Manh Phu Tướng Quân

Chương 11



“Cha mẹ, anh hai đã bỏ nhà đi suốt đêm, chúng ta có phải nên đi tìm anh ấy?”

“Con đừng bận tâm đến cái thứ bệnh hoạn đó, nó có chân tự khắc biết đường mò về.”

“Nhưng mà…”

“Cha con nói đúng đó, nó không quay lại cũng tốt! Từ nhỏ học thức đã ngu dốt, làm việc gì cũng vô dụng bất tài, đã vậy bây giờ còn nam không ra nam, nữ không ra nữ. Biết trước như vậy ngày đó không nên sinh ra cái thứ rác rưởi này!”

“Bà nhỏ tiếng một chút cẩn thận hàng xóm nghe được.”



Bàn tay muốn vặn khóa cửa của Nguyễn Vũ Kỳ ngay lập tức dừng lại, hắn lặng thinh nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, cuối cùng quay lưng bỏ đi.

Và khi đó cũng là lần cuối hắn rơi nước mắt.

Dòng hồi tưởng kết thúc, Nguyễn Vũ Kỳ cắn chặt môi, tay phải không ngừng giữ lấy trái tim đang đau nhói vốn không thuộc về mình, khóc đến nghẹn ngào.

Cùng lúc đó thanh âm của đàn ông mang theo một chút non nớt vang lên: “Ngủ, muốn ngủ.”

Nguyễn Vũ Kỳ quay đầu nhìn phu quân ngốc, trên mặt hắn giờ phút này toàn là nước mắt, hắn nhìn vào y thật lâu, sau mới mỉm cười: “Được, ta bồi ngài đi ngủ.”

Triệu Thiên Minh ngốc lăng nhìn hắn, cục bột mềm cười ngốc cái gì thế?

Tối hôm đó, Nguyễn Vũ Kỳ có một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy Tàn Thư đang mỉm cười, nụ cười ấy ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời ban sáng.

“Ngươi có đang hạnh phúc không?” Hắn hỏi.

Đối phương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn còn muốn hỏi thêm vài câu, phía sau Tàn Thư đã xuất hiện vô số tia sáng kỳ ảo, cứ như chúng đang muốn mang người nọ rời đi: “Tàn Thư, ngươi phải đi sao?”

“Ta phó thác thân xác mình cho ngươi.” Tàn Thư nhìn hắn: “Thay ta sống thật tốt!”

“Khoan đã…” Nguyễn Vũ Kỳ cố gắng đuổi theo, nhưng khi đối phương vừa dứt lời, ánh sáng đó cũng đã đưa người biến mất.

Không ổn, cơ thể hắn khó chịu quá đi mất. Nguyễn Vũ Kỳ vùng vẫy tỉnh dậy, khó khăn lắm mới mở được mắt, cứ ngỡ cơ thể xảy ra vấn đề, nào ngờ tác nhân gây hại lại là tên phu quân ngốc nhà hắn, không biết từ lúc nào y đã dịch tới nằm trên ngực khiến hắn mém chút nghẹn thở mà chết.

“Minh Ngốc, chàng mau lăn xuống cho ta!”

Tiếng hét của Nguyễn Vũ Kỳ làm kinh động cả phủ, chim đang đậu trên cành cũng vẫy cánh bay đi tán loạn, ngay cả lão quản gia đứng bên ngoài cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Tướng quân phu nhân thật đáng sợ mà, ngay cả Triệu tướng quân mà cũng dám mắng.

Trời vừa sáng lão quản gia đã đến gọi hai người thức dậy, ban đầu Nguyễn Vũ Kỳ còn chưa hiểu lý do, hiện tại đã có câu trả lời.

“Hồi môn.” Thì ra sau khi thành thân, ngày thứ ba hắn và tướng công phải hồi phủ, về thăm cha mẹ đẻ của Tàn Thư. Mặc dù tâm can hắn vô cùng bài xích chuyện này, nhưng vì vấn đề lễ nghi phiền phức, hắn chỉ có thể cắn răng mà chấp hành mệnh lệnh.

“Phu quân.” Ngồi trên xe ngựa, Nguyễn Vũ Kỳ khẽ gọi nam nhân, nhưng người nọ dường như chẳng muốn để ý đến hắn, ục ịch nép vào một góc, mắt trân trân nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Đối phương là đang còn giận dỗi chuyện ban sáng sao? Hắn không khỏi thở dài nghĩ.

Quả thật Triệu Thiên Minh đang rất bất mãn với hành vi hung dữ của nam nhân lúc sáng, bởi những hành động dịu dàng người nọ dành cho y suốt hai ngày qua đã được y ghi nhận và cấp cho một tấm thẻ “người tốt”. Cũng vì lý do đó mà Triệu Minh tướng quân sau khi bị phu nhân nhà mình mắng liền cảm thấy tủi thân không chịu được, cương quyết sẽ không để ý đến người nọ nữa.

“Thật không muốn để tâm nữa sao?” Nguyễn Vũ Kỳ nửa đùa nửa thật hỏi, kỳ tình hắn đã quen với cái bản tính trời đất của vị tổ tông nhà mình, nếu nói nể vị phụ huynh đã nuôi dưỡng ra tính cách này một phần, thì hắn lại nể bản thân mình tới chín phần còn lại. Vì sao à? Chẳng phải rất rõ ràng, nếu đổi lại là người khác chỉ cần gặp phải cái thứ chướng khí khó ở như Triệu Thiên Minh, với tình cảnh hiện tại của y không bị đánh chết đã là phước do ba đời để lại.

Ép xuống xúc động muốn đánh người trong lòng, nói chuyện hòa nhã không được, dọa nạt cũng không xong, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ còn cách lấy ra tuyệt chiêu cuối của mình: “Minh Ngốc, ta có kẹo này!”

Triệu Thiên Minh lập tức quay phắt lại, nhìn thấy mấy gói kẹo xanh xanh đỏ đỏ trong tay đối phương liền không kìm được nước miếng, khỏi nói cũng biết, tên ngốc nào khi nãy còn đang dỗi hờn, giờ phút này đã bị mê lực của kẹo lôi cuốn, mặt dạn mày dày lết mông đi tới.

Nguyễn Vũ Kỳ triệt để câm nín, thì ra trong lòng nam nhân hắn còn không bằng mấy viên kẹo rẻ tiền, rốt cuộc nên khóc hay nên cười mới thỏa đây? Suốt quãng đường tiếp theo, hắn thì hậm hực không vui, trái lại nguồn gốc gây nên chuyện vẫn hồn nhiên ngồi một chỗ, vui vẻ bóc vỏ kẹo cho hết viên này đến viên khác vào miệng, chẳng mấy chốc hai má y đã bị nhét đầy, phồng to ra như một chú chuột hamster, thật tình rất đáng yêu!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.