Thời gian như thoi đưa, thoắt cái, một tháng đã trôi qua. Trong một tháng này, Giang Dĩ Bác toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho lễ thành thân của hai người.
Phủ đệ của Giang gia ở Bắc cảnh được bài trí hoa lệ thế nào thì miễn bàn. Rộng hơn hẳn mọi phủ đệ của những nhà quyền quý khác ở Tân thành, thậm chí từng nhành cây ngọn cỏ, hòn đá viên gạch trong phủ cũng đều là thứ hảo hạng nhất. Từ lúc bắt tay vào chuẩn bị, Giang Dĩ Bác không chỉ đứng ngoài chỉ thị mà còn đích thân lo liệu đến từng chi tiết vụn vặt nhất. Mọi vật dụng cần cho hôn lễ từ khắp nơi nhập về như nước.
“Chủ tử, bắt đầu phát thiệp mời chứ ạ?” Người vừa nói là một gã trung niên, nom già dặn khôn khéo – đứng nhất trong thập đại chưởng quầy của Giang gia. Giang Dĩ Bác đặc biệt triệu y về cùng hắn lo hôn sự.
Đã hơn một tháng, mọi thứ cần chuẩn bị đã tươm tất đâu vào đấy, chỉ còn thiếu mỗi thiệp mời mà thôi
Giang Dĩ Bác lật xem danh sách, tự hỏi không biết còn quên gì nữa không.
“Hỷ phục của thiếu phu nhân, Mẫu Đơn lâu làm đến đâu rồi?” Hắn vẫn nhớ nét mặt hưng phấn rạng ngời của nàng khi nhắc đến bộ đồ cưới mà nàng muốn mặc. Cho tới nay, chưa lúc nào hắn thấy nàng hào hứng đến vậy, khiến bản thân cũng mong đợi ngóng trông, nên phá lệ mặc nàng tự quyết lần này.
“Bẩm thiếu gia, thuộc hạ có hỏi thăm Hoa Cô vài lần, nhưng Hoa Cô nói thiếu phu nhân đã căn dặn không được hé lời về hỷ phục với bất cứ ai, kể cả có là thiếu gia đi chăng nữa.” Nói đến đây, hắn không khỏi tự lấy làm lạ, thiếu gia đặc biệt lệnh cho Hoa Cô từ tận kinh thành đến đây chỉ để lo chuyện hỷ phục, rốt cuộc là bộ hỷ phục thế nào lại khiến Hoa Cô mỗi lần nhắc đến đều lắc đầu, chừng như muốn nói lại thôi?
Giang Dĩ Bác gật đầu: “Ngươi hãy kiểm tra lại hết mọi thứ cần thiết, ta không muốn có bất cứ sai sót gì.”
“Dạ, thuộc hạ đã rõ.” Đại chưởng quầy nghiêm túc trả lời. Nhiều ngày theo sát thiếu gia không rời, hắn thấy rõ sự khẩn trương và tâm ý của thiếu gia. Người không chỉ tự mình chuẩn bị mọi việc mà còn quan tâm không sót thứ gì. Điều ấy, khiến hắn không khỏi bất ngờ, đôi khi còn tự hỏi người có thật là thiếu gia mà hắn biết không?
Xem ra, thiếu gia thật sự vô cùng yêu thiếu phu nhân. Nội y phục trang sức, hoàn toàn có thể sánh với sự xa hoa, lộng lẫy của hoàng hậu đương triều. Thiếu phu nhân này, quả thực tốt số, có thể được yêu chiều đến vậy.
“À phải, cho người đi phát thiếp đi.” Chỉ còn nửa tháng nữa, Tuyền Nhi, nàng sẽ là thê tử của ta. Để có thể thành thân cùng nàng, hắn không tiếc tặng Trữ Thiên Khang một phần đại lễ.
“Dạ.”
“Báo cho nhị chưởng quầy và tam chưởng quầy, khách từ kinh thành có thể xuất phát rồi.” Dù không phải tổ chức ở kinh, hắn vẫn muốn để cho thân nhân của hắn và nàng đều có thể dự hôn lễ của họ.
“Dạ”. Đại chưởng quầy hiểu chuyện gật đầu. Chủ tử không chỉ phái Vô Tâm, Vô Hình, mà còn phái luôn cả Hắc Bạch đến hỗ trợ hai chưởng quầy đó hộ tống người thân của Thiếu phu nhân đến Bắc cảnh. Thậm chí ngay đến cao thủ giang hồ cũng bị người điều động đến.
Giang Dĩ Bác phất tay, cho đại chưởng quầy lui xuống.
Vừa lúc ấy, có hạ nhân vào báo: “Thiếu gia, có Phong Các chủ của Vô Tình Các cầu kiến!”
Phong Cô Tình ư? Giang Dĩ Bác nhướng mày nghi hoặc, đoạn nhàn nhạt hạ lệnh: “Mời vào.” Hắn đến đây làm gì?
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Cô Tình mặc một bộ hắc bào, ngọc quan buộc tóc, ngũ quan anh tuấn, tiêu sái, dẫu thần sắc lạnh nhạt lạnh lùng, lại chẳng hề ảnh hưởng đến phong thái tao nhã.
“Phong các chủ, mời ngồi.” Giang Dĩ Bác nhếch môi cười nhạt, nét mặt ôn hòa, ánh mắt trầm tĩnh. Hắn đứng lên chắp tay về hướng Phong Cô Tình.
Hai gã đàn ông, đều thuộc dạng phong hoa tuyệt đại, tuấn lãng nổi bật, lại gườm mắt đối địch nhau. Khác chăng, một lạnh nhạt, một ôn hòa.
Hạ nhân dâng trà, Giang Dĩ Bác nâng chén, ưu nhã nhấc nắp, thờ ơ hỏi: “Chẳng hay Phong các chủ hạ cố đến chơi hay có việc gì quan trọng?”
“Ngươi muốn cưới nàng?” Phong Cô Tình nheo mắt nhìn thẳng Giang Dĩ Bác, giọng điệu hời hợt như đang trần thuật.
Động tác tay thoáng khựng lại, nét cười trên mặt Giang Dĩ Bác càng sâu: “Phải.”
Con ngươi đen nhánh chợt lóe, gương mặt lạnh nhạt của Phong Cô Tình bỗng thất thần. Nàng sẽ gả cho người ư? Gả cho Giang Dĩ Bác!
Chỗ mi tâm của Giang Dĩ Bác hơi nhíu, ánh mắt thâm thúy, khóe môi nửa cười nửa không: “Giang mỗ còn thiếu của Phong các chủ một lời cảm tạ.” Việc y liều mình cứu mẫu tử Tuyền Nhi hắn luôn ghi tạc trong lòng.
Phong Cô Tình nghe vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Giang Dĩ Bác: “Phong mỗ không phải vì ngươi, cũng chẳng cần ngươi cảm tạ.” Hắn làm vậy là vì nàng. Nhưng hết thảy đã không còn nghĩa lý gì nữa.
Giang Dĩ Bác mỉm cười không đáp, ưu nhã cúi đầu thưởng thức chén trà hoa. Hắn biết, Phong cô tình chắc chắn sẽ không nhận lời cảm ơn từ hắn.
Nhất thời sảnh đường trở nên yêu ắng đến kỳ lạ. Phong Cô Tình không lên tiếng, Giang Dĩ Bác cũng ngồi im chẳng nói một lời.
Được một lát, Phong Cô Tình bèn đứng dậy: “Phong mỗ hy vọng nàng sẽ hạnh phúc.” Ném lại những lời ấy, bóng dáng hắn cũng biến mất dạng.
Giang Dĩ Bác từ tốn đặt chén trà xuống, khẽ chớp mắt. Phong Cô Tình này thật khó đoán, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, còn ném lại một câu không đầu không đuôi, nhẹ như vậy, lại nặng đến thế.
Giang Dĩ Bác khẽ mỉm cười đứng dậy, hắn đương nhiên sẽ dùng cả sinh mạng mình để yêu nàng, thương nàng, cho nàng hạnh phúc vẹn toàn.
………….
Tân thành, Bắc vương phủ
Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu thong thả tản bộ ngoài đình. Mới đó mà mùa xuân đã qua đi, tự lúc nào mùa hè mới đã về.
Từ khi trở lại Bắc cảnh, Giang Dĩ Bác bận rộn lo liệu chuyện thành thân, còn nàng, lại có những tháng ngày vô cùng nhàn hạ.
Đại hôn định vào ngày mười tám tháng này. Cách đó chỉ còn mười bốn ngày nữa thôi.
Nàng cúi đầu, thấy trong tay Tiểu Miêu chẳng biết có thêm một mảnh lá rơi từ khi nào, Thủy Băng Tuyền thủ thỉ với con: “Tiểu Miêu à, mẹ sắp thành thân với cha con rồi, nhưng mẹ không biết cuộc hôn nhân này có thực sự lâu dài bền vững? Lỡ như sau này, mẹ và cha con không còn yêu nhau như bây giờ nữa, ở đây lại không cho ly hôn, thì mẹ biết làm sao?” Ở thời đại này, tái hôn như nàng đã đủ kinh hãi thế tục lắm rồi, còn kể chi đến ly hôn nữa? Chẳng biết sao mấy ngày nay, đầu óc nàng lại hay nghĩ vẩn vơ, nhỡ một ngày tình cảm của họ nhạt phai, thì nàng sẽ làm gì đây?
Aizz… Xem nàng kìa, dường như nhàn rỗi quá rồi.
“Muội thở dài gì vậy? Tuyền Nhi?” Vương Yên bế Tiểu Khả Nhi đi ra ngoại đình, vừa lúc nghe thấy tiếng thở dài phiền muộn của Thủy Băng Tuyền. Dạo gần đây, nàng thường xuyên lui tới Bắc Vương phủ, ngày một thân thiết với Tuyền Nhi hơn. Bởi thế, muội ấy không cho nàng gọi mình là Bắc vương phi nữa, mà thay bằng khuê danh, như tướng công vẫn gọi.
Thủy Băng Tuyền mỉm cười: “Đại tẩu, lại đây ngồi đi.” Đoạn nàng đi đến ngồi xuống bộ ghế đá, ý bảo Yên Nhi cùng lại ngồi với mình.
Tiểu Miêu đột nhiên i a liên tục, nắm tay huơ huơ lên ra mòi thích chí lắm.
“Xem này, Tiểu Miêu có vẻ rất thích Khả Nhi đấy!” Thủy Băng Tuyền cầm khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước bọt trên khóe môi Tiểu Miêu, cười đùa.
“Đúng vậy, thế tử, à không, Tiểu Miêu mỗi lần gặp Khả Nhi đều tỏ ra hứng thú.” Vương Yên cười dài đáp.
“Đại ca đâu rồi?” Đại ca gần đây cũng có vẻ bận rộn lắm, chả mấy khi thấy bóng dáng huynh ấy đâu.
Vương Yên hơi giật mình, nhìn Thủy Băng Tuyền dịu dàng đáp: “Tướng công đang sửa sang phủ đệ.” Nghe chàng nói, lão gia và phu nhân sắp đến Bắc cảnh tham dự hôn lễ của Tuyền Nhi. Lúc ấy, nàng rất kinh ngạc, vì chưa hề nghe Tuyền Nhi nhắc gì về việc ấy cả. Không ngờ chàng còn dặn thêm, bảo nàng không được nói cho muội ấy biết, nhằm cho muội ấy niềm vui bất ngờ.
Nhưng nàng trước nay không giỏi nói dối, bởi thế mới bối rối chả dám nhìn thẳng vào mắt Tuyền Nhi.
Thủy Băng Tuyền ngược lại, không hề chú ý đến vẻ ngượng ngịu của Vương Yên. Thật ra nàng còn mải lo nghĩ đến chuyện hôn nhân sau này.
Ngẩng nhìn Vương Yên, Thủy Băng Tuyền ngập ngừng lên tiếng: “Yên Nhi này! Lúc trước sao tẩu dám chắc gả cho đại ca muội sẽ được hạnh phúc?” Lúc đó, Yên Nhi và đại ca chỉ mới quen biết, lại thành thân chớp nhoáng. Nếu không phải là đại ca, thì cuộc sống của tẩu ấy sẽ thế nào?
Vương Yên sửng sốt ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghi hoặc mơ hồ của Thủy Băng Tuyền, nàng thẹn thùng cười nói: “Tẩu cũng không biết, lúc ấy trong lòng chỉ nghĩ muốn được gả cho chàng, vì tẩu tin chàng nhất định sẽ đối tốt với tẩu.” Mà sự thật đã chứng minh sự lựa chọn của nàng vô cùng chính xác. Nàng còn phải cảm ơn bà mai Tuyền Nhi tặng cho nàng mối nhân duyên tốt đẹp đến thế.
Thủy Băng Tuyền thì thầm nhắc lại, tin tưởng ư?
“Tuyền Nhi? Muội sao thế?” Vương Yên thấy Thủy Băng Tuyền ngơ ngẩn như vậy, bèn nghi hoặc hỏi.
Thủy Băng Tuyền định thần lại, cười đáp: “Không có gì, chứng lo nghĩ trước hôn nhân ấy mà.” Lúc trước, khi thành thân với Thiên Hợp, nàng chỉ xem đó là một cuộc hôn nhân danh nghĩa, bởi thế cũng không phải lo nghĩ nhiều như bây giờ.
Giờ đây, nàng và Giang Dĩ Bác đã trải qua nhiều sinh tử, vượt qua bao khó khăn, lưỡng tình tương duyệt, chỉ còn đợi ngày đơm hoa kết trái, hạnh phúc khó khăn lắm mới đạt được, nên càng sợ hãi mất đi. Dẫu sao, trong lòng nàng, tình yêu và hôn nhân là hai phạm trù xa nhau vời vợi. Yêu nhau không nhất thiết phải tiến tới hôn nhân. Những người nàng quen ở kiếp trước, có bao cặp yêu say đắm rồi cũng dắt nhau ra tòa đấy thôi…
Vương Yên nhăn mặt nheo mắt nhìn Thủy Băng Tuyền: “Chứng lo nghĩ trước hôn nhân?” Là gì vậy?
“Tuyền Nhi… Muội không muốn gả cho Giang công tử ư?” Vương Yên tròn mắt kinh ngạc
“Cũng không phải, chỉ là hơi lo lắng… Aizzz, cũng không phải, là mấy ngày nay muội thích suy nghĩ vẩn vơ ấy mà, không sao đâu.” Thủy Băng Tuyền nhìn vẻ mặt của Vương Yên, sợ dọa nàng ấy, đành vội vã giải thích, nhưng càng giải thích lại càng rối hơn.
“… Muội lo lắng sau này Giang công tử sẽ không yêu muội như bây giờ phải không?” Vương Yên chăm chú quan sát sắc mặt của Thủy Băng Tuyền, dợm hỏi.
Thủy Băng Tuyền kinh ngạc ngẩng nhìn Vương Yên. Là vậy ư? Nàng nghĩ nhiều như vậy, bởi không tự tin với tình cảm của chính mình?
Vương Yên thấy Thủy Băng Tuyền không đáp, bèn nói tiếp: “Thực ra, Tuyền Nhi à, muội phải tin tưởng vào Giang công tử. Tẩu tin đại ca muội là người tốt, cũng tin tưởng chàng nhất định sẽ đối tốt với tẩu, bởi thế tẩu chưa từng bận tâm đến những chuyện sau này. Biết nắm chặt hiện tại mới là hạnh phúc nhất.”
Nút thắt trong lòng Thủy Băng Tuyền như được một bàn tay tài hoa tháo gỡ. Đúng vậy, nắm chặt hiện tại mới là hạnh phúc nhất.
Rồi nàng nhoẻn cười: “Yên Nhi, cảm ơn tẩu khai sáng, bằng không, muội sẽ mải lẩn quẩn trong ngõ cụt của mình mất.” Trong cuộc thì tối, quan tâm tắc loạn, dường như, nàng đã yêu Giang Dĩ Bác sâu đậm đến mức sợ mất sợ được như vậy.
Vương Yên ngượng ngùng cười khẽ, nàng rất vui vì có thể giúp được Tuyền Nhi, dẫu chẳng biết nàng nói gì mà Tuyền Nhi được ‘khai sáng’ như vậy?
…………..
Những cánh thiệp hồng của Giang gia tung bay khắp thiên hạ, tạo nên một làn sóng mới…
Khắp các tửu quán trà lâu, đâu đâu người ta cũng rỉ tai nhau luận đàm sự kiện chấn động mới nhất ở Thanh Lăng, ấy là việc Giang Dĩ Bác – chủ sự của đệ nhất thế gia kinh thành sẽ thành thân với Thủy Băng Tuyền ngày mưới tám tháng này.
Lúc đầu, nghe cái tên Thủy Băng Tuyền có vẻ quen tai. Ngẫm lại mới thấy, đó chẳng phải là tam tiểu thư của Thủy phủ, người bị hoàng thượng từ hôn, gả cho Bắc vương gia, lại xém chút nữa trở thành đương kim hoàng hậu sao?
Bởi vậy triều đình lại được một phen căng thẳng, nơm nớp lo sợ.
Tuy chưa có động thái gì rõ rệt, nhưng vị triều thần nào cũng có thể nhận ra, sắc mặt hoàng thượng gần đây ngày càng âm trầm u ám, khiến ai nấy đều hết mực cẩn trọng hành sự.
Thế nhưng, hoàng thượng cũng chẳng có tâm tình để ý đến chuyện này, bởi thân đệ của thái hậu, Hoàng quốc cữu đột nhiên mất tích. Thái hậu lo lắng sốt ruột, hoàng thượng phái người tra xét khắp nơi.
Tuy hai mươi vạn đại quân của Khang Vương đã lùi ra ngoại ô kinh thành một trăm dặm, nhưng vẫn khiến cho triều thần rục rịch không yên.
“Bẩm hoàng thượng, có thiệp hồng từ Bắc cảnh, mời hoàng thượng mười tám tháng tư đến uống rượu mừng của chủ nhân Giang Gia và Bắc vương phi.” Quan lễ bộ thượng thư cung kính trình thiếp lên.
Trữ Thiên Kỳ vỗ mạnh vào thành long ỷ, sắc mặt tái đen đến dọa người, đáy mắt âm trầm như có giông bão vờn quanh.
Lý công công cúi thấp đầu, run rẩy nhận tờ thiếp tử tay viên Lễ bộ thượng thư như phải bỏng.
Trữ Thiên Kỳ hít sâu một hơi, đè nén khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, tay nắm chặt thành ghế đến nổi cả gân xanh.
Lễ bộ thượng thư quỳ trên đất cũng run rẩy không kém, hắn thầm kêu khổ nhưng cũng đành chịu. Ai bảo chuyện công văn của Bắc cảnh trước giờ đều do hắn xử lý, thiếp đã đến tay hắn, cũng không thể không chuyển cho hoàng thượng?!
“Hoàng… hoàng thượng… bớt giận.” Lễ bộ thượng thư nơm nớp lo sợ, giọng điệu nhát gừng nhỏ thó như tiếng lá rụng cuối thu.
Trữ Thiên Kỳ mím môi, cố gắng khống chế bản thân không vì một phút giận dữ mà lập tức phái binh đi bình định Bắc cảnh. Không! Hắn không thể để một nữ nhân làm loạn thế cờ.
Hai mươi vạn binh của Trữ Thiên Khang vẫn còn nằm trong địa giới kinh thành, chắc chắn là đợi đến lúc này. Nếu như hắn bồng bột xuất binh, há chẳng phải đúng ý Trữ Thiên Khang sao?
Thủy Băng Tuyền…
Giang Dĩ Bác…
Ra đây mới là mục đích của các ngươi? Một tháng trước, hắn dùng nàng cốt lấy được bản chiếu chỉ của Trương gia, đợi không còn thứ quyền lực nào có thể uy hiếp đến mình, hắn sẽ cùng Trữ Thiên Khang tranh hùng một trận…
Nào ngờ đâu, kẻ được lợi sau rốt lại là Giang Dĩ Bác! Thảo nào hắn chẳng chút khẩn trương khi nàng bị giam lỏng.
Ra là đã định sẵn từ trước.
Giỏi lắm… Giang Dĩ Bác!
Trữ Thiên Kỳ hận không thể róc xương, lột da hai người họ. Hắn thề, một ngày nào đó, một ngày nào đó, hắn sẽ lôi hai kẻ đó ra lăng trì!