Manh Sủng Liệt Thê

Chương 57: Phong ba (2)



edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Vong Xuyên phun cọng cỏ dại trong miệng, đứng thẳng người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang đi tới.

“Chó ngoan không cản đường.” Mạc Tà Ly mặc quần áo đỏ tươi, còn đeo một đóa hoa* đỏ thẫm bằng lụa ở trước ngực. Hết sức sốt ruột la hét.

*Đóa hoa mà chú rể đeo trước ngực khi bái đường.

Vong Xuyên cười lạnh nói: “Ngươi đã tự hạ thấp giá trị con người mình, ta cũng không cần khách khí. Đánh rắn phải đánh giập đầu, đó lại là sở thích của ta!” Dứt lời, người của phong đao thiên hạ đang mai phục lũ lượt kéo ra, bao vây bọn họ!

“Lang huynh, người này không phải là Mạc Tà Ly, ta rời đi trước, có việc phát tín hiệu.” Cuộc chiến chưa kịp bắt đầu, Nguyên Thần Trường Không liền phát hiện chỗ không đúng, vội vàng truyền âm cho Vong Xuyên, lách mình rời đi.

Không hổ là Mạc Tà Ly, rất gian trá!

Vong Xuyên giận dỗi, nhẹ thở nói một chữ: “Giết.”

Một cuộc chiến đấu hừng hực khí thế trong thoáng chốc nổ tung.

Khi Nguyên Thần Trường Không chạy tới chánh điện, đám người của Sơ Lâu Anh cùng đám người của Thanh Phong đang chém giết không phân cao thấp. Nếu không phải có Mạc Tà Ly ở giữa phá rối, chỉ sợ người Trung Nguyên đã sớm đầu lìa khỏi cổ.

“Mạc Tà Ly, đây là lần cuối cùng bổn tọa cùng ngươi giao chiến!”

Nguyên Thần Trường Không hờ hững nói, liền dụ người ra khỏi chánh điện. Mất đi người trợ giúp, người Yểm cung khí thế hùng mạnh, dồn ép đám người nhân sĩ trung nguyên phải tháo chạy.

Ngoài phòng, hai người đứng đối diện nhau, ai cũng không nhúc nhích, không khí xung quanh hai người đã đóng băng.

Trong lòng cả hai hiểu rõ, đã đấu với nhau mười năm, hôm nay chính là lần giao chiến cuối cùng. Mạc Tà Ly không có ý còn sống mà rời khỏi đây, mà Nguyên Thần Trường Không cũng không có ý muốn buông tha đối thủ.

“A!”

Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, cuộc chiến đấu nổ tung thành đốm lửa nhỏ.

Hai người nghe tiếng động, kiếm cùng kiếm va chạm kịch liệt, bắn ra tia lửa.

Nguyên Thần Trường Không cũng không có ý muốn giao chiến để vui chơi với Mạc Tà Ly, ra tay là dùng toàn lực, tóc đen trong nháy mắt tỏa sáng trắng, mắt đầy tơ máu, giống như tử thần đến, nhanh không thể đỡ.

Mạc Tà Ly nở nụ cười muốn giết người, vận nội lực làm tóc hắn bạc trắng như điên như cuồng.

Kiếm quang lấp lánh, sáng chói làm cho người khác không mở mắt được, bụi đất nổi lên cuồn cuộn đầy trời.

Cuộc chiến trong phòng đã sắp kết thúc, khi đám người của Sơ Lâu Anh xông ra khỏi chánh điện, thì chỉ thấy bóng dáng hai người đang điên cuồng chiến đấu giữa không trung.

“Rời khỏi nơi này!” Sơ Lâu Anh một khắc cũng không dám ở lâu, mang theo nhóm tử sĩ rời xa chiến trường, đám người vừa rời khỏi, nội lực bắn tán loạn làm nổ tung nóc nhà.

“Cùng nhau xuống địa ngục đi.” Mạc Tà Ly nhếch miệng cười to, hàm răng trắng như tuyết, làm cho da đầu người ta run lên.

Nguyên Thần Trường Không biết hắn muốn ngọc đá cùng vỡ, trong lòng nghiêm nghị, phát ra vạn đạo kiếm khí, thừa cơ rút lui.

Mạc Tà Ly giống như sớm biết ý nghĩ của hắn, ngay cả ý né tránh cũng không có, giống như người máy không có cảm giác đau, mặc cho kiếm khí đâm vào cơ thể, giống như người điên đuổi theo Nguyên Thần Trường Không.

“Hừ!” Nguyên Thần Trường Không lắc thân hình một cái, biến mất tại chỗ, Mạc Tà Ly chạy như điên về phía trước, lao vào tàn ảnh, như sao băng lướt qua bầu trời, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Mà nơi hậu viện yên tĩnh lại có một bóng người lặng lẽ lẻn vào.

Tìm kiếm một gian phòng ở phía trước, người nọ đẩy cửa phòng, tiếng động rất nhỏ đã kinh động đến tử sĩ ẩn núp ở gần đó, vội vàng đi qua đuổi theo.

“Xảy ra chuyện gì?” Quân Tiểu Tà mở cửa, mờ mịt nhìn tử sĩ, ánh mắt tử sĩ né tránh: “Không có việc gì.”

Quân Tiểu Tà đóng kỹ cửa phòng, nhìn Thanh Phong cả người đầy máu, lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Tiểu sư muội, huynh tới đón muội.”

“Thực xin lỗi, hiện tại ta là phụ nữ đã có chồng, mời ngươi trở về.”

“Tiểu sư muội, muội muốn gả cho hắn?” Thanh Phong không thể tin.

Quân Tiểu Tà không nói, chỉ gật gật đầu.”Đại sư huynh vừa mới thành thân, không ở hoàng cung cùng thái tử phi vui vẻ, đến nơi xa xôi này làm gì.”

Thanh Phong đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nở nụ cười, nắm bả vai Quân Tiểu Tà, khẩn cấp nói: “Tiểu sư muội, muội còn giận huynh đúng không?”

“Thái tử điện hạ, ngài hiểu lầm. Ta từng là thần dân của ngài, nên nói một tiếng chúc mừng đối với hoàng đế tương lai là điều phải làm.” Quân Tiểu Tà đẩy tay hắn ra: “Nơi này ngươi có thể ở tạm, nhưng trước khi phu quân ta trở về phải rời đi, nếu không ta cũng không có cách đảm bảo sự an nguy của ngươi.”

“Tiểu sư muội, muội thật sự không chịu theo huynh?” Thanh Phong thấp giọng nói, kìm nén sự tức giận ở trong lòng.

Quân Tiểu Tà bước lui hai bước, ánh mắt bình tĩnh tràn ngập sự quả quyết, đưa tay muốn mở cửa đi ra khỏi phòng, không nghĩ tới Thanh Phong rút kiếm, nhắm lưng Quân Tiểu Tà đâm tới.

Khi mũi kiếm cách lưng nàng khoảng ba cm, Thanh Phong phát ra một tiếng kêu đau đớn, hai người đồng thời quay đầu, liền nhìn thấy Tử Tịch lạnh lùng rút ra đoản kiếm đầy máu.

“Muội muội, nên có lòng phòng bị người, nhân từ nương tay với loại người như hắn, về sau sẽ làm quân chủ khó xử!” Ánh mắt Tử Tịch lạnh lùng, trong mắt lại hiện lên một tia không đành lòng.

Thanh Phong nằm trên mặt đất, không cam lòng mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập oán hận, Quân Tiểu Tà nhìn hắn kìm lòng không đậu rùng mình một cái.

“Lúc này hắn thế nào?” Mặc dù không ai nói với nàng một chữ về tình hình bên ngoài, nhưng nàng vẫn ngửi được bầu không khí không bình thường, bởi vì biết bản thân cũng không giúp được gì, cho nên nàng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.

Vẻ mặt Tử Tịch bình tĩnh, lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm.”

“Ta muốn đi tìm hắn!” Quân Tiểu Tà nói những lời này xong, xoay người hướng ngoài cửa chạy như điên, nhưng nàng vừa chạy đến cửa hậu viện, đã bị tử sĩ ngăn lại.

“Quân cô nương, cô nương không thể rời khỏi nơi này.”

“Tránh ra.” Quân Tiểu Tà bình tĩnh nói, ánh mắt lại lạnh như băng.

Đang lúc hai người giằng co, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên, làm rung chuyển toàn bộ Yểm cung.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn trên bầu trời đột nhiên xuất hiện khói dày đặc.

Trái tim Quân Tiểu Tà co rút mãnh liệt, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy ngã tử sĩ, chạy như điên ra bên ngoài.

Sống mười tám năm, nàng chưa từng cảm thấy sợ giống như lúc này, nếu hắn xảy ra chuyện gì, nàng phải làm sao bây giờ? Bỗng nhiên, nàng nhớ những lời Nguyên Thần Trường Không đã từng nói:

Phượng Hoàng chết ở trong lòng người yêu là một chuyện may mắn.

Có đôi khi, cái này cũng được coi là một loại xa xỉ.

“Mau ngăn nàng lại!” Tử Tịch giận quát một tiếng, tử sĩ mới tỉnh người, nhanh chóng đuổi theo Quân Tiểu Tà.

Ở một nơi cách Yểm cung ba dặm, vốn là nội thành với tiếng người ồn ào, giờ phút này tất cả mọi thứ đều bị san bằng, một đống bừa bộn không chịu nổi.

Phòng xá bốn phía bị sụp đổ, không ít người bị thương, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Quân Tiểu Tà bước từng bước đi về hướng khói phát ra, nước mắt như mưa, nàng cũng không dám mở miệng gào thét tên của hắn, nàng sợ trả lời nàng chỉ là sự im lặng…

“Quân cô nương, đắc tội.” Còn chưa kịp tới gần, Quân Tiểu Tà đã bị tử sĩ từ phía sau ôm eo mạnh mẽ khiêng đi.

“Sư phụ! Sư phụ!” Nếu lúc này không kêu, có phải về sau sẽ không còn có cơ hội hay không? Cảm giác hoảng sợ từ sâu trong lòng lan ra làm nàng không thở nổi. Quân Tiểu Tà thét tiếng hét chói tai, giãy dụa kịch liệt:

“Buông!”

Tử sĩ vẫn không thả nàng, Quân Tiểu Tà nóng lòng, cắn cánh tay của hắn, cho đến khi nếm thấy mùi máu mới nhả ra. “Thả ta xuống, cầu xin ngươi, ta đứng ở trong này nhìn, cầu xin ngươi!”

Quân Tiểu Tà quỳ trên mặt đất, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng lại, chỉ vang lên tiếng khóc đứt từng khúc ruột gan một lần lại một lần vang vọng.

Giống như đã trôi qua một thế kỷ, từ trong đám khói dày đặc truyền ra một tiếng ho khan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.