Hạ nhân trên dưới chỉ dám im lặng đứng sang một bên, mặc kệ tướng quân phu nhân đang không ngừng gào thét. Dẫu sao từ trước đến nay cũng chưa từng có tin đồn Triệu Minh tướng quân thích thân cận nam sắc, mà hiện giờ lại xuất hiện một tiểu cô nương xinh đẹp tự động dâng đến miệng, thử hỏi là nam nhân có ai mà không động lòng.
Chẳng cần bọn họ nói ra, chính Nguyễn Vũ Kỳ cũng tự nhận ra điều đó, bản ngã* của con người đặc biệt đáng sợ!
(*Bản ngã: bản năng và dục vọng bẩm sinh.)
“Thư ca ca.” Bạch Thanh Sương gọi Tàn Thư, để ý thấy đôi bàn tay mảnh khảnh của người nọ đã bị thương, làn da trắng nõn đỏ đến mức bật ra máu, hắn không khỏi lo lắng: “Huynh bình tĩnh một chút!”
Bình tĩnh, hắn làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ. Nguyễn Vũ Kỳ gấp đến độ không nghĩ thêm được gì, rối rắm trong lòng sớm đã hóa thành tận cùng bất lực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ vẫn một mực đóng chặt. Sau cùng dưới sự thảng thốt của đám người, hắn lùi về sau lấy đà, một cước đá bay cánh cửa, chốt bên trong vì không chịu nổi lực tác động mà gãy thành hai nửa, cửa phòng mở toang.
“Minh Ngốc.” Nguyễn Vũ Kỳ vội vàng xông vào, đám đông bên ngoài cũng hiếu kỳ nhìn theo.
Đúng với suy nghĩ của họ, trong phòng quả thật là cảnh tượng cô nam quả nữ cùng chung một chỗ, nhưng chỉ khác biệt là Triệu Thiên Minh ngồi ở trên, còn nha đầu Nguyệt Nha lại trở thành cái đệm lót mông cho y.
“…” Tướng quân đại nhân thật biết chơi!
Trái tim đang treo lơ lửng của Nguyễn Vũ Kỳ rốt cục được tháo xuống, nhìn đến y phục trên người phu quân ngốc vẫn chỉnh tề, hắn âm thầm thở phào, cũng may điều xấu nhất đã không xảy ra: “Tướng công.”
Nghe có người gọi, tướng quân ngốc từ từ quay đầu, thấy người đến là cục bột mềm y liền oa oa khóc lớn: “Sao bây giờ Thư Thư mới đến?”
“Ta xin lỗi.” Nhìn điệu bộ hoảng sợ của đối phương hắn liền đau lòng không thôi, chắc là bị dọa sợ rồi.
Triệu Thiên Minh đứng dậy, từng bước nhào vào lòng thê tử nhà mình, còn tiện chân đạp lên người Nguyệt Nha một cái. Vừa ôm được một lúc, y liền ngẩng đầu cáo trạng: “Nữ nhân ức hiếp ta, Thư Thư phải đánh nàng a.”
Ngắm nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó của tiểu manh manh, mỗi cái chau mày hay liếc mắt của y đều có thể đem hồn hắn câu đi mất, từ góc độ nào cũng thật đáng yêu. Sở dĩ Nguyễn Vũ Kỳ từng nghĩ bản thân mình vì có duyên gặp gỡ nên mới thành đôi với y ở kiếp này, dẫu tình cảm không sâu nặng cũng có thể yên ổn qua một đời, thế nhưng tận lúc chứng kiến cảnh Minh Ngốc cùng nữ nhân khác ở cùng nhau, tâm của hắn sẽ co thắt lại, vừa sợ hãi vừa tức giận, đây chính là ghen tuông. Bởi vì lưu tâm nên mới ghen, hắn lưu Minh Minh tại tâm, vừa vặn một chữ thích y!
Nguyễn Vũ Kỳ vô cùng, vô cùng thích Triệu Thiên Minh.
“Thư Thư.”
Phu quân ngốc gọi hắn từ trong miên mang bừng tỉnh, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhón chân, đặt một nụ hôn lên trán y. Hành động bất thình lình của hắn làm Triệu Thiên Minh sững sờ tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng bừng, dù biểu hiện của y rất thú vị nhưng hiện tại hắn cần giải quyết một số chuyện, chẳng hạn là nữ nhân kia.
Nguyễn Vũ Kỳ từng bước đến gần cái xác đang nằm trên đất, sở nhiên hắn nghĩ đây là xác chết bởi từ lúc vào phòng nó đã bất động một chỗ, không có chút phản ứng nào. Hắn hướng ánh mắt ngờ vực về phía phu quân ngốc nhà mình như đang hỏi “không phải chàng làm đó chứ?”.
Triệu Thiên Minh chớp chớp mắt phượng, ngoan ngoãn ngồi thành một cục tròn tròn bên cạnh, tầm mắt chuyên chú theo từng hành động của cục bột mềm.
Haiz, Nguyễn Vũ Kỳ nén một hơi dài, vươn tay lật người Nguyệt Nha lại, vừa thấy gương mặt nàng hắn liền thất đảm. Này có còn đâu một chút tư sắc ngày trước, gương mặt người nọ lúc này máu me đầm đìa, sưng phù như một cái đầu heo, căn bản không nhận ra nổi ngũ quan.
“Minh… Minh Ngốc, là chàng làm sao?” Hắn lắp bắp hỏi đối tượng tình nghi đang tỏ ra ngây thơ vô số tội trước mặt mình.
Quả nhiên nghi phạm sau khi bị điểm mặt chỉ tên lại tiếp tục giả đò, trưng ra khuôn mặt đáng thương mà nhả ra ba chữ: “Không nhớ nữa.”
Vốn Nguyễn Vũ Kỳ cảm thấy nha đầu này thích dụ dỗ nam nhân đến vậy liền theo ý nguyện của nàng mà biếm vào lầu xanh trở thành kỹ nữ, nhưng hiện tại bị đánh thành ra như vậy, đừng nói là kỹ nữ, ngay cả làm nha hoàn còn khó nữa là. Thời cổ đại nữ nhân rất coi trọng nhan sắc của mình, nếu để ý có thể nhận ra Tiểu Minh Ngốc mỗi lần đánh đều nhắm vào mặt nàng, tuyệt không nương tay chút nào.
Giờ thì hay rồi, bán vào lầu xanh không được, giữ lại trong phủ chẳng khác gì đem sói mắt trắng nuôi trong nhà, thôi thì cứ đuổi nàng ra ngoài để tự sinh tự diệt đi. Mọi chuyện sau đó liền khép lại, hai tỷ muội Nguyệt Anh và Nguyệt Hạ cũng bị liên lụy đuổi đi, đây coi như một bài học trấn tĩnh cho những tì nữ có ý định trèo cao, dù tướng quân phu nhân độ lượng chừa cho họ một con đường sống, e rằng Triệu tướng quân cũng sẽ không để bọn họ có cơ hội đó đâu.