【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Quyển 2 - Chương 3: Xâm nhập Kekexili



"Tại sao nói như vậy?" Tô Trường Du đối với lời của Lăng Mộ Dương cảm thấy cực kỳ khó lý giải: "Trên người của anh cũng có thứ cấp bậc như vậy? Sao khẳng định nó sẽ không tạo thành uy hiếp với các anh?"

"Tôi làm thế nào khẳng định thì không thể nói cho cậu biết rồi, đây là thuộc về vấn đề cá nhân." Lăng Mộ Dương lưu manh lắc lắc ngón tay, cười bỉ ổi nói: "Bất quá cậu không cần lo lắng, tôi có thể cam đoan, chúng nó nhiều nhất chỉ có thể làm chút trò quái đản kích thích chúng ta, đợi đến khi chân chính đụng tới nguy hiểm, chúng nó ngược lại phải cực bất đắc dĩ mà bảo vệ ký chủ của mình."

Nghe trò quái đản Lăng Mộ Dương nói, trong lòng Giản Vô Tranh không nhịn được nghi hoặc khó hiểu, vội hỏi: "Trò quái đản cậu nói là trò quái đản thế nào?"

"Đại khái chính là khiến cho ký chủ cực kỳ xui xẻo nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nói thí dụ như tôi lén trộm đồ trong túi Bạch Hổ, rất có khả năng chính là thứ trên người tôi đây giở trò quỷ." Nói xong, Lăng Mộ Dương nhìn Giản Vô Tranh một chút, lại hỏi: "Chẳng lẽ Thanh Long từng đụng phải chuyện xui xẻo gì rồi?"

"Cậu ấy......" Giản Vô Tranh cùng Vương Tử Khiêm bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, ngữ khí mang theo chút khó chịu và khó xử, sau đó quay đầu nói với Lăng Mộ Dương: "Khi ở trong mộ cậu ấy đột ngột thay đổi khác với bình thường, cực kỳ....... Hung hăng hiếu chiến."

Nhìn ra Giản Vô Tranh tựa hồ có nỗi niềm khó nói, Lăng Mộ Dương hợp thời tiếp lời: "Đó nhất định là thứ trên người cậu ta kích phát sát khí nguyên bản của Thanh Long, loại trò quái đản mức độ này không đáng kể chút nào, hơn nữa, kích thích sát khí của Thanh Long đây ngược lại là chuyện tốt đó, vũ trụ nhỏ bộc phát, thiên hạ vô địch nha~~"

Nói xong lời cuối cùng, Lăng Mộ Dương đã uốn giọng cong ngón tay xếp thành hình hoa lan, vẻ mặt hèn mọn khiến Giản Vô Tranh nhịn không được hung hăng trừng hắn.

Xác định thứ trên người Vương Tử Khiêm không có uy hiếp, Giản Thiên Hằng không ở lại nữa, cùng Tô Trường Du từ biệt, rồi mang theo mọi người chạy về Giản gia.

Qua suy đoán của anh chàng Lăng Mộ Dương nghe đâu là đại sư phong thủy này, nơi kế tiếp bọn họ phải đến nằm ở sâu bên trong tây nam đất Tây Tạng. Đó là Kekexili nằm ở cảnh nội châu tự trị dân tộc Tạng Ngọc Thụ ở tỉnh Thanh Hải tây nam bộ, cũng thường được gọi là khu bắc Tạng không người.

Trong truyền thuyết dân tộc Thổ Phiên là những kẻ thống trị sớm nhất, lăng mộ của Nhiếp Xích Tán Phổ giấu ở đó. Với tư cách là Tạng vương đời thứ nhất, cung điện lâu đời nhất của Tây Tạng được Nhiếp Xích Tán Phổ cho xây trên núi Trát Tây Thứ Nhật, Ung Bố Lạp Khang. Hơn nữa sau ông ta là sáu đời Tạng vương, trong tên mỗi người đều có một chữ Xích, mọi người gọi chung bọn họ là "Thiên Xích Thất Vương". Bởi vì trong truyền thuyết của dân Tạng, bảy vị vua này cuối cùng đều quay trở về thiên giới, theo như lời trong sách "Lăng mộ của bọn họ xây trên trời."

《Ngũ Bộ Di Giáo - Đại Thần Di Giáo 》nói: "Lúc này, dân tộc Thổ Phiên vẫn bị tiểu bang thống trị, không thể chống lại Đại vương bốn phía. Sinh ra Tam Thượng Ngũ Luận cùng Phụ Dân Lục Tộc, do vài vị hiền triết dâng lên cho bậc đế vương...... Nghe nói Nhiếp Xích Tán Phổ có sáu mối sầu lo: trộm cướp, oán khí, địch nhân, bò Tây Tạng, độc và nguyền rủa. Sau khi Hỏa Diệu Thần Tinh biến mất, lúc đó dân tộc Thổ Phiên đối với trộm cướp trị tội, đối với oán giận dựa vào nhân từ để đối xử, đối với địch nhân tiến hành áp đảo, đối với bò Tây Tạng đưa vào quản thúc, dùng thuốc trừ độc, cùng xóa bỏ lời nguyền."

Sự tồn tại của Nhiếp Xích Tán Phổ ở Tây Tạng được tôn kính như thần thánh, ông là người khai sáng văn minh của Tây Tạng, người này tướng mạo cổ quái, tính cách kiên cường khí phái, sau khi được bầu làm vua liền thu phục tất cả các tiểu bang xung quanh, cũng phân định tôn ti, tuyên dương bổn giáo. Nghe nói lúc ấy qua lại thân thiết với một trong bảy cường quốc thời Chiến Quốc là nước Tần, hai phe thường xuyên ngầm trao đổi vật tư.

Lăng Mộ Dương tính ra, thứ ghi lại trên mai rùa trong quan tài của Chu Công kia, hẳn là trong lúc được chuyển đi chuyển lại thì tới tay Nhiếp Xích Tán Phổ. Vậy huyền cơ ẩn giấu trong đó, cũng chỉ có thể vào trong địa cung mới biết được.

Dựa vào tốc độc cản thi ngày đi ngàn dặm của Huyền Vũ kia, hiện tại hẳn đã đi được nửa đường rồi, bọn họ cũng không thể tiếp tục lề mề nữa, phải nhanh chóng tới Thanh Hải, sớm một bước tiến vào địa cung, có thể có được cơ hội lớn hơn để đoạt được chiếc "chìa khóa" mở ra cánh cửa bảo khố.

Giản Thiên Hằng bảo Giản Tam Sinh mang theo mọi người đi trước, nói trang bị đến lúc đó anh sẽ dùng phương pháp khác đưa sang, đi lần này đừng mang quá nhiều người, gọi mấy đứa cơ trí có sức lực là đủ rồi.

Vì vậy bạn Ngũ Lôi bi thương không thôi đã bị gạt bên ngoài, dựa theo lời Nhị gia, không đủ cơ trí mà cũng không có sức lực, để lại trong nhà giúp đại ca làm chân chạy vặt tốt hơn.

Mà vốn dĩ không nên được tính vào trong nhất là Giản Vô Tranh lại không hề bị một lời dị nghị nào được sắp xếp vào đội ngũ, Giản Tam gia mặc dù kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, dựa vào tính tình của cậu, cho dù Nhị ca bọn họ không cho cậu đi, cậu nhất định cũng sẽ đi theo.

Trên thực tế, Giản Thiên Hằng từ sau khi nghe nói Tam đệ nhà mình có thể chất bách tà bất xâm, liền có cùng suy nghĩ với Giản Tam Sinh, đem theo tiểu tổ tông này tuyệt đối không có chỗ nào xấu, tựa như trước đó trong mộ Chu Công, không chừng ngay vào lúc nguy cơ trước mắt cứu mọi người một mạng ấy chứ.

Mọi người nghĩ ngơi chỉnh đốn một ngày, đến bệnh viện kiểm tra một lượt, đem vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người xử lý thỏa đáng một lần, dù sao thiết bị điều trị ở địa phương nhỏ như thôn Lư Gia kia cũng không toàn diện, vạn nhất để lại thứ gì đó không tốt trong thân thể, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì khá là phiền toái.

Tối ngày thứ hai khoảng 7h, Giản Tam Sinh liền mang mọi người đi xe chạy tới trạm Tây Khách, bọn họ phải ngồi xe tốc hành điều hòa chuyến T27, đích đến là tỉnh Tây Ninh. Nói thật nơi Giản Vô Tranh không muốn đến nhất chính là trạm Tây Khách, chỉ mỗi đám xe dù cố định lượn vòng quanh trạm Tây Khách kia cũng đủ làm người ta đau đầu, hơn nữa bên trong trạm tây còn luôn có từng đám từng đám nông dân công vùng khác ngồi đầy trên mặt đất, thế nào cũng khiến người ta thoải mái không nổi.

Lần này trong đám người Giản Tam Sinh mang theo cùng nhị thú, còn có Hoắc Tam Nhi và Quách đầu to đã cùng đi lúc ở Kỳ Sơn, cuối cùng là một người tên Bắc Ca, vẻ mặt thổ phỉ, bất quá chỉ cần nói chuyện vài câu liền nhìn ra được người này rất trượng nghĩa, đôi khi có chút cẩu thả quá mức, là một người đàn ông Đông Bắc điển hình.

Trên xe lửa, mọi người tìm được vị trí giường nằm, ăn chút gì đó rồi bắt đầu nhàm chán tìm việc làm. Bọn họ đi chuyến này cả thảy bảy người, bởi vì vé là mua cùng lượt, do đó phân hai người một gian. Giản Vô Tranh đương nhiên cùng Vương Tử Khiêm một gian, giường hai người một trên một dưới, đối diện là Hoắc Tam Nhi mặt luôn cười hì hì cùng Giản Tam Sinh tuyệt đối không có khả năng mặc Tam đệ nhà mình không lo.

Hoắc Tam Nhi là loại người căn bản không thể ngồi yên, cùng Nhị gia nói chưa đến hai câu liền lẻn đến bên cạnh gọi Lăng Mộ Dương cùng Quách đầu to bọn họ đến đánh bài, gian của ba người Quách đầu to bởi vì có một người ngoài đang ngủ, rất khó nói chuyện thoải mái, do đó không thể làm gì khác hơn là chen cả vào gian của Nhị gia bên này, căn phòng vốn đã không lớn thoáng cái chen chúc bảy tên to xác, tình cảnh này thật sự muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu náo nhiệt.

Vương Tử Khiêm leo lên giường trên ôm Giản Vô Tranh chuẩn bị ngủ, cũng không quản những người khác ồn ào thế nào, đem đầu chôn trong lòng tiểu tổ tông, nhắm mắt lại liền không mở miệng nói câu nào nữa. Giản Vô Tranh nhìn cái tên muộn tao trong lòng mình, hết cách cũng chỉ đành cùng y ngủ ngon lành. Đối diện giường trên Nhị ca ném tới loại ánh mắt như giết người, cậu cũng theo thói quen phớt lờ hết.

Giường dưới xóm bốn người nọ chụm một chỗ cũng xem như ăn ý, một bên đánh bài một bên tán dóc thiên nam hải bắc, đầy đất đều là vỏ hột dưa, thiếu điều rót chút rượu thêm chút đồ nhắm nữa, yếu tố thể diện đối với bọn họ mà nói đó chính thứ căn bản không hề tồn tại, giết người không chớp mắt còn dám, ông đây nào quan tâm đến mấy thứ này?

Nhưng đang chơi vui vẻ, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kêu khẽ: "Cái anh này sao lại như vậy, đụng vào người ta mà không biết nói xin lỗi?!"

Thanh âm từ cách vách truyền tới, tựa hồ cô gái kia bị ai đó đụng phải, đang cùng đối phương tranh luận. Chẳng qua thanh âm của đối phương quá nhỏ, đám người Hoắc Tam Nhi bên này đóng cửa nên cũng nghe không rõ ràng lắm, chờ thêm chốc lát lại nghe cô gái kia nói với nhóm bạn đồng hành: "Cậu nói xem bây giờ ở đây toàn là những thứ gì đâu, một đám kỳ kỳ quái quái, tên mới vừa rồi rõ ràng bộ dáng trẻ tuổi như vậy, tiếng nói lại như bà già sắp chết đến nơi."

Bốn người đang đánh bài liếc mắt nhìn nhau, cũng không đem lời của cô gái kia để trong lòng, chỉ lắc đầu tỏ vẻ phụ nữ bây giờ không có được người nào điềm tĩnh chút, ai cũng thích khua môi múa mép, còn rất cứng đầu nóng tính.

Xe lửa một đường chạy đến Thanh Hải, đại khái hơn 3 tiếng nữa sẽ tới tỉnh Tây Ninh, mọi người cũng không có gì để thu dọn, buổi sáng sau khi tỉnh ngủ thì bắt đầu đi dạo trong xe, ăn sáng xong lại tiếp tục dồn đống chơi bài, xe khi đến trạm thì giả dạng dân lành, im lặng nối đuôi nhau xuống xe. Chỉ có điều khuôn mặt nọ của Bắc Ca vừa nhìn đã không giống người tốt, mới vừa xuống xe đã bị cớm tra xét, may sao cũng không có gì rầy rà, chỉ nhìn chứng minh thư một chút rồi cho đi.

Mọi người nén một thân mồ hôi lạnh, sau khi ra khỏi trạm đều xúm lại dứ nắm đấm với Bắc Ca tỏ vẻ phẫn nộ, Hoắc Tam Nhi còn trực tiếp hơn vòng sau tấm lưng thô quánh của Bắc Ca, ghìm trụ cổ của hắn cười mắng: "Ai cho cậu lớn lên có khuôn mặt hù dọa chú cảnh sát như vậy!"

Bắc Ca một bên tránh một bên hô: "Cái này không phải nên trách mẹ tôi sao, bà sinh tôi thành như vầy tôi cũng đâu còn cách nào chớ."

Giản Tam Sinh lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn phía trên, liền phất tay nói với mọi người: "Đừng quậy nữa, gọi hai chiếc xe, tìm một chỗ ở lại trước, buổi tối sẽ có người tới đón chúng ta."

Hoắc Tam Nhi cùng Bắc Ca vừa nghe thế, liền nương theo loại tư thế đó mà đến bên cạnh gọi xe. Không đợi mọi người chia vị trí phòng ở khách sạn xong, tức khắc đã có người tìm tới cửa.

Người tới nói mình tên Hào Ba, là nhân công Hằng gia cho sắp xếp bên cạnh bọn họ, trang bị gì gì đó đã vận chuyển đến một hộ gia đình trên thảo nguyên, ngày mai sẽ dẫn bọn họ đến lấy. Đồng thời cho Giản Tam Sinh một chiếc chìa khóa xe, bảo ngày mai hắn sẽ lái xe của mình đến dẫn đường cho bọn họ, xe này là Hằng gia chuẩn bị cho, xe việt dã loại kéo dài, có thể ngồi đủ 10 người.

Giản Tam Sinh gật đầu nói đã rõ, bảo Hào Ba cứ về trước, Đợi đến sớm ngày thứ hai sẽ gọi mọi người dậy, Hào Ba đi theo phía sau Nhị gia, thấy quần áo những người khác đều vô cùng phong phanh, liền dặn dò bọn họ: "Tôi khuyên các bạn tốt nhất nên mặc tất cả những quần áo dày nhất, tỉnh Tây Ninh bên này còn chưa sao, tới Kekexili rồi, cho dù hiện tại là mùa hè nóng bức, ở đó cũng chỉ có nhiệt độ 0 đến 1 độ C, nếu gặp phải trời mưa, các bạn như vậy tới đó chỉ có chờ chết mà thôi."

Giản Vô Tranh vừa nghe, lập tức xoay người lục lọi hành lý, tìm quần áo dày ném cho Vương Tử Khiêm, những người khác thấy thế cũng vội vàng đi tìm y phục của mình. Giản Tam Sinh quay đầu lại cười cười với Hào Ba nói: "Đám thủ hạ này của ta, đừng thấy bình thường rất thiếu thông minh, xuống tới bên dưới rồi lại rất có bản lãnh đấy."

Hào Ba biết Nhị Gia đây là đang tìm mặt mũi cho mình, vì vậy bày ra khuôn mặt tươi cười gật đầu nói: "Dĩ nhiên dĩ nhiên."

Hai chiếc xe một trước một sau lái về hướng thảo nguyên xung quanh Kekexili, nơi đó cách huyện thành lân cận gần đây chưa tới 10 phút lộ trình, nhưng đã nhìn không thấy vật thể gì hoạt động, chung quanh tất cả đều là một vùng đồng cỏ mênh mông.

Trong tiếng Mông Cổ, Kekexili nghĩa là cô gái xinh đẹp, ý gốc của nó chính là để hình dung diện tích bát ngát mỹ lệ của Kekexili. Mà ngày nay, khu không người gồm cả thảy tám vạn ki-lô-mét vuông đất này, còn được xưng là thế giới thứ ba, lớn nhất Trung Quốc. Vẻ đẹp của Kekexili con người không thể nào tiếp cận được, cho dù là thưởng thức, cũng phải trả một cái giá đắt nhất định, nó còn có một cái tên, chính là "Cấm khu Sinh Mệnh".

Sau khi từ trong nhà hộ gia đình trên thảo nguyên lấy vài túi trang bị lớn, Giản Tam Sinh quyết định không trì hoãn thêm thời giãn nữa, trực tiếp tiến vào Kekexili. Trên đường đi ngang qua một trạm cứu hộ, Hào Ba nói cho bọn họ biết đây là một trạm bảo vệ cuối cùng bên ngoài Kekexili, chờ băng qua vùng thảo nguyên này tới vùng cấm rồi, sẽ không còn ai có thể giúp bọn họ nữa, hết thảy chỉ có thể xem ý trời.

Giản Tam Sinh không tin việc này, chỉ khoát khoát tay bảo hắn mang người đến nơi có thể đi trở về. Giản Vô Tranh nhìn bầu trời xanh thẳm mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ xe, não tàn suy nghĩ nơi này thật đúng là xinh đẹp, nếu có thể sống mãi tại loại địa phương này có vẻ cũng không tồi.

Nhưng đợi đến khi tiến vào nội địa rồi, mọi người xuống xe tạm biệt Hào Ba, trong nháy mắt Giản Vô Tranh hoàn toàn phủ định ý nghĩ trước đó. Quá con mẹ nó lạnh, bây giờ là mùa hè, trên người cậu bọc quần áo chỉ có thời kỳ tiết đông giá rét ở Bắc Kinh mới có thể mặc, vậy mà vẫn cảm giác được gió lạnh vù vù đâm vào trong xương cốt, sớm biết thế đã mang theo áo lông rồi.

Hào Ba lại cùng mọi người dặn dò một chút biện pháp cấp cứu khi gặp nạn, rồi mở cửa xe của mình lái đi không hề quay đầu lại. Nhìn thấy bóng xe đã mất hút, Lăng Mộ Dương liền móc ra một cái la bàn, nói: "Nhị gia, mọi người lên xe trước cho ấm, tôi tính toán vị trí rồi chúng ta có thể lập tức tìm được chỗ."

Giản Tam Sinh cũng không từ chối nhiều, trực tiếp gọi những người khác lên xe, rồi nhìn Lăng Mộ Dương bên ngoài một mình bưng la bàn niệm lầm bầm, chốc chốc lại chạy đến đầu xe chốc chốc lại lủi về đuôi xe, cuối cùng cũng vẻ mặt đắc ý trở lên xe.

"Nhị gia, không sai đâu chúng ta hướng phía nam mà đi thì có thể tìm tới, cũng không biết lộ trình còn bao xa." Lăng Mộ Dương lên xe thu hồi la bàn, vừa xoa tay vừa nói.

Giản Tam Sinh gật đầu, chỉa chỉa phía trước bảo Hoắc Tam Nhi tiếp tục lái. Ô tô dần dần chạy vào băng nguyên, Hoắc Tam Nhi sợ trơn trợt, liền thả chậm tốc độ, mọi người ngồi trong xe đóng chặt cửa sổ, sợ có chút gió lạnh nào thổi vào, đây không phải loại khí hậu mà người sinh hoạt trường kỳ ở đồng bằng như bọn họ có thể chịu được.

Trong xe gió ấm xông đến nỗi mọi người đều mệt mỏi muốn ngủ, đang lúc Giản Vô Tranh chuẩn bị thuận theo tâm ý chìm vào trong giấc mộng, thân xe đột ngột chấn động mạnh, nửa bộ phận trước dường như đã rơi vào trong hố lọt xuống một phần.

Hoắc Tam Nhi mắng một tiếng mẹ, gọi Quách đầu to chuẩn bị xuống nâng xe. Ngồi ghế lái phụ Giản Tam Sinh nhìn bên ngoài một chút, quay đầu lại hướng những người khác trong xe nói: "Đều xuống hỗ trợ cả đi, loại địa phương này hai người sợ rằng không xong."

Nắm thật chặt y phục trên người, Giản Vô Tranh định mở cửa xuống xe, lại bị Vương Tử Khiêm bên cạnh ghìm lại tay: "Đừng ra ngoài."

Thanh âm trầm thấp của Vương Tử Khiêm khiến nửa chân đã vươn ra ngoài xe của Hoắc Tam Nhi nháy mắt ngừng hoạt động, cùng những người khác theo hướng ngón tay của Khiêm Tử nhìn lại, chỉ thấy một con gấu ngựa lớn to béo như ngọn núi nhỏ đang lắc lư thân thể từ mặt sau nham thạch chậm rãi bò ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.