Nghe được động tĩnh lớn ngoài sân, Nguyễn Vũ Kỳ liền mang theo tướng công ngốc đi ra, lúc nhìn thấy gương mặt nam nhân hắn không khỏi kinh ngạc: “Phiến… Phiến Vân, là ngươi sao?”
“Đã lâu không gặp.” Phiến Vân nghiêng đầu chào bọn họ, khẽ cười.
“Ngươi đến gặp ta?” Nguyễn Vũ Kỳ nghi vấn hỏi, tính ra kể từ lúc gặp gỡ nhau ngày hôm đó, sau vì đuổi theo Tiểu Minh Ngốc mà hắn liền mất liên lạc với đối phương, không ngờ được rằng người nọ lại chủ động tìm đến.
Phiến Vân cũng không vòng vo, gật đầu thừa nhận.
Một màn đối đáp của cả hai triệt để đánh sập tuyến phòng thủ của Triệu Phong Quảng, hắn không dám tin mà há to mồm, lắp ba lắp bắp: “Huynh tẩu biết y sao?”
“Ừm.” Nguyễn Vũ Kỳ mỉm cười: “Đây là Phiến Vân, bọn ta có dịp tình cờ quen biết.”
“…” Thiên nhân ơi! Cha mẹ ơi! Triệu Phong Quảng nuốt “ực” một cái, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, huynh tẩu của hắn dám gọi thẳng quý danh người kia luôn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Đương lúc hắn còn nghĩ đối phương sắp nổi cơn thịnh nộ, chẳng ngờ Phiến Vân không có chút phản ứng, ngược lại còn rất thong thả mà theo Tàn Thư đi vào khách phòng. Nhìn từng người một rời đi, tam quan hắn lần nữa vỡ vụn.
Qua lời huynh tẩu kể, Triệu Phong Quảng đại khái hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ. Thì ra trong mắt Tàn Thư, Phiến Vân chỉ là một đại phu có y thuật tài giỏi hơn người, đương lúc hắn lắm lời muốn đem thân phận người nọ nói ra, liền bắt gặp ánh mắt đe dọa hướng mình ném tới, dẫu miệng ngứa ngáy cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Phiến Vân nhàn nhã ngồi một bên uống trà, nâng mi mắt cảnh cáo Triệu Ù, ngươi dám ba hoa với Tàn Thư, xem ta có đánh chết ngươi không?
Nguyễn Vũ Kỳ nhìn Triệu Phong Quảng rụt rè ở một bên, lại thấy Phiến Vân chăm chú nhìn người nọ, từ góc độ nào hắn vẫn cảm thấy bọn họ giống như đang liếc mắt đưa tình: “Xin hỏi lần này huynh đến gặp ta có việc gì?”
Bản thân y vốn kiệm lời cũng không thích quanh co, liền trực tiếp nói thẳng: “Ta đồng ý chữa bệnh cho Triệu tướng quân.”
“Cái gì!?!”
Tiếng hét cất thanh này chẳng phải thốt ra từ miệng Nguyễn Vũ Kỳ, mà là tên tiểu thúc mập. Hắn chỉ thoáng qua kinh ngạc, ngược lại Triệu Phong Quảng chẳng khác gì bị động kinh, tự mình bật người đứng dậy, nhưng người nọ quên mất chân vẫn còn đang băng bó, không cần kể cũng biết một lần nẩy mình này khiến vết thương lần nữa vỡ ra, vốn chỉ cần ba tháng đã có thể bình phục đi lại bình thường, giờ thì hay rồi từ ba liền biến thành sáu tháng.
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ cũng kết thúc nhờ vào tiếng gào thét thảm thương như bị chọc tiết lợn của ai đó: “Đau, đau… đau chết ta rồi, á á á!”
…
Đứng một bên quan sát thấy Phiến Vân đang châm cứu giảm đau cho Triệu Phong Quảng, Nguyễn Vũ Kỳ không khỏi cảm thán, công công bà bà* sao có thể sinh ra hai cái đại nhi tử hảo đến vậy?
(*Công công, bà bà: cha chồng, mẹ chồng.)
“Thư Thư.” Triệu Minh tướng quân từ đầu đến cuối chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh cục bột mềm, lúc này cũng chịu lên tiếng: “Ta đói.”
Quả nhiên là vậy, Nguyễn Vũ Kỳ bất lực ôm trán, thở một hơi dài ngao ngán. Bình thường tướng công ngốc vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, chỉ là đối phương quá mức im lặng khiến người khác ít chú ý tới sự tồn tại của mình, lắm lúc chính bản thân hắn còn mém chút bỏ quên y: “Được, ta đi nấu món ngon cho chàng.”
“Ta muốn ăn mì.” Tiểu manh manh híp mắt cười, lon ton chạy theo thê tử nhà mình đến phòng bếp.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, sắc mặt Triệu Phong Quảng cũng kéo xuống, bộ dạng lếch thếch vừa nãy hoàn toàn biến mất, hắn lạnh lùng hỏi y: “Thứ lỗi cho tiểu nhân mạo phạm, chẳng hay tứ hoàng tử đang muốn làm gì?”
Tứ hoàng tử - Lữ Phiến Vân là con trai duy nhất của Thư Phi nương nương, khi còn sống nàng là nữ nhân rất được hoàng đế sủng ái, vốn nghĩ sau khi hạ sinh hoàng tử địa vị sẽ ngày càng cao, chẳng ngờ lại bị người hãm hại khiến bản thân phải sinh non, vì mất quá nhiều máu dẫn đến ngay khi hài nhi chào đời cũng là lúc nàng từ giã nhân thế.
Chẳng biết có phải vì muốn bù đắp cho nhi tử hay không? Lữ Phiến Vân vừa sinh ra liền được Lữ Đồng Hiên đem theo bên người tự mình một tay nuôi nấng, ngay khi còn nhỏ y đã bộc lộ tư chất hơn người. Vốn quần thần trong cung còn tin tưởng hoàng đế sẽ trao ngôi vị thái tử cho người nọ, thế nhưng Lữ Phiến Vân từ nhỏ đã không có tham vọng với ngôi vị cửu ngũ chí tôn, suốt ngày chỉ thích lẻn tới thái y viện đọc sách, mong muốn trở thành thần y cứu người. Sau nhiều lần khuyên nhủ không được, hoàng đế chỉ còn cách ban cho y một tòa phủ đệ to lớn bên ngoài cung, người đời vẫn hay gọi y là Tiêu Diêu Vương.
Lữ Phiến Vân khinh thường trả lời hắn.
“Điện hạ tốt nhất đừng có ý đồ bất chính, nếu không…” Lời còn chưa nói xong, Triệu Phong Quảng chỉ cảm thấy huyệt mạch của mình bị một mũi kim đâm vào, tức khắc bị cấm ngôn. Sau đó là mấy chục cây kim nhọn đâm vào thân thể, rõ ràng người đối diện đang rất bất mãn với thái độ xấc xược của hắn, lực đạo trên tay y ngày càng mạnh, hắn dù đau đớn cũng chẳng thể phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, chỉ có thể bất lực cắn môi mỏng chịu đựng.
Thấy gương mặt ẩn nhẫn cam chịu của người nọ, Lữ Phiến Vân có chút hài lòng, y cúi người nắm lấy chiếc cằm nọng thịt, khẽ thì thầm vào tai hắn: “Biết điều thì ngậm chặt cái miệng ồn ào của ngươi lại, không thì đừng trách ta tàn nhẫn.”
Dứt lời, đối phương lại đâm xuống một mũi kim, Triệu Phong Quảng đau đến ứa nước mắt, liên tục gật đầu.
“Tốt.” Rốt cuộc Lữ Phiến Vân cũng vừa ý thu tay, y vừa quay sang hướng khác Triệu Ù liền bắt đầu mắng mỏ trong im lặng.