinh có sở đồ gì đây!

Thủy Băng Tuyền ngước nhìn Diệp Khinh, bỗng giật mình kinh hãi, bởi trong đầu vừa thoáng một luồng ánh sáng đỏ chập chờn vô định, chói lòa khiến nàng vô thức nhắm chặt mắt, nhưng khi tĩnh tâm muốn bắt giữ, thì luồng sáng ấy đã biến mất tăm…

Cảm giác quái dị ngày càng tăng cao, cố bình tâm trấn định, Thủy Băng Tuyền mở mắt ra, đôi con ngươi đen láy trong trẻo khôi phục vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Quả vậy, Diệp cốc chủ muốn bản vương phi trả thế nào đây?”

Diệp Khinh cười khẽ: “Cũng không có gì nhiều, chỉ cần vương phi đối diện nhìn vào mắt ta là được…”

Còn đang nói dở, luồng kình lực từ tay Giang Dĩ Bác đã bắn tới…

Phía bên kia, Hồng Hồ nhanh chân chạy chắn trước người Thủy Băng Tuyền.

Phong Cô Tình nhăn trán, có chuyện gì hắn không biết ư? Giữa Diệp Khinh và Giang Dĩ Bác?

Chiêu này, Giang Dĩ Bác xuất hết toàn lực, Diệp Khinh nhìn thấy khí thế ấy mà rùng mình, phi thân lùi xa phải tới trăm bước, nhưng chẳng tránh nổi chưởng lực mạnh mẽ…

Phong Cô Tình và Trầm Nguyệt Chi tức thì phi tới, hai người xông ra đỡ chưởng lực của Giang Dĩ Bác, đoạn thối lui ba bước…

Giang Dĩ Bác nhìn Phong Cô Tình, gằn: “Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của ta?”

Con người đen sâu hoắm âm u, Phong Cô Tình thựa ra cũng không có ý định tiếp chưởng, chỉ là hắn muốn biết rõ, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Giang Dĩ Bác.” Thủy Băng Tuyền đẩy thiếu niên đứng chắn trước nàng ra, giọng lạnh băng không chút cảm xúc.

Giang Dĩ Bác phức tạp quay đầu, nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, trầm giọng nói: “Ở đây cứ giao cho ta, nàng đi dùng điểm tâm đi!”

Thủy Băng Tuyền không rõ vì sao Giang Dĩ Bác sợ nàng tiếp xúc với Diệp Khinh như vậy, lẽ nào có gì đó nàng không biết?

“Bắc vương phi, hóa ra đây là cách ngươi trả nợ ư?” Diệp Khinh cười gằn, đôi mắt trống rỗng chẳng chút thần thái.

Thủy Băng Tuyền nheo mắt, nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác, ý bảo hắn không được động thủ, rồi chuyển hướng sang Diệp Khinh: “Thủy Băng Tuyền ta trả nợ cho ngươi!”

Diệp Khinh nhếch môi cười lạnh, lòng lại đắng chát không thôi, chữ tình này, hắn thua thật thảm! Hai mắt đối diện với Thủy Băng Tuyền, hồng quang lóe sáng!

Thủy Băng Tuyền nhìn ánh đỏ trong mắt Diệp Khinh, đầu óc quay cuồng đớn đau như có ai siết chặt. Theo bản năng, nàng quơ tay ôm lấy đầu, không kìm được bật lên tiếng kêu thống thiết: “Aaaaa….”

Giang Dĩ Bác nghe tiếng kêu là mà tim chực nổ tung từng mảnh, tiến lên vài bước đỡ lấy người nàng!

Hương Hàn cũng vội vã theo sau…

Đôi con ngươi của Phong Cô Tình thoáng tối sầm. Nhiếp Hồn thuật ư? Nàng trúng nhiếp hồn thuật ư? Nhưng sao Diệp Khinh phải đánh đổi một năm tuổi thọ để giải khai?

Trầm Nguyệt Chi giật mình hoàn hồn, nhìn Diệp Khinh mềm nhũn ngã xuống đất, vội chạy tới đỡ. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch không một giọt máu, liền đặt ngón tay thăm dò mạch tượng, mới biết hắn bị nội thương vô cùng nghiêm trọng…

“Diệp Khinh?”

“Nguyệt Nhi, đưa ta trở về Độc cốc.” Diệp Khinh yếu ớt thều thào. Hắn bị Giang Dĩ Bác đả thương không nhẹ, vừa rồi lại sử dụng Nhiếp Hồn Thuật, khiến cho thương thế càng thêm trầm trọng, phải gấp rút trở về Độc cốc điều trị.

Trầm Nguyệt Chi nhíu mày, ánh mắt thâm sâu lướt qua Giang Dĩ Bác lo lắng, Phong Cô Tình suy tư, và nữ nhân đã hôn mê kia. Xem chừng, nàng phải hỏi Diệp Khinh cho rõ mọi chuyện! Quay nhìn Diệp Khinh đã ngất đi, Trầm Nguyệt Chi dùng một tay nâng hắn lên, bóng dáng tung bay, chớp mắt đã rời khỏi phòng khách hỗn độn!

Phong cô Tình thấy Trầm Nguyệt Chi đưa Diệp Khinh rời đi, lại liếc qua Giang Dĩ Bác vội vội vàng vàng ôm nàng vào nội đường. Nhiếp hồn thuật? Diệp Khinh vì sao phải dùng nhiếp hồn thuật? Rồi vì sao lại giải trừ?

Ký ức bị che dấu ấy là gì?

Nghĩ tới đây, bóng dáng hắn liền biến mất dạng, hắn phải đi điều tra cho rõ mới được…

Thủy Hoằng Văn nghe Cảnh An tới báo lại, liền ba chân bốn cẳng một mạch chạy tới Vương phủ, thấy Thủy Băng Tuyền hôn mê bất tỉnh liền chau mày vội vã bắt mạch.

Nhưng lạ thật, mạch tượng ổn định, chẳng có gì khác thường cả!

Hắn quay đầu nhìn Giang Dĩ Bác đang thất hồn lạch phách, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói vừa rồi Tuyền Nhi hét lên đau đớn ư?”

Hương Hàn chăm chú nhìn Thủy Hoằng Văn, trầm ổn trả lời: “Không có gì, vừa rồi tiểu thư chỉ hơi đau đầu thôi. Người có việc cứ về trước, chờ tiểu thư tỉnh lại, hẵng quay lại bắt mạch cho tiểu thư.”

“Được, vậy các ngươi chăm sóc muội ấy cho tốt, ta sẽ quay lại sau!” Vừa lúc hắn đang bận xử lý số dược liệu mới đến, tối mắt tối mũi chẳng thể rời ra được.

“Dạ! Thu Nhi, tiễn đại công tử!” Lần trước tiểu thư hôn mê đủ ba canh giờ, lần này chắc cũng vậy! May mà đại thiếu gia không phát hiện ra điều gì khác thường.

“Da, Hương Hàn tỷ!” Thu Nhi lo lắng đáp.

Hương Hàn cho hạ nhân lui ra hết, chỉ mình mình ở lại trong phòng, mãi đến khi Giang Dĩ Bác xuất hiện, nàng mới nhẹ thở dài một hơi: “Tiểu thư còn hai canh giờ nữa sẽ tỉnh.”

Giang Dĩ Bác mặt mày u ám: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Hương Hàn há miệng muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng không biết phải nói gì, đành phúc thân, đoạn xoay người đi ra!

Giang Dĩ Bác ngồi xuống giường, ngắm nhìn gương mặt bình thản của nàng, cười khổ. Tuyền Nhi, khắc trước nàng còn yên giấc trong lòng ta, khắc sau, e hết thảy sẽ chỉ còn là mộng ảo. Lần này, nàng sẽ đối xử với ta thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.