Triệu Thiên Minh mím môi phồng to hai má bánh bao, mặc dù không mấy tự nguyện, sau tay rốt cuộc cũng chịu nới lỏng.
Thấy y đồng ý thỏa hiệp, tâm tình Nguyễn Vũ Kỳ hưng phấn hẳn lên, bây giờ hắn cũng yên tâm tính sổ tên bào đệ chết tiệt này: “Tiểu thúc, ta muốn tách riêng phủ đệ.”
“Cái gì? Ngươi nằm mơ, chuyện này không thể được.” Triệu Minh phủ quyền hạn thuộc về ca ca hắn, lúc trước vì y đột nhiên trở nên ngu ngốc hắn mới có cơ hội tiếp quản, bây giờ nếu phân gia, hắn sẽ mất trắng. Triệu Phong Quảng nghĩ như vậy, ngay tức khắc phản đối.
Biết thế nào cũng sẽ như vậy mà.
“Ta đây là đang thông báo cho ngươi biết, chứ không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, không được cũng phải được.”
“Hừ, ngươi nghĩ…”
“Xẹt!”
Không tin vào mắt mình, người nọ giây trước còn đứng đối diện, giây tiếp theo đã xuất hiện sau lưng hắn. Triệu Phong Quảng cả kinh, chưa kịp quay đầu, bả vai đã bị người kìm hãm.
“Thế nào? Hiện giờ ta cùng tiểu thúc có thể thong thả nói chuyện được chưa nhỉ?” Nguyễn Vũ Kỳ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, tay dùng sức bóp mạnh, hắn đau đớn run rẩy, lời chửi bới sắp thốt ra cũng chỉ dám tự mình nuốt ngược vào trong.
Tiểu thiếp của Triệu Phong Quảng sợ ngây người, bọn họ chỉ là phận hạ nhân không có tư cách bàn luận chuyện chủ tử, muốn sống tốt chỉ nên tiếp tục giả câm, giả điếc, giả mù là được.
Hai ả đàn bà nhu nhược! Triệu Phong Quảng giờ phút này chỉ muốn băm dằm bọn chúng, toàn một lũ nuôi ong tay áo.
“Haiz, ta nói này, tiểu thúc có nghe câu ‘thức thời là trang tuấn kiệt’ chưa? Ta không muốn khó dễ người, tiểu thúc vẫn là nên biết điều chút.” Nguyễn Vũ Kỳ chậc lưỡi lắc đầu, trẻ nhỏ khó dạy.
Triệu Thiên Minh đứng cách phía bên này tầm mười bước chân, ánh mắt lấp lánh. Hai người này đang chơi trò gì vậy? Hình như rất vui.
Bả vai đau nhói, Triệu Phong Quảng kêu la oai oái, phía sau truyền đến khí tức lạnh lẽo, hắn cắn chặt răng gật đầu.
“Tốt.” Nguyễn Vũ Kỳ thu tay, Triệu Phong Quảng chớp thời cơ xoay người, một cước đạp tới, nhưng hắn đã quá coi thường người nọ, chỉ thấy người nọ một tay trụ giữ chân hắn, nhếch mép cười đầy gian xảo, động tác lưu loát đem chân hắn vặn ngược về sau.
“A a a a a a a…” Buông tay để Triệu Phong Quảng gập người nằm trên đất, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn, hắn cố gắng phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt: “Người đâu? Mau cứu… cứu ta.”
Trước đó cứ nghĩ Tàn Thư là tên trói gà không chặt, mới dám ngang nhiên đến tìm hắn gây khó dễ, nào ngờ người này là tên sói đội lốt người, Triệu Phong Quảng giờ có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.
Dám đánh lén hắn, người vẫn còn non lắm, Nguyễn Vũ Kỳ từ trên cao nhìn xuống tên bào đệ đã sắp thoi thóp tới nơi, lạnh lùng nói: “Nể tình ngươi là đệ đệ ruột thịt của tướng công, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một, đồng ý tách riêng, tài sản ta bảy ngươi ba, ngày sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Hai, nếu ngươi cảm thấy mình đã sống đủ lâu, ta liền tiễn ngươi đi một đoạn.”
“Ngươi… ngươi không sợ ta bẩm báo chuyện này với hoàng thượng?” Cố nén chút hơi thở suy kiệt, Triệu Phong Quảng đã sắp trụ không nổi nữa, chân bắt đầu chảy máu, gãy rồi, gãy thật rồi.
Nhướn một bên mày cười lạnh: “Ngươi đây là muốn uy hiếp ta? Triệu Phong Quảng, ngươi giả ngu hay thật sự là tên ngu ngốc. Ngươi xem bản thân là cái thá gì? Tất cả vinh hoa phú quý ngươi có được ngày hôm nay đều do tổ phụ, phụ thân và ca ca ngươi bán mạng trên chiến trường mà có được. Nếu ca ca ngươi không còn, ngươi nghĩ lão hoàng đế sẽ còn bận tâm đến tên ăn bám nhà ngươi. Dù hôm nay ta giết ngươi thì sao? Ta cũng có thể ngụy tạo thành tự sát, ai sẽ làm chứng cho ngươi, người dám làm chứng cho ngươi cũng chưa chắc sẽ còn mạng mà đứng lên báo án.” Nguyễn Vũ Kỳ như vô ý liếc nhìn hai tiểu thiếp đã sợ đến mức bủn rủn tay chân, cúi gằm mặt xuống đất.
“Ngươi không phải con người, ngươi là súc sinh.” Triệu Phong Quảng gầm rú, trước đó người này cải trang giỏi tới mức nào khiến cho cả kinh thành đều tin hắn là đứa con luôn bị người khi dể.
“Tiểu thúc đang tự mắng mình sao?” Nguyễn Vũ Kỳ ngoáy lỗ tai tựa như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Triệu Thiên Minh y từng đối xử tệ với ngươi chưa? Có từng bạc đãi ngươi lần nào? Ngươi vì danh lợi, nhân lúc y lâm vào khốn cảnh bức bách y đến bước đường cùng, ngươi đối với y như vậy, có từng hổ thẹn với y, có từng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Triệu gia hay chưa?” Hắn càng nói càng kích động, bao nhiêu uất ức nam nhân đó phải chịu ai hiểu thấu, ngay cả y hiện tại cũng không có năng lực khóc than cho chính mình.
“…” Một giọt, hai giọt, ba giọt… Vô số giọt nước mắt lớn nhỏ rơi xuống, Triệu Phong Quảng khóc, hắn nhận ra mình sai rồi.
Từ nhỏ huynh trưởng đã thông minh hơn người, tổ phụ và phụ thân luôn thiên vị y, hắn ganh tị, ganh tị y được nhiều người thương yêu. Sau này y trở thành đại tướng quân Hồng Hiên quốc, được người người ca tụng, hắn càng thêm căm hận. Y trúng độc biến thành tên ngốc, chính hoàng thượng nói với hắn chỉ cần y mãi mãi ngu xuẩn như vậy, phủ đệ này vẫn do hắn đứng đầu, người người đều phải nghe lệnh hắn sai bảo.
Nhưng… đúng như Tàn Thư nói y chưa từng tệ bạc hắn, từ nhỏ y luôn luôn nhường nhịn hắn, bảo vệ hắn, chỉ có hắn bị mù không nhìn thấy, chỉ có hắn bị quyền lực làm mờ mắt: “Ca ca, ta xin lỗi.”