Manh Sư Tại Thượng

Chương 28



Edit: Asakari

Nguyên Sơ nhìn Dạ Trầm Uyên hồi lâu không thấy tiến triển gì đành từ trên pháp khí nhảy xuống. Nàng đột nhiên nhớ ra bộ dạng tiểu hài tử của mình không thể gặp người, thuận lợi dùng Huyễn Hình đan thay đổi dung mạo của mình.

Ngửi được mùi hương ngọt ngào đặc biệt trên người sư phụ, Dạ Trầm Uyên nhịn không được quay đầu mỉm cười, chỉ thấy một tuấn mỹ nam nhân tay phe phẩy chiết phiến đi lại đây.

Nguyên Sơ thay đổi chính là dung mạo sau này của Dạ Trầm Uyên, nhưng mà hắn quanh năm không phải lam y thì cũng là hắc y bạch y, nàng biến thành mĩ nam một thân hồng y góc áo có nạm vàng, cầm trên tay ngọc chiết phiến khảm bảo thạch nhỏ vụn, chính là muốn viết mấy chữ " Ta có tiền " trên mặt.

Nàng hướng Dạ Trầm Uyên cùng nữ tử mỉm cười, nam chủ sau khi thành niên mặt mũi khuynh quốc khuynh thành, phối hợp với y phục thượng hạng thật sự muốn chọc mù mắt người, cười lên có thể khiến người thần hồn điên đảo!

" Đồ nhi, có chuyện gì sao? Còn có vị tiên tử này, không biết nên xưng hô như thế nào? "

Nữ tử nhìn chằm chằm vào mặt Nguyên Sơ, hoàn toàn không tìm ra ác ý, nghe nàng hỏi theo bản năng trả lời.

" Tiểu nữ... Phương Điệp. "

Nàng ta vẻ mặt dại ra, nội tâm không ngừng cuộn trào! Thiên a, thế giới này vì sao có thể có người tuấn mĩ như vậy? Chẳng lẽ hắn ta là tiên nhân chân chính?! Nhưng mà vị này tại sao có mặt mũi rất giống với thiếu niên cứu nàng? Chẳng lẽ... là huynh đệ?!

Dạ Trầm Uyên mặt đã hoàn toàn đen, nhất là nữ tử tên Phương Điệp kia nhìn chằm chằm sư phụ làm cho hắn có một cảm giác bị mạo phạm sâu sắc.

Nhưng mà sư phụ vì sao lại biến thành hắn khi thành niên? Khi nhìn thấy khó nén nổi tò mò.

Hắn bất đắc dĩ thở dài: " Sư phụ, người cũng đã cứu, chúng ta còn có việc, không bằng... "

Vừa nghe ý tứ của Dạ Trầm Uyên là phải đi, nữ tử từ trong mộng tỉnh lại, " Bùm " một tiếng liền quỳ xuống!

Đang bận liếc mắt đưa tình, tuyệt thế mĩ nam Nguyên Sơ cũng sửng sốt một chút, cười hỏi: " Phương tiên tử, chuyện gì cũng phải từ từ, ngươi đang làm gì vậy? "

Dạ Trầm Uyên mím môi nhìn nữ tử trước mặt, bất mãn nàng dùng mĩ nhân kế.

" Thỉnh đại tiên cứu mạng! Tiểu nữ thật sự không có cách nào mới cầu ngài! "

Phương Điệp vừa nói vừa cố gắng rơi vài giọt nước mắt, nhưng không làm được. Chỉ có thể trách Nguyên Sơ biến thành nam nhân quả thật rất tuấn tú, nàng ngắm đến mê mệt, suýt nữa quên mất lời thoại.

Đây rồi, phân đoạn anh hùng cứu mĩ nhân kinh điển! Nguyên Sơ trong lòng thích thú, hoàn toàn quên mất nàng đến đây để chỉ điểm đồ đệ yêu quý thông suốt, kết quả chính mình chơi đùa đến nghiện.

Nàng thu chiết phiến lại, nghiêm túc nói: " Ngươi có chuyện gì khó xử? Cứ nói ra, biết đâu ta có thể giúp đỡ. "

" Sư phụ! " Dạ Trầm Uyên thật sự không thể nhịn được nữa, bỏ qua nữ tử trước mặt, nghiến răng nói " Chúng ta vẫn còn nhiệm vụ! "

Nguyên Sơ bĩu môi, thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, hừ một tiếng vờ như không nghe thấy.

Sau đó Phương Điệp cũng làm bộ không nghe thấy, vội vàng kể chuyện của mình.

Thì ra ở địa phương tên Lợi Hải Thiên Xuyên này Chu gia đã xưng bá mấy nghìn năm, bọn họ sở dĩ có thể phồn vinh không suy chính là vì có phương thức tu luyện độc đáo của mình.

Bọn họ ngoại trừ tu luyện bên ngoài, còn có thể tu luyện thuật mà tổ tiên để lại – Song Tu thuật. Song Tu thuật của Chu gia thập phần đặc biệt, người ta song tu là phải có hai người cùng nhau, cùng tiến bộ, nhưng Chu gia bất đồng, Song Tu thuật của bọn họ chỉ cần nam nhân tu luyện. Mà mỗi lần song tu, nam nhân sẽ trở nên cường thịnh, phải có vài nữ nhân mới có thể thoải mãn, hơn nữa tu vi càng cao thì nhu cầu càng nhiều. Cho nên nam nhân Chu gia mỗi người đều có rất nhiều lão bà, tu vi của bọn họ cũng tiến bộ nhiều hơn so với người thường.

Nếu không phải phương thức song tu cường thế khiến bên nữ cũng có lợi, Chu gia đã sớm luân nhập ma đạo.

Nhưng mà vì đại nghiệp của Chu gia thì cần rất nhiều nữ nhân, mà những kẻ có tu vi cao sẽ chướng mắt nữ nhân bình thường, muốn người vừa có tu vi vừa xinh đẹp.

Còn quyền thế tự nhiên không cần lo lắng, chắc chắn sẽ có nữ nhân cam tâm tình nguyện hiến dâng, nhưng chi thứ không có quyền thế, bọn họ muốn nữ nhân chỉ có thể dùng thủ đoạn, nếu nữ nhân đó không bằng lòng bọn họ sẽ cướp đoạt, cho nên mới xảy ra việc như hôm nay.

Nguyên Sơ nghe xong nhìn nàng: " Cho nên ngươi vì không muốn làm tiểu thiếp mới trốn đi? "

Phương Điệp gật đầu: " Tuy rằng phương thức tu luyện này đối với ta không có hại, nhưng mà... " Nàng ngắm nhìn tuyệt thế dung nhan của Nguyên Sơ, uể oải nói:

" Nhưng mà cái lão gia coi trọng ta bên chi thứ đã ba trăm tuổi! Ta mới có ba mươi tuổi... "

Nụ cười trên mặt Nguyên Sơ chợt cứng lại, cố gắng nuốt xuống một búng máu, nữ tử trước mắt này nhìn như mười lăm, kết quả là kẻ lừa đảo ăn Trú Nhan đan? Mệt nàng vốn muốn giới thiệu cho đồ đệ mình!

Bất quá nữ tử này đã cầu nàng, nàng giúp cũng không có việc gì, dù sao nàng cũng đang đi đến Chu gia.

Vì thế Nguyên Sơ gật đầu: " Ngươi yên tâm, ta là đệ tử Vạn Kiếm tông, đặc biệt đến đây chúc thọ Chu gia lão tổ tông, cho nên ngươi cứ yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ nói lại cho họ, sau này Chu gia tuyệt đối không đến làm phiền ngươi! "

Phương Điệp nghe vậy hai mắt sáng lên, người trước mặt này vậy mà là đệ tử của Tông môn đứng đầu Thập đại tông – Vạn Kiếm tông! Khó trách phong tư trác tuyệt, tuấn mĩ vô song!

Dạ Trầm Uyên ở một bên nhìn mà buồn bực, nhất là nữ nhân này không nên cùng đi theo bọn họ đến Chu gia! Rõ ràng sư phụ đã đáp ứng nàng, vì cái gì nàng phải đi theo? Căn bản là mê mẩn mĩ mạo của sư phụ!

Trên phi hành pháp khí, Dạ Trầm Uyên không quen nhìn Phương Điệp chỉ nói chuyện với một mình Nguyên Sơ, hắn dằn căm tức xuống kéo tay nàng ta, tìm chuyện tán gẫu.

" Phương tiên tử, cái song tu ngươi vừa nói rốt cuộc là gì? "

Tuy rằng là vì chuyển đề tài, nhưng Dạ Trầm Uyên thật sự không biết song tu là gì.

Thời điểm trước kia hắn đọc sách ở Tàng Thư Các, Song Tu thuật bị cất ở góc xó xỉnh nào đó, hắn hỏi lão giả trông coi, lão giả thấy hắn còn nhỏ chỉ nói cho hắn thuật này cần ít nhất hai người luyện, hơn nữa công pháp không có gì đặc biệt. Vì vậy song tu trong trí nhớ hắn chỉ có " một mình hắn không luyện được ", " không có công pháp ".

Ai ngờ nghe xong lời nói của hắn, gương mặt trái xoan của nữ tử đột nhiên đỏ ửng!

Dạ Trầm Uyên không nhìn thấy dị thường của nàng ta, cau mày hỏi tiếp: " Hơn nữa song tu đạo lữ, vì cái gì phía trước đạo lữ lại phải thêm hai chữ song tu? "

Mặt Phương Điệp trực tiếp đỏ như muốn rỉ máu!

Nguyên Sơ ở một bên nhất thời lang huyết sôi trào! Không nghĩ tới đồ đệ nàng đã thông suốt!

Vì thế, nàng nhìn Phương Điệp đang không muốn trả lời, nghiêm túc nói: " Phương tiên tử, ngươi cứ nói cho hắn đi! Đồ đệ ta tuổi còn nhỏ không biết nhiều, hơn nữa vấn đề này ta cũng không thể dạy tốt. "

Nguyên Sơ lộ ra vẻ mặt mĩ nam khẩn cầu, Phương Điệp vốn khó xử, nhìn thấy xong không nghĩ gì liền đáp ứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.