[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 34



Vụ nổ điên cuồng mà mãnh liệt qua đi, tôi lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, cắn chặt răng muốn xông trở về, mặc dù lý trí không ngừng tự nói với mình, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng sống sót dưới loại trùng kích này, nhưng trong lòng như cũ khát vọng tìm được bóng dáng ông chú. Khát vọng kia hoàn toàn không tồn tại kỳ tích phát sinh.

Hiện giờ hết thảy đều đã rất sáng tỏ, là người phụ nữ kia sắp đặt thuốc nổ gần cơ quan, cô ta đã sớm tính toán được chúng tôi sẽ đi tắt cơ quan, vì vậy muốn một lần nổ chết chúng tôi, lại không ngờ rằng ông chú cao tay hơn, ngờ được cô ta sẽ gian lận ở cơ quan, cuối cùng chọn hy sinh chính mình, giúp chúng tôi chạy trốn.

Cũng bởi vì thế, ông chú khi đó mới không cho bất cứ ai trong chúng tôi theo ông đồng hành, kiên trì một mình đi tắt cơ quan.......Ông ấy cố ý để cho ba chúng tôi chạy thoát, hoàn toàn không để mắt đến sinh tử của mình.

Nói thật, trước khi tới đây, tôi chưa bao giờ nghĩ tới một người phụ nữ có thể lòng dạ nham hiểm đến tận mức này, khắp nơi tính kế xảo diệu, không tiếc nhiều lần thiết kế cạm bẫy ám toán, nhất định muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết, nói cô ta tâm địa rắn rết cũng không quá.

Sụt lún phụ cận cửa sắt càng ngày càng nghiêm trọng, không ngừng có cự thạch từ đỉnh đầu rơi xuống, tôi nhịn đau đớn khắp nơi trên người, dùng cả tay lẫn chân liều mạng muốn trở ngược lại tìm ông chú, tâm tình cấp thiết và khát vọng đã hoàn toàn thiêu hủy lý trí tôi, hiện giờ trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hy vọng ông chú đừng xảy ra chuyện.

“Sở Dương!” Đao Phong trong lúc hỗn loạn túm lấy tôi, vẻ mặt nôn nóng gầm nhẹ: “Anh trở lại muốn chết sao?! Mau nhanh chóng rời khỏi đây, không cần lo cho Ngô Mưu!”

“Tại sao bỏ mặc Ngô Mưu, chú ấy có khả năng còn chưa chết!” Mắt tôi như muốn nứt ra, tình huống nguy cấp trước mắt khiến trong đầu tôi hoàn toàn rối như tơ vò, tiếng nổ vang bốn phía cùng khuôn mặt lạnh lùng của Đao Phong càng tăng thêm sự phẫn nộ dữ dội của tôi: “Con mẹ nó cậu tự hỏi lương tâm cậu đi, là chú cứu chúng ta, cậu tại sao có thể nói đi là đi!”

Nghe xong lời của tôi, Đao Phong vẻ mặt không thay đổi, chỉ là mày nhíu càng sâu hơn, tay phải không mang găng của y gắt gao kéo tôi, không cho phép tôi xê dịch nửa phần, cặp mắt đen nhánh kia âm u thâm thúy, tựa như có lời gì muốn nói.

Song vô luận y muốn nói gì, tôi bây giờ cũng không muốn nghe, trong lòng tôi, sống chết của ông chú càng quan trọng hơn, có một cơ hội để chạy thoát, tôi tuyệt đổi không thể buông tha.

Trên tay tôi dùng sức, vừa định giãy thoát khỏi ràng buộc của y, chợt nghe phía sau lại truyền đến tiếng nổ sập một luồng sóng khí cường đại hơn trước ầm ầm trùng kích sang.

“Cẩn thận!” Sắc mặt Đao Phong khẽ biến, mạnh đẩy nhào tôi.

Trong khoảnh khắc long trời lở đất, tôi cảm thấy tất cả gạch đá dưới thân đều đã vỡ nứt ra, cả mặt đất đều bắt đầu sụp xuống, mộ thất nguyên bản trong phút chốc hoàn toàn thay đổi diện mạo, triệt để nát tan thành một mảnh phế tích.

Tôi được Đao Phong che chở trong ngực, hai người bị sóng khí đánh nhào, không cách nào khống chế ngã xuống phía dưới.

Đầu tôi ở giây phút tiếng nổ vang lên oành một tiếng, nếu trước đó tôi còn có thể tự lừa gạt bản thân ông chú còn sống, vậy cú nổ vừa rồi chính là đang nói cho tôi biết, người nọ đã không còn khả năng xuất hiện nữa, nếu tôi vừa rồi trở về tìm kiếm, giờ phút này hậu quả nhất định không thể lường được.

Ngô Mưu đã chết, cùng hàng vạn hàng nghìn ác quỷ trong mộ này chôn cùng, cũng đã định sẽ an nghỉ nơi đây. Ông ấy vì cứu chúng tôi mà chết, là bị người phụ nữ họ Đường kia hại chết.

Hằng hà đất đá như mưa đánh trên người, trong quá trình lăn lộn, Đao Phong dường như bị vật gì đó đập phải, y sống chết che chở tôi, ôm chặt đầu tôi trước ngực, đột ngột kêu lên một tiếng đau đớn, nghe đến tim tôi cũng run rẩy theo, một nơi nào đó dưới đáy lòng cư nhiên mơ hồ đau đớn lạ lùng.

Tôi khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, vươn cánh tay ôm lại y, thân hình thon dài rắn chắc kia giữa phế tích mộ thất hỗn loạn nguy hiểm này lại trở thành nơi ấm áp duy nhất.

Tôi biết tôi ấu trĩ buồn cười tâm tiểu nhân, tôi không biết bảo toàn đại cục chỉ biết loạn phát nóng nảy, Đao Phong căn bản không phải loại người vô tình này, y chỉ là nhìn thấu bản chất của sự việc, không muốn để tôi đi chịu chết thêm nữa mà thôi, tôi lại vô cớ quấy rối, cuối cùng còn để y phải bảo vệ tôi.

Tôi mắng oan y, lại không nghĩ tới tâm tình y, tôi căn bản không hiểu cho y, cứ dùng suy nghĩ âm u để đoán nội tâm y.

Những việc này kỳ thật tôi điều hiểu được, nhưng hoàn toàn không cách nào khống chế được bản thân, tôi không muốn nghĩ quá tốt về y, bởi vì sợ bại lộ sự xấu xí của bản thân, nhưng khi sự thật từng chút mổ xẻ trước mắt tôi, tôi biết mình đã không còn biện pháp tìm lý do gì cự tuyệt y nữa.

Sự dịu dàng và bao dung của Đao Phong, giấu dưới bề ngoài lạnh lùng nọ, chỉ cần ở cùng y một thời gian ngắn là có thể nhận ra.

Hiện giờ chú đã chết, tôi tuyệt đối không thể để Đao Phong và Kỷ Tuyền lại xảy ra chuyện.

Trong tai nghe được tiếng nước rào rào, tôi cảm thấy thân thể, chợt lạnh, mở mắt ra lại, phát hiện chúng tôi cư nhiên đã ngã vào trong nước rồi.

Đèn pin mắt sói trong lúc quay cuồng chẳng biết đã văng đi đâu, tôi túm lấy ba lô, từ bên trong lấy ra đèn pin dự trữ, bật sáng chiếu về phía chân, nghĩ đây đại khái chính là sông ngầm mà ông chú đã nói.

“Đao Phong?” Tôi phát hiện Đao Phong sau khi rơi xuống nước thì không lên tiếng nữa, vội vàng cầm đèn pin tìm kiếm bốn phía, không bao lâu ngay cách đó không xa tìm được y.

Chúng tôi trước khi rơi xuống nước đụng vào cự thạch bị ép buộc tách ra, may mà cách không xa.

Tôi chạy tới đưa y từ trong vùng nước nông nâng dậy, nhìn thấy hai mắt y nhắm nghiền môi trắng bệch, trán và bụng máu chảy không ngừng.

“Đao Phong, tỉnh tỉnh!” Tôi nhất thời luống cuống tay chân, nghĩ đến trên người chúng tôi cũng không còn đồ dùng cấp cứu, không thể làm gì khác hơn là cởi áo khoác của mình bọc lấy người y, bởi vì máu kia nhiều lắm, nguồn sáng trong tay tôi lại cực kỳ có hạn, không cách nào kiểm tra băng bó.

Lúc này Kỷ Tuyền tập tễnh bước sang, súng và đèn pin của cô trong quá trình té rớt đã không thấy bóng dáng, chắc là nghe được thanh âm mới tìm được chúng tôi.

Tôi nhìn bộ dáng cô quần áo tán loạn đầu bù tóc rối, không nhịn được có chút thương tiếc, cô ấy dù sao cũng là một phụ nữ, trải qua việc này trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu chút nào.

“Đao Phong thế nào?” Kỷ Tuyền nhìn Đao Phong nằm trong lòng tôi, có chút bất lực hỏi: “Chúng ta còn có thể rời khỏi đây không?”

“Có thể.” Tôi gật gật đầu, dùng y phục của mình bọc chặt Đao Phong, sau đó nói với Kỷ Tuyền: “Đây là sông ngầm mà chú đã nói, nơi này có gió, nước chảy cũng rất xiết, phía trước khẳng định có cửa ra.”

Thấy lông mày Kỷ Tuyền giãn ra chút, tôi tiếp tục nói: “Trong ba lô chị có dây thừng không, cột tôi và Đao Phong lại, vạn nhất lát nữa phải xuống nước tôi không có cách nào ôm được cậu ấy.”

Kỷ Tuyền nghe vậy nhìn tôi một chút, không nói hai lời liền cởi áo da của mình, lấy ra dao dài, hai ba cái cắt quần áo thành sợi dài: “Dùng cái này đi, dây của cậu đã buộc gã nước ngoài kia rồi, của tôi thì ba lô vừa rồi bị cắt rách đã rơi mất.”

“Ừ.” Tôi thoáng sửng sốt, lập tức tiếp nhận sợi dây, dưới sự trợ giúp của Kỷ Tuyền buộc Đao Phong trên lưng.

Động tác lớn như thế Đao Phong cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này làm tôi nhịn không được lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức mang y đến bệnh viện chữa trị, tôi sợ y sẽ giống như ông chú, đột ngột rời khỏi tôi.

Cõng Đao Phong, tôi và Kỷ Tuyền một đường di chuyển dọc theo con sông ngầm, chung quanh ẩm lạnh âm u, nước sông lạnh buốt thấu xương, chúng tôi trải qua đại nạn, còn chưa tìm được đường sống, ai cũng không có tâm tình nói chuyện.

Hơn nữa cái chết của ông chú, với chúng tôi mà nói đều là một đả kích nghiêm trọng, không ai nguyện ý nhắc tới.

Cỗ tức giận nóng nảy trước nay chưa từng có trong lòng tôi kia, sau khi Đao Phong bị thương hôn mê, đã biến thành phẫn nộ lạnh lẽo chôn giấu dưới đáy lòng, thù này nhất định phải báo, tôi không cách nào nuốt xuống cục tức này, xem như chưa từng phát sinh chuyện gì mà đối đãi, ả đàn bà kia không chết tử tế được, ông chú đã chết, tôi phải khiến cô ta nợ máu trả bằng máu, hơn nữa phần của Đao Phong, toàn bộ trả về cho ả.

Ông chú là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, ông ấy là vì cứu chúng tôi mới bị ả đàn bà kia hại chết, chuyện này tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Sông ngầm càng đi càng sâu, đến cuối cùng chúng tôi phải lặn xuống để đi, cũng may kỹ thuật bơi của tôi cũng tàm tạm, cõng một người miễn cưỡng có thể duy trì tốc độ nhất định.

Sông ngầm vào sâu bên trong là một cơ quan song sắt, khoảng cách giữa song sắt không nhỏ, nhưng không cách nào đủ cho một người trưởng thành lách qua, trong lòng tôi lạnh lẽo, không ngờ đến đây cũng có cơ quan cản đường, chẳng lẽ chúng tôi thật sự phải chết tại đây sao?

Kỷ Tuyền bơi qua thử một chút, phát hiện song sắt vô cùng chắc chắn, dùng tay không có khả năng mở ra, lúc quay đầu lại nhìn phía tôi, lại dường như chợt thấy được thứ gì đó, vì vậy ra hiệu bảo tôi chờ tại chỗ, tự mình bơi trở về.

Chờ khi cô ấy trở lại, trên thân có một chút biến hóa, mà song sắt vốn đóng kín kia cũng đã chậm rãi mở ra.

Tôi ngắm phần ngực cô, biết cô hẳn đã cởi nịt ngực ra cố định cơ quan rồi, nhìn bộ dáng của cô, trên người sợ rằng cũng chỉ còn thừa lại nội y này.

Kỷ Tuyền phát giác tôi đang nhìn cô, hung ác trừng mắt liếc tôi, dẫn đi bơi về phía trước.

Chúng tôi bơi trong sông ngầm khoảng thời gian không ngắn, ba người đều gần đến cực hạn, tôi lo lắng thương thế của Đao Phong, quạt tay chân càng nhanh hơn.

Sau một trận nước xiết vọt tới, chúng tôi được nước sông đẩy vào một hồ nước nhỏ, nước sông từ trong lỗ nhỏ của vách núi chảy ra, tụ hợp trong hồ nước này, hình thành một đường thác nước xinh xắn.

Lê thân thể nặng nề, chầm chậm cõng Đao Phong lên bờ, nước bùn trên người chúng tôi khi lặn xuống nước vọt cái đã sạch sẽ, vết máu lại như trước rõ ràng.

Tôi ôm Đao Phong vào lòng, nắm bàn tay lạnh như băng của y, trong lòng có loại xúc động muốn khóc.

Chúng tôi lần này đi ra, đã chết một người, trọng thương một người, hai người còn sống cũng đều người không ra người quỷ không ra quỷ, thật sự bi thảm đến cùng cực.

Hơn nữa Đao Phong hiện giờ sinh tử chưa định, tôi và Kỷ Tuyền chỉ có thể tìm về xe trước, lái xe chở Đao Phong đến bệnh viện phụ cận gần đây.

“Nơi này hẳn là cách chỗ chúng ta dừng xe không xa.” Kỷ Tuyền hai tay ôm chặt lấy mình, lạnh cóng run lẩy bẩy: “Cứu Đao Phong trước quan trọng hơn, đi nhanh thôi.”

Tôi thấy môi cô ấy rét phát tím, vội cởi bộ quần áo duy nhất của mình ra bọc trên người cô.

“Trong núi lạnh thế, thân thể chị để trần sao được.” Kỷ Tuyền đưa tay muốn từ chối, nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì ngừng lại: “Cậu.......”

Tôi biết cô ấy muốn nói gì, khoát tay áo bảo: “Đừng nói nữa, đi nhanh lên.”

Nói xong, cắn răng một cái ôm xốc Đao Phong lên, bắt đầu bước nhanh chạy chậm.

Kỷ Tuyền vẫn còn nhớ đường này tương đối rõ ràng, chúng tôi chạy không lâu, quả nhiên tìm về được chỗ đậu xe ban đầu.

Từ trong túi Đao Phong tìm được chìa khóa, chúng tôi mở cốp sau lấy ra đồ dùng cấp cứu cùng quần áo dự trữ, Kỷ Tuyền tiến vào ghế chính lái ô tô lao như bay, tôi ôm Đao Phong ngồi phía sau tiến hành sơ cứu vết thương đơn giản cho y.

Ô tô một đường xóc nảy lái vô cùng nguy hiểm, tôi lại hoàn toàn không còn tâm tư để ý đến việc này, chỉ cầm thảm lông bọc lấy Đao Phong ôm vào trong ngực, giống như trân bảo không muốn buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.