Manh Phu Tướng Quân

Chương 13



Mắt thấy đám thuộc hạ của Tàn Viễn đang ngày càng đến gần, Nguyễn Vũ Kỳ cũng không tỏ ra sợ hãi, hắc mâu phủ thêm một tầng băng mỏng, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Phụ thân đại nhân, ngài có phải vì tuổi già nên lẩm cẩm rồi không?”

Tàn Viễn đối diện không đáp lời, hai hàng chân mày khẽ chau vào nhau như đang suy tư chuyện gì đó. Chưa đợi lão có hành động tiếp theo, đích mẫu Dư Thị đã tự mình xông đến, miệng thì không ngừng mắng mỏ: “Đồ nghiệt súc! Ngươi dám ăn nói như vậy với phụ thân mình sao? Uổng công lão gia ngày ngày thương nhớ ngươi đến mất ngủ cả đêm, ngay cả dùng thiện cũng không ngon, còn ngươi thì sao, gả đến phủ tướng quân hưởng thụ vinh hoa phú quý liền quên đi công ơn nuôi dưỡng của Tàn gia, kẻ như ngươi còn không bằng một con cẩu!”

Toàn bộ gia nhân trong phủ đều đồng loạt nhìn về phía hai người, khóe miệng ai nấy đều cong lên, trong mắt lộ rõ một tia vui vẻ không thể nào giấu đi, tất cả đều diễn ra một cách trơn tru, giống như đã thống nhất từ trước. Trong đầu Nguyễn Vũ Kỳ lúc này lại xuất hiện hình ảnh Tàn Thư bị bọn họ ức hiếp, những lời lăng nhục của Dư Thị cứ văng vẳng bên tai hắn, tiếng cười hả hê của đám hạ nhân, thậm chí nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tiềm thức Tàn Thư cũng khiến cơ thể hắn sinh ra sự khó chịu nồng đậm.

Trong một khoảnh khắc Nguyễn Vũ Kỳ cảm thấy giữa hắn và nguyên chủ cũng có sự tương đồng, cả hai đều là những đứa trẻ không ai cần.

“Cẩu khi rời đi vẫn biết quay về trả ơn chủ, còn ngươi…” Dư Thị vẫn không ngừng lải nhải, bà ta đã quá quen với việc Tàn Thư chỉ dám im lặng mặc mình mắng chửi, suốt mười mấy năm đều là như vậy, nhưng bà ta không ngờ rằng thiếu niên nhút nhát ngày trước đã biến mất rồi, kẻ trước mặt lúc này hoàn toàn là một người xa lạ.

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Rốt cuộc Nguyễn Vũ Kỳ cũng bậc cười, hắn cười một cách suồng sã và hiển nhiên đã chọc giận nữ nhân đối diện.

Thấy hắn vô lễ, sắc mặt Dư Thị lập tức thay đổi, dung nhan già nua dù trước đó được bà ta kỹ lưỡng phủ lên tầng tầng phấn trắng che đi, giờ phút này đã vỡ, những nếp nhăn không ngừng xuất hiện khiến bà ta như già đi tận mười tuổi: “Nghiệt súc, ngươi cười cái gì?”

Khó khăn lắm Nguyễn Vũ Kỳ mới áp chế được sự buồn cười trong lòng, tùy ý xua tay: “Chẳng có gì, chỉ là hài tử thấy từ nãy đến giờ phụ thân vẫn chưa nói qua với ta một câu nào.”

Lời nói của hắn trông qua vô hại, nhưng thật ra là đang nhắc khéo Tàn Viễn về địa vị của mình. Thời cổ đại địa vị nam nhân rất cao, hầu như mọi việc lớn nhỏ đều do bọn họ làm chủ, mà phận nữ nhân như Dư Thị chỉ có thể quẩn quanh một chỗ nghe theo sự sắp đặt của phu quân. Mà lúc này đây, Dư Thị đang đứng chắn trước mặt Tàn Viễn, giọng điệu bề trên mà trách móc hắn, giống như bản thân bà ta mới là chủ nhân thật sự của nơi này. Cũng phải thôi, thường ngày sau khi Tàn Viễn vào cung thượng triều, trong phủ vai vế bà ta là lớn nhất, muốn đánh muốn mắng đều tùy ý, chỉ có điều hiện tại bà ta đã quên, Tàn Viễn từ nãy đến giờ đều đứng sau lưng mình.

Quả nhiên sau khi nhận ra ẩn ý trong lời nói Tàn Thư, sắc mặt Tàn Viễn mau chóng lạnh đi. Đối với một người có nhiều nghi kỵ như lão, hành động của Dư Thị chẳng khác gì đang chạm vào quyền uy của mình.

“Ngươi…” Dư Thị còn muốn nói, liền nghe tiếng quát của Tàn Viễn vọng đến.

“Câm miệng hết cho ta!”

Đám hạ nhân lập tức quỳ xuống, ai nấy đều thức thời mà cúi gầm mặt xuống đất, chỉ có Dư Thị là vẫn đứng đó, gương mặt trắng toát.

“Cục bột mềm, ta sợ.” Triệu Thiên Minh ra sức giữ chặt tay áo Nguyễn Vũ Kỳ, núp sau lưng hắn, len lén quan sát cục diện hiện tại.

“Lui!” Tàn Viễn hung tợn liếc nhìn Dư Thị, bà ta cũng nhận ra bản thân vừa thất thố, ngay lập tức trở về chỗ của mình, sau lão liền quay sang phía phu phu hai người: “Ngươi và hắn còn không mau hành lễ.”

“Hành lễ?” Nguyễn Vũ Kỳ đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình tỏ vẻ không nghe rõ, sau mới hô lên một tiếng: “Đúng đúng đúng, là ta sơ suất, mong phụ thân thứ lỗi.”

Nhìn sắc mặt không mấy hối lỗi của hắn, Tàn Viễn không khỏi đề phòng, quả nhiên câu tiếp theo liền ném tới.

“Theo luật lệ Cao Cơ, cấp bậc trong cung của Triệu tướng quân là quan nhất phẩm, trong khi đó phụ thân ngài lại chỉ là cấp quan nhị phẩm, lẽ thường phải là ngài thấu đầu bái kiến y mới phải.” Nguyễn Vũ Kỳ dõng dạc nói.

“Ngươi…” Tàn Viễn trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra kinh sợ, thiếu niên này có phải là đứa con vô dụng luôn bị ông ghét bỏ hay không? Trong trí nhớ lão, Tàn Thư chỉ là một thằng nhóc yếu đuối mặc người bắt nạt, ngay cả khi bị đám nô tài khinh miệt cũng chẳng dám phản kháng nửa lời, nhưng người trước mặt lại không như vậy.

“Hài tử lại quên mất.” Nguyễn Vũ Kỳ gõ nhẹ đầu mình vài cái: “Ta đã gã cho Triệu tướng quân, đúng hơn con trai gả ra ngoài chỉ như bát nước đổ đi, hiện tại có phải phụ thân cũng nên hành lễ gọi ta một tiếng tướng quân phu nhân.”

“Xấc xược!” Tàn Viễn quát, giơ tay muốn cho Tàn Thư một bạt tai, nhưng tay chỉ mới giơ lên cao liền bị hắn giữ lại: “Súc sinh, ngươi muốn làm phản sao?”

“Phụ thân sao lại nói hài tử như vậy?” Nguyễn Vũ Kỳ vẫn mang bộ mặt tươi cười: “Ta đối với ngài vạn phần tôn kính, chỉ có điều… nếu ngài dám động thủ, thì đừng trách ta ngỗ nghịch.”

Dứt lời, Nguyễn Vũ Kỳ liền thuận thế thả tay Tàn Viễn ra, sau hắn liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Dư Thị: “Lão gia, ngài có sao không? Người đâu, còn không mau bắt bọn chúng lại!”

Gương mặt Tàn Viễn đỏ bừng bừng, máu huyết không ngừng cuộn trào bên trong, giờ phút này lão cũng không quản Dư Thị tự ý ra lệnh, hiện tại trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ muốn đánh chết tên nghịch tử Tàn Thư.

Đám thị vệ ban nãy tức khắc hành động, cùng lúc lao về phía hai người. Nguyễn Vũ Kỳ đem Triệu Thiên Minh bảo hộ phía sau, nhìn đám người kia tới gần hắn không khỏi nghiến răng: “Chết tiệt! Biết vậy đã chi thêm tiền thuê một đám vệ sĩ lực lưỡng.”

Nghe mấy câu từ lạ lẫm cục bột mềm phát ra, trên đầu Triệu Thiên Minh liền xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng “Vệ sĩ là cái gì?”

Vốn Nguyễn Vũ Kỳ chẳng phải loại hèn nhát gì, theo như cách nói của đám bạn hắn ở hiện đại thì là kiểu người máu liều nhiều hơn máu não, ai đánh hắn một cái, hắn sẽ trả lại cho kẻ đó gấp bội. Nhưng lúc này hắn lại lưỡng lự, bởi bên cạnh mình vẫn còn có một tiểu ngốc manh cần được bảo vệ, đoán rằng đám người Tàn Viễn chắc chắn sẽ không để yên, hắn cũng chỉ đành đối mặt: “Minh Ngốc, chàng biết chơi đuổi bắt không?”

Triệu Thiên Minh ngơ ngác nhìn hắn, cục bột mềm muốn chơi trò chơi?

“Ta đếm đến ba, chàng chạy thật nhanh đừng đến bất kỳ ai bắt được.” Nguyễn Vũ Kỳ mỉm cười: “Nếu không sẽ thua đó.”

Nghe đến từ chơi Triệu Thiên Minh liền phấn khởi gật đầu, theo hiệu lệnh của cục bột mềm, chưa đầy ba giây y đã bỏ xa đám người.

Thấy phu quân ngốc an toàn, Nguyễn Vũ Kỳ cũng không chạy nữa, quay đầu nhìn bọn chúng, tay chân bày ra một tư thế kỳ lạ.

Toàn bộ trên dưới phủ đều không nhìn ra đây là thế võ gì, biểu hiện kỳ lạ của Tàn Thư hôm nay đều khiến bọn họ không thể hiểu nổi.

“Da…” Tàn Thư hét lên một tiếng, sau vươn nắm tay đấm về phía một tên hộ vệ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.