Lần thứ hai trở lại phủ Hộ Bộ Thị Lang, hôm nay không còn bóng dáng đám người xếp hàng chờ sẵn như hôm nọ. Theo hướng dẫn của lão quản Tàn gia, Nguyễn Vũ Kỳ cùng Triệu Thiên Minh một đường đi đến thư phòng, bên trong đã có người đợi từ trước.
Cánh cửa vừa mở ra, hắn nắm tay phu quân ngốc thong dong đi vào, cùng lúc cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.
“Thư Thư.” Triệu tướng quân tính tình nhút nhát, trước sự tĩnh lặng đến đáng sợ trong phòng, liền không chút mặt mũi núp phía sau lưng thê tử nhà mình: “Ta muốn về nhà.”
“Chàng đừng sợ, ta ở đây.” Nguyễn Vũ Kỳ một bên dỗ dành, một bên lia mắt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã thấy thân ảnh Tàn Viễn lấp ló sau bức mành che. Ngại phí nhiều thời gian, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ông tìm ta có việc gì?”
Đối phương vẫn đứng đó, không đáp lời. Chẳng biết qua bao lâu, hắn cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa định bụng rời đi, lúc này lão mới chịu lên tiếng.
“Thư Nhi.”
Sau tiếng gọi thân thương của Tàn Viễn, thân hình Nguyễn Vũ Kỳ chợt đông lại, hắn hướng ánh mắt ngờ vực về phía lão. Ông ta bị điên rồi sao? Hắn không tin một kẻ chưa từng nhớ đến sự tồn tại của đứa con trai này, lại có thể thản nhiên thốt ra cái tên gọi đường mật đến thế.
“Diễn cảnh thâm tình?” Hắn cười nhạt: “Có gì cứ nói thẳng, ta không thích vòng vo.”
Tàn Viễn thở ra một hơi dài, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng: “Đừng làm những chuyện vô ích đó nữa.”
“Chuyện vô ích?” Nguyễn Vũ Kỳ khó hiểu, lão đang nói về vấn đề gì chứ?
“Ngươi có từng nghe qua câu, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu chưa?” Lão hỏi.
Đến lúc này hắn cũng đã mường tượng được mọi chuyện: “Thì sao?”
“Người muốn hắn chết, hắn không thể không chết.” Thanh âm Tàn Viễn khàn đặc, âm trầm như vực sâu không đáy khiến người nghe nghẹt thở: “Vẫn còn giữ được một mạng đến ngày hôm nay vì hắn là kẻ ngốc, ngươi nghĩ thử xem, nếu hắn không còn ngốc, người kia có để hắn sống tiếp hay không?”
Người kia trong miệng lão ai nấy đều đoán ra, chỉ có điều…
“Nếu ta không muốn.” Đúng vậy, Nguyễn Vũ Kỳ hắn chắc chắn sẽ không cam tâm sống cuộc đời như vậy.
“Cả ngươi và hắn đều phải chết.” Tàn Viễn lạnh lùng nói, lão từng bước bước ra ngoài, đi đến trước mặt nhi tử: “Nghe lời cha, chỉ cần hắn mãi mãi ngốc nghếch, cả quãng đời còn lại của con đều sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý, thậm chí sau này con có muốn cưới vợ sanh con đều có thể.”
Những lời Tàn Viễn nói ngày càng khó lọt lỗ tai, hắn đưa tay ngăn lại: “Ý ông là ta cứ nhắm mắt làm ngơ, yên ổn sống dưới thân phận phu nhân tướng quân… hay là trực tiếp làm nội gián cho hoàng đế, đảm bảo rằng Triệu Thiên Minh cả đời không bao giờ khỏi bệnh.”
“Không hổ là con trai ta.” Lão rất hài lòng với thái độ thức thời của hài tử.
Nguyễn Vũ Kỳ khoanh tay, nhếch mép cười: “Ta không nghe theo thì làm sao?”
“Tàn Thư!” Một tiếng gầm nhẹ vang lên, sắc mặt Tàn Viễn bị cơn giận hun đến đỏ: “Ngươi không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến trên dưới Tàn gia, chẳng lẽ ngươi muốn hơn một trăm mạng người đều bồi táng vì ngươi!”
Nghĩ đến đám người đó, hắn phải nghĩ về cái gì? Là hình ảnh bọn họ ức hiếp Tàn Thư, lăng mạ vũ nhục y, hay bức ép y gả cho người mình không yêu đến mức phải uống thuốc độc tự vẫn, chưa từng có ai nghĩ cho chàng thiếu niên đáng thương kia hết. Vậy đám người đê tiện này lấy tư cách gì để yêu cầu y nghĩ cho mình? Tàn Thư đã không, Nguyễn Vũ Kỳ hắn lại càng đừng mong có chuyện đó.
“Ông từ ta không phải được rồi sao?” Hắn thờ ơ nói.
“Ngươi…” Tàn Viễn phát hiện mỗi lần cùng Tàn Thư nói qua chưa quá ba câu, lão liền bị đối phương chọc cho phát điên, vốn còn nghĩ đến tình cảm phụ tử cả hai nên lão mới khuyên răn, nào ngờ nhận lại chỉ là một gáo nước lạnh: “Đây là lựa chọn của ngươi, sau này đừng hối hận.”
Nguyễn Vũ Kỳ khoác tay Triệu Thiên Minh rời đi, quay đầu nói với lão: “Dù sao ta cũng không mang họ Tàn.”
“Nghiệt súc!” Gương mặt Tàn Viễn đanh lại, nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, thì đừng trách người làm cha như ta tàn nhẫn.
Hắn không để tâm đến tiếng la hét chói tai của lão, kiếp trước hắn mang họ Nguyễn, dù sau này gả cho Minh Ngốc cũng chỉ mang họ Triệu, họ Tàn gì gì đó… nghe đến liền biết tai ương về sau rồi.
Trên đường trở về, bọn họ bắt gặp một thiếu niên đang xin việc, nhưng đi đến đâu đều bị từ chối đến đó, thậm chí còn bị lăng mạ đủ điều.
“Tha cho ta đi, danh tiếng ngươi thối như vậy, nhận ngươi vào làm còn chẳng phải tự mình đem nước tiểu đổ lên đầu.” Lão đầu hói bụng phệ hùng hổ đánh đuổi người.
Thiếu niên thanh tú không phản bác một lời, mặc kệ đối phương xô ngã xuống đường, xung quanh toàn những tiếng cười cợt nhã của quần chúng hóng chuyện.
Thế nào người này lại có chút quen mắt, Nguyễn Vũ Kỳ đăm chiêu.